chap 4 :
Buổi học bắt đầu một cách trống vắng, đâu còn Hà nữa cô đã đi rồi , nó gục mặt xuống bàn, thỉnh thoảng lại ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời , ngắm mây , ngắm ... ngắm gì quên mất rồi ... , cứ như thế trôi qua nó ngồi nhớ lại kỉ niệm giữa nó và hà , và rồi đến lúc ko còn nhịn đk nữa , giáo viên quát tháo lên :
- Triệu Tử Di , rốt cuộc em đến đây để làm gì , đừng có vác cái mặt đưa đám đó đến cái lớp của tôi . Tôi biết là em giỏi rồi lên làm ơn đừng làm phiền đến nhưng học sinh khác của tôi . Em đang làm phiền đến chúng đấy , tôi biết là em giỏi rồi nhưng đừng quên đây là năm cuối rồi , em đừng phí thời gian như thế , em nên xác định rõ lí do em ngồi đây làm gì ? Tại sao em lại làm những việc như vậy và vì ai mà như thế . bla bla bla ...- và dĩ nhiên vác thêm cái bộ mặt khó coi nhất trong năm , nếu ngày thường thì chắc nó đã ngồi trông có vẻ là "nghiêm chỉnh nhất của một học sinh gương mẫu ".
Nó bất-đắc-dĩ ngước lên nhìn cô giáo , nhưng rồi nghĩ ngợi điều gì đó , cho sách vào cặp rồi chạy tóm lấy cái áo khoác rồi vụt đi , đến cửa lớp thì dừng lại nói với bà cô đang đứng như trời trồng trước cảnh hiện tại , còn chưa kịp nhận ra điều gì ở trên bục giảng kia :
- Em học hành ra sao ko đến phiên cô quản , nhưng cũng cảm ơn vì câu nói của cô đã giúp em hiểu ra đk một thứ , nó rất quan trọng với em nên em xin mạn phép , em đi trước .
"Bà cô " kia còn chưa hiểu ra chuyện gì thì nó cũng chạy đi mất rồi , trước sự bất mãn này cô cũng chỉ kịp quát với theo ở đằng sau :
- Em ... em đứng lại cho tôi , tôi đã cho em ra khỏi lớp chưa mà em đã dám ra ngoài trước mặt tôi thế kia hả ? .....
Và cả lớp đk xem một màn kịch , ngồi cười hả hê trước khi biết điều gì đã sảy ra , vì sao tụi lớp nó lại cười ư ? Vì bà cô này đk mệnh danh là "bà trằn lửa "chủ nhiệm lớp nó nên có người dám cãi lại chả phải là chuyện hài sao .Cô giáo trẻ " hiền thục " đk mệnh danh" bà trằn lửa" lại có người dám cãi lại , còn bỏ đi ngay trước mặt " bả", nếu là bạn bạn có tức ko .Cô giáo viên trẻ kia quay phắt lại, quát lên giận giữ :
- Cười cợt cái gì ? Ai theo Triệu Tử Di đó mà ko lo học đi thì đừng trách , tôi cho các anh các chị trượt tốt nghiệp hết cả lớp , bla bla bla ...
-------------------------
Nó vừa chạy vừa mở điện thoại ra xem " 7h29' , phải tranh thủ " nó nghĩ thầm rồi vào danh bạ gọi cho một số nào đó , chưa đến 5s thì đầu bên kia nhấc máy :
- Tiểu thư gọi tôi , có việc gì ko ?
- Mau đánh xem qua trường đón tôi tới sân bay , ngay lập tức , ko đk chậm trễ .- rồi tắt máy .
Cách đó ko xa , tại một căn phòng , một người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa nhìn nó , lên tiếng với đầu dây bên kia :
"Cậu tới đây làm gì ?"
" Đừng nói với tôi như vậy , tôi tới trường là để đón chủ tịch của tôi thôi chứ tôi cũng chả muốn đến cái nơi chán ngắt đó đâu "
" Con bé định đi đâu ? Đang giờ học... chẳng lẽ nó tới tiễn cô bé tên là Hà đó ?"
" Ông cũng đk đấy , mới nói vậy đã hiểu , ...mà thôi chúng tôi phải đi rồi , ông cứ' bảo trọng ' nhé "
Ông tắt máy , lặng lẽ nhìn con gái ông ông bước vào xe rồi đi mất , khẽ thì thầm " Tiểu Di của ba , có lẽ con đã gạt cô bạn thân Mã Mã trong tâm trí qua một bên rồi , con phải sống tốt đừng để phải hối tiếc như Tiểu Mã ngày ấy nữa . Con nên nhớ con ko có một mình ..."
-------------------------------
~Sân bay ~
Hà thỉnh thoảng lại mở điện thoại ra xem giờ , nóng lòng chờ đợi , đợi một người mà cô đã thân thiết suốt mười mấy năm qua , chỉ có thể là tình bạn .
[Ủa , qua ai nó ko cần đến mà giờ lại mong vậy ta ?
câm mồm, tỷ cho mi biết thế nào là lễ độ bây giờ .
xí , chị thật quá đáng, xấu tính ko thèm chơi vs chụy nữa .
zậy mún chớt ko ?
dạ ko ợ.]
Đang đứng ngồi ko yên thì T/Minh tới chìa cho cô cốc cà phê , nói :
- Cậu ấy vẫn chưa tới?
-Ừ , chả biết có tới ko nhưng nghe Tiểu Yên ở lớp nói là nãy vẫn thấy cậu ấy đến trường , chắc cậu ấy sẽ ko tới thật . chia tay Tiểu Mã cậu ấy cũng ...
Nói đến đấy bỗng cô lặng người đi , phải nó sẽ ko tới , như vậy thì ko phải là nó lại bỏ lỡ một cơ hội nữa sao .
Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một tiếng nói quen thuộc đằng sau cất lên làm cho cô bật khóc lao tới ôm nó thật chặt , nó cũng khóc , những giọt nức mắt chứa đựng bao nhiêu thứ , kỉ niệm , tình bạn , ko lẽ nó lại kết thúc tại đây, nó đẩy cô ra , nhìn thật kĩ gương mặt cô một cô gái khác bước tới khẽ lên tiếng
- Tớ cứ nghĩ là cậu sẽ ko tới chứ .
- Sao tớ lại ko tới đk , lỡ một lần là đủ rồi , tới sẽ k ngu ngốc để lỡ buổi chia tay này nữa ...-nó ngoảnh lại .
- ờ Tiểu Di , cậu ở lại với Thu Hà , bọn tớ qua kia một lát - T/Minh chen vào rồi kéo cô gái lúc nãy ra một hướng khác .
..............................
- Cậu ...- Thu Hà ngập ngừng chưa dứt câu .
-Yên tâm, tớ chỉ muốn đến đưa tiễn thôi , tớ sẽ ko ngu ngốc như vậy nữa đâu . Cậu nhớ còn nhớ Tiểu Mã nữa ko ? - nó cắt lời cô .
- Cậu đừng vậy nữa , cậu ko phải là người gián tiếp gây ra cái chết đó .Đến cuối cùng thì cậu ấy vẫn nở nụ cười đó , cậu ấy là vậy . Đừng buồn nữa Mã Mã mà thấy cậu như vậy thì cậu ấy ko vui đâu ....- cô khẽ lên tiếng , có vẻ như giờ cô cũng đã ko kìm nén đk cảm xúc của mình mà rơi lệ rồi .
Nó chìa ra cho cô một chiếc vòng cổ , là chiếc vòng hôm trước nó cho cô xem , chính tay nó đã thiết kế để dành riêng cho cô và người con gái sẽ ko bao giờ trở lại đó , khẽ nói :
- Đừng quên tớ , hứa với tớ đk ko , tớ đã đủ cô đơn lắm rồi .- Nói đến đây là nước mắt của nó lại tuôn trào ra , cô cầm lấy rồi ôm chặt lấy nó . ...................................................................................................................
............................. Nó đứng lên vẫy tay chào cô , cô bước lên máy bay , máy bay cất cánh . Nó lặng im khẽ nhìn theo bóng chiếc máy bay lao vút lên trời cao xanh thăm thẳm . từ giờ nó phải sống tốt để ko phải phụ lòng những người đã hi vọng nó sống tốt ........
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
NĂM MỚI ĐÃ ĐẾN , AU CHÚC MỌI NGƯỜI :ĐA LỘC , ĐA TÀI , ĐA PHÚ QUÝ ; ĐẮC THỜI , ĐẮC THẮNG , ĐẮC NHÂN TÂM
Cùng chúc nhau Như ý. Hứng cho tròn An Khang. Chúc năm mới Bình An. Cả nhà đều Sung túc.
╔╗╔╗╔══╗╔══╗╔══╗╔╗╔╗
║╚╝║║══║║══║║══║║╚╝║
║╔╗║║╔╗║║╔═╝║╔═╝╚═╗║
╚╝╚╝╚╝╚╝╚╝ • N E W Y E A R 2 0 1 7
mọi người ăn tết vui vẻ :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro