
Chương 29
Không ai biết Eunha đã rời Seoul vào đúng ngày công ty đưa ra thông báo. Không người thân, không thành viên, không một ai trong nhóm biết nơi cô đi. Khi mọi tin tức phủ kín mặt báo, mạng xã hội dậy sóng với hàng loạt suy đoán, cô lặng lẽ xách balo, nhét vài bộ quần áo, một cuốn sổ tay, và chiếc điện thoại đã tắt nguồn, bước lên chuyến xe sớm nhất rời khỏi thành phố.
Điểm đến là một vùng quê ven biển nằm khuất sâu sau những dãy núi nhỏ, nơi bà ngoại cô từng sống. Đó là nơi tuổi thơ cô từng rong chơi trên đồng cỏ, nơi từng buổi chiều cô nằm trên chiếc phản tre nghe bà kể chuyện, và nơi chưa từng có một cột sóng 5G nào đủ mạnh để bắt được một livestream idol.
Cô cần như thế. Cô cần một nơi không có ánh đèn sân khấu, không có gương mặt mình trên truyền hình, không có cụm từ "scandal yêu đương" hay "làm xấu hình ảnh nhóm nữ thanh lịch." Chỉ có mùi gió mặn của biển, tiếng sóng vỗ đều đặn như lời ru cổ tích, và sự im lặng đủ để cô nghe rõ tiếng tim mình đập sau mỗi giấc mơ hoảng loạn.
Căn nhà gỗ nhỏ nằm bên lưng đồi giờ đây đã phủ đầy dây leo dại, nhưng nền gạch đỏ và bếp củi vẫn còn đó, hoài niệm và yên bình. Eunha sống như một người bình thường. Mỗi sáng đội mũ lưỡi trai che đi mái tóc dài, xuống chợ mua rau, đôi lúc giúp bà cụ hàng xóm nhặt củi, trưa nằm võng đọc sách, và tối thì ngồi trong bóng tối, tay ôm gối, nghe tiếng sóng biển ngoài kia vỗ bờ như dỗ dành.
Một năm trôi qua như một đoạn phim câm kéo dài.
Điện thoại được đặt trong ngăn kéo tủ, luôn trong tình trạng tắt nguồn. Cô không dám mở nó lên. Không dám đối diện với vô số tin nhắn có thể đã gửi đến. Không dám đọc tin tức, không dám nghe nhạc, không dám nhìn lại bất kỳ hình ảnh nào đã từng thuộc về sân khấu hay ánh đèn flash.
Chỉ có một thói quen vẫn giữ nguyên: cô bật radio vào 8 giờ sáng và 9 giờ tối. Đó là hai khung giờ phát chương trình tin tức và âm nhạc nhẹ, không có bình luận, không có showbiz. Chỉ có giọng phát thanh viên đều đều, nói về mùa thu năm nay trời đến sớm, về những cơn bão đang hình thành xa khơi, về một ban nhạc địa phương vừa phát hành album đầu tay.
Cô không biết, ở phía bên kia của sự im lặng, Mingyu vẫn đang tìm cô suốt một năm
Không ai nói cho cô biết, mỗi lần nhóm có lịch trình ở thành phố khác, Mingyu đều tranh thủ hỏi han các nhân viên cũ, hỏi người quản lý, hỏi cả bạn bè trong giới có biết cô từng nhắc đến chốn nào gọi là "nơi bà ngoại từng sống".
Không ai nói cho cô biết, cậu đã lật lại những bức ảnh hồi thực tập sinh, từng tấm chụp cảnh đồng ruộng, từng chi tiết mờ nhòe phía sau lưng, chỉ để hy vọng nhận ra một ngọn đồi quen, một tấm bảng tên làng.
Không ai nói cho cô biết, có lần khi cậu cùng nhóm đến diễn ở vùng biển phía Nam, cậu đã dừng lại ở một quán nước bên đường và nghe bà cụ bán hàng kể vu vơ: "Ở bãi cát cuối làng có một cô gái người Seoul, ngày nào cũng đến đó đọc sách. Nhỏ con, mặt tròn, nói chuyện rất nhẹ nhàng."
Trái tim Mingyu như ngừng đập.
Cậu rời đoàn, nhờ quản lý xin nghỉ một buổi. Chỉ để đi theo lời chỉ dẫn của bà cụ, băng qua một con đường đất quanh co, đi bộ gần nửa giờ, đến một bãi biển vắng mà người dân trong làng đã không lui tới từ lâu. Ở đó, dưới bóng cây bàng cổ thụ, cậu thấy một dáng người nhỏ nhắn ngồi quay lưng lại phía cậu, tóc thả dài, tay cầm cuốn sách. Trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhưng rồi cô đứng dậy và rời đi trước khi cậu kịp đến gần.
Hôm sau, cậu quay lại, lần này không phải ra biển, mà là men theo cánh đồng lúa sau lưng làng, nơi có một căn nhà gỗ nhỏ khuất sau rặng tre. Khi Eunha đang lom khom hái rau sau vườn, cô nghe thấy tiếng bước chân lạ trên nền cỏ khô. Ngẩng đầu lên, cô thấy bóng một người đang bước lại – cao, dáng thẳng, ánh hoàng hôn phủ đầy lưng áo sơ mi trắng.
Cô ngỡ mình đang mơ.
"Mingyu...?"
Cậu không nói gì. Chỉ chạy lại, ôm chầm lấy cô. Một cái ôm vỡ òa. Một cái ôm như để xác nhận: cô vẫn còn đó, vẫn thở, vẫn sống, và vẫn là cô – người con gái đã khiến cậu không thể ngừng nhớ suốt một năm qua.
"Anh tìm em mãi," Mingyu nói, giọng nghèn nghẹn.
Eunha không trả lời. Cô bật khóc. Không phải kiểu khóc nghẹn ngào mà người ta hay thấy trên màn ảnh. Mà là tiếng khóc bật ra như một đứa trẻ vừa bị lạc đường tìm được cha mẹ. Một tiếng khóc cho một năm câm lặng, cho những ngày không dám mở mắt, không dám mơ mộng, không dám hy vọng điều gì.
Ngày hôm sau, họ cùng trở về Seoul.
Không ai nói gì nhiều trên chuyến xe dài. Eunha áp đầu vào cửa kính, nhìn những dãy núi lùi dần phía sau. Cô biết mình không thể trốn mãi. Không thể sống hoài trong vỏ bọc của một người vô danh. Cô là Eunha. Là thành viên của GFRIEND. Là giọng ca chính từng đứng giữa sân khấu với ánh mắt ngập tràn tự tin.
Cô từng sụp đổ, đúng. Nhưng cô không muốn mãi mãi là người sụp đổ.
Mingyu rất muốn ở cạnh Eunha, sau những tháng ngày nhung nhớ cô, nhưng vì lịch trình, anh bắt buộc phải đưa Eunha về kí túc. Xe anh dừng ở kí túc của cô, cô bước xuống, anh không kìm lòng, ôm cô một cái thật lâu, rồi nói: " Khi kết thúc lịch trình, anh sẽ đi tìm em. Đợi anh nhé!" Cô khẽ gật đầu , cảm nhận lại cái ôm rất lâu rồi cô chưa được cảm nhận. Sau khi anh đi, Eunha trở lại ký túc xá .Cô không báo trước, cũng không gõ cửa.
Cô đứng lặng một lúc trước căn hộ tầng 10 – nơi từng là mái nhà chung của sáu cô gái, nơi treo đầy ảnh Polaroid, nơi ánh đèn bếp luôn vàng ấm vào mỗi tối, nơi từng có những giấc ngủ quên giữa phòng khách vì cả nhóm ôm nhau xem phim đến khuya.
Tay cô run nhẹ khi tra chìa vào ổ khóa. Âm thanh "tách" nhỏ vang lên khiến tim cô đập mạnh.
Cánh cửa mở ra. Mùi thơm quen thuộc của nước giặt vải lập tức tràn vào mũi. Căn hộ yên tĩnh, nhưng không vắng người.
Tiếng chảo dầu xèo xèo vang lên từ bếp.
Yerin là người đầu tiên quay lại. Cô mặc áo thun rộng, tóc búi cao, tay đang đảo trứng. Khi nghe tiếng cửa mở, cô ngoái lại, tưởng là Umji hay Sowon đi chợ về.
Nhưng khi thấy Eunha đứng đó, tay cầm balo, mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt vẫn là ánh mắt ấy — Yerin buông cả đũa xuống sàn.
Không nói gì. Chỉ lao đến ôm chặt lấy cô.
"Eunha..."
Eunha ngỡ sẽ khóc. Nhưng nước mắt không chảy. Chỉ thấy ngực mình rung lên dữ dội.
Họ ôm nhau một lúc lâu. Đến khi SinB từ phòng bước ra, tay còn cầm bàn chải đánh răng, ngơ ngác nhìn hai người giữa cửa.
"Cái quái gì... Eunha?"
Cô gần như hét lên.
Lúc đó, các thành viên còn lại lần lượt xuất hiện. Sowon đi dép lê, tay cầm túi rác. Umji vừa từ siêu thị về, còn đang gỡ khẩu trang. Yuju nghe tin từ phòng ngủ, vội vàng lao ra, mặt vẫn còn vết gối hằn trên má.
Căn nhà bỗng náo loạn. Mọi người xúm lại, mỗi người một câu.
"Chị đi đâu thế hả?"
"Có biết bọn em lo như nào không?"
"Cắt đứt liên lạc như vậy có phải là quá đáng không?"
"Chị không giận, nhưng chị sợ lắm Eunha à."
"Em ăn uống kiểu gì mà gầy đi thế này?"
Eunha không kịp trả lời. Cô được kéo vào sofa, ép ăn cháo, đắp khăn, được sờ tóc, được mắng yêu, và được nhìn bằng ánh mắt mà cô không biết mình đã nhớ đến thế nào.
Cô ngồi đó, giữa vòng tròn của năm người con gái – những người từng chia nhau bánh mì trong thực tập, từng khóc vì điểm xếp hạng, từng nhường giường cho nhau sau mỗi buổi tập muộn.
Yerin cầm tay cô. Tay nhỏ, hơi thô ráp vì luôn rửa bát mà không đeo găng.
"Không sao đâu. Miễn là em về. Không sao đâu."
Lúc ấy, Eunha mới khóc.
Tối hôm đó, họ bật hết đèn trong nhà, nấu một bữa ăn lớn – mì cay, tokbokki, gà chiên, canh rong biển và cả bánh kem mua vội từ cửa hàng tiện lợi.
Cả nhóm ngồi bệt giữa phòng khách, chụm đầu quanh bàn thấp, gắp đồ ăn, cười, kể lại những chuyện nhỏ nhặt nhất mà Eunha đã bỏ lỡ.
SinB kể chuyện bị fan bắt gặp đi ăn một mình và lên trending vì mặt quá cau có.
Umji khoe mình đang học một khóa nấu ăn online nhưng vẫn nấu mặn như thường.
Sowon kể hôm trước đi diễn, vô thức quay đầu tìm "vị trí của Eunha" khi kết bài – rồi nhận ra nó đã trống.
Yuju cầm guitar, chơi một đoạn "Rough", và nói đùa:
"Thiếu giọng cậu, đoạn bridge như mất hồn."
Họ cười vang. Cười đến khi nước mắt tràn khóe mắt mà không ai lau.
Khi đêm buông xuống, từng người rút về phòng. Nhưng hôm đó, không ai ngủ một mình.
Hiện tại – sự trở về của Eunha, cái ôm của chị em, và hơi thở đều đều giữa đêm tối, như một bản ballad không lời, chậm rãi và đầy yêu thương.
Sáng hôm sau, khi Eunha thức dậy, điện thoại cô có một tin nhắn.
Từ Jungkook.
"Em đã về thật rồi à? Anh mừng lắm."
Eunha nhìn dòng chữ, mỉm cười, không hồi âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro