Ăn sáng [Tuimi x Xuân Nghi]
Thanh âm những chú chim bên ngoài cửa sổ reo vang mỗi lúc một dồn dập. Nó như thôi thúc con người ta mau mau thức dậy, bắt đầu một ngày mới năng động như chúng. Ánh nắng Mặt Trời nền nã của một ngày đầu thu cũng theo đó mà soi rọi khắp mọi nẻo đường những chú chim bay qua.
Rọi cả vào dung nhan của người con gái tuổi hai lăm xuân sắc nhưng vẫn đang say mê mộng đẹp.
Tuimi trở mình, chép miệng càm ràm mấy từ vô nghĩa. Dù chưa tỉnh hẳn nhưng cô đã nghĩ đến việc Xuân Nghi kéo rèm quá sớm khiến cô không thể ngủ nướng thêm nữa.
Và Tuimi chỉ có thể nghĩ đến đó vì ngay giây sau, cô đã bị đánh thức thật sự bởi một cái đánh khá mạnh vào bờ vai phải.
"Dậy nào. Mình đã gọi cậu ba lần rồi đấy. Không định đi làm sao?"
Xuân Nghi ngồi bên mép giường nhìn Tuimi mắt còn chưa mở nổi mà tay đã quơ quào tìm kiếm mình. Tuimi bắt lấy cánh tay Xuân Nghi, kéo cô nàng nằm đè lên người mình. Đôi tay rắn rỏi của Tuimi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Xuân Nghi, khẽ vuốt, khẽ siết.
Cô dụi mặt vào tháp cổ mịn trơn vẫn còn thơm nức mùi hoa nhài, không kiêng dè thả lên những nụ hôn nóng rẫy mang theo sự trân quý tột cùng của mình.
"Ừm...Tuimi."
"Xuân...Nghi~"
"Tuimi...Chúng ta vừa ngưng lúc ba giờ sáng mà."
Dường như lời nhắc nhở ấy không có tác dụng đối với Tuimi ngay bây giờ. Cô vẫn cứ ráo riết hôn lên chiếc cổ trắng ngần, mẫn cảm của Xuân Nghi. Đôi tay rảnh rang lại ôm lấy cặp mông cong cớn mà bóp vuốt không ngừng.Xuân Nghi rên rỉ ậm ừ trong cổ họng. Dù là người tỉnh táo hơn nhưng sức lực của nàng chưa bao giờ bì được với Tuimi. Thế nên dù đã cố gắng mấy lần rồi mà vẫn không tài nào thoát ra được. Mãi cho đến khi Tuimi tự giác kết thúc trò đùa của mình bằng việc thổi hơi vào tai nàng.
Xuân Nghi chun mũi, chu môi. Nàng co tay búng một cái lên trán người con gái chưa bao giờ thôi cà rỡn khi ở bên nàng.
"Nhanh lên... Tớ đã làm bữa sáng cho tụi mình đấy."
Xuân Nghi chỉnh lại dây áo và rời đi thật nhanh. Vì nàng đánh hơi được Tuimi sắp kéo nàng bước vào hiệp đấu mới sau vài tiếng ít ỏi nghỉ ngơi.
tuimi nằm trên giường, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Xuân Nghi đang vội vàng rời đi mà bật cười thành tiếng. Bao giờ cũng thế, mỗi khi nhìn thấy Xuân Nghi, Tuimi đều cảm thấy mình thật may mắn.
Cô yêu nàng và may mắn là nàng cũng thế. Tình yêu của bọn cô đều đã sâu đậm không thể dứt ra được. Nồng nàn và nhiệt huyết tột cùng.
Tuimi vừa đi vừa chỉnh lại chiếc thắt lưng da siết chặt hơn. Gần đây công việc ngày càng bận rộn, cô cũng không rõ mình đã gầy đi từ khi nào. Nhưng Xuân Nghi thì khác, mỗi khi sút cân dù chỉ vài gram nhỏ thì trông nàng cũng xác xơ hơn rất nhiều.
Tiếc là từ ngày bọn cô xác lập mối quan hệ mới thay cho tình bạn, Xuân Nghi đã không có cơ hội giảm cân nữa rồi. Dù cho Xuân Nghi có tập luyện, bọn cô đi làm rất năng suất, làm tình cũng thế nhưng Tuimi cô luôn tự tin mình chăm Xuân Nghi còn kỹ hơn. Cô sẽ luôn nhắc nhở hoặc tự tay làm bánh, nấu cơm cho nàng. Không để Xuân Nghi bỏ một bữa nào. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, vì dậy muộn mà đành lòng để người thương vào bếp.
Đặt chiếc áo khoác lên lưng ghế, Tuimi đi đến ôm lấy Xuân Nghi từ phía sau. Như một thói quen, môi lưỡi lại bắt đầu càn rỡ lên da thịt mẫn cảm của nàng.
"Ờ~...Tuimi..."
Sự chống cự vô nghĩa của Xuân Nghi...có lẽ cũng là một thói quen.
Nàng giữ lấy bàn tay đang tiến vào trong áo mình nhưng điều đó chỉ làm Tuimi thêm vội vàng. Tay cô nhanh thoăn thoắt đã bắt lấy đôi thỏ ngọc xinh xắn của Xuân Nghi. Năm ngón tay cô co lại, bóp vuốt phần thịt mềm trơn, nóng hổi.
"Thôi mà...ưm~... Chú-Chúng ta còn phải ăn sáng."
"Không vội. Để tớ ăn cậu trước."
Tuimi dứt lời và ngoạm lấy vành tai ửng đỏ của Xuân Nghi, đôi tay cũng vội vàng đẩy cả áo thun và áo lót của nàng lên cao. Tay cô lại ôm lấy hai vật tròn trịa yêu thích của mình. Ngón tay trỏ của Tuimi gảy lên núm vú sưng cứng, đứng thẳng của nàng. Nhanh và đều đặn. Điều đó làm Xuân Nghi ngay lập tức bủn rủn tay chân và nàng biết mình đang ướt.
Xuân Nghi bám vào cạnh bàn, mông vô thức cong lên, cọ vào đũng quần của Tuimi. Và cô liền bắt nhịp đưa đẩy với nàng cách mấy lớp quần áo.
"Ừm...Tuimi~"
"Gọi tên tớ nhiều vào. Tớ biết cậu rất thích mà."
Những nụ hôn của Tuimi đặt lên tai, lên cổ, lên gáy, cả những vết cắn lên đầu vai nõn nà. Mấy chốc vai Xuân Nghi đã bóng loáng dịch vị Tuimi để lại.
Cô gầm gừ bên tai Xuân Nghi khi đầu vú sưng cứng của nàng đâm vào lòng bàn tay mình. Ngực nàng căng tràn, nặng trĩu như thể hiện sự phấn khích của chủ nhân. Nhiệt độ cơ thể cả hai tăng dần lên, nóng đến chết người.
Chết tiệt, Tuimi muốn bú Xuân Nghi.
Cô xoay nàng lại, đặt lên bàn. Xuân Nghi chống tay ra sau, ưỡn cao ngực về phía Tuimi. Cô không đợi thêm giây nào, lập tức ngậm lấy đầu vú đỏ hồng vào miệng, bú mút không ngừng. Khoang miệng nóng ẩm, nhầy nhụa bao lấy núm vú bé xinh, nhạy cảm. Tuimi lúc này như trẻ em khát sữa mẹ, không kiêng dè bú mút rất mạnh miệng. Tuimi ôm lấy mái đầu trong ngực, nàng ngửa cổ rên dài, xen vào những tiếng thở dốc dụ hoặc. Quả nhiên, nàng không bao giờ thắng nổi Xuân Nghi khoản giường chiếu. (Dù cả hai không làm trên giường).
Tuimi cắn lên núm vú đỏ ửng đã sưng to một vòng, nghiến lấy một cái rồi đổi bên, bên này cũng không bỏ rơi mà nhiệt tính bóp nắn. Ngón tay cô ấn đầu vú nàng trũng vào trong rồi thả ra để nó bật trở lại. Đôi khi gảy lên xuống thật nhanh rồi nắm lấy, kéo giật liên hồi.
"Tuimi...Làm ơn...ư ư...chạm vào mình nhiều hơn đi."
Tiếng rên rỉ khản đặc của Xuân Nghi lúc này như một liều thuốc kích thích Tuimi. Cô nhả đầu vú nàng ra, thẳng người ấn môi hôn nàng.
Tuimi nuốt lấy những tiếng rên rỉ ở giữa nụ hôn của Xuân Nghi. Cô mút môi nàng, quấn quýt môi trên đến môi dưới. Cô yêu đôi môi mềm thơm của Xuân Nghi đến chết, cả nước bọt của nàng cũng thật ngọt ngào. Xuân Nghi ôm lấy cổ Tuimi, đẩy lưỡi mình vào miệng cô, tìm lấy người bạn hệt mình cùng nhau khiêu vũ. Hai người môi lưỡi triền miên, Tuimi bắt trúng đầu lưỡi Xuân Nghi liền ngậm lấy nút cứng, cuốn cả nước bọt của nàng mà nuốt ực xuống. Xong lại đá lưỡi sang để Xuân Nghi làm tương tự.
Móng tay Xuân Nghi cào lên gáy Tuimi, nàng thở dốc và nỉ non tên của cô.
"Tuimi"
"Tuimi"
"mhmm...*chụt*...Tuimi~"
Nàng biết rõ mình đã ướt thế nào và nàng dám chắc Tuimi cũng biết. Cái ngứa râm ran ấy đang bùng nổ bên trong hoa huyệt non nớt làm Xuân Nghi run rẩy. Nàng đang khao khát cô hơn bao giờ hết. Thay vì cự tuyệt như lúc đầu, bây giờ nàng đang muốn Tuimi chơi mình thật mạnh, phá hư mình cũng được. Ý nghĩ đó làm Xuân Nghi phát hoảng.
Nàng cầm tay Tuimi, dẫn cô vào bên trong váy của mình. Nơi cửa động đang rỉ nước không ngừng, thoi thóp chờ đợi cô đến đùa ghẹo.Ngón tay giữa của Tuimi chạm lên khe huyệt nóng rẫy, cách lớp quần lót lướt lên rồi lướt xuống thật chậm, thật sát sao. Lướt lên ấn vào hạt đậu, lướt xuống ấn vào lỗ huyệt. Bốn ngón tay khép chặt khẽ vỗ lên mép thịt múp míp làm Xuân Nghi phải dứt khỏi nụ hôn để rên thành tiếng.
Tuimi hơi rời ra để ngắm nhìn Xuân Nghi ngay lúc này. Và cô lại thấy mình thật may mắn.
Xuân Nghi chống hai tay sau, ánh mắt nàng mơ màng không tiêu cự nhìn xuống dưới, nơi bàn tay Tuimi đang đùa ghẹo hoa huyệt mình. Hai má nàng đã ửng hồng từ khi nào, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ lơi ra. Từ khuôn miệng bé xinh thoát ra những tiếng thở dốc và rên rỉ ậm ừ. Mái tóc nàng búi lên đã sớm rối bời, áo nàng xộc xệch kéo cao, lộ ra hai bầu vú nặng trĩu, núm vú sắc tình lồi ra, đỏ ửng, mọng nước. Thắt eo nhỏ nhắn siết lại mỗi khi hoa huyệt bị bỡn cợt.
Tuimi nắm lấy quần lót ẩm ướt của nàng tuột xuống đến mắt cá rồi kéo hẳn ra ngoài, ném đi đâu đó. Cô cuộn váy nàng lên thành một vòng ở ngang rốn, Xuân Nghi trong vô thức đặt chân lên bàn, tách rộng sang bên để Tuimi ngắm nhìn nơi tư mật của mình.
Nàng thầm cười vì Tuimi đang nhìn 'Nghi bé' đến không chớp mắt. Đôi môi lơi ra và yết hầu lên xuống cho Xuân Nghi biết Tuimi đang thèm thuồng mình đến mức nào.Tuimi nhả ra mang theo những sợi dây tơ nước tình và nước bọt kéo dài. Cô hôn lên hạt đậu nhỏ rồi mút chặt. Vài ba cái thì ngưng đầu lưỡi lại đánh lên đó liên tục khiến nó sưng to. Liên tục lặp lại như thế và cô đã nhận được những tràn rên rỉ thỏa mãn của Xuân Nghi. Nàng căng cứng người, thần trí mơ hồ chỉ có thể gọi tên Tuimi. Cô cho nàng ảm giác sướng rơn nơi hạ thân dù qua bao nhiêu lần vẫn khiến nàng phát hoảng như lần đầu tiên.
Tuimi dùng hai ngón tay cái tách ra mép thịt múp míp, cô nhìn chòng chọc vào lỗ huyệt đỏ hỏn đang rỉ ra dịch tình trong suốt rồi thật nhanh kê miệng vào bú nút, chiếc lưỡi thon thả nhanh như cắt đâm vào trong. Đầu lưỡi linh hoạt mô phỏng lại chuyển động của ngón tay bên trong hoa huyệt, ra vào nhanh nhẹn, chạm đến từng điểm nhạy cảm bên trong thành vách không ngừng siết chặt.
Ấm áp và ướt át.
Vừa đánh lưỡi, ngón tay cô cùng lúc chà xát lên hạt đậu nhỏ. Xuân Nghi đã siết lấy mái tóc của Tuimi và cô biết rằng cô bạn gái bé bỏng của mình sẽ lên đỉnh nhanh thôi.
"Hưmm...cậu ngon quá đi mất."
"Hức...ah~...mình sướng quá, Tuimi...ưm~"
Thân nhiệt Xuân Nghi tăng cao như bị sốt, cả người căng cứng. Xuân Nghi thút thít như sắp khóc, nàng cắn lấy mu bàn tay mình khi Tuimi lại mút lên cánh hoa mỏng manh.
Và rồi điều gì đến cũng đến.
Đột nhiên, Xuân Nghi cong người, mông nhấc khỏi bàn, hoa huyệt nàng co rút liên tục và dâm thủy ồ ạt chảy ra ngoài. Pháo hoa trong bụng nàng nở rộ. Cơ thể Xuân Nghi như bay vút lên thiên đường, thăng hoa trong khoái lạc Tuimi dẫn dắt nàng đi đến.
Tuimi rời khỏi hoa huyệt ướt đẫm, cô mút lấy đôi môi đã bị cắn đến in hằn dấu răng của Xuân Nghi.
"Um...ưm"
Cả người Xuân Nghi run rẩy được Tuimi ôm ấp, vuốt ve, tấm lưng mịn trơn đã ướt đẫm mồ hôi từ khi nào. Tuimi rải những nụ hôn khắp trên cổ, vai và hai bầu vú trắng nõn của nàng.Xuân Nghi lúc nào cũng nhạy cảm như thế nên muốn nàng sẵn sàng vào trận cũng không mất quá nhiều thời gian.
"Đ-đủ rồi... Chúng ta sẽ muộn mất."
Tuimi giật mình, suýt thì quên mất. Cô vội vàng nhìn đồng hồ treo tường và nhẩm tính. Có lẽ vẫn sẽ đủ thời gian nếu Xuân Nghi đủ mẫn cảm và cô đủ sức để kết thúc thật nhanh.
"Sẽ nhanh thôi mà."
Tuimi lại chiếm lấy đôi môi ngọt thơm của Xuân Nghi, bên dưới lập tức chen vào một ngón tay. Ngay lập tức ngón tay cô bị tường thịt ấm nóng siết chặt . Tuimi cảm nhận được Xuân Nghi có bao nhiêu ướt át. Từng thớ thịt mềm trơn đang co giật, thắt lấy ngón tay cô như âu yếm, như ấp ôm.
Xuân Nghi ôm lấy bả vai rắn rỏi của Tuimi, nàng đưa mắt nhìn xuống, nhìn thấy hoa huyệt của mình đang nuốt lấy ngón tay cô, hai má nàng liền đỏ ửng.
Tuimi vắt một chân Xuân Nghi qua eo mình, không để phí thêm giây nào liền đâm rút thật nhanh. Ngón tay cô quấy phá lỗ nhỏ chật ních với tốc độ không tưởng. Vừa nhanh vừa mạnh. Đầu ngón tay nóng rẫy chạm đến từng dây thần kinh nhạy cảm nằm sâu trên thành vách mềm nhuyễn của Xuân Nghi khiến cả người nàng tê dại.Lòng bàn tay cô theo chuyển động chết người ấy mà va đập liên tục lên mồng đốc sưng cứng tạo ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
Xuân Nghi chồm về trước ôm chặt lấy Tuimi, đầu dụi vào cổ cô khi bị khoái cảm như con sóng to đánh úp vào cơ thể. Người nàng bị bao phủ bởi một màu hồng, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp theo nhịp Tuimi chuyển động. Nàng rúc sâu vào người Tuimi như chú mèo con sợ tiếng sấm rền vang. Như sự thật là do chú mèo Xuân Nghi nghe thấy tiếng nước nhóp nhép bên dưới và nàng biết rằng mình đã dâm đãng đến thế.
"Xuân Nghi~ Nghe thấy không?... Hửm?"
Tuimi thì thầm vào lỗ tai đỏ ửng của Xuân Nghi làm bên dưới nàng đột ngột co rút một trận. Nàng tất nhiên nghe thấy, cô còn hỏi lại khiến cho nàng sợ rằng mình sẽ nổ mạch máu mà chết ngay bây giờ.
"Đừng...đừng nói nữa mà...ah...ah~...Tuimi~"
Tuimi đột ngột nhét thêm một ngón tay nữa và tốc độ đã nhanh đến không ngờ. Nhìn xuống không thể nào thấy rõ ngón tay cô nữa. Cô cắm rất sâu, ra một chút rồi lại cắm ngập vào trong với tốc độ vũ bão. Va đập mạnh mẽ khiến cho tường thịt co rút ngày càng kịch liệt. Nước tình chảy ra đã đọng thành vũng trên mặt bàn, lăn dài và nhỏ giọt xuống sàn nhà.Tuimi đột ngột nhét thêm một ngón tay nữa và tốc độ đã nhanh đến không ngờ. Nhìn xuống không thể nào thấy rõ ngón tay cô nữa. Cô cắm rất sâu, ra một chút rồi lại cắm ngập vào trong với tốc độ vũ bão. Va đập mạnh mẽ khiến cho tường thịt co rút ngày càng kịch liệt. Nước tình chảy ra đã đọng thành vũng trên mặt bàn, lăn dài và nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Xuân Nghi cắn lên vai Tuimi và bật khóc nức nở. Nàng đã cảm giác được đàn bướm trong bụng mình đang cồn cào hơn. Cảm giác muốn lên đỉnh, muốn phun trào. Sướng khoái ngay lúc này thật không gì diễn tả được.
Và chuyển động nhanh mạnh của Tuimi chỉ kéo dài thêm được vài chục giây. Xuân Nghi đã lên đỉnh với tiếng ngâm dài, bên dưới nàng co giật, một cột nước nho nhỏ bắn ra ngoài làm ướt đẫm đũng quần của Tuimi. Nhưng tất nhiên là cô không thấy phiền vì việc đó.
Xuân Nghi như bị rút cạn sức lực. Nàng mềm nhũn trong vòng tay Tuimi và suýt thì thiếp đi mất. Đấm lên ngực cô một cái, nàng lầm bầm.
"Đáng ghét...Tuimi đáng ghét."
"Ừm... Xuân Nghi thì đáng yêu."
__chap cover__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro