Chương 2
Hiệu Tích về đến nhà, cậu cởi giày bỏ vào kệ, nhìn lên thì thấy cái ví của cậu đang nằm ở đó, Hiệu Tích bực bội cầm lấy: "Tại mày mà hôm nay tao bị khinh thường đấy!"
"Hiệu Tích, con đi đâu sao không nói chú Trương đưa con đi? Lỡ con gặp chuyện thì dì biết nói sao với gia đình của con đây, con làm dì rất lo đấy." Dì Hoa lo lắng nói, là dì giúp việc lâu đời của nhà cậu, là người chăm sóc cậu từ khi cậu còn mặc tã đến bây giờ.
Hiệu Tích vỗ vai dì Hoa, "Con không sao đâu ạ con lên phòng tắm một chút, xong con sẽ xuống ăn cơm."
Dì Hoa ừ một tiếng rồi đi vào bếp nấu bữa cơm cho cậu, Hiệu Tích lên đến phòng, việc đầu tiên cậu làm là tìm điện thoại, Hiệu Tích lay hoay một hồi rồi mò mẫn hai túi quần, mò lại trong túi đồ, thật sự là tìm không thấy.
"Điện thoại của mình! Điện thoại của mình!" Hiệu Tích gấp gáp mở máy tính, nhắn cho bạn thân.
Cậu Trịnh nhỏ gửi một tin nhắn: Bân Bân, tôi làm mất điện thoại rồi!
Bân Bân trả lời: Thì cậu mua cái mới là được rồi, nhà cậu giàu mà.
Cậu Trịnh nhỏ gửi kèm nhãn dán tức giận: Sao mà giống được! Điện thoại đó rất quan trọng với tôi!
Bân Bân gửi kèm nhán dãn nhún vai: Vậy cậu mua cái thứ hai rồi liên lạc với cái đó đi.
Cậu Trịnh nhỏ đáp lại: Cái đầu nhà cậu! Mở miệng một hai câu là muốn tôi đi mua cái mới à?
Bân Bân gửi kèm nhãn dán mệt mỏi: Vậy cậu nói xem, tôi nên làm gì với cậu? Mua cái mới cho cậu à?
Cậu Trịnh nhỏ: Mua cái đầu cậu! Mau tra giúp tôi IP hiện tại của điện thoại tôi đi.
Bân Bân gửi kèm nhãn dán ngón tay: Không chịu nói sớm, khi nào có thông tin thì tôi báo cho.
Cậu Trịnh nhỏ: Nhớ đó, 88.
Hiệu Tích tắt máy tính, bực bội mở tủ lấy quần áo đi vào phòng tắm. Cậu ngâm mình ở trong bồn, ngồi co lại ở góc bồn tắm từ từ nhớ lại những chuyện khi còn nhỏ.
Trịnh Hiệu Tích năm tuổi, cậu thiếu gia út nhà họ Trịnh, cậu bé sinh ra đã ngậm thìa vàng, là thủ khoa của làng đầu thai.
Đây là những tiêu đề trên báo cậu thay thường gặp khi còn nhỏ, vì là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình vừa có tiền vừa có tiếng, vì vậy đã không ít lần bản thân cậu bị dồn vào thế nguy hiểm. Bắt cóc, tống tiền, là những cảm giác mà cậu đều đã từng trải qua, là những hình ảnh để lại trong ký ức cậu mãi không thể xòa nhòa.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, buổi sáng đầy ánh nắng, dì Hoa dẫn cậu đến trường tiểu học nhưng chỉ cần cậu quay đi một khắc thôi, thì dì Hoa đã biến mất rồi.
Hiệu Tích bé nhỏ đã tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, xung quanh thì vắng tanh hoang vu cứ như là nơi này không phải dành cho con người sinh sống vậy. Từ lúc đó cậu đã ý thức được bản thân lại bị bắt cóc rồi và thay vì hoảng sợ, Hiệu Tích chỉ ngồi vào một góc mà chờ đợi thôi.
"Xem anh bạn nhỏ của ai đến này."
Hiệu Tích ngẩng đầu, xung quanh chỉ toàn là bóng tối, ngay lúc đó có một luồng ánh sáng chiếu vào, một thân hình bé nhỏ với bốn chân đang chạy lon ton về phía cậu, Hiệu Tích đưa tay ôm lấy nó vào lòng.
"Có vẻ như đây là cún cưng của nó." Một gã to con bước vào, đi sau gã ta là hai người nữa.
Hiệu Tích ôm chặt chú cún trong tay, giọng cậu bé run run: "Không được đụng tới em ấy..."
"Thằng nhóc này mạnh miệng ấy nhỉ?" gã ta nắm tóc cậu, giật mạnh ra.
"Đại ca, sao chúng ta không dọa ông bà già nó một phen đi? Tăng gấp đôi giá tiền chuộc."
Hiệu Tích bị hất vang ra, chú cún trên tay cậu lập tức nhảy xuống cắn lấy tay của gã, Hiệu Tích bị va chạm thật mạnh vào đầu, đầu cậu bắt đầu đau dữ dội.
"Mẹ nó, nó cắn tao!"
Giây tiếp theo Hiệu Tích nhìn thấy gã rút ra một khẩu súng, nhắm vào chú cún ấy và tàn nhẫn nổ súng.
"Viên Viên!" Hiệu Tích hét lên, cậu nén cơn đau mà chạy lại phía ấy vì muốn đỡ lấy người bạn nhỏ của mình.
Những giọt máu đỏ tươi bắn lên mặt cậu, trước mặt cậu lại là thi thể bất động nằm trên sàn với đầy máu me .
"A!"
Hiệu Tích sợ hãi mở mắt, cậu không dám nhớ lại nữa đâu...
Cậu mệt mỏi gục đầu xuống mặt nước, ánh mắt nhìn về lỗ thoát nước dưới đáy bồn một cách vô vị, Hiệu Tích dù có làm thế nào đi nữa cũng không thể xóa đoạn ký ức đó ở trong đầu.
Nó mang lại cho cậu cảm giác tiêu cực, cảm giác mệt mỏi nhưng Hiệu Tích mãi không thể quên được nó đâu, vì nó là hình ảnh cuối cùng cậu được nhìn thấy anh bạn nhỏ của cậu.
'Tí tách'
'Tí tách'
Từng giọt nước từ trên vòi rơi xuống, khiến mặt nước lúc nãy còn yên ả bây giờ đã có những vòng tròn bắt đầu loang ra.
"Ngu ngốc quá, lại nhớ tới nữa rồi."
Cậu tự mắng bản thân, Hiệu Tích đứng dậy xả nước bồn tắm rồi thay quần áo ra ngoài.
Doãn Kì vừa về đến nhà, mà cũng không hẳn là nhà của anh nữa chỉ là ký túc xá của trường học thôi, anh dọn vào trước ngày khai giảng và những năm học tới anh đều sẽ ở đây. Đặt túi đồ lên bàn, Doãn Kì vứt áo khoác lên giường, chầm chậm ngồi xuống.
"Anh Mẫn, anh mua điện thoại mới hả? Đi đánh thuê được lão đại trả thù lao lớn lắm sao?" Người trên giường tầng lú đầu ra, nhìn chầm chầm vào cái điện thoại đắt tiền trên bàn mà Doãn Kì mới đặt xuống.
Vò vò tóc gáy đến rối tung, Doãn Kì muộn phiền nằm xuống giường: "Tôi nhặt được thôi, cậu đừng đụng tới, chờ ngày thích hợp trả cho người ta."
Người kia bước xuống, "Vậy không đi đánh thuê sao mặt anh lại có thương tích vậy?"
Doãn Kì nằm xuống giường nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Đám nhân viên cũ của chú Trì chặn đường thôi."
"Điện thoại xịn nha, loại đắt tiền đấy." Một người khác từ phòng tắm đi ra, đang lấy khăn lau tóc cũng hưởng ứng cuộc trò chuyện.
"Mà hết pin rồi này, hình như bạn học Khương Hải phòng bên cạnh xài dòng điện thoại này, có nên qua mượn sạc của cậu ấy không?"
Người bạn kia lau lau tóc, vứt khăn lên giường rồi trèo lên sau: "La Mậu, cậu có gan thì qua bên đấy mượn đi, ai biết cậu ta làm gì cậu."
"Chung Nhất Trác! Chuyện năm ngoái là vô tình, cậu còn nhắc lại nữa tôi sẽ bể răng cậu!" Người tên La Mậu đứng dưới không ngừng phun lửa.
Chung Nhất Trác còn cười cợt, "Ờ đúng rồi, là vô tình thôi, vô tình bị người ta ôm trong lòng ngủ."
La Mậu tức giận, trèo lên giường tầng đè cả người Chung Nhất Trác xuống, "Con mẹ nó, cậu đúng là đồ bò nhai cỏ mà!"
"Sao? Năm ngoái cậu để Khương Hải ôm ngủ, năm nay lại muốn ôm tôi ngủ à? Tới đây, ông đây sẵn sàng ôm cậu." Chung Nhất Trác cười trêu chọc.
"Ôm cái rắm! Ai mà thèm!"
"Qua mượn sạc giùm tôi đi." Doãn Kì nói lên.
La Mậu không thể cãi lại tên độc miệng này, cậu ta trèo xuống mở cửa đi ra ngoài, Chung Nhất Trác ngồi trên giường nói vọng xuống.
"Qua phòng của Khương Hải thật sao? Hay lại nhớ người ta rồi ~"
La Mậu trực tiếp đóng cửa một cái rầm.
Doãn Kì lúc này mới từ từ ngồi dậy khỏi giường, mò tới phòng tắm.
Cuối tháng bảy thời tiết vẫn còn cái nóng của mùa hè, tắm hai ba lần một ngày là chuyện bình thường, huống hồ chi ở ký túc xá lại còn không có điều hòa, thật sự là tra tấn đám người bọn họ. Lúc Doãn Kì trở ra đã thấy La Mậu và Chung Nhất Trác tụ lại chỗ bàn để cái điện thoại, La Mậu đã đi mượn dây sạc xong, bây giờ miệng cả hai không ngừng nói.
"Anh Mẫn, anh mau lại đây xem, chủ nhân của chiếc điện thoại này thật xinh đẹp nhỉ?"
"Phải đó, lần đầu tiên tôi thấy một thiếu niên như vậy."
Doãn Kì nhíu mày, con trai sao lại dùng từ "xinh đẹp"?
Doãn Kì đẩy hai cậu ta ra, "Có người nói thì có người nghe, hai cậu nói cùng một lúc thì ai mà nghe? Hả?"
Màn hình điện thoại đột ngột sáng lên, chuyển sang hiệu ứng có người gọi tới, La Mậu và Chung Nhất Trác cuống cuồng.
"Có người gọi, có người gọi! Ai bắt máy, ai bắt máy!"
Doãn Kì đánh vào đầu hai cậu ta, anh đưa tay bắt máy.
"Bên đó nghe rõ không? Tôi là chủ nhân của cái điện thoại đó."
Doãn Kì nhận ra, nhận ra đây là giọng của cậu nhóc lúc sáng, anh trêu chọc: "Hả? Điện thoại này là tôi vừa mua được mà?"
Chung Nhất Trác và La Mậu nhìn nhau, họ tự hỏi anh Mẫn đang làm gì vậy?
Hiệu Tích bên đầu dây bên kia lập tức mắng, "Mua cái gì mà mua! Anh có biết là tôi vừa mất điện thoại không? Một tên xấu xa nào đó móc túi của tôi sáng nay rồi bán lại cho anh đó, anh mua thì anh là đồng phạm của tên đó rồi."
Một giọng cười nhẹ truyền đến tai của Hiệu Tích khiến cậu bốc hỏa: "Cười cái gì mà cười? Anh mua bao nhiêu, tôi chuộc lại gấp đôi!"
Doãn Kì ồ một tiếng, sau đó liền tắt máy ngang.
Hiệu Tích liên lạc lại không được thì tức giận đùng đùng, lúc nãy bạn thân Triết Bân nói với cậu là tìm được vị trí rồi, còn nói điện thoại của cậu đang được sạc nữa, Hiệu Tích lập tức đi xuống mượn điện thoại của dì Hoa gọi vào thì nghe được một màn lúc nãy đấy.
Sáu giờ chiều, Hiệu Tích nổi lửa gọi chú Trương lấy xe chở cậu đến ký túc xá của trường trung học Giả Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro