Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23


Dương Kính Hiền không muốn dừng lại, nhưng hắn nhạy bén phát hiện ra buổi biểu diễn sắp kết thúc, phòng nhỏ này thực sự không phải nơi an toàn, thừa dịp nhiều người hỗn loạn, hắn ôm ngang Hứa Ái Nùng rời khỏi hội trường.






Bãi đỗ xe có bầu không khí lạnh lẽo khiến Hứa Ái Nùng run rẩy một cái, dựa vào ngực Dương Kính Hiền càng sát hơn.





Dương Kính Hiền bỏ hắn vào trong xe, mở điều hoà mới phát hiện hắn đã ngủ rồi, thậm chí còn có tiếng ngáy nhè nhẹ.





Lương tri và dục vọng trong đầu Dương Kính Hiền đánh nhau, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm làm hắn tỉnh ngủ, cười khổ đem hắn về Dương gia.





Cả đêm hoan ái tựa hồ không có thay đổi cục diện bế tắc giữa hai người.




Khi rời giường Hứa Ái Nùng ôm đầu kêu đau, quản gia nghe thấy hắn gọi, đi vào chào sớm an, hắn mới phát hiện mình ở trên giường của Dương Kính Hiền. Hỏi tới Dương Kính Hiền, quản gia nói là Dương tiên sinh sớm đã đi tập thể dục rồi, điểm tâm đã xong, mời hắn rửa mặt chải đầu xuống lầu.





Hứa Ái Nùng ăn xong thì mang nữ đầu bếp đi, Dương Kính Hiền quay về không thấy người, chỉ thấy trong thùng giác phòng tắm có cái quần lót dính đầy thể dịch, khiến hắn sáng sớm muốn bất mãn tưởng tượng cảnh dâm khiến lần thứ hai máu mũi chảy không ngớt.



Quản gia chưa bao giờ thấy Dương Kính Hiền chật vật như vậy, trong lòng đồng cảm, đối với Hứa Ái Nùng lòng kính nể lại thêm vài phần . Hắn chưa bao giờ có gan khinh thường Hứa Ái Nùng, từ ngày đầu tiên bước vào Dương gia, quản gia liền tốn công phu chăm chỉ nghiên cứu qua, trước kia Dương Kính Hiền không có mang người về nhà, lại càng không muốn dẫn ai đi tảo mộ Dương lão tiên sinh cùng phu nhân. Trực giác của một người đàn ông nói cho hắn biết Dương Kính Hiền là nghiêm túc, đối với một nghệ sĩ của công ty có xuất thân thấp hèn, không phải là người đầu tiên và cuối cùng Dương Kính Hiền chơi qua, nhưng lại vì Hứa Ái Nùng mà mang nhẫn. Quản gia cũng cảm thấy Hứa Ái Nùng có phần này khí phách đầu óc đủ làm vị trí chủ mẫu Dương gia, nếu hắn không có khả năng suy tính như thế này, rộng lượng một chút đối xử với Dương Kính Hiền. Đứng ở lập trường đối ngoại hắn thì hướng về phía Hứa Ái Nùng, nhưng đứng ở vị trí là quản gia Dương gia, hiển hiên sẽ hướng về phía Dương Kính Hiền, Dương lão tiên sinh và phu nhân hai vợ chồng ân ái và thấu hiểu vài chục năm. Dương lão tiên sinh bên ngoài cũng không có người nào, nhưng mà bây giờ nói cũng đã muộn, hắn chỉ có thể âm thầm thở dài Dương Kính Hiền không còn dùng được.






Những ngày tháng sau đó hiếm khi hai người liên lạc lại với nhau, Hứa Ái Nùng vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, đợi đến đại hội cổ đông cuối năm của Dương thị, hắn mới gọi điện thúc giục Dương Kính Hiền đi làm.




Dương Kính Hiền theo lời đi. Hắn vừa bước vào Dương thị, mọi người đều cúi mình chào Dương tổng. Hứa Ái Nùng đi sau hắn, vì cách hắn thống trị tàn bạo nên lắc đầu không ngừng.


Phòng làm việc của hắn vẫn không ai dám động vào, quét dọn sạch sẽ, các loại văn kiện ngăn nắp, thư ký vừa thấy hắn lại cũng kính khom lưng cúi chào, tiếp theo bắt đầu báo cáo tình hình kinh doanh nửa năm qua, Hứa Ái Nùng cà lơ phất phơ ngồi trên bàn bên cạnh Dương Kính Hiền nghe, Dương Kính Hiền ngồi sau cái bàn xem văn kiện, dáng vẻ uy nghiêm, thoạt nhìn khó có thể gần gũi.





Hứa Ái Nùng không nghe thư ký thao thao bất tuyệt nói hết đã đi, trước khi đi nói với Dương Kính Hiền, anh năm nay đi làm quá muộn, không có tiền thưởng, sang năm làm tốt một mình anh hưởng nhiều.





Dương Kính Hiền nói, cảm tạ Hứa tổng.




Hứa Ái Nùng sờ đầu của hắn nói, đừng khách khí.




Sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của thư khí kéo áo khoác tiêu sái đẩy cửa đi ra.



Tiệc rượu cảm ơn cuối năm của "Mộ Thượng". Năm nay là Hứa Ái Nùng chủ trì, Dương Kính Hiền là đặc biệt. Truyền thông càng thêm hiếu kỳ với quan hệ của hai người, Hứa Ái Nùng vì đùa với bọn họ, cố ý mời Dương Kính Hiền lên sân khấu song ca bài ' Thiên trường địa cửu' , hai người hát cùng nhau, vừa cất lên câu đầu nhanh chóng chọc cho khách cao hứng huýt sáo, kết thúc bài hát đã đem bầu không khí tiệc rượu đẩy lên cao trào.





ANGIE ở góc phòng lau nước mắt, Hứa Ái Nùng tìm được cô, dở khóc dở mếu nói:" Sao lại cảm tính như thế? Cô cũng tưởng thật à?"





ANGIE chọc hắn:" Hai vị ảnh đế kỹ sảo cao siêu a."



Hứa Ái Nùng nói :"Phụ lòng cô bỏ thêm xuân dược kia vào rượu."



ANGIE biện bạch:" Tôi cũng không cho mấy, rõ ràng là hai người gian phu dâm phu chẳng phân biệt được nơi nào tình gian ý gian với nhau."




Hứa Ái Nùng mỉm cười chạm ly với cô.




ANGIE rất xúc động, khuyên nhủ :" Đùa mà thành thật, nhều năm như vậy hai người các anh cũng chẳng mệt a, phí hoài nhân sinh, có lời gì muốn nói rõ ràng với hắn, hoặc tụ hoặc tán, rõ ràng anh không bỏ được, hà cớ gì giày vò cả hai."



Hứa Ái Nùng nói :" Người ta tự hiểu."



ANGIE nói :" Được, vậy anh hãy cùng hắn tổn thương nhau đi, đem hắn tổn thương đến chết."



Khi Hứa Ái Nùng ở hội nghị cổ đông đề nghị bầu Dương Kính Hiền làm tổng tài Dương thị, trong hội trường cũng không có bất kỳ ai dị nghị. Sau khi kết thúc bác cả Dương Kính Hiền châm chọc Dương Kính Hiền, nói hắn phải nhìn sắc mặt của đồ chơi mà làm việc.





Dương Kính Hiền không coi ra gì, nhưng Hứa Ái Nùng chống bàn nói , bác trai ông tuổi đã cao, lời nói ra miệng phải tích đức a.





Đêm ba mươi Hứa Ái Nùng ăn cơm ở Dương gia, Dương Mộ Hiền cũng được nghỉ trở về, đã rất lâu Dương gia không náo nhiệt như thế này, Dương Kính Hiền muốn cho những người khác được nghỉ ngơi, địa vị ngang nhau ngồi ăn cơm. Ăn xong hai người xách vò rượu hoa điêu(*) tới bến ngảng ngắm pháo hoa, trong xe bật bài hát cũ của những thập niên tám mươi chín mươi đời trước, bọn họ theo nhạc ngâm nga hát, nhìn dải ánh sáng trên bầu trời thật dài, phảng phất như thời gian quay trở về cái thời càn rỡ tuỳ hứng.





(*) Rượu Hoa điêu: Gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm và là một loại danh tửu của Trung Hoa. Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, khi hâm lên mùi rất thơm. Theo Lâm Ngữ Ðường, ông giải thích hoa điêu tửu cũng chỉ là rượu Thiệu Hưng nhưng là một loại rượu mà người ta nấu lên khi sanh một đứa con gái, để sau này khi cô ta đi lấy chồng sẽ đem ra đãi khách và hoa điêu chỉ để miêu tả những hình vẽ trang trí trên bình rượu hơn là loại rượu.



Dương Kính Hiền tâm viên ý mãn cầu hoan, Hứa Ái Nùng không có cự tuyệt, bầu không khí vừa vặn, hắn bỗng nhiên hỏi một câu :"Là làm với tôi đến thoải mái, hay là những người khác thoải mái?


Dương Kính Hiền bị hỏi vấn đề này, từ trên người Hứa Ái Nùng đứng lên ngây người một lúc ,nói :" Cậu."





Hứa Ái Nùng thấy tóc mai ở phía đuôi mắt Dương Kính Hiền có cái bạc, bỗng nhiên ngẩn ngơ. Qua năm người này đã bốn mươi, nhoáng cái bọn họ ở với nhau được mười lăm năm, Dương Kính Hiền đã thay thế vị trí của mẹ trở thành người đi với hắn dài nhất, hơn nữa vẫn còn tiếp tục bồi mình. Hứa Ái Nùng nghĩ đến con tim đóng băng dường như vừa bôi một lớp mỡ tiên, có câu hắn nhất định phải bỏ đi tôn nghiêm cầu xịn Dương Kính Hiền, hắn thực sự không nén được, nói ra :".... Vậy, anh có thể không đi tìm người khác được không?"




Dương Kính Hiền nghiêng đầu nhìn hắn.



Hứa Ái Nùng cũng không có lực đối mặt nhìn hắn, vẻ mặt căng cứng nghiêm chỉnh nói :" Đừng đi tìm, anh tìm một tôi chỉ muốn làm chết một, đừng thử thách nhân cách của tôi a."



Dương Kính Hiền cúi đầu một lúc lâu, cũng không đáp ứng hay cự tuyệt, trong đầu Hứa Ái Nùng trống rỗng như gió bắc cực thổi qua, vội vàng thêm một câu:" Đây cũng là vì muốn tốt cho anh, tuổi này không hợp với sống buông thả."






Dương Kính Hiền bỗng nhiên phốc xuy một cái vừa khóc vừa cười, tâm tình như trút hết ra hắn thậm chí đập vài vài cái lên vô- lăng, kích động không kiềm chế được, cả người đều lạnh đến phát run .



Hứa Ái Nùng không có nghĩ hắn lại phản ứng như này, nhìn dáng vẻ nước mắt nước mũi giàn dụa chật vật nhếch nhác , bèn lấy khăn giấy nhét vào tay hắn, luống cuống xoa lưng an ủi hắn. Nhiều năm như vậy chỉ thấy Dương Kính Hiền khóc qua một lần, là sau lễ tang cha mẹ hắn, một mình trong đêm chạy tới trước mộ họ rơi lệ thương nhớ.




Dương Kính Hiền lau mặt, hít sâu , lại bắt đầu cười, vừa cười vừa lắc đầu.




Hứa Ái Nùng không hiểu thế nào, nghi ngờ hắn nửa năm này có phải vô cùng đè nén hay không, cẩn cẩn dực dực đề nghị:" Hay là chúng ta là mời chuyên gia tâm lý ..."




Dương Kính Hiền hanh hanh cái mũi nói :" Khỏi, tôi không sao."



Hứa Ái Nùng thấy lông mi hắn còn ẩm uớt, hỏi :" Thật sao?"





Dương Kính Hiền bắt đầu khởi động xe nói :" Đi, xem đá bóng."


Trong lòng Hứa Ái Nùng cảm thấy không được tự nhiên, hậm hực ồ một tiếng.


Đầu năm theo lệ Dương Kính Hiền dẫn người nhà quay về tổ trạch bái cúng tổ tiên, Hứa Ái Nùng dậy thật sớm, cùng hai anh em họ và quản gia tới bái cúng mộ phần Dương gia nhị lão và phu nhân, sau đó quay về ăn sáng, định bụng về tổ trạch ở quê hương.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro