Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Hắn hỏi : "Lần trước cô nói đến là Vân Ẩn sao?"

ANGIE ngồi trong phòng làm việc của Hứa Ái Nùng pha trà, nói :" Đúng, nhìn thì rất đơn thuần, không nghĩ tới lại khó bảo như vậy, nhìn xem sau này tôi chỉnh đốn hắn thế nào."


Hứa Ái Nùng bỏ làm ba ngày, giấy tờ  chồng chất đi ra ngoài cười nói :"Cô chỉnh hắn thế nào? Ba ngày trước hắn ở trên giường Dương Kính Hiền, tôi hỏi cô muốn chỉnh hắn làm sao?"



ANGIE thiếu chút nữa quăng chén trà: "Cái gì?! Tên khốn Dương Kính Hiền!"


Hứa Ái Nùng đỡ lấy cái trán bị băng cười, nói :" Đừng ở đây với tôi mà giả bộ, cô có bản lĩnh thì khi hắn có mặt mà mắng đi."




ANGIE thờ ơ nhìn hắn :" Anh có bản lĩnh, anh còn không phải rập khuôn là một cái lốp xe phòng hờ, là đống việc vô bổ."

Hứa Ái Nùng thoáng cái đem văn kiện đập mạnh lên bàn làm việc :"Cút ra ngoài! Trong vòng một giờ tôi không muốn thấy mặt cô!"


ANGIE thong dong bưng trà đi ra ngoài cửa, Hứa Ái Nùng ném văn kiện đập vào cánh cửa, tiếng động rất lớn, khiến Suzanne ở ngoài kinh ngạc một chút.


ANGIE tỏ vẻ như không sao nói với Suzanne :" Lòng dạ hẹp hòi, đừng để ý đến hắn."



Hứa Ái Nùng ngồi tại chỗ bực tức, tài liệu vừa đem vứt lại nhặt về sửa sang xong, vùi đầu làm việc.



Buổi chiều có người đến tặng hoa, Hứa Ái Nùng đang từ phòng họp nhỏ đi ra, người đưa hoa muốn hắn ký nhận, Suzanne ở bên cạnh giải thích, mấy ngày trước cũng luôn có người đưa tới, đều là loại người  hoa này, toàn để cho ANGIE cầm đi.



Hứa Ái Nùng nói : "Loại hoa này tên là tuy-lip trắng." Bó hoa không có tấm thiếp nào cắm vào, Dương Kính Hiền cũng chưa chắc biết hắn thích hoa này, ai lại có tâm như vậy.



Sau giờ tan làm hắn nhanh chóng biết được đáp án, Lưu Tranh gọi điện mời hắn ăn tối, nói là lần trước đường đột, xin thêm cơ hội tạ lỗi.


Hứa Ái Nùng ngồi trên ghế xoay lúc ẩn lúc hiện cười nói :" Tôi thật không dám lại hẹn ước với ngài."

Lưu Tranh nói :" Hứa Ái Nùng cậu không phải keo kiệt như vậy đi."

Hứa Ái Nùng nói: " Tôi không phải không khoan dung, tôi là nhát gan."

Lưu Tranh hỏi :" Có thích hoa không ?"

Hứa Ái Nùng sửng sốt một chút, sau đó lại bình tĩnh tiếp lời :" Làm sao anh biết?"

Lưu Tranh thẳng thắn nói : "Tôi thấy tấm ảnh trên bàn."

Hứa Ái Nùng liếc mắt nhìn, đó là ảnh chân dung nhiều năm trước, nhiếp ảnh gia có tài nhất của "Mộ Thượng" chụp cho hắn, tìm một phòng tuy-lip khiến hắn thiếu chút nữa bị độc chết. Lúc đấy thực là tuổi còn trẻ, đại khái cũng mười tám mười chín tuổi, đủ để đem Dương Kính Hiền mê hoặc đến vào được ban quản trị.


Lưu Tranh yên lặng đợi hắn đồng ý, Hứa Ái Nùng nói :" Chỗ cũ, lát nữa sẽ gặp."

Cúp điện thoại, Hứa Ái Nùng gọi điện thoại cho quản gia, nói tối nay có xã giao, không về ăn tối được.

"Yến Hảo" đúng là toà nhà cao cấp nhất trong thành phố về âm nhạc và sắc đẹp, nhà ăn ở tầng cao nhất bất luận là đêm hay ngày đều mang quang cảnh náo nhiệt tuyệt vời, Hứa Ái Nùng hay ở đây ăn cơm xã giao với khách hàng, hắn thích tìm một nơi yên tĩnh để làm nhiều công việc áp lực, cũng yêu thích kem ly ở nhà hàng này.


Lưu Tranh vẫn còn ra vẻ đạo mạo, Hứa Ái Nùng có đề phòng, trên đường đi toilet, quay về thì không đụng vào đồ trên bàn, chỉ dùng phần đồ uống lạnh.

Lưu Tranh chủ động bày tỏ để năm phần trăm cho " Mộ Thượng" coi như là nhận lỗi, Hứa Ái Nùng vui vẻ nói :" Được."


Lưu Tranh thấp giọng nói :" Hứa tổng nếu đồng ý, công trình này tôi lập tức giao cho "Mộ Thượng".

Hứa Ái Nùng cười có lệ :" Tôi đây sao có giá trị vậy a?"

Lưu Tranh chỉ cười cười.

Hứa Ái Nùng hỏi :"Trước kia anh từng gặp tôi sao?"

Lưu Tranh nói :" Tôi và Dương tổng dù sao cũng có chút giao tình."

"Tôi biết."

"Đại khái là năm sáu năm trước, trong tiệc rượu thương hội, chúng ta gặp nhau một lần, chỉ là khi đó cậu uống nhiều rồi, chung quy không nhớ rõ."

Hứa Ái Nùng suy nghĩ hồi lâu, cười xin lỗi:" Thật là không nhớ rõ."

Lưu Tranh nói :" Cậu uống nhiều rồi, trước mặt mọi người trêu chọc tiểu tình nhân của Dương tổng, dường như là doạ cô ta và mọi người, thiếu chút nữa bị nói là bất lịch sự."

"Ha ha, khi tôi uống rượu không tốt lắm."

" Nhưng mà dáng vẻ khi say rất đẹp."

Nụ cười trên mặt Hứa Ái Nùng cứng lại, có chút không chịu nổi ánh mắt của Lưu Tranh, đành phải chê cười cúi đầu mà uống đồ.

Lưu Tranh nói :" Chớ khẩn trương, tôi sẽ không gượng ép cậu, cậu muốn bắt tay vào làm khi nào cũng được , chỉ hy vọng tôi có cái vinh hạnh này."

Hứa Ái Nùng nghiêm nghị nhìn người nói :" Có thể lên giường, anh ở phía dưới, hơn nữa anh phải có kinh nghiệm, tôi không có thói quen hầu hạ người khác."

Lưu Tranh cười kêu phục vụ qua tính tiền , nói :" Việc này không nóng vội, chúng ta bàn bạc sau."

Hai người thanh toán xong đi xuống lầu, Lưu Tranh hỏi muốn tìm một người hầu hạ có kinh nghiệm hay không, Hứa Ái Nùng ba ngày trước mới bị khốc hình, không muốn lại dính tới thức ăn mặn, khách sáo cự tuyệt. Khi chia tay Lưu Tranh nghiêm túc hỏi hắn :" Tôi có thể hôn cậu không ?"

Hứa Ái Nùng bị dáng vẻ nghiêm trang của hắn chọc cười, bãi đỗ xe này không có người, hắn cũng sẽ cho đối phương chút mặt mũi.

Lưu Tranh đưa tay nắm cằm rồi hôn lên môi hắn, cùng lúc đó, cách mấy mét ở bên ngoài có người hét một tiếng :" Hứa Ái Nùng !"

Hứa Ái Nùng còn chưa kịp  phản ứng lại, một phen bị người ta kéo ra, trước mặt có bóng người nhoáng qua, giơ nắm đấm đánh tới Lưu Tranh.

Lưu Tranh bị trúng một quyền, nhưng lập tức phòng thủ đánh lại, thân thủ hắn không tệ, nắm đấm đang muốn đánh tới mặt người kia lại bị Hứa Ái Nùng nói :" Không được ! Là em trai tôi."

Dương Mộ Hiền cả giận nói :" Tôi mới không phải em trai anh! Anh là cái gì mà muốn làm anh tôi!"


Lưu Tranh chỉnh lại cổ áo, hỏi :" Là em trai Dương Kính Hiền?"

Hứa Ái Nùng không nói, Dương Mộ Hiền còn đang kêu gào :" Hứa Ái Nùng anh ăn anh tôi thì kệ hắn, lại còn có dũng khí sau lưng hắn vụng trộm?!"

Lưu Tranh hít sâu vài cái mới nén tức giận, nói :" Không sớm thì muộn ta sẽ thay Dương Kính Hiền giáo huấn mày."

Hắn lên xe, Dương Mộ Hiền lục đồ đạc trong xe của hắn đập vỡ, bị Hứa Ái Nùng đạp một phát lăn xuống đất.

Hắn nhìn xuống, hỏi :" Dương Mộ Hiền, đến anh cậu cũng không quản việc vớ vẩn của tôi, cậu là cái gì ?"

Dứt lời cũng không đợi người kia đứng dậy, lên xe nghênh ngang phóng đi.

Hơn nửa đêm hôm đó, Hứa Ái Nùng bị tiếng điện thoại đánh thức, vừa nhận đã mắng người, Dương Kính Hiền ở đầu dây bên kia giọng khàn trầm xuống hỏi :" Cậu tức giận ?"

Hứa Ái Nùng thống khổ ôm đầu chôn dưới gối :" Có chuyện gì nói mau..."

" Mộ Hiền nói thấy cậu theo người ở bãi đỗ xe của "Yến Hảo", Ừm.... quan hệ bất chính."

Hứa Ái Nùng mơ hồ cười :" Hắn làm sao không nói thẳng ra là tôi đây đánh dã chiến." (*)

(*) là kiểu đánh chiến không cố định vị trí.


Dương Kính Hiền nói :" Tôi không quản cậu, chính là cậu nên tránh xa Mộ Hiền một chút."

" Ai biết được em trai anh lại đột nhiên xuất hiện."


Bên kia tĩnh lặng chốc lát, nói :" Đừng làm chính mình bị thương."

Hứa Ái Nùng hướng về phía loa ngoài của điện thoại mắng một câu bệnh thần kinh.

Nửa tháng sau Dương Kính Hiền đem bé trai kia quay về, giao vào tay ANGIE, dặn dò cô đối xử tốt hơn, hắn muốn thưởng cái gì, đều cho.


ANGIE vốn đã không có bất luận cái gì niềm nở với Vân Ẩn, cô muốn là một thiếu nam ngây thơ, không phải chim hoàng yến. Nhưng khi thấy người, lại phát hiện ra nửa tháng này Dương Kính Hiền dạy bảo hắn có một phong cách đặc biệt, ánh mắt mê ly trong veo, quyến rũ trung tính vô cùng dụ hoặc.


Cô ở phòng làm việc của Hứa Ái Nùng hét lên, sau khi khôi phục bình tĩnh lại nói :" Tôi muốn hắn khuynh đảo chúng sinh."


Tính tình Vân Ẩn dịu dàng và không lõi đời, khó chịu được khổ, mỗi ngày ở phòng luyện tập bị ANGIE hành hạ đến sắc mặt tái xanh nhưng không dám nói gì.

Dương Kính Hiền tình cờ đến xem hắn, muốn dẫn hắn đi, công ty trên dưới đều đang đồn ông chủ bao nuôi Vân Ẩn, Vân Ẩn sẽ được phát đạt.


Hứa Ái Nùng cũng nhiều lần ở Dương gia thấy Vân Ẩn, Dương Kính Hiền trong thư phòng dạy đối phương viết chữ, nhìn ánh mắt của hắn rất ôn nhu, giống như là nhìn người yêu, Dương Kính Hiền rất ít khi nghiêm túc, nhưng hắn thích dáng vẻ nghiêm túc của Vân Ẩn.


Có đêm, Vân Ẩn xuống lầu uống nước, bị Hứa Ái Nùng bắt gặp. Hứa Ái Nùng ép hắn đến chỗ tối hôn môi, xém chút muốn vạch đồ ngủ đơn bạc của hắn, nhưng cũng không có làm.


Dương Kính Hiền đứng cửa cầu thang kêu một tiếng :" Ái Nùng." Hắn không nhìn thấy, nhưng Hứa Ái Nùng biết hắn đã hiểu rồi.

Trong mắt Vân Ẩn đầy nước mắt, cũng không có đẩy hắn ra, giống như một con thỏ trắng đánh mất năng lực phản kháng, ngồi xổm góc tủ lạnh khóc.

Từ ngày đó trở đi Vân Ẩn không xuất hiện ở Dương gia nữa, kể cả Dương Kính Hiền cũng không.

Hứa Ái Nùng nghĩ không ra lần trước Dương Kính Hiền có ý chiếm giữ Vân Ẩn từ khi nào, Hứa Ái Nùng chỉ biết mình rất cô đơn, đến mức ban đêm hắn một mình nằm trong bồn tắm tự an ủi cũng nghiêm túc cân nhắc mua cây gậy xoa bóp, hắn có tính khiến phích(*), hơn nữa lòng tự ái cũng không chịu để người khác đè.

(*) bệnh sạch sẽ.

Tiền tiêu vặt của Dương Mộ Hiền lại hết, muốn đến xin, Hứa Ái Nùng rất sảng khoái đưa cho hắn, cũng nói :" Lần sau đừng lỗ mãng như thế, người ngoài sẽ cảm thấy Dương gia không có gia giáo."

Dương Mộ Hiền hỏi :" Anh sẽ lên giường cùng hắn sao?"

Hứa Ái Nùng cười hỏi hắn :" Lên thì sao, đều là người trưởng thành rồi."

Dương Mộ Hiền ngồi trên sô pha tức giận:" Ít nhất cũng phải nói cho anh tôi một tiếng chứ."

Hứa Ái Nùng nín cười nói :" Lần sau tôi sẽ cân nhắc ý kiến của cậu."

Dương Mộ Hiền bỗng nhiên nói :" Nếu anh là phụ nữ thì tốt rồi."

Hứa Ái Nùng nhướn mày nhìn hắn.

Dương Mộ Hiền nói :" Nếu anh là phụ nữ thì có thể sinh con cho anh tôi."

Hứa Ái Nùng còn chưa hiểu đứa trẻ này muốn nói cái gì.

Dương Mộ Hiền âm thanh nhỏ xuống :" Nếu anh không thể sinh con cho hắn, tôi sẽ để anh sinh con cho tôi..."

Hứa Ái Nùng sắc mặt lập tức biến đổi, mắng :" Thằng ranh con! Dám phản?!"

Dương Mộ Hiền chạy nhanh như chớp khỏi văn phòng.
---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro