Chương 10
Quản lý hỏi hắn có muốn thử người khác hay không, gần đây có người mới đến, rất sạch sẽ, những khách nhân khác phản ứng rất tốt.
Hứa Ái Nùng miễn cưỡng đáp ứng.
Quản lý nói, vậy thì sẽ an bài cho ngài một người tốt nhất, chính là người này có một quy tắc, khi hắn làm không bật đèn.
Này chính là hợp ý của Hứa Ái Nùng, hắn kỳ thực vô cùng không được tự nhiên nhìn một gương mặt xa lạ ở trước mặt mình hoảng loạn, như vậy hắn sẽ không biết rõ rốt cuộc ai mới là đi bán cái ấy.
Hơn mười giờ tối, Dương Kính Hiền ở nhà cùng Vân Ẩn xem đá bóng, nhận được điện thoại của ông chủ "Yến Hảo". Hắn nghe xong điện thoại thì đi ra ngoài, Vân Ẩn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Dương Kính Hiền hoàn toàn không nghe thấy.
Hứa Ái Nùng có chút hồi hộp, lúc MB kia đi vào hắn còn nuốt một ngụm nước bọt, thấy người tới gần, hắn thiếu chút nữa kêu dừng lại.
Đối phương quả thật rất có kinh nghiệm, bồi hắn một lát, chờ hắn hô hấp bình thường, mới hôn một chút gò má của hắn, thận trọng như bảo bối.
Hai người nhích lại gần nhau, Hứa Ái Nùng mới phát hiện MB(*) này trên người có chút mùi vị hắn yêu thích, nhịn không được nói :" Cậu làm khá một chút, tôi.... Tôi sẽ tăng tiền." Đáng lẽ hắn là đến tìm thú vui.
(*) MB : money boy- trai bao.
Người nọ trầm thấp ừ một tiếng, chậm rãi để hắn nằm ngang, cởi đai lưng áo ngủ của hắn ra, đầu tiên là hôn vai hắn, sau đó là hôn cổ, ngậm hầu kết hắn khẽ mút, tay có chút thô ráp sờ tới ngực, niết nhũ đầu.
Hứa Ái Nùng rất nhanh bị kích thích, hắn phản ứng ngoài kiểm soát, đại khái là lâu rồi chưa cùng ai làm, thân thể bắt đầu tưởng nhớ cảm giác vui sướng kia.
Đối phương quả thực rất có kỹ sảo, thậm chí không cần tốn nhiều sức nhanh chóng tìm được chỗ mẫn cảm của hắn, không ngừng trêu đùa nhưng lại không dám quá mức, khiến Hứa Ái Nùng nhớ tới có một lần cùng Dương Kính Hiền dạo khu vườn ở Tô Châu thấy đôi chim uyên ương, chim đực lúc nào cũng đi trêu chọc chim cái, ý thức nhẹ nhàng nhớ tới nó, một cảnh tượng ân ái.
Hứa Ái Nùng cánh mũi chua xót, chủ động ôn nhu ôm lấy người xa lạ này.
MB dừng lại trong chốc lát, lại như đọc được tâm tư của Hứa Ái Nùng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn chấn an, chờ hắn muốn, mới lại bắt đầu làm.
Hứa Ái Nùng rất sung sướng, gần như muốn càn rỡ rên rỉ, nhưng song song với khoái cảm hắn đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng, MB này hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Nhưng bây giờ đầu óc của hắn không có cách nào hảo hảo vận hành, MB kia làm vô cùng tốt, thậm chí không dùng ngón tay khuếch trương mà trực tiếp dùng miệng.
Hứa Ái Nùng không chịu nổi kích thích này, hổn hển kêu được rồi được rồi, nhưng MB kia lại không nghe lời, đầu lưỡi như là châm lửa, mỗi một động tác da thịt giữa hai chân cũng trở nên nóng bỏng, đến khi cái lưỡi muốn tiến vào thân thể hắn, Hứa Ái Nùng cuối cùng không nhịn được bắn ra.
Hắn run rẩy kêu một tiếng :" Dương Kính Hiền."
Đối phương im lặng, cẩn thật mà ôn nhu tiến vào thân thể hắn, ngoài việc cơ thể hơi không thoải mái, Hứa Ái Nùng cư nhiên cảm thấy không hề đau đớn. Sau đó rất nhanh bị khoái cảm che lấp, giữa lúc chìm nổi di động hắn muốn bật đèn, lập tức tay bị giữ lại, người nọ tiến thân hôn hắn một cái.
Người này chính là Dương Kính Hiền, vài chục năm ân ái, hắn sẽ không ngay cả đối phương cũng không cảm giác được.
Hứa Ái Nùng liên tục bị đưa lên tận mây, đến khi cái gì cũng không bắn ra được, tinh thần cả người đều gần như tan vỡ, thậm chí không nói được thành tiếng.
Hắn liều mạng nói với chính mình không được ngủ không được ngủ, nhưng vẫn không thể nào chống đỡ, rơi vào mộng cảnh ngọt ngào.
Nhiệm vụ hoàn thành, Dương Kính Hiền biết mình phải đi, nhưng không có cách nào buông người đang ôm trong ngực ra, không muốn về nhà.
Hắn là chịu không được có bất kỳ kẻ nào chạm vào Hứa Ái Nùng, trước kia không, bây giờ càng không, cho nên tên MB chạm qua Hứa Ái Nùng kia tuyệt đối không được ở lại thành phố này.
Hai người đi đến nước này, ai đúng ai sai từ lâu đã không nói rõ ràng được. Hắn làm sao sẽ thật sự chịu vứt bỏ hôn ước của bọn họ, hắn không giống Hứa Ái Nùng, hạ được việc này nhẫn tâm, nhiều năm như vậy không quan tâm hắn bên ngoài ăn chơi đàng điếm, trực bức đoạn tình cảm này đi đến huyền nhai biên thượng(*) mới thôi. Không thèm để ý hắn nuôi người ở ngoài, chỉ ở trong lòng nghĩ có công bằng hay không, Dương Kính Hiền tin tưởng Hứa Ái Nùng loại hành vi này không phải là có nhiều thương mình, mà là tính cách người này không chịu thiệt như vậy, lòng dạ hẹp hòi đến cực điểm.
(*) trước danh giới vực thẳm.
Dương Kính Hiền cảm thấy Hứa Ái Nùng là khinh mình, đôi khi thấy ánh mắt Hứa Ái Nùng mang theo khinh bỉ, đối phương lúc nào cũng gây sự, đối chọi gay gắt khiến hắn khó chịu, càng ngày càng chua ngoa.
Dương Kính Hiền không chịu được Hứa Ái Nùng chua ngoa như vậy, nhưng hắn lại đau lòng tiểu ngu ngốc kia trốn trong chăn tự an ủi, dáng vẻ đáng thương kia khiến hắn lo âu nhiều, nhưng đối phương thà dùng gậy xoa bóp giúp đỡ cũng không muốn cầu hoan với mình.
Tìm không ra phương pháp vãn hồi, không cùng nhau ở một chỗ cũng tốt, giảm thiểu đau đớn. Hôm nay mình có thể làm, cũng chỉ có thể che chở hảo hảo không làm bị thương Hứa Ái Nùng, khi nào cần, đảm nhiệm là cây gậy xoa bóp kia, không có ai so với Dương Kính Hiền hiểu rõ cơ thể Hứa Ái Nùng, hắn sẽ cho đối phương sung sướng.
Hứa Ái Nùng tỉnh lại trong lòng Dương Kính Hiền, mở mắt ra chính là thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Dương Kính Hiền không có mở miệng, chỉ có cho một nụ hôn sớm an, ôm hắn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Hứa Ái Nùng.
Hứa Ái Nùng trầm mặc lúc lâu, hỏi :" Anh muốn làm gì?"
Dương Kính Hiền nói :" Trước tiên cậu không nên tức giận, tôi không có ý gì khác , tôi sợ kẻ khác hầu hạ cậu không tốt."
Hứa Ái Nùng nói :" Đây là chuyện của tôi."
Dương Kính Hiền nói :" Vậy cậu coi như là gọi MB, khi phải dùng tới tôi, gọi điện thoại cho tôi, ngoại trừ việc này, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu, cậu muốn tôi, tôi sẽ lập tức tới ngay. Được không ?"
Hứa Ái Nùng không lên tiếng.
Dương Kính Hiền cúi đầu hôn hắn, Hứa Ái Nùng tránh được, Dương Kính Hiền cũng không miễn cưỡng hắn.
Từ trên xuống dưới Dương gia tất cả mọi người đều cho là Hứa Ái Nùng chỉ là tức giận chút xíu, tạm thời bỏ đi rất nhanh sẽ quay lại, nhưng thời gian trôi qua, Dương Kính Hiền lại mang người mới về, quản gia bọn họ có chút đoán không ra. Vân Ẩn mới tới cùng Hứa Ái Nùng hoàn toàn không phải cùng một kiểu, Hứa Ái Nùng tính cánh càn rỡ, thích trêu ngẹo người khác, quản gia không quá ưa thích thiếu niên Vân Ẩn này, hoàn toàn không có khí thế của chủ nhân, sẽ quấn lấy Dương Kính Hiền động dục bất cứ chỗ nào, thể hiện ra chính là không thoát khỏi mác nam sủng. Thấy hai người này dáng vẻ ân ái méo mó, quản gia sẽ nổi da gà, đại khái là ít năm như vậy hắn sớm quen với Hứa Ái Nùng tính xấu.
Nội tâm của nữ đầu bếp cũng rất đau đớn, Vân Ẩn ăn rất ít, mặc kệ cô tốn bao nhiêu tâm ý làm món ăn, ông chủ mới này sẽ cầm đũa gắp một hai cái là thôi, đầu bếp có cảm giác thất bại, mấy lần muốn dò hỏi chỗ ở của Hứa Ái Nùng, cô muốn biết mọi thứ hắn ăn.
Có một lần cô hỏi Vân Ẩn mùi vị thức ăn có phải không hợp khẩu vị hay không, hắn trả lời cô không phải do mùi vị thức ăn, mà là hắn nhất định phải ăn uống điều độ, không được ăn quá nhiều.
Nữ đầu bếp nói tôi làm món ăn sẽ không béo, Hứa tiên sinh ăn rất nhiều cũng không béo lên.
Vân Ẩn cười lạnh một tiếng, nói , tôi không phải hắn.
Đêm hôm đó Vân Ẩn than thở với Dương Kính Hiền khẩu vị món ăn không hợp, hắn muốn đổi người, Dương Kính Hiền nói rõ cô ở Dương gia đã nhiều năm, Dương gia già trẻ đều quen cô, em không thích, vậy kêu thêm một người nữa, cho nghỉ việc là không thể.
Chưa đến vài ngày sau nữ đầu bếp bỗng dưng thấy có một đầu bếp mới ở phòng bếp, tay nghề cao, giống như đầu bếp của khách sạn năm sao, còn nói cô thái rau không đúng phương pháp.
Nữ đầu bếp bị tổn thương, cô thu dọn túi nhỏ, nghe Hứa Ái Nùng ở nơi đó liền tìm đến hắn.
Hứa Ái Nùng đang dựa vào sách dạy nấu ăn tự mình làm, thấy cô đến, đương nhiên bất ngờ.
Nữ đầu bếp nói tiên sinh tôi đến nấu ăn cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro