Chương 3
"Hiệu Tích, con ổn không? Hay là mai chúng ta hãy đi nhé, chú thấy sắc mặt của con không được tốt lắm." Chú Trương e dè nhìn cậu từ kính xe, nói.
Hiệu Tích lắc đầu, chống cằm nhìn ra cửa sổ: "Cháu ổn mà, chú đưa cháu đến ký túc xá trường trung học Giả Hoa là được."
Chú Trương ậm ừm lái xe ra khỏi khu nhà giàu, đi hơn hai mươi phút mới tới được trường trung học Giả Hoa, Hiệu Tích nhanh nhẹn bước xuống xe còn chú Trương thì đỗ xe ở trước khu ký túc đợi cậu. Khu ký túc xá vừa mới cải tạo lại cũng rất ổn, đèn hành lang hay là ở lối đi cầu thang cũng còn sáng, Triết Bân gửi thông tin nói rằng điện thoại của cậu ở khu A, lầu hai, nằm ở căn phòng ở cuối dãy.
Cậu đi đến cuối dãy, đã nhìn thấy căn phòng đó rồi, Hiệu Tích bắt đầu gõ cửa.
Mấy giây sau cánh cửa mở ra, thiếu niên trước mặt cậu có chút quen mắt...
"Là cậu!"
Doãn Kì ừ một tiếng rồi đóng cửa lại.
"Còn dám đóng cửa vào mặt tôi?" Hiệu Tích đùng đùng đá vào cánh cửa tội nghiệp.
Cánh cửa lại đột ngột mở ra, lần này là La Mậu ra mở cửa, "Cậu tìm ai-"
Lúc cậu ta nhận ra đây chính là chủ nhân của chiếc điện thoại kia thì sốc đến mức đóng sầm cửa.
Hiệu Tích ngơ ra, cuộc đời thiếu gia cậu đây chưa từng bị người khác đóng cửa vào mặt nhưng hôm nay lại bị, còn là hai lần trong một ngày!
Cục tức này đúng là cậu nuốt không trôi mà.
Đến khi Chung Nhất Trác mở cửa thì Hiệu Tích mới được mời vào trong đàng hoàng.
Chung Nhất Trác cười trừ nhìn cậu: "Xin lỗi nha, giờ mới mời cậu vào, tôi tên Chung Nhất Trác, tên nhóc mới đóng cửa vào mặt cậu tên là La Mậu, còn kia là Doãn Kì."
"Tôi tên Hiệu Tích, mà cho tôi hỏi lúc nãy là ai đã nói chuyện trong điện thoại với tôi vậy?"
Nhìn nụ cười gượng gạo trên mặt Hiệu Tích, miệng Doãn Kì có chút cong lên.
La Mậu và Chung Nhất Trác dám không trả lời mà chỉ tay và đưa hướng mắt về phía Doãn Kì.
"Thật ngại quá! Hết nước uống rồi, bọn tôi phải ra ngoài mua, hai người từ từ nói chuyện đi nha."
Chung Nhất Trác lôi La Mậu ra cửa rồi tìm đại một lý do ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh mắt như lửa đốt của Hiệu Tích cậu ta đã phát sợ, nếu ở lại thêm chút nữa e rằng bọn họ sẽ bị thiêu sống mất.
"Điện thoại của cậu ở trên bàn, lấy rồi về đi." Doãn Kì thờ ơ nói.
Hiệu Tích rút dây sạc ra, lúc quay lại thấy Doãn Kì ngồi trên giường, cậu còn muốn đánh lén anh một cái!
Bước đi về phía giường, Hiệu Tích đột nhiên cảm thấy bản thân không ổn, cơ thể cậu nóng rang, mắt cũng dần mờ, một hai rồi ba giây sau cậu đã trực tiếp ngã đè lên mình Doãn Kì đang ngồi trên giường ấy.
Trong tình huống như thế này, nếu là phản ứng của một người bình thường thì chắc chắn họ sẽ khó chịu mà đẩy Hiệu Tích ra, nhưng Doãn Kì lại không làm như vậy. Anh ôm lấy eo của cậu, dùng cả thân mình để đỡ lấy thân Hiệu Tích tránh cho cậu không bị thương.
Người trong lòng nhiệt độ rất nóng, cách một lớp quần áo anh vẫn có thể cảm nhận được, gương mặt Hiệu Tích ửng hồng, đôi mắt cậu mơ màng nhìn anh, nhìn vết thương bên khóe miệng anh còn đang rỉ máu.
"Cậu khỏe không-" Câu nói của anh bị ngừng giữa chừng.
Sau đó lập tức ngất trên lòng ngực của anh.
Doãn Kì sững sờ chừng năm giây nhưng cuối cùng cũng không đẩy Hiệu Tích ra chỗ khác, có lẽ anh biết là người trong lòng mình đang có vấn đề rồi.
Điện thoại trong tay của Hiệu Tích reo lên, Doãn Kì thấy màn hình hiển thị hai chữ 'Chú Trương' cho nên bắt máy hộ Hiệu Tích.
Chú Trương ngồi trong xe sốt ruột gọi cho cậu Trịnh nhỏ vì cậu đã đi lâu quá, hỏi ra thì biết cậu Trịnh nhỏ đã bị sốt ngất rồi ở trên phòng người ta.
Doãn Kì giúp chú Trương bế Hiệu Tích lên xe, chú Trương vội cảm ơn anh rồi lên xe lái rời đi, Doãn Kì vừa nhìn chiếc xe đang dần mất bóng vừa đưa tay chạm nhẹ lên vết thương của mình, sau đó trở về phòng.
"Anh Mẫn, bé xinh đó về rồi hả?" La Mậu mở cửa đi vào hỏi.
Chung Nhất Trác hỏi ngược lại cậu ta, "Bé xinh?"
"Ờ, gọi vậy là đúng quá rồi còn gì, lúc tôi ra mở cửa thấy cậu ta còn xinh hơn trong ảnh làm tôi giật cả mình." La Mậu cười.
Doãn Kì không trả lời, lấy áo khoác đi ra ngoài.
Hiệu Tích được đưa về nhà, được khám bởi bác sĩ của gia đình cậu, không có gì bất thường chỉ là bị sốt thôi, có lẽ sáng nay cậu ngâm mình ở trong bồn lâu quá nên sinh bệnh.
Và sau ngày hôm đó bọn họ cũng không còn gặp lại nhau.
Ngày khai giảng cũng đã đến, Hiệu Tích mặc đồng phục của trường trung học Giả Hoa, Triết Bân sớm đã lái xe qua nhà đón cậu.
"Dạo này cậu ăn uống không được tốt à? Sắc mặt kém quá!" Triết Bân mở kính xe, hỏi cậu.
Hiệu Tích mở cửa ghế phó lái, nhanh chóng ngồi vào xe: "Tôi cũng không biết, dạo này ăn cái gì cũng không thấy ngon."
Triết Bân đưa cho cậu một hộp vitamin, "Mới mua cho cậu đó. Người gì mà gầy quá, cậu nói cậu học sinh cấp ba thì ai tin đây?"
Hiệu Tích cầm lấy hộp vitamin, "Cảm ơn nha."
Triết Bân lái xe đỗ vào khu giữ xe cách trường tầm 20m, rồi cùng Hiệu Tích đi bộ vào trường, cùng đi xem danh sách lớp.
"Ayo, cậu Trịnh nhỏ ơi, năm nay chúng ta không học chúng lớp rồi, tiếc quá!" Triết Bân nhìn danh sách, khoác vai cậu nói.
"Giờ nghỉ trưa tôi với cậu đi ăn trưa, đi học chung đi về chung vẫn được mà, tôi còn chưa biết lớp của tôi nữa." Hiệu Tích đánh nhẹ vai Triết Bân, cậu nhìn từng danh sách lớp tìm kiếm tên của bản thân.
Bạn học xung quanh không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ cậu và Triết Bân nhưng Hiệu Tích sớm đã quen rồi mà, lúc nhỏ còn được dẫn tham gia bao nhiêu sự kiện, những ống kính, đèn flash chỉa vào cậu không ngừng, những ánh mắt này thì đã làm gì chứ.
Nhìn một lượt cậu mới biết là lớp mình ở đâu, gồm có bạn học nào, nhưng khi nhìn gần cuối danh sách, cậu lại thấy ba chữ: Mẫn-Doãn-Kì.
"Học thần kìa! Cậu ấy tới rồi!"
Mấy bạn nữ nói với nhau, truyền miệng nhau về học bá số một của khối, vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng, vừa học giỏi, khó tìm lắm à nha.
Hiệu Tích quay người, thấy Doãn Kì và La Mậu cùng Chung Nhất Trác đang đi tới!
Hiệu Tích vội trốn sau lưng Triết Bân.
"Cậu làm gì vậy?" Triết Bân khó hiểu, đưa tay giữ cái áo đang bị kéo ra sau của mình.
Hiệu Tích nhón chân, nói nhỏ vào tai của Triết Bân: "Cậu che cho tớ đi ra khỏi chỗ này đi, đừng để ba người đó thấy tớ!"
"Cậu thiếu tiền người ta à? Hay là giật bạn gái của người ta, sao lại sợ vậy?"
Không biết từ bao giờ, tên Doãn Kì đó đã đứng sau lưng cậu còn đưa mặt gần sát bên vai cậu, Hiệu Tích có thể cảm nhận rất rõ lời nói cùng hơi nóng của cậu ta.
Hiệu Tích thấy Doãn Kì đứng kế bên mình thì lập tức kéo Triết Bân rời khỏi chỗ đó, rời càng xa càng tốt, tên đó dọa chết cậu rồi này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro