Chương 12
Dương Kính Hiền lòng dạ sắt đá, ngay cả trên mặt cũng không có chút lưu động nào :" Ngày mai tự đi tìm chỗ ở. Sau này lo mà làm việc."
Hắn một mình lên xe, từ gương chiếu hậu nhìn cái dáng người gầy yếu bị gió lớn thổi vào, hắn nhíu mày thật sâu. Như thế cũng không có mất đi một đứa trẻ ngoan tri kỷ, hắn đã rất mệt mỏi, muốn mở lòng, nghĩ muốn tìm một người tới làm ấm giường , giống như một mùa đông năm trước, bởi vì nằm chung giường với Hứa Ái Nùng đến cái chăn cũng giành nhau sau đó trực tiếp trong chăn lột quần của đối phương.
Dương Kính Hiền nhếch khoé miệng, hôn một cái lên chiếc nhẫn, trong lòng cảm thấy đau đớn.
Trong giới giải trí trước nay chuyện gì cũng lan truyền rất nhanh, chưa chắc là sự thật, nhưng mỗi bài tít lại đều giống như nhau.
Hứa Ái Nùng làm việc cấp tốc, ngày xảy ra sự cố đã nhanh chóng liên lạc với người cấp dưới ở Mỹ, mua vé máy bay, sáng hôm sau sẽ đưa Trương Vãn Tình đi.
Chờ truyền thông tìm ra được tên bệnh viện, chỉ là theo lời kể vu vơ của bác sĩ :" Từ khi xảy ra sự cố vẫn luôn có một người đàn ông anh tuấn phụng bồi cô ấy, người ta gọi hắn là ông chủ.
Dựa vào viết lách để kiếm bát cơm ăn các phóng viên ra sức tưởng tượng, có nói :" Ông chủ đó chính là chủ mới của "Mộ Thượng" , Trương Vãn Tình nhất định là bị hắn nhìn trúng, quá được sủng nên bị người trả thù. Có người nói Hứa Ái Nùng khi làm phó tổng vô cùng loạn bậy, không chỉ lăng nhăng với nhiều nghệ sĩ, đến chủ tịnh "Mộ Thượng" Dương Kính Hiền cũng có một chân, hiện tại hắn khẳng định muốn chiếm ngọc nữ Trương Vãn Tình, cô thề chết không theo nên bị huỷ dung. Có phiên bản thậm chí còn thành thật nói, Hứa Ái Nùng vì không cam tâm Dương Kính Hiền bỏ rơi mình, vừa nghe thấy Dương Kính Hiền muốn đính hôn, lập tức ra tay trả thù, ngay cả lời bác sĩ nói, Trương Vãn Tình vừa thấy Hứa Ái Nùng liền công kích tới hắn... Các loại đồi đãi ùn ùn tuôn ra.
Hứa Ái Nùng luôn luôn khiêm tốn, trái lập với bên ngoài "Mộ Thượng" thì phong bế ký túc xá, hắn ở trong nhà, mỗi ngày ôm macbook ngồi trước cửa sổ chơi game, giao toàn quyền quản lý cho ANGIE phụ trách, Suzanne giúp hắn theo dõi ANGIE, cô là thư ký của hắn, đại khái cũng là người duy nhất không phản bội hắn.
Nữ đầu bếp mỗi ngày đi siêu thị mua đồ ăn đều bị hù, sau khi trở về thì hỏi Hứa Ái Nùng :" Ngài với Dương tiên sinh đều là có cuộc sống như vậy hả?"
Hứa Ái Nùng trở mình đọc tin nhắn ở điện thoại, đều là của Dương Kính Hiền, Hứa Ái Nùng không muốn nghe điện thoại, hắn lại gửi tin nhắn.
Ở nơi nào. Bây giờ có được hay không. Không an toàn. Lo cho cậu.
Hứa Ái Nùng đọc từng cái, chán ngán thấy có tin mới, mở ra xem, Dương Kính Hiền nói :" Trả lời điện thoại, hoặc gửi tin, đừng làm tôi sợ."
Hứa Ái Nùng rút ngón tay về : Rất tốt, chớ đọc.
Dương Kính Hiền nghe thấy tiếng điện thoại kêu, vội vàng lật người, thấy bốn chữ này thì cảm xúc đan xen. Thừa dịp người đó đồng ý, hắn nhanh chóng gửi lại :" Trong nhà an toàn, để quản gia tới đón cậu, đang ở chỗ nào?"
Hứa Ái Nùng cười lạnh một tiếng, nhíu mày với cái điện thoại, ném nó sang một bên.
Dương Mộ Hiền thấy tờ báo giải trí nói xấu Hứa Ái Nùng, còn chưa có tan học, vội vã ra ngoài tìm người. Chạy đến dưới lầu ký túc xá, bị bảo vệ ngăn lại, nói là do ông chủ cấm, không phải nhân viên công ty không được vào. Hắn gọi điện cho Hứa Ái Nùng, gọi vài lần mới có người nhận, hắn vốn là đã nóng nảy, hiển nhiên nói chuyện cũng phát cáu :" Chuyện gì xảy ra? Ngay cả tôi cũng không cho vào!"
Hứa Ái Nùng cười khẽ :" Cậu là nhị thiếu Dương gia, cũng không phải là nhị thiếu của 'Mộ Thượng'."
Dương Mộ Hiền vốn muốn nói còn không phải do Dương Kính Hiền cho anh, nhưng loại thời điểm này hắn cũng không muốn cho Hứa Ái Nùng thêm rắc rối nữa, mình đến đây là để an ủi Hứa Ái Nùng mà.
Hứa Ái Nùng đeo kính ngồi trước cửa sổ chơi game, thấy người đi vào cũng chỉ liếc một cái.
Dương Mộ Hiền hỏi :" Anh không sao chứ?"
Hứa Ái Nùng ánh mắt không rời màn hình máy tính :" Không có việc gì."
Dương Mộ Hiền vô cùng đau lòng với cái bộ dáng này của Hứa Ái Nùng :" Có việc gì anh cứ nói, tôi sẽ giúp đỡ."
Hứa Ái Nùng như trước không ngẩng đầu lên :" Cậu đừng có dính vào, kể cả hỗ trợ."
Dương Mộ Hiền tức giận giật lấy máy tính:" Vì sao anh vẫn xem tôi là trẻ con, tôi không phải trẻ con! Người khác làm được tôi cũng làm được, có thể bảo vệ anh!"
Hứa Ái Nùng bị hắn nói đến mơ hồ, vô tội chớp chớp mắt hai cái nói :" Tốt, tốt."
Dương Mộ Hiền bị biểu tình qua loa có lệ kia làm cho nhớn nhác, tình khởi một lúc , liền nắm vạt áo Hứa Ái Nùng ném người lên giường.
Hứa Ái Nùng ngã lên giường còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu tát một cái miệng liền bị ngăn lại, Dương Mộ Hiền tuổi không tính là lớn nhưng kinh nghiệm cũng không phải ít, thủ đoạn lột quần áo cực kỳ lão luyện. Hứa Ái Nùng sau khi hết khiếp sợ, giơ tay bóp cổ Dương Mộ Hiền, Hứa Ái Nùng cùng Dương Kính Hiền đã đánh nhau vài chục năm, đối phương đè cổ mình, đây bình thường là Dương Kính Hiền ra ám chiêu, không nghĩ tới hôm nay có thể áp dụng lên người vị em trai này.
Dương Mộ Hiền bị ép phải buông, sắc mặt bị kìm đến xanh tím.
Hứa Ái Nùng đạp hắn ra, lau chút nước bọt trên môi mắng :" Đồ hỗn hào!"
Dương Mộ Hiền đau thương hỏi :" Vì sao tôi không được ?!"
Hứa Ái Nùng sắc mặt lạnh lẽo :" Lần này nể mặt mũi của Dương Kính Hiền, cút ra ngoài!"
Dương Mộ Hiền vừa vào tới cửa nhà giống như con bò điên chạy lên lầu, Dương Kính Hiền ở thư phòng có một người bạn trong giới giải trí lâu năm gọi tới, hắn không có chõ cửa, liền đạp cửa xông vào đập tờ báo lên mặt bàn :" Nhìn đi !"
Dương Kính Hiền nhìn hắn, nói với đầu điện thoại bên kia :" Xin lỗi tôi sẽ gọi lại cho cậu sau."
Dương Mộ Hiền nói :" Không phải anh rất lợi hại đi, sao không giúp hắn?!"
Dương Kính Hiền hỏi :" Làm sao cậu biết tôi không giúp hắn?"
Dương Mộ Hiền mắng :" Đều tại anh! Vốn lẽ hắn sẽ không rời nhà đi! Đều do anh mang Vân Ẩn kia vào nhà! Rác rưởi gì đều mang về! Ngủ trên giường của hắn! Ăn cái bát hắn đã dùng! Buồn nôn muốn chết!"
Dương Kính Hiền hiển nhiên không cho phép hắn làm càn như vậy, vỗ bàn một cái nói :" Tạo phản?! Ngược lại quản mày a! Cho mày ở tầng ba đọc sách, suốt ngày chui xuống tầng hai, quản không ít chuyện chẳng liên quan tới mình, mày vào đó đọc một chữ nào trong sách sao?!"
Dương Mộ Hiền chỉ vào mũi hắn :" Là anh thượng bất chính hạ tắc loạn(*)!"
(*) trên không nghiêm dưới ắt tạo phản.
Dương Kính Hiền bỗng đứng lên, vòng qua cái bàn đi bắt hắn :" Mày phản!"
Dương Mộ Hiền ẩn núp, còn không sợ chết khiêu khích :" Anh chính là cho quan phóng hoả cũng không cho dân chúng đốt đèn! Hứa Ái Nùng so với anh giỏi hơn nhiều, hắn chưa bao giờ mang những thứ rác rưởi kia về nhà! Anh là kẻ cặn bã bội tình bạc nghĩa!"
Dương Kính Hiền đạp hắn một phán ngã tới hộc tủ. Quản gia chạy vào khuyên can, nhào tới trước người Dương Mộ Hiền cầu xin :" Tiên sinh! Hắn là Mộ Hiền, là em trai ngài!"
Dương Kính Hiền nóng nảy thở gấp, yên tĩnh một chút trong lòng cũng bắt đầu thấy hối hận, xoay người nói :" Kêu Vương Hàn tới xem nó một chút !"
Dương Mộ Hiền mắng hắn một câu:" Anh sẽ không chiếm được hắn! Sẽ có kẻ tốt hơn với hắn!"
Dương Kính Hiền một lát xoay người lại mãnh như muốn ăn thịt người. Quản gia vội vàng che miệng Dương Mộ Hiền, tiểu tổ tông này muốn chết a.
Dương Kính Hiền cuối cùng vẫn là cầm cái điện thoại bị quăng ở cửa ngoài gọi điện.
Kỳ thực Hứa Ái Nùng cũng không muốn ở trong nhà quá lâu, hắn chỉ hơi mệt một chút, muốn tìm cái cớ nghỉ ngơi mấy ngày. Hắn nghĩ nếu đến cuối tuần mà lời đồn đại kia còn không có dấu hiệu dừng lại, liền tự thân đi tìm chủ biên tờ báo, dù sao hai bên cũng có hợp tác qua lại dài lâu, cũng không đến nỗi đem "Mộ Thượng" cười nhạo.
Hắn chuẩn bị thật tốt, cũng chưa qua mấy ngày, nữ đầu bếp mua thức ăn quay về nói, bụi cỏ gốc cây dưới lầu cũng không thấy gián điệp. Lật xem mấy tờ báo hôm nay, cũng không thất bất kỳ tin gì liên quan. Hứa Ái Nùng nghĩ thầm làm việc rất nhanh chóng a, tuy người này đã nhường chức lão tổng, nhưng thực tế hắn cắm rễ rất sâu rộng trong vòng giải trí. Huống hồ bàn về ngoại giao, hắn lại càng thành thạo hơn một chút.
Hứa Ái Nùng chờ người nọ gọi điện tới hỏi thăm ân cần nhân tiện tranh công, trước nay toàn là như vậy, mình tạm thời không giải quyết được phiền phức hắn sẽ nhảy vào giải quyết, lập tức quấy rầy cứng rắn quấn tới chỗ hắn khoe công, căn bản không cần quản kẻ khác có cần sự giúp đỡ hay không, Hứa Ái Nùng vô cùng bất mãn Dương Kính Hiền dùng mọi thủ đoạn ép buộc mình nói yêu hắn. Vẫn còn nhớ thật rõ nhiều năm trước Dương Kính Hiền có một tiểu Nam, vô ý thấy bọn họ hôn môi nồng nhiệt trong thang máy, đứa bé kia hai mắt đẫm lệ hỏi Dương Kính Hiền mình là ai, Dương Kính Hiền đang suy nghĩ, phiền phức, trực tiếp nói , là người đàn ông của tôi.
Loại cảm giác này vô cùng sảng khoái, chỉ là sau này sẽ không có cơ hội làm chuyện như vậy, vì ai cũng biết quan hệ của bọn họ nên sẽ không có người ngu chạy đi hỏi Dương Kính Hiền Hứa Ái Nùng là ai.
Trái lại Dương Kính Hiền mùi vị ưa thích nhiều năm không đổi, chỉ thích trẻ vị thành niên dịu dàng ngoan ngoãn, tốt nhất là mười tám mười chín tuổi , năm đó mình chính là vì ở tuổi này bị Dương Kính Hiền chọn trúng.
Hứa Ái Nùng có chút không nhớ nổi hắn mười tám mười chín tuổi là cái bộ dáng gì, hắn vô cùng kinh ngạc mình già nhanh như vậy, đều đã bắt đầu đãng trí.
Hắn chờ Dương Kính Hiền gọi tới, không nghĩ tới chờ cũng không có điện thoại. Hắn vừa tới "Mộ Thượng" làm, Suzanne liền nói cho hắn biết, Dương tổng mới ra mắt nhóm "Vân Thượng" bên trong toàn là bé trai đẹp mắt nhất là Lâm Hải, có nhà báo thấy bọn họ vào quán rượu cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro