Chương 4
ANGIE tốn nhiều tâm tư bồi dưỡng Vân Ẩn, cô từ trước tới nay có năng lực giỏi, cẩn thận cho hắn chuẩn bị xuất đạo. Bởi vì Vân Ẩn diễn được cả nam lẫn nữ, nam diễn viên phối hợp cùng hắn ANGIE vẫn chưa tìm được ai thích hợp, cuối cùng có một hôm cô ở bên ngoài phòng phó tổng thấy được Hứa Ái Nùng cầm bó tu-lip trắng mỉm cười, vẻ đẹp kinh diễm thoáng qua, cô liền muốn cầu Hứa Ái Nùng cùng tham gia quay quảng cáo.
Hứa Ái Nùng nói tôi thì làm thế nào được.
ANGIE nói không phải anh xuất thân từ diễn viên sao.
Hứa Ái Nùng khước từ không ngớt, dựa theo tình hình thực tế nói :" Tôi phải tránh hiềm khích."
ANGIE liếc mắt tới cái người được ưu ái cũng không thèm để tâm đến kia, lốp xe phòng hờ anh có thể vì nghệ thuật mà bỏ xuống được không.
Hứa Ái Nùng nói nếu không phải cô là phụ nữ thì tôi đã đánh cô rồi.
Chuyện này mãi cho đến ngày Dương Kính Hiền tới đón Vân Ẩn thì bị bại lộ, khi đó Hứa Ái Nùng mặc lễ phục màu trắng, toàn thân xinh đẹp, Dương Kính Hiền vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người, không tiến lên làm phiền họ, chỉ lập tức lệnh cho ANGIE đổi Hứa Ái Nùng .
ANGIE đang còn chìm đắm trong nội dung quảng cáo, ánh mắt đầy nhiệt huyết nói Hứa Ái Nùng thật thích hợp, trước kia hắn không được ưu ái quả thực là lạ, người tới xem hắn càng nhiều.
Dương Kính Hiền hít sâu, sơn vũ dục lai(*): "Nhìn hắn có được hay không, tôi còn phải nhờ cô nhắc?"
(*) gió thổi mưa dông.
ANGIE bị khẩu khí của ông chủ chấn trụ, theo bản năng cảm thấy mình đã làm sai, nhìn sắc mặt của ông chủ ngày càng xấu, cô vội vàng kêu đạo diễn ngừng quay.
Sau đó Vân Ẩn thấy Dương Kính Hiền, nở nụ cười nhẹ đi tới chỗ hắn, Dương Kính Hiền lại bảo Vân Ẩn đợi một chút.
Hứa Ái Nùng cầm khăn ướt từ tay ANGIE lau mặt, chưa xong thì bị Dương Kính Hiền giữ tay lại, kéo tới phòng bên cạnh không nói gì liền giữ trụ sau ót của hắn mạnh mẽ hôn môi.
Hứa Ái Nùng ban đầu còn bị doạ cho giật mình, nhưng rất nhanh sau đó đã thích ứng, hôn đáp lại hắn, cái tay an ủi vật cứng rắn của đối phương trốn sau lớp quần, cũng vuốt ve đầu dương vật.
Dương Kính Hiền lột quần của hắn, Hứa Ái Nùng giãy dụa nói không được, lại quỳ gối tới gần ân cần dùng miệng. Hắn xuất ra toàn bộ kỹ sảo, càng về sau Dương Kính Hiền đâm chọc càng sâu vào cổ họng, hắn gần như xém chết vì cảm giác hít thở không thông.
Dương Kính Hiền bắn vào trong miệng hắn, nắm cằm ép đối phương nuốt xuống toàn bộ tinh dịch.
Hứa Ái Nùng cảm thấy không còn sức sống sót sau tai nạn, nằm úp sấp trên sàn nhà ho khan liên tục.
Dương Kính Hiền ôm hắn vào lòng, yêu thương vỗ lưng giúp hắn thuận khí , nói :" Đều đã lớn rồi, còn ra mặt cũng không sợ người ta chê cười sao."
Hứa Ái Nùng căn bản không nói được, yết hầu nóng rát, hắn cảm giác mình nhất định sẽ không nói được chừng mấy ngày.
Hứa Ái Nùng cuối cùng vẫn quay xong quảng cáo, Dương Kính Hiền từ đầu đến cuối đều biết, chưa có cãi nhau với hắn, nhưng toàn bộ ảnh chụp sau đó lệnh ANGIE không được mang ra ngoài.
Chính là không cho phép tung ra ngoài.
ANGIE há hốc mồm, hỏi vậy hợp đồng kia làm sao.
Dương Kính Hiền cẩn thận hỏi, thế Vân Ẩn kia thì sao?
Dương Kính Hiền nói cô cái này phải dùng đầu óc, không còn người khác sao?
Hứa Ái Nùng và ANGIE nói không đồng ý, tôi là người chấp hành ghế chủ tịch công ty, tôi quyết định.
Hắn chờ Dương Kính Hiền nổi trận lôi đình tới tìm mình tính sổ, nhưng phim quảng cáo tung ra ngoài một thời gian Dương Kính Hiền cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Thời tiết chuyển lạnh, Dương Kính Hiền thỉnh thoảng sẽ gọi tới hỏi hắn mặc có đủ ấm không.
Ngoài mặt báo chụp hình Vân Ẩn và cao ốc "Mộ Thượng", hắn vẫn như trước cười đến mê người trong gió, đại khái là Dương Kính Hiền bị cuốn hút một thời gian dài, trong khoảng thời gian đó thậm chí Dương Kính Hiền không tìm một ai khác, cũng rất ít quay về Dương gia. Hắn sống chung với Vân Ẩn bên ngoài.
Hứa Ái Nùng học xong cách dùng gậy xoa bóp, hắn cảm thấy gậy này so với Dương Kính Hiền mạnh gấp trăm lần, chưa bao giờ làm hắn đau, tốc độ theo sự điều khiển, mỗi lần dùng xong hắn đều cẩn thận rửa sạch sẽ bảo quản tốt, sau đó giống như bảo bối mà cất đi.
Hắn với Lưu Tranh tiến lại ngày càng gần, Lưu Tranh từ mọi phương diện đều tốt, chính là bất đồng chuyện hai người ai trên ai dưới, đầu tư công trình của " Mộ Thượng" tiến triển không có việc gì cũng cùng nhau ăn cơm nói chuyện.
Lưu Tranh hỏi hắn có thượng qua Dương Kính Hiền chưa.
Hứa Ái Nùng đáp nếu nói có thì anh tin không?
Lưu Tranh lắc đầu.
Hứa Ái Nùng nói anh không tin thì tôi cũng nói thật, có, không chỉ một lần.
Lưu Tranh kinh ngạc nhướn mày, giống như đau đớn hạ quyết tâm, nói , vậy chúng ta chọn ngày lành tháng tốt tiến hành đi.
Hứa Ái Nùng nói hả.
Lưu Tranh lại còn nói, Ái Nùng, cậu cùng Dương Kính Hiền trước nay thế nào tôi không quan tâm, chỉ là nếu cậu quyết định qua lại với tôi, mong cậu có thể đoạn tuyệt quan hệ với hắn, thực xin lỗi vì tôi rất ích kỷ, không có cách nào chấp nhận cậu có kẻ khác.
Hứa Ái Nùng trầm mặc một lúc lâu, cười khổ nói việc này rất khó, tôi phải về nói chuyện với hắn một chút.
Hứa Ái Nùng gọi điện thoại cho Dương Kính Hiền, thời gian trôi qua có chút chậm, người nghe điện thoại là Vân Ẩn, rất nhanh sau đó có Dương Kính Hiền tới nhận.
Dương Kính Hiền hỏi:" Công ty có việc gấp sao?" bằng không thì Ái Nùng sẽ không gọi vào lúc này, bọn họ từ trước đến nay không quấy rầy nhau.
Hứa Ái Nùng nói :" Không phải chuyện công ty, là chuyện của tôi."
Giọng Dương Kính Hiền nâng cao:" Xảy ra chuyện gì ?"
Hứa Ái Nùng nói :"Kính Hiền, tôi không biết khi nào anh có thể về cái nhà này, là như vậy, bây giờ tôi có một người yêu rất tốt , cũng được gần nửa năm, vô cùng quan tâm tôi, hắn ngược lại không có đòi hỏi gì, chính là muốn tôi có thể toàn tâm toàn ý với hắn, cho nên tôi muốn báo cho anh một tiếng, hai ngày sau tôi sẽ dọn ra ngoài, sau này nếu không có chuyện gì, chúng ta cũng cố gắng không liên lạc với nhau, yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc. "
Bên kia hoàn toàn không có tiếng đáp lại nào, Hứa Ái Nùng tưởng là đã dập máy, tút hai tiếng mới nghe tiếng Dương Kính Hiền :" Hắn là Lưu Tranh?"
Hứa Ái Nùng cũng không có ý định dấu diếm :" Ừ."
Dương Kính Hiền thanh âm giống như lạnh giá cùng cực :" Đi gặp hắn thêm một lần thử xem."
Hứa Ái Nùng nhíu mày muốn kháng nghị, điện thoại lập tức bị cúp.
Thương lượng thất bại, tâm trạng Hứa Ái Nùng không tốt, trằn trọc không ngủ được, lại lấy gậy xoa bóp ra dùng, hắn làm cho mình mồ hôi nhễ nhại, trốn trong chăn hưởng thụ vui sướng xác thịt, muốn làm mình mệt mỏi sau đó dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Khi hắn đang chơi vui vẻ, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Dương Kính Hiền đứng ở cửa sắc mặt tái xanh, áo khoác cũng chưa kịp cởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro