Chương 42: Hiểm cảnh
Bắc Phong quốc đường xá xa xôi, nàng từ khi đến thế giới này lại chẳng mấy khi được xuất cung nên đối với nàng mà nói, đến được Bắc Phong quốc quả thực là một thử thách không nhỏ.
Nàng rời khỏi cung liền mua một con ngựa khỏe rồi một mực đi thẳng về phía Bắc, trên đường vừa đi vừa thăm hỏi, căn bản không dám dừng lại nghỉ ngơi chút nào. Chỉ cần dừng lại một chút nàng liền có một linh cảm rằng thứ nàng nhìn thấy đầu tiên khi đến Bắc Phong quốc chính là thi thể lạnh lẽo của Lăng Minh Viễn!
Cứ như vậy ba ngày ba đêm, nàng cả người bẩn thỉu nhếch nhác thúc ngựa tiến vào kinh thành Bắc Phong quốc. Bắc Phong quốc so với Nam Phong quốc yên tĩnh hơn nhiều, người dân ở đây thật thà chất phác, thấy nàng từ nơi khác đến liền chủ động tiến tới thăm hỏi, chỉ đường vô cùng nhiệt tình khiến nàng vô cùng ngại ngùng. Trên người nàng hiện giờ cũng không có quá nhiều ngân lượng, thế nên chỉ đành biếu họ một ít trang sức rồi rời đi.
Nàng không dám dây dưa quá lâu, sau khi xác định được phủ đệ của Mạc Quân Nguyệt liền nhanh chóng phi như bay đến. Binh sĩ gác cổng thấy nàng cả người bẩn thỉu như ăn mày lập tức ghét bỏ ngăn lại, thậm chí còn lạnh lùng quát lớn:
"Cút ra, nơi này không phải là nơi để một kẻ ăn xin như ngươi đến!"
"Thực xin lỗi hai vị đại ca, ta không phải ăn xin," Nàng rối đến cả người đều run, vội lấy ngọc bội Lăng Minh Viễn từng tặng nàng ra làm tín vật "Trên ngọc bội này có khắc tên Đại hoàng tử Nam Phong quốc, nhờ hai vị đưa cho Mạc điện hạ liền biết ta có phải ăn xin hay không!"
Hai người họ chăm chú nhìn một hồi lâu, cảm thấy lệnh bài này có vẻ là đồ thật mới vội vàng mở cửa mời nàng vào trong. Nàng vừa bước vào liền cảm giác được không khí trong phủ có vẻ căng thẳng lạ thường, tất cả nữ tỳ đều chạy ngược chạy xuôi vô cùng gấp gáp làm nàng cũng có chút lo lắng, nhịn không được vịn một người lại hỏi:
"Mạc Quân Nguyệt ở đâu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hướng kia, tiểu thư, người đừng chắn đường ta nữa! Vị công tử kia sắp không xong rồi!" Tiểu thị nữ vẻ mặt lo lắng đáp, hai tay giùng giằng muốn đẩy nàng ra.
Không xong? Thế nào gọi là không xong?
Nàng thất thần lui về sau vài bước rồi nhanh chóng xốc lại tinh thần, cắn môi chạy về phía thị nữ chỉ ban nãy. Trước mặt nàng là một tòa nhà rất lớn, kẻ hầu người hạ ra vào liên tục, trên tay họ còn bưng ra một chậu máu lớn nhìn đến phát sợ. Cảm giác được có điều chẳng lành, nàng chẳng màng đến ánh nhìn kỳ quái của mọi người xung quanh, dứt khoát tiến vào trong.
Vừa nhìn thấy người đến là nàng, Mạc Quân Nguyệt vốn ngồi bên giường liền mừng rỡ lao đến:
"Trời ơi tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi!"
"Làm sao vậy? Minh Viễn y làm sao vậy?" Nàng nóng nảy đẩy nam nhân trước mặt ra, vội vàng ào đến bên cạnh Lăng Minh Viễn sắc mặt tái xanh hôn mê trên giường.
"Là ta một tuần trước trước bắt gặp y cả người trọng thường ngất trước phủ, tình trạng quả thực là ngàn cân treo sợi tóc. Bao nhiêu thuốc quý trong phủ đều lấy ra bồi bổ cho y nhưng là vẫn không có tiến triển gì, cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ là y thực sự không chống cự nổi mất. Mấy ngày nay trong cung âm thầm truyền lệnh truy sát Đại hoàng tử Nam Phong quốc, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Mạc Quân Nguyệt mệt mỏi thở dài, dáng vẻ lực bất tòng tâm.
"Là Lăng Minh Hiên, hắn giao dịch với Bắc Phong quốc vương để đổi lấy mạng của y. Mạc Quân Nguyệt, chúng ta có trở về được hay không, tất cả đều dựa vào Lăng Minh Viễn!" Nàng run rẩy nắm chặt tay nam nhân trước mặt, trong lòng bất an hoảng sợ như ngồi trên đống lửa. Nghĩ đến cả đời này không có cách nào trở về được nữa, vĩnh viễn bị giam trong thế giới huyền ảo lại khắc nghiệt này, nàng thực sự sợ hãi vô cùng.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Ta cũng không thể công khai mời quá nhiều đại phu đến được, như vậy sẽ kinh động đến Hoàng đế..."
Nàng ưu tư suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm nói:
"Nơi này không thể ở lâu được nữa, ngươi cho người chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta sẽ đưa y rời đi tìm đại phu."
Dù sao ở lại nơi này cũng không còn tác dụng gì, hơn nữa còn rất có khả năng sẽ bị phát hiện, thế thì chẳng bằng rời đi sớm một chút. Nàng biết rất nhanh Lăng Minh Hiên sẽ đuổi được đến đây, tới lúc đó nàng cho dù có mọc cánh cũng không thoát nổi. Mạc Quân Nguyệt cũng cảm thấy đây là ý tưởng không tồi, bèn nhanh chóng cho người lén lút chuẩn bị xe ngựa, sau đó tiễn nàng rời đi bằng cửa sau.
Trước khi rời đi, Mạc Quân Nguyệt có chút lưu luyến níu lấy tay nàng, dúi vào tay nàng một cái lệnh bài bằng vàng có khắc tên hắn rồi dặn dò:
"Ngươi... nhất định phải cẩn thận đó! Nếu có việc gì cấp bách, cứ cho người cầm lệnh bài này đến tìm ta!"
"Ta biết rồi, cảm ơn ngươi. Yên tâm đi, có ta ở đây y sẽ không chết đâu! Nhất định sẽ không để chúng ta phải vĩnh viễn ở lại nơi này!" Nàng nở nụ cười an ủi nhìn Mạc Quân Nguyệt, ánh mắt lại là sự quyết tâm không ai lay động nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro