Chương 3: Hạo Hiên
Kỳ Thiên: Thu Đồ??. Việc hệ thống phát nhiệm vụ liệu có cùng người xâm nhập liên quan?
[Nhiệm Vụ: Thu đồ]
[Lưu ý: Đồ đệ phải tự ý muốn bái nhập túc chủ vi sư nếu không nhiệm vụ thất bại]
Kỳ Thiên thi triển chướng nhãn pháp ngự kiếm tới gần sườn núi nơi phát ra cảm ứng. Ngay dưới mỏm đá mà Kỳ Thiên lần đầu ngự kiếm. Khoảng 50 mét tính từ mặt đất lên.
Ở nơi sườn núi dốc đứng đó có 1 thiếu niên khoảng 14 tuổi, tóc dài đen, mắt có thần, trông khá tuấn tú. Thiếu niên mặc y phục được làm bằng vải thô đã sờn rách có chỗ còn khâu vá chằng chịt. Bên hông còn đeo 1 đoản đao ngắn không vỏ. Đôi tay trắng có vài vết bầm tím vì lạnh pha lẫn 1 chút máu đang từ từ cẩn thận từng chút, từng chút 1 trèo lên vách đá.
Kỳ Thiên thấy vậy liền khởi động Tam Sinh Nhãn lướt lên trên người thiếu niên đó, dòng chữ kim sắc cấp tốc hiện ra:
Hạo Hiên, 14 tuổi, Nhân tộc, chưa trải qua tu hành.
-Chỉ số vật lý: 50
-Chỉ số linh lực: 0
Thiên phú: -Thể chất bình thường
Kỳ Thiên ngạc nhiên: Nhỏ như vậy liền là võ giả nhất lưu!!
Chẳng trách có thể leo lên tận trên này, phải nhớ đây là Linh Sơn quanh năm lạnh giá, vách đá còn có lớp sương mỏng cực kì trơn trượt, người bình thường đừng nói lên cao như vậy chỉ là trèo lên đã bất khả thi.
Kỳ Thiên: Tiếc rằng không có thiên phú tu luyện.
Chỉ là Hạo Hiên??? Sao lại có cái tên giống nhân vật chính như vậy. Nếu không phải thông qua Tam Sinh Nhãn thấy được thiên phú thì có khi nhận nhầm thật, nhân vật chính có Thiên phú được mọi người nhận định cực cao hơn nữa đây là kiếp thứ 2 tu vi của nhân vật chính có khi đã đạp vào kết đan kì rồi.
Hệ thống thông báo:
[Xác nhận mục tiêu phù hợp với nhiệm vụ]
Kỳ Thiên: Mục tiêu phù hợp??? Rõ ràng đứa trẻ này không có thiên phú tu luyện???
Bất quá hệ thống làm đưa ra thông báo đương nhiên có lý của nó, nhưng việc này cũng cần phải xem xét kĩ lưỡng.
Bởi vì đây là mục tiêu phù hợp, không có nghĩa là duy nhất. Nên Kỳ Thiên muốn xem xét kĩ tâm tính của đứa trẻ này, không muốn lại thêm 1 "Hạo Hiên" xuất hiện.
Kỳ Thiên vẫn tiếp tục quan sát thiếu niên này mà không lộ diện ngay lập tức. Sau khi quan sát 1 thời gian cuối cùng Kỳ Thiên cũng biết được mục đích mà thiếu niên này leo lên Linh Sơn. Đó là tìm linh dược, cũng không lạ lẫm gì Linh Sơn có linh khí thuần khiết nên sản sinh rất nhiều Linh dược.
Sở dĩ mà thiếu niên này leo cao như vậy là bởi vì cách vài mét lên trên nữa có 1 gốc huyết linh chi trăm năm tuổi. Thiếu niên vẫn cứ từ từ từng bước 1 vững chắc mà lên, khoảng 1-2 phút sau cuối cùng thiếu niên cũng tới được chỗ của huyết linh chi.
Thiếu niên tay trái bám chắc vào hõm đá 2 chân đạp chắc lên mỏm đá nhô ra, tay còn lại cẩn thận nhổ lấy gốc huyết linh chi cát vào lồng ngực.
Lấy được huyết linh chi thiếu niên đó vui ra mặt, đang định trở người đi xuống thì do máu ở bàn tay trái quá nhiều khiến thiếu niên trượt tay mà lao thẳng người xuống.
Kỳ Thiên thấy vậy liền vận chuyển linh lực muốn cứu thiếu niên đó, nhưng cậu ta nhanh như cắt liền dùng đoản đao ghim mạnh lên vách đá mà cố định thân hình không cho dơi xuống, bản thân mất đi điểm tựa mà đập mạnh vào vách núi khiến gương mặt bị xước ngực và thân dưới đều đau nhức không thôi.
Bình tĩnh lại 1 chút thiếu niên tiếp tục đi xuống dưới, tốc độ đi xuống nhanh hơn lúc lên rất nhiều thỉnh thoảng cũng bị trượt chân nhưng thiếu niên đều ứng sử rất tốt tình huống mà không có 1 sai sót nào.
Mãi cho đến vài canh giờ sau cậu ta mới xuống được đến chân núi. Chân núi tuy không khí đã hòa hoãn hơn nhưng vẫn còn rất lạnh.
Xuống tới nơi thiếu niên đó đã "ten tua tơi tả" khắp người toàn là vết thương, mệt nhừ người thiếu niên đứng lại hô hấp 1 chút rồi từ từ bước về. Kỳ Thiên cũng theo sau và tất nhiên là sử dụng chướng nhãn pháp.
Chỉ thấy thiếu niên đó bước đi tới 1 nơi dưới tán cây trong rừng trước 1 hòn đá lớn, nhìn quanh 1 chút rồi cậu bỏ đi những cành cây và tuyết trước tảng đá ra ngoài, 1 hang động lộ ra cậu bước vào, Kỳ Thiên cũng theo sau bước vào.
Trong hang đá là 1 không gian khá rộng có 1 hồ nước ngọt nhỏ ở giữa, cách đó còn có 1 đống củi và 1 đống lửa sắp tàn còn âm ỉ. Hiển nhiên đây là nơi mà thiếu niên đó ở lại sau mỗi lần hái linh dược.
Về tới hang đá thiếu niên đó móc gốc linh chi ở trong ngực ra xem 1 chút rồi để lên tảng đá lớn và ủ tuyết lên để tránh linh dược bị héo. Xong xuôi tất cả cậu ta mới tới gần đống lửa thêm củi đặt lên đó 1 ống sắt rót nước vào bên trong. Rồi dùng nước trong hồ để rửa vết thương.
Sau khi bôi thảo dược lên vết thương, cậu ta lấy 1 bộ y phục khác từ trong giỏ thuốc ra thay lên người.
Nghỉ ngơi đoạn thời gian khá dài đống lửa cũng tàn sau đó mới bắt đầu thu dọn thảo dược để vào trong dọ thuốc, lấy đi gốc huyết linh chi rồi rời khỏi động trước khi đi không quên dùng cành cây, tuyết để che lấp cửa động.
Đi 1 đoạn khá xa khỏi hang động lúc này Kỳ Thiên mới hiện thân, nhìn thấy Kỳ Thiên xuất hiện bất ngờ. Thiếu niên mới nhanh chóng thụt lùi lại mười phần cảnh giác.
Thiếu niên cười hiền hòa: "Thúc thúc là ai? Sao lại cản đường ta?"
Kỳ Thiên nhìn như cười nhẹ đáp lại: "Ta là chủ nhân của ngọn núi này, thảo dược ngươi lấy từ trước tới giờ là của ta"
Thiếu niên giật mình nhìn kĩ lại người trước mặt 1 chút ấp úng nói ra: "Tiên Nhân??.."
Kỳ Thiên không giải thích dài dòng mà trực tiếp thuấn di tới trước mặt thiếu niên đó, thiếu niên bị dọa ngã ngửa ra đằng sau, mắt tràn ngập không thể tin nổi.
Nhưng thiếu niên phản ứng rất nhanh liền quỳ xuống nói: "Tiên Trưởng!"
Thiếu niên vội để hết những thảo dược từ trên người xuống, chỉ trừ linh chi trong ngực nói ra: "Linh dược hái được đều ở đây, cầu xin ngài mở lòng từ bi tha ta 1 mạng."
Kỳ Thiên đương nhiên biết điều này nhưng không vọng động mà nói: "Ngươi tên gì? Người ở đâu?"
Thiếu niên vội trả lời: " Ta tên Hạo Hiên, người ở Thanh Châu đông thành khu ổ chuột"
Kỳ Thiên : "Những linh dược 1 khi ngươi đã lấy khỏi núi, đối với ta không còn tác dụng. Kể cả gốc huyết linh chi trong ngực của ngươi. Ngươi đã lấy vậy liền là của ngươi. Bất quá ngươi đã trộm những linh dược này từ ta thì phải cho ta 1 lời giải thích rõ ràng!"
Hạo Hiên: " Tiên trưởng ngài muốn thứ gì từ ta, ta đến quần áo còn không mua nổi, chỉ biết hái chút thảo dược bán lấy tiền sinh hoạt chăm sóc cho gia gia ta. Gốc huyết linh chi này ta liều mạng lấy cũng chỉ vì muốn chữa được bệnh của gia gia. Cầu ngài mở 1 mặt lưới tha cho ta"
Kỳ Thiên lạnh nhạt nói ra: " Ta muốn mạng của ngươi bồi tội cho gốc linh chi đó!!"
Hạo Hiên nghe vậy liền xám mặt, lòng tuyệt vọng, từng cơ bắp chuẩn bị cho 1 lần dãy dụa cuối cùng tìm 1 đường sống.
Kỳ Thiên cũng thấy được điều này nên duỗi tay hướng lên trời bạo phát linh lực, 1 đạo linh lực phóng lên cao bỗng nổ tung sức công phá mạnh tới mức khiến những cái cây phía dưới bạt xuống như muốn đổ, áp lúc gió gây ra như 1 trận bão.
Thấy điều này Hạo Hiên triệt để tuyệt vọng, đây không phải tồn tại mà con người có thể chạm tới. Chỉ riêng chiêu lúc nãy nếu hướng đến cậu thì cậu không biết đã chết bao nhiêu lần. Cậu từ bỏ ý định chống lại. Cam chịu số phận!!!
Sau khi tung ra đòn cảnh cáo Kỳ Thiên nói: " Ngươi hiểu rõ tình thế của bản thân chưa??"
Hạo Hiên ánh mắt tuyệt vọng mà nói lại: " Hiểu! Ta thoát không khỏi tay ngài. Chỉ mong ngài cho trở về Thanh Châu để ta mang linh chi cho gia gia , để ta từ biệt người. Được không?"
Nói đến giữa chừng mắt cậu đã đỏ nhẹ, cậu nhớ tới lời gia gia nói rằng đừng đi lên trên núi hái những thảo dược này, không cẩn thận liền gặp phải họa sát thân, nhưng cậu không nghe. Đắc tội với tiên nhân cậu biết chắc chắn mình chạy không nổi. Mong ước của cậu lúc này chỉ là có thể về nhà gặp lại gia gia của của lần cuối.
Kỳ Thiên thấy vậy suy tư 1 lúc nói : " Được. Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của ngươi!"
Hạo Hiên dù được đồng ý nhưng cũng không thấy cao hứng là bao, ngươi sắp chết ngươi cao hứng được sao ? Dù vậy cậu cũng thu dọn thảo dược dưới đất để mang về bán kiếm chút tiền đưa cho gia gia trước khi từ biệt vì theo lời Kỳ Thiên nói toàn bộ số thảo dược dưới đất đều là của cậu chỉ là do cậu lấy mạng đổi lấy!!!
Thu dọn xong Hạo Hiên nhìn Kỳ Thiên nói: " Ta có mọc cánh cũng khó thoát khỏi ngài, ngài không cần lo ta sẽ chốn, ta cũng không ngu ngốc như vậy, 1 tháng sau ta sẽ đến chân núi dâng mạng!!"
Nếu chạy trốn biết đâu tiên nhân hỉ nộ vô thường trực tiếp giết cả hắn lẫn gia gia. Hắn đương nhiên không muốn đánh cược.
Kỳ Thiên: " 1 tháng?? Lâu vậy sao?"
Hạo Hiên bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thiên nói: " Từ nơi này đến Thanh Châu dù ta có cưỡi ngựa dùng hết sức lực chạy ngày đêm không nghỉ thì cũng cần 10 ngày thời gian. Hơn nữa ta còn phải sắp xếp xong mọi chuyện ở nhà thì mới có thể bồi ngài được."
Kỳ Thiên: "Dùng hết sức lực chạy ???"
Hạo Hiên: "Đúng vậy tuyệt không gian dối"
Kỳ Thiên: "Ai bảo ngươi chạy??"
Hạo Hiên bỗng dấy lên vẻ lo sợ nói: " Không phải ngài nói cho ta trở về quê hương từ biệt gia gia sao? Ngài định nuốt lời??"
Kỳ Thiên: "Ta từ trước tới nay nói được làm được, sẽ không nuốt lời!"
Hạo Hiên: "Vậy tại sao ngài không cho ta đi?"
Kỳ Thiên: "Bởi vì ngươi đi quá lâu! Ta đợi không được"
Hạo Hiên: " Vậy ta phải làm sao mới được?"
Kỳ Thiên không nói mà bắt lấy cổ áo của Hạo Hiên bảo vệ hắn bằng linh lực rồi ngự không bay lên. Bay lên cao ngàn mét vì được linh lực bảo vệ nên Hạo Hiên không chịu cương phong ảnh hưởng nhìn như đang du lãng vậy. Kỳ Thiên không có dùng phi kiếm là vì tốc độ quá nhanh đi nhiều người khó kiểm soát huống chi còn là phàm nhân.
Hạo Hiên lần đầu được bay lên cao như vậy lúc đầu thấy cực kì sợ sệt nhưng sau 1 thời gian thích nghi lại cảm thấy sảng khoái vô cùng nếu như hắn không phải người sắp chết hắn sẽ cực kì cao hứng. Trong lúc bay hắn còn lén nhìn gương mặt Kì Thiên, 1 người có khuôn mặt hiền lành phúc hậu tạo cho hắn cảm giác gần gũi lạ kì.
Phi hành bay qua Thiên Sơn phái đi ngang qua sông lướt qua đồng bằng.
Sau 3 canh giờ 2 người liền tại Thanh Châu trước cổng thành, sau khi hạ xuống Hạo Hiên chạy theo hướng ra sông.
Kỳ Thiên nhíu mày nói: "Cửa thành không phải hướng đó"
Hạo Hiên: " Cái này ta biết chỉ là cửa chính ta đi không được, thành chủ đánh thuế vào thành, ta thường bơi qua đường sông chui qua ống cống vào thành"
Kỳ Thiên tự nhiên cảm thấy đã có chút động lòng
Kỳ Thiên: " Ngươi lấy linh dược của ta đi bán không đến nỗi tiền qua cửa thành liền trả không được đi?"
Hạo Hiên cười: "Đường sông gần khu ổ chuột hơn, với cả ta cũng định tích góp 1 chút cho gia gia"
Kỳ Thiên ngữ khí khó chịu: " Vậy ta cũng phải chui qua ống cống sao??"
Hạo Hiên vội vàng nói: " Không cần ngài có thể đi qua cổng chính vào thành chúng ta gặp nhau ở khu ổ chuột"
Kỳ Thiên: "Phiền phức!! cùng 1 chỗ theo ta qua cổng chính"
Hạo Hiên bối rối nói: "Ta bần hèn, bẩn thỉu như vậy qua cổng có chút rắc rối, vẫn là đi qua ống cống liền tốt"
Kỳ Thiên tức giận quát: " Ngươi định sống chui lủi cả đời sao!! Không nói thêm gì nữa!"
Hạo Hiên sợ sệt nói: " Vâng"
Nói vậy dù Kỳ Thiên không sợ quan sai, nhưng nếu gây chuyện thì rất rắc rối, Kỳ Thiên tìm trong [Túi Đồ] y phục sách sẽ nhưng hắn phát hiện hắn không có bộ y phục nào cả, bởi tu luyện đạt tới cảnh giới không nhiễm bụi trần nên bình thường cũng không cần thay y phục. Lướt mãi cuối cùng hắn cũng thấy 1 bộ đạo bào của "Kỳ Phượng Các" hồi niên thiếu, đây là kỉ vật mà sư phụ hắn ban cho hồi còn niên thiếu được làm bằng bạch ngọc tinh ti trên thân còn gắn lam cẩm thạch trông giản dị mà cao sang. Vừa vặn hợp với Hạo Hiên, Kỳ Thiên cũng không để ý nhiều trực tiếp đem cho Hạo Hiên nói:
"Ngươi ra sông tắm rửa sạch sẽ mặc bộ đạo bào này vào để tránh bọn quan lại gây phiền phức, không được làm bẩn"
Hạo Hiên nhìn bộ đạo bào nuốt nước miến nói: "Ta thật có thể mặc nó sao?"
Kỳ Thiên nhíu mày, Hạo Hiên vội vàng cầm lấy đạo bào: "Ta mặc, ta mặc,..."
Đợi 1 chút Hạo Hiên tắm rửa mặc bộ đạo bào vào ra mắt Kỳ Thiên. Kỳ Thiên thật muốn thốt lên 1 câu " Ngọc Thụ Lâm Phong". Hạo Hiên sau khi mặc vào đạo y trông cực kì tôn quý làn da trắng được bạch ngọc tôn lên nhìn giống như 1 tu tiên thánh tử chứ không phải là tên dân đen như trước đây. Hạo Hiên cũng rất cảm động đây là lần đầu tiên có ai bảo hắn phải ngẩng cao đầu ngoài gia gia, ác cảm với Kỳ Thiên tự nhiên cũng tiêu biến. Hắn cười nhẹ xấu hổ nhìn Kì Thiên
Kì Thiên nhìn 1 chút Hạo Hiên rồi nói ra : "Nhanh đi thôi"
Kì Thiên: Đứa bé này cũng quá thuần khiết chỉ là 1 bộ quần áo mà đến người sắp giết mình cũng không để ý. Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm đứa bé này hắn nhận.
Kỳ Thiên cùng với Hạo Hiên tới trước cổng thành, mấy tên quan vệ binh thấy vậy liền tiến tới làm quen nói: "Không biết vị đại nhân này cùng công tử muốn đi đâu? Nếu là đến Cao gia dự Đấu Giá Đại Hội thì ta có thể chỉ đường 1 chút."
Kỳ Thiên đưa 1 nén bạc ra nói: " Ta chỉ vào thành, không phải Cao Gia Khách mời"
Tên quan quân thấy Kỳ Thiên đưa bạc ra thì tươi cười nhận lấy rồi nói:
" Vậy sao quả là đáng tiếc, vậy 2 vị đi thong thả có chuyện gì cần giúp đỡ cứ hướng ta đừng ngại."
Kỳ Thiên không để ý mà đi tiếp, vào trong thành cũng là gần trưa người nói người cực kì náo nhiệt, vì đi cửa chính nên tiếp đó là toàn thành sông nước náo nhiệt thanh lịch. Hơn nữa hôm nay còn là ngày Đại Hội đấu giá của Lâm gia bắt đầu nên rất nhiều người tới xem náo nhiệt, đèn hoa đăng treo đầy đường.
Hạo Hiên sống ở khu ổ chuột, lúc về cũng toàn đi qua ống cống mà tới thẳng khu mình sống nên nào đã thấy qua khung cảnh tuyệt đẹp của nhân gian như vậy, hắn ngắm nhìn đèn hoa đăng, nhìn xuống đèn hoa đăng dưới hồ, các khu khách lâu trà lâu đông nghịt người ghé qua, các cửa hàng bán rong ẩm thực trang sức trải dài vô tận từ đầu phố tới cuối phố. Hắn nhìn trực tiếp mộng.
Kỳ Thiên cũng là rung động tuy nhiên là người 2 kiếp nên tâm cảnh vẫn là giữ vững. Nhìn sang Hạo Hiên lúc thì thấy hắn đang mơ hồ ngắm tất cả.
Kỳ Thiên thấy vậy liền gọi hắn một tiếng tỉnh hồn rồi đi tiếp tới 1 khách lâu to lớn trước cửa. Kỳ Thiên bước vào khách lâu đi 1 đoạn thấy Hạo Hiên vẫn đang do dự nên lên tiếng thúc đẩy: "Còn đứng đó làm gì?"
Hạo hiên thấy vậy liền lo sợ bước vào, chỉ thấy Kỳ Thiên đi lên cầu thang bước tới tằng hai 1 bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Hạo Hiên cũng theo Kỳ Thiên bước lên rồi ngồi xuống bên đối diện.
Tiểu nhị thấy khách đến liền chạy tới lên tiếng chào hỏi: " 2 Vị thượng quan thật có nhã hứng, xin hỏi 2 vị muốn thưởng thức món ăn gì tại khách lâu chúng ta"
Kỳ Thiên ném cho tiểu nhị 1 thỏi vàng nói: "7 món đầu bảng của các ngươi, mỗi món 2 phần, 1 phần bày ra trực tiếp, 1 phần gói lại."
Tiểu nhị bắt được vàng mặt hớn hở nói: " Có ngay, có ngay, 2 vị xin chờ 1 chút"
Nói xong hắn xuống lầu, lúc này Hạo Hiên mới nói với Kỳ Thiên: "Tiên Trưởng, chúng ta không trở về nhà ta ngay còn ở đây ăn uống sao?"
Kỳ Thiên cười nói: "Nam nhân không được nhanh không được chậm. Huống chi đây là hôm cuối cùng tại trần thế của ngươi!!. Cứ bình tĩnh ngắm nhìn phong cảnh, ăn uống thỏa mái, ta cũng gọi 1 phần mang về cho gia gia ngươi rồi. Đừng có gấp."
Kỳ Thiên trêu trọc nói: " Chẳng lẽ ngươi muốn chết nhanh đến thế, như vậy ta cũng có thể thành toàn ngươi"
Hạo Hiên vội vàng khua tay nói: "Không, không, ta chỉ muốn dành nhiều thời gian bên gia gia thôi. Bồi tiên trưởng ngắm cảnh ta vẫn là được."
Đồ ăn đưa lên Hạo Hiên thấy vậy liền mộng, đời này hắn nào có thấy nhiều đồ ăn ngon đến thế, dù thấy cũng nào dám đến gần chứ đừng nói là đếm thử.
Hắn ấp úng nói: "Ta thật có thể ăn những món này sao"
Kỳ Thiên ra hiệu nói: " Đấy là tự nhiên, hôm nay ta mời"
Hạo Hiên đạt được đồng ý về sau liền ăn thử tất cả các món lúc đầu còn ngại chừng 1 lát sau liền ăn rất nhiệt tình. Kỳ Thiên nhìn hắn vậy mà cười ,tự nhiên trong lòng thấy nhớ Minh Triết cùng bà ngoại. Ở kiếp trước bọn họ cũng rất hay ăn cùng nhau. Tướng ăn của Minh Triết của vài điểm tương đồng với Hạo Hiên.
Thấy Kỳ Thiên nhìn mình cười, Hạo Hiên có chút xấu hổ mà cúi đầu xuống ngại ngùng nói: " Sức ăn ta lớn! Dù sao cũng sắp chết, dù chết cũng nên là 1 con ma no"
Kỳ Thiên thấy vậy cũng cười theo: " Ngươi ăn ngon liền tốt, hahha.."
2 người cứ vậy mà ăn uống trong tửu lâu, thỉnh thoảng còn trò chuyện 1 chút về cuộc đời của Hạo Hiên. Hạo Hiên cũng không lo lắng quá về cái chết của mình, hắn lựa chọn gạt sang 1 bên mà tận hưởng bữa ăn này.
Hết chương 3 mọi người thấy hay thì ủng hộ mình nhá!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro