Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42 : Nhan sắc cũng thực... Đẹp

Chương 42 : Nhan sắc cũng thực... Đẹp

Tưởng Bảo Đề tạm thời vẫn chưa nói với Lư Mễ và Max về chuyện mình muốn tạm nghỉ học để về nước.

Không phải cô cố ý giấu giếm bọn họ, mà là cô không biết nên mở lời thế nào. Tuy nhiên, lý do chủ yếu là bản thân cô cũng không chắc liệu mọi chuyện có thể được giải quyết suôn sẻ hay không.

Lư Mễ dường như đã tạm thời bước ra khỏi giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt và gắn bó khăng khít, hiện tại đang ở giai đoạn tình cảm ổn định, gặp bạn trai ba lần mỗi tuần.

Cô nàng thần bí nói với Tưởng Bảo Đề và Max rằng tình yêu thực tế hoàn toàn khác với những câu chuyện trong tiểu thuyết hay truyện tranh.

"Khác hoàn toàn." Lư Mễ thở dài, hai tay chống cằm, cố gắng dùng mũi hoặc ngón tay để đoán định tương lai, nhưng hiển nhiên không thể làm được.

Max cười nhạo cô ấy: "Muốn trực tiếp thì đi tìm vịt, tìm bạn trai làm gì."

Rõ ràng là Max đã bất mãn với tình yêu rẻ tiền mà Lư Mễ theo đuổi từ lâu.

Nói xong câu đó, Max lại liếc nhìn Tưởng Bảo Đề. Người bị nhìn chột dạ cúi đầu lảng tránh.

Nhìn cô làm gì chứ? Cô đâu có...

Được rồi, cô có.

Max chắc đã đoán được tình cảm của cô rồi. Dù sao thì mọi thứ đều quá rõ ràng, nếu không nhận ra thì đúng là ngốc thật. May mà Max không nói gì thêm.

Lư Mễ còn mượn thêm vài quyển sách từ Max, nói là muốn mang về nghiên cứu cùng bạn trai.

Đó là những cuốn tài liệu tham khảo mà Max thường dùng để học. Nội dung bên trong thì... ừm...

Tưởng Bảo Đề từng lén liếc qua một lần và suýt nữa bị dọa đến hoảng hốt.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chuyện này có thể liên tưởng đến một đoàn xiếc thú, thậm chí còn có cả tư thế một bên đứng thẳng và một bên chổng ngược.

"Đúng rồi, tối nay ở nhà hát có một buổi ca vũ kịch, vé giảm giá 40%. Muốn đi xem không? Nam chính đẹp trai lắm đấy."

Tưởng Bảo Đề vì bận việc vào buổi tối nên không thể đi cùng hai người

Lư Mễ liền hỏi: "Nhà cậu có việc gì thế? Không phải cậu sống một mình sao?"

Cô sững sờ trong chốc lát, lúng túng đáp:"Đường ống nước trong nhà hỏng rồi, tớ phải về để giám sát thợ sửa chữa."

Max liếc cô một cái với ánh mắt đầy hàm ý.

May mắn là sau đó Tưởng Bảo Đề kịp bị gọi đi, nếu không thì e rằng cô sẽ còn phải đối mặt với một loạt câu hỏi khó mà trả lời.

Hóa ra là giáo sư gọi cô đến để nói chuyện về việc xin tạm nghỉ học.

Tưởng Bảo Đề biết trong tình huống này nên tỏ ra đáng thương, vì vậy cô đã diễn một màn đầy cảm xúc, thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt đúng lúc.

Giáo sư muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ xua tay bảo cô ra ngoài.

Sau khi tạm biệt Lư Mễ và Max, Tưởng Bảo Đề ghé vào một quán ven đường ăn vặt rẻ tiền nhưng ngon miệng, dù không được coi là bổ dưỡng. Sau đó cô mới gọi tài xế đến đón mình.

Kể từ lần trước khi cô bị đau dạ dày, Tông Quân Hành càng quản cô chặt hơn. Những chuyên gia dinh dưỡng trong nhà gần như chỉ xoay quanh cô để phục vụ.

Họ lên hẳn một thực đơn ăn uống khoa học, bao gồm trứng, sữa và rau xanh không thể thiếu mỗi ngày, cùng các loại vitamin cần thiết cho cơ thể.

Khi về đến nhà, không thấy Tông Quân Hành đâu, Tưởng Bảo Đề tò mò nhìn quanh. Saya thấy vậy liền lên tiếng giải thích:

"Tiên sinh hôm nay sẽ về muộn một chút."

Đôi mắt Tưởng Bảo Đề sáng lên. Như vậy thì cô không cần phải ăn những món ăn nhạt nhẽo và thiếu hương vị kia rồi, đúng không?

Nhưng Saya nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của cô: "Tiên sinh đã dặn tôi giám sát cô ăn uống. Nếu không... ngài ấy sẽ tự mình gọi điện thoại cho cô."

Tưởng Bảo Đề lập tức hiểu được hàm ý bị bỏ qua trong câu nói đó—nếu cô không nghe lời.

Miễn cưỡng ăn hết đống đồ ăn nhạt nhẽo nhưng lành mạnh kia, cô tức giận đi về phòng, khóa cửa lại và bắt đầu chơi trò chơi.

Saya không nói Tông Quân Hành sẽ về lúc mấy giờ, chứng tỏ anh đang rất bận rộn, đến mức ngay cả bản thân cũng không xác định được thời gian.

Cũng phải thôi, trước đây anh dành thời gian ở nhà bên cô, nên bây giờ công việc chắc hẳn đã chất đống.

Tuy ở cấp bậc của anh, nhiều việc có thể giao cho cấp dưới xử lý, nhưng vẫn có những vấn đề anh cần đích thân ra mặt, chẳng hạn như những giao dịch không tiện công khai.

Tưởng Bảo Đề thất thần chơi game, nhập vai làm một nông trại chủ nhàn nhã.

Trong game, chồng cô làm bánh mì thơm ngon cho cô ăn sáng và chủ động ôm cô vào lòng.

Nhân vật của cô trong game tên là Linda, vì cô cảm thấy loại trò chơi nhập vai này giống như đang điều khiển cuộc đời của người khác. Nếu dùng tên thật của mình thì chẳng khác nào cô đang sống trong một thế giới song song.

Được rồi, có thể suy nghĩ này hơi kỳ quái.

Cô cảm ơn chồng trong game, anh ta lập tức đỏ mặt và nhiệt tình ôm chặt lấy cô, khiến cô tựa đầu vào ngực mình.

Nhìn nhân vật trong game hào phóng như vậy, Tưởng Bảo Đề lại thấy Tông Quân Hành ngoài đời keo kiệt đến phát bực!

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày trong game, cô ngáp một cái rồi rời khỏi trò chơi, đi rửa mặt và chuẩn bị ngủ.

Gần đây, nhờ chén thuốc mà Saya nấu mỗi ngày, sức khỏe của cô cải thiện rõ rệt, giấc ngủ cũng tốt hơn bao giờ hết.

Cô gần như chỉ cần đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, số lần nằm mơ cũng giảm hẳn.

Nhưng tối nay, cô lại có một giấc mơ hiếm hoi.

Cô đổ lỗi hết cho Tông Quân Hành, nếu không thì tại sao cô lại mơ thấy giấc mơ liên quan đến anh cơ chứ?

Đang ngủ say, cô bỗng tỉnh dậy vì khát nước. Khi mở mắt ra, cô phát hiện mình không nằm một mình trên giường.

Tông Quân Hành đang nằm bên cạnh, một cánh tay của anh đặt dưới đầu cô như chiếc gối, còn cánh tay kia ôm chặt lấy eo cô, hoàn toàn giam cô trong vòng tay anh.

Về hình thể, anh gần như gấp đôi cô, cánh tay thậm chí còn to hơn cả chân cô.

Cô cựa quậy trong lòng anh, định nhẹ nhàng thoát ra để đi uống nước mà không đánh thức anh. Nhưng rồi cô dừng lại giữa chừng.

Ánh mắt cô dừng trên bờ ngực rắn chắc gần ngay trước mặt.

Tư thế nằm nghiêng khiến mọi thứ càng rõ ràng hơn. Đặc biệt là khi chiếc áo ngủ của anh đã hơi xộc xệch sau những cử động vừa rồi của cô.

Tưởng Bảo Đề chớp mắt, thậm chí có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ cơ thể anh.

Nhiệt độ cơ thể nam giới hình như luôn cao hơn nữ giới một chút.

Cô nhích lại gần hơn một chút, cảm thấy vòng tay anh thật ấm áp... và lớn.

Thực ra, Tông Quân Hành đã tỉnh từ sớm. Anh vừa mới về nhà và chỉ mới ngủ được một lát. Hơn nữa, anh là người ngủ rất nhạy, nên bất kỳ chuyển động nhỏ nào của cô cũng khiến anh tỉnh dậy.

Nhưng anh cũng không mở mắt, có lẽ đó là một loại thú vị khó giải thích.
Anh muốn xem thử Tina rốt cuộc sẽ làm gì.

Vài giây sau, hành động của cô ấy thực ra không khiến anh ta bất ngờ.
Anh cụp mắt xuống, ánh nhìn dừng lại trên đỉnh đầu mềm mại của cô ấy. Tóc cô ấy rất dày, gần như không nhìn thấy da đầu.

Nhưng cô ấy có hai xoáy tóc, rất nhỏ và không rõ ràng.
—— Người có hai xoáy tóc thường có tính tình nóng nảy và cố chấp.

Lời này là Tina từng nói với anh và anh cảm thấy cũng đúng.

Cô ấy chỉ hơi bộp chộp một chút.
Rất đáng yêu.

Cô ấy dụi đầu vào ngực anh , hai xoáy tóc trên đỉnh đầu cũng chuyển động theo.

Tông Quân Hành giơ tay lên, không kiềm chế được mà xoa xoa đầu cô ấy.

Cô rõ ràng giật mình, ngẩng đầu lên khỏi ngực anh có chút ngượng ngùng và lúng túng: "Anh... tỉnh từ bao giờ vậy?"

Cô ấy lại dùng giọng nói mềm mại làm nũng, định lấp liếm cho qua.

Khi nói còn vô thức liếm môi, giống như vừa vụng trộm ăn gì đó xong.

Tông Quân Hành khẽ cười nhạt: "Vừa nãy."

Vừa nãy—thời gian rất rộng rãi.

Cô ấy cúi đầu, nhìn ngực áo anh bị ướt, có chút xấu hổ nâng tay áo ngủ lên lau khô.

"Ưm... Em vừa nằm mơ, mơ thấy em đang ăn gì đó, tỉnh dậy thì thế này đây."

Tông Quân Hành đã sớm nhìn thấu lời nói dối của cô ấy nhưng không vạch trần, chỉ thản nhiên chỉnh lại áo ngủ rồi ôm cô ấy vào lòng: "Ngủ đi, cũng muộn rồi."

"Dạ." Cô ấy ngoan ngoãn, nằm trong lòng anh đặc biệt dịu dàng.

"Anh... vững chắc quá, lại ấm áp nữa."

Tông Quân Hành biết cô ấy đang nói đến phần nào, nhưng không trả lời.

Một lát sau, cô ấy lại thì thầm:
"Màu sắc cũng rất... đẹp."

Tông Quân Hành khẽ nhíu mày.

Cô ấy vừa nói xong dường như nhận ra mình đã hơi mạo phạm. Cô ấy nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Cơ thể co lại, đôi chân nhỏ nhắn, một chân đặt trên người anh ,một chân chen vào giữa hai chân anh

Anh bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngủ mà chẳng ra dáng gì cả."

Nhưng vẫn nuông chiều cô ấy, kéo chăn đắp kín lại.

"Ngủ đi." Anh vỗ nhẹ lưng cô ấy qua lớp chăn, giọng nói dịu dàng.

Việc tạm nghỉ học diễn ra rất chậm rãi, nhưng trong lòng Tưởng Bảo Đề thật ra không có cảm giác gấp gáp.
Mấy ngày nay, cô ấy luôn tỏ ra ngoan ngoãn, một phần vì sợ Tông Quân Hành phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Tất nhiên, lý do khác... là vì cô ấy thích anh .

Anh quá thông minh, bất cứ chuyện gì cô cũng không thể giấu được.

Thời gian kéo dài càng lâu, nguy hiểm lại càng lớn.

Hôm qua, Giang Vân Tâm nhắn tin cho cô ấy. Cô ấy cũng nghe bố mình nói rằng dạo gần đây ông dường như đang tính chuyện lui về, định chọn thời điểm thích hợp để phân chia tài sản trong gia đình.

Không cần hỏi cũng biết, công ty chắc chắn sẽ để lại cho chị cả và anh hai.

"Dù là như vậy thì nhà cậu vẫn còn những tài sản khác. Dù không kiếm tiền nhiều như công ty nhưng dù sao cũng là chút vốn liếng."

Giang Vân Tâm rất lo lắng cho cô . "Cậu ra nước ngoài lâu như vậy, giờ Tưởng Bảo Châu có khi đã leo lên đầu cậu ngồi ị phân rồi đấy."

Cũng chưa đến mức ị phân như thế đâu.

Nhắc đến chuyện này, Tưởng Bảo Đề liền đau đầu. Về nước đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ phải trở lại môi trường đầy áp lực, nơi mà chỉ cần nhìn sắc mặt người khác cũng khiến cô mệt mỏi.

Tính cách khéo léo, biết cư xử của cô cũng được rèn luyện từ hoàn cảnh đó. Ở nơi đầy rẫy sự đấu đá như vậy, nếu không biết cách ứng xử thì chắc chắn sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống, đến xương cũng chẳng còn.

Giang Vân Tâm ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Hay là cậu tìm cách ở lại Mỹ luôn đi? Trường học mà cậu đang học cũng ổn mà. Mình có một chị học trước ở đó, chị ấy bảo con nhà giàu rất nhiều."

Tưởng Bảo Đề hiểu Giang Vân Tâm đang ám chỉ điều gì.

Nếu cô ấy muốn ở lại Mỹ, thậm chí chẳng cần tìm trong trường học. Ngay bên cạnh cô đã có sẵn một người, còn tốt hơn cả những cậu trai lòe loẹt xịt nước hoa trong trường.

Cô ấy cũng từng suy nghĩ về chuyện này, nhưng mỗi lần ý nghĩ đó nảy ra đều nhanh chóng bị dập tắt.

Cô ấy cảm nhận được gần đây Tông Quân Hành đối xử với mình dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Nhưng cô ấy nghĩ đó là vì anh ta đang bù đắp sau lần xảy ra chuyện "cưỡng chế tình cảm."

Anh ta vốn là người thưởng phạt phân minh. Loại người như vậy làm sếp thì rất ổn, nhưng làm bạn đời thì...

Lỡ một ngày nào đó cô ấy lại làm sai điều gì, liệu có bị anh ta tống vào phòng kín để "cưỡng chế yêu đương" ba ngày ba đêm nữa không?

Thể lực giữa nam và nữ vốn dĩ đã có sự chênh lệch lớn. Hơn nữa, thể chất của anh ta lại hoàn toàn khác biệt so với người bình thường, đã vậy còn cao hơn cô ấy cả một vòng người.

Lúc đó, trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
—— Mình sẽ bị giày vò đến chết mất.

Nghĩ đến đây, cô ấy giơ tay nhéo nhéo cánh tay gầy gò và đôi chân nhỏ nhắn của mình.

Xương cốt thì không thể thay đổi được, vậy nên cô ấy quyết định ăn nhiều hơn một chút, cố gắng tăng cân để thể trọng có thể nhích lên thêm vài ký.

Thể lực của mình hẳn là có thể tăng lên một chút nhỉ?

Tóm lại, cô vẫn luôn kiên định với một suy nghĩ: Tông Quân Hành thật sự rất đáng sợ.

Dục vọng kiểm soát và chiếm hữu của anh chưa từng thay đổi. Tưởng Bảo Đề cảm thấy nếu lần này không nắm bắt cơ hội để rời đi, thì đời này cô rất có thể sẽ phải ở lại nước Mỹ mãi mãi.

Nếu thật sự phải ở lại đây, tương lai đã quá rõ ràng. Có lẽ vì cô là người phụ nữ đầu tiên của anh, nên ngay cả khi không còn hứng thú nữa, anh cũng sẽ không vứt bỏ cô, mà sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô.

Tông Quân Hành là một người đàn ông vô cùng có trách nhiệm.

Cho đến nay, Tưởng Bảo Đề chưa từng gặp ai có trách nhiệm như anh.

Vì thế, cô thường hay nghĩ rằng nếu mình thật sự là con gái ruột của anh thì tốt biết bao.

Là con gái thực sự, có mối quan hệ huyết thống chứ không phải loại "con gái" gọi daddy trên giường.

Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy số phận của mình thật bi thảm.

Cô không muốn trở thành một người phụ nữ bị vứt bỏ, rồi phải sống cô độc ở nơi đất khách quê người, ôm nỗi buồn và tự trách bản thân.

" Tớ sẽ về nước, chắc là trong tháng này thôi."

Cô bổ sung thêm một câu: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra."

Giang Vân Tâm tỏ ra nghi ngờ: "Thật không? Không phải cậu còn một năm học nữa sao?"

" Tớ đã hỏi giáo sư rồi, tớ có thể xin tạm nghỉ học, sau đó hoàn thành nốt khóa học online sau khi về nước."

"Thế sao tự nhiên lại gấp gáp về như vậy? Định tranh giành gia sản thật à?"

Thực ra cô cũng muốn tranh giành.

Nghĩ đến điều này, cô cảm thấy mình nên trở về càng sớm càng tốt. Dù có giành được gì hay không, cũng không thể để Tưởng Bảo Châu chiếm hết lợi ích.

"Gần đây cậu cứ hay thất thần, mà trông cậu có vẻ rất vội. Giáo sư hôm nay lại gọi cậu lên à?"

Ngay khi vừa tan học, Max đã tìm đến Tưởng Bảo Đề.

Giáo sư lần này gọi cô đến cũng là để tìm hiểu về tình huống tương tự.

Người có số liên lạc của Tông Quân Hành là một giáo sư khác, vì vậy Tưởng Bảo Đề không cần lo lắng rằng đối phương sẽ liên hệ với gia đình cô.

Nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này không thể che giấu được lâu.

Mặc dù hiện tại, có vẻ như Tông Quân Hành vẫn chưa biết gì.

Dù hiện tại Tông Quân Hành dường như vẫn chưa biết gì, nhưng anh là người không gì là không thể làm được.

Không phải vì cô quá sợ anh, mà là bản thân anh đúng là như vậy.

Vì thế, Tưởng Bảo Đề chỉ hy vọng trước khi anh phát hiện ra mọi chuyện, cô đã ngồi trên máy bay rời khỏi nước Mỹ về Cảng Đảo

Hôm nay không có việc gì làm, cô cùng Lư Mễ và Max đi dạo chợ đồ cũ gần đó.

Cô mua rất nhiều món đồ nhỏ nhắn thú vị và tiện thể mua cho Tông Quân Hành mấy chiếc cà vạt ở cửa hàng bên cạnh.

Khi nhân viên cửa hàng hỏi cô mua cho ai, cô vô thức liếc nhìn Lư Mễ bên cạnh rồi nhỏ giọng nói: "Daddy."

Người bán hàng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp và hỏi tiếp: "Là daddy về mặt tình cảm hay về mặt sinh lý học?"

Dường như sợ khách hàng hiểu nhầm, cô ấy còn bổ sung thêm: "Tôi hỏi như vậy có thể hơi đường đột, nhưng nhiều cô gái trẻ đến đây mua cà vạt cho 'daddy' của họ. Tôi chỉ muốn tư vấn cho cô sản phẩm phù hợp thôi."

Thực ra, ở đây, văn hóa DDLG (mối quan hệ giả lập cha - con) đã trở nên khá phổ biến, nên cũng không có gì lạ.

Vì thế, Tưởng Bảo Đề ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Sinh học."

"Vậy thì, nếu là một người đàn ông tầm 40 tuổi, tôi gợi ý những mẫu này..."

Tưởng Bảo Đề thậm chí còn nghi ngờ tâm lý tuổi tác của Tông Quân Hành đã vượt quá 40 từ lâu rồi.

Ngoài cà vạt, cô còn mua thêm vài chiếc cài áo và khuy măng-sét.

Vì phần lớn quần áo của Tông Quân Hành đều là vest, cô rất hiếm khi thấy anh mặc đồ khác.

Xuất phát từ một chút tư tâm, cô đặc biệt chọn thêm một chiếc áo len cổ lọ màu đen, loại size nhỏ.

Cô sắp về nước rồi, chắc chắn sẽ không gặp được ai có gu thẩm mỹ và hợp tính mình như Tông Quân Hành nữa. Vì vậy, cô muốn tận dụng thật tốt khoảng thời gian còn lại.

Nghĩ đến việc sau khi cô rời đi, anh sẽ thuộc về người khác...

Tưởng Bảo Đề lập tức ngăn mình không nghĩ tiếp.

Bởi vì mỗi khi xuất hiện suy nghĩ này, tim cô lại dâng lên cảm giác chua xót và đau nhói không thể diễn tả.

Cô không rõ cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng bản năng lẫn lý trí đều cố gắng gạt bỏ nó.

Tổng cộng những thứ này tiêu tốn của cô 200 đô la Mỹ.

Tông Quân Hành chắc chưa bao giờ mặc áo len hay cà vạt rẻ tiền như vậy.

Trên đường về nhà, cô còn tự hào về gu thẩm mỹ của mình, nhưng khi về đến nơi, cô lại thấy những món đồ này có vẻ hơi rẻ tiền.

Vừa bước vào nhà, điều đầu tiên cô thấy là William.

Anh ta cúi đầu chào cô, xem như vấn an.

Đã một thời gian không gặp anh ta, cô cũng không biết gần đây anh ta bận bịu ở đâu.

Tưởng Bảo Đề chủ động chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, William."

Người đàn ông mặt không biểu cảm, lại cúi đầu chào lần nữa.

Tưởng Bảo Đề: "......"

Cô lại chào thêm lần nữa: "Lâu rồi không gặp, William."

Anh ta vẫn lặp lại hành động cúi đầu.

"......"

Như là đấu trí với anh ta, cô nói thêm lần nữa: "Lâu rồi không gặp, William."

Anh ta... vẫn cúi đầu.

Đi mà ch·ết đi, William! =))))

Chắc chắn anh ta là người máy!!

Thời gian qua không xuất hiện là vì linh kiện hỏng hoặc hết pin nên phải đưa về xưởng sửa chữa!

Mang túi đồ trên tay, cô tức giận bước vào nhà, giày giẫm mạnh trên sàn nhà vang lên tiếng bộp bộp, thể hiện rõ sự bất mãn với William.

Vậy mà cô không nghĩ tới chính là, Tông Quân Hành vừa vặn ở phòng khách.

Anh hẳn là mới vừa thay xong quần áo ra ngoài.

Đúng chuẩn áo khoác dài, màu đen, lễ phục áo khoác,  Cổ áo ve xếch làm từ vải lụa, áo sơ mi trắng, và áo choàng.

So với ngày thường, bây giờ anh càng thêm tao nhã, hoàn toàn tạo ra khoảng cách với những người xung quanh.

Anh mang một khí chất cao quý, chẳng sợ anh chưa tỏ ra sự kiêu ngạo và tự cao của mình, nhưng địa vị và thân phận đã nói lên tất cả.

Tuy nhiên, lúc này Tưởng Bảo Đề không có thời gian để chú ý đến sự khác biệt về địa vị giữa cô và anh.
Ánh mắt cô không thể rời khỏi anh.

Anh thực sự rất phù hợp với bộ trang phục tao nhã cổ điển này, từ dáng người đến khuôn mặt và khí chất đều tuyệt vời.

Với vóc dáng của anh, thật sự có thể mặc bất kỳ thứ gì và vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.

Đặc biệt là khi không mặc gì...

Không thể phủ nhận vẻ si mê trong ánh mắt của cô, Tông Quân Hành nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo: "Em đã ăn tối chưa?"

Tưởng Bảo Đề gật đầu, ba giờ trước cô đã nói với anh qua điện thoại là hôm nay sẽ không về ăn cơm.

Cô muốn cùng Lư Mễ và Max ăn tối, sau đó có thể dạo phố một lát.

Tông Quân Hành không nói gì thêm, chỉ dặn dò cô phải chú ý an toàn, không uống rượu.

Tưởng Bảo Đề vô thức cất chiếc túi mua sắm vào phía sau.

"Vậy em lên lầu trước, hôm nay có buổi làm việc."

Cô đi được mấy bước, Tông Quân Hành gọi cô lại: "Cầm gì đó?"

Tưởng Bảo Đề giấu chiếc túi càng kỹ: "Không... Không có gì."

Cô không phải là chột dạ, chỉ là cảm thấy hơi xấu hổ.

Những món đồ trong túi này đều rất đắt tiền...

Cô không thể tìm ra món đồ nào tương tự trong tủ quần áo của Tông Quân Hành.

— Món đồ duy nhất có thể mua được chính là chiếc áo mưa trong nhà.

À... cũng không đủ, những món đồ đó chủ yếu là hàng giảm giá. Hơn nữa, chúng đã không còn sử dụng từ lâu.

Tông Quân Hành đã tiến lại gần, Tưởng Bảo Đề càng thêm lo lắng, thậm chí còn đổi hướng đi, giữ khoảng cách, giấu tay phía sau lưng.

Nhưng rõ ràng, việc che giấu này là vô ích. Anh đứng trước mặt cô, với chiều cao dễ dàng nhìn thấy những gì cô đang giấu.

— Chỉ cần cúi đầu là thấy rõ.

"Cho anh mua sao?" Anh hỏi.

Tưởng Bảo Đề vội vàng lắc đầu, cô đâu có thể thừa nhận xấu hổ như vậy.
"Cà vạt và áo lông không phải là cho anh."

Anh ngước mắt lên, ánh mắt từ những chiếc túi mua sắm giá rẻ chuyển lại nhìn cô, giọng điệu trở nên trầm xuống, "Vậy là cho ai mua?"

Anh cố tình hỏi: "William?"

"Đương nhiên không phải!" Tưởng Bảo Đề vội vàng phủ nhận mọi mối quan hệ giữa mình và người kia, cái tên người máy đó.

Cô vẫn nhớ cái ân oán vừa rồi, những mối hận mới và cũ, Tưởng Bảo Đề cảm thấy anh ta hoàn toàn không xứng đáng có cà vạt, chỉ cần dùng áo sơ mi và dây giày là đủ rồi.

Cô tính, hay là buộc cho anh ta cái vòng cổ cho cún còn hơn!

Tất cả cảm xúc của cô đều thể hiện rõ trên mặt.

Cô cảm thấy tâm trạng mình rất lộ rõ.
Tông Quân Hành thấy thế, khẽ cười: "Anh ta làm gì đắc tội em?"

Cùng lúc đó, anh nhẹ nhàng cầm lấy chiếc túi mua sắm trong tay cô.

Tưởng Bảo Đề không thể không chuyển sự chú ý vào câu hỏi nhẹ nhàng của anh, không hề nhận ra rằng những món đồ cô đã cố gắng giấu giờ đã nằm trong tay anh.

"Thực sự em nghi ngờ anh ta là người máy, anh và anh ta gặp lần đầu ở đâu vậy? Chắc chắn không phải trong nhà máy chế tạo người máy chứ?"

Dạo gần đây không phải hay có tin đồn về những người nhân bản và người máy sao?

Tưởng Bảo Đề không quá quan tâm đến những điều này, nên cũng không rõ ràng về sự thật. Nhưng cô tin Tông Quân Hành, nếu anh muốn, hoàn toàn có thể tạo ra một người máy không khác gì người thật.

Có thể William chính là một trong số đó.

"Nếu em tò mò như vậy, anh có thể cho anh ta kiểm tra một báo cáo CT cá nhân." Anh lấy từ trong túi ra một số món đồ, ngoài cà vạt và áo lông, còn có nút tay áo và kim cài áo.

Anh nhìn vào chiếc áo lông nhỏ nhất, rồi hỏi: "Không biết anh mặc gì không vừa? Hay thật sự không phải là mua cho anh ?"

Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng Tưởng Bảo Đề vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tại sao cô luôn cảm thấy lo lắng? Vì Tông Quân Hành luôn có thể nhìn thấu cô ngay lập tức.

"À... Là mua cho anh ."

Cô không thể che giấu nữa, chỉ có thể thừa nhận sự thật, "Tại vì em nghĩ anh sẽ... Mặc cái này... Trông sẽ... Thật là... Cái đó."

Cô nói lắp bắp.

"Cái đó?" Anh nhướn mày.

Cô không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy chiếc áo lông nhỏ xíu này khi mặc lên người anh, chặt chẽ ôm lấy cơ thể anh, hoàn hảo tôn lên từng đường cong và vóc dáng của anh, và cô cảm thấy hình ảnh ấy thật sự rất quyến rũ.

Hơn nữa, chất liệu len sợi mềm mại cùng sự ôm sát khiến cô cảm thấy như vậy sẽ rất tuyệt vời.

Cô nghĩ mãi không thôi... Đột nhiên, mũi cô nóng lên, chưa kịp phản ứng, Tông Quân Hành đã nhanh chóng lấy khăn tay từ trong túi áo và che lên mũi cô, đồng thời nhẹ nhàng cúi đầu, dùng tay nâng đầu cô lên.

Đồng thời, anh bảo Saya lấy một miếng bông sạch sẽ đến.

Máu nhanh chóng ngừng chảy.

Tông Quân Hành nhẹ nhàng lau mặt cô, rồi hỏi: "Hôm nay em ăn gì?"

Cô cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, thật ra nửa giờ trước đã cảm thấy choáng váng, nhưng cô không quá chú ý, dù sao cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ: " Bọn em ăn pizza, còn uống coco nóng."

Tưởng Bảo Đề nghĩ có thể do gần đây ăn quá nhiều đồ bổ, nhưng lại không nghĩ đến là vì tiệm hương liệu lúc trước có vấn đề.

Cửa hàng đó cũng là do Lư Mễ mời họ đi dạo chợ đồ cũ, đây là lý do chính.
Cô nói rằng gần đây mối quan hệ "sinh hoạt" giữa cô và bạn trai rơi vào tình trạng khô khan và nhạt nhẽo, nên cô yêu cầu mua một vài món đồ để làm mới lại tình cảm giữa hai người, hy vọng có thể khơi dậy lại cảm giác nồng nhiệt giữa họ.

Vì thế cô ấy đã dẫn Tina đi một cửa hàng vô cùng đặc biệt, dạo chơi hơn một giờ, đây cũng là lý do chính khiến cô ấy quay lại.

Nghe nói cửa hàng đó chuyên phục vụ tình thú cho các cặp đôi.

À... nói thẳng ra, đó là cửa hàng bán đồ tình thú, tuy nhiên nhìn qua lại mang một vẻ bí ẩn và có không khí rất đặc biệt.

Nơi nào cũng có nến thơm, và khi bước vào, có thể ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ. Chủ cửa hàng còn có thể xem bói Tarot và cầu thủy tinh.

Lư Mễ khuyến khích Tưởng Bảo Đề và Max cũng mua một số đồ.

Tưởng Bảo Đề nhìn Lư Mễ lấy ra món đồ c.ock-s kích cỡ lớn nhất, một chiếc đồ chơi giả, nó còn không bằng cả món đồ thật mà Khương Bảo Đề có ở nhà ( ý là không bằng hàng thật của Quân Tông Hành )

Cô xoa xoa đầu, nói: " Tớ thì... không dùng được đâu."

--------

Mặc dù cô nói vậy, nhưng Tông Quân Hành vẫn gọi bác sĩ riêng đến. Ngoài tim đập hơi nhanh và thân nhiệt hơi cao, không có gì bất thường.

Sau khi bác sĩ đi, Tông Quân Hành trầm tư một lúc rồi hỏi: "Dạo này em có đọc những truyện tranh tình cảm đó không?"

Cô ngay lập tức hiểu, biết anh đang nhắc đến những bức tranh mà Max vẽ.
Cô cảm thấy trời đất sụp đổ: "Anh làm sao biết được?"

"Xin lỗi, anh không có ý xâm phạm riêng tư của em."

So với sự kích động của cô, anh rất bình tĩnh, sau khi nói xin lỗi lại giải thích,

"Chỉ là tình cờ nhìn thấy thôi."

"......"

Cô há miệng thở dốc, giọng nói yếu ớt và thiếu sức sống, "Gần đây... không xem, thật lâu rồi cũng không xem qua..."

Max vẽ mạnh đến mức cơ ngực nam nhân gần như phình lên, giống như đang bú sữa, cảm giác thật sự rất kỳ lạ.

Tưởng Bảo Đề không thích sự khoa trương đó, vì thế cô không nhìn.
Hơn nữa, cô vốn dĩ không có hứng thú với những thứ đó, món đồ được đặt trên kệ sách ở nhà chỉ vì đó là tác phẩm của Max.

"Ừm, thân thể quan trọng." Tông Quân Hành không hỏi thêm gì, chỉ đứng dậy và đi đến bàn, lấy ra một đôi nút tay áo từ trong túi mua hàng, từ từ tháo chúng ra và thay vào bộ đồ của mình.
Anh thay những món đồ cô mua ở cửa hàng rẻ tiền, nhưng cô lại không chú ý, vì vẫn đang bận suy nghĩ về những nghi vấn của mình. Cô cảm thấy giọng anh có chút lạ lùng.

Nửa giờ sau, Tưởng Bảo Đề mới hiểu lý do thật sự tại sao hôm nay anh lại mặc như vậy.

Cô đang ngồi trong chiếc Lincoln, mặc bộ lễ phục dạ hội giống như anh, tóc không làm quá cầu kỳ mà để thẳng đơn giản. Cô thậm chí không trang điểm nhiều, chỉ thêm chút son môi để tôn lên sắc thái. Nhưng dù không trang điểm, cô vẫn rất đẹp, vừa dịu dàng vừa rạng ngời.

Trên bàn là những món cô yêu thích, trái cây, đồ ngọt và sữa nóng. Cô nhìn lên, thấy Tông Quân Hành ngồi đối diện, mắt nhắm lại nghỉ ngơi.

Cô tự hỏi tại sao anh lại đột ngột mang cô đi tham dự đám cưới.

Rõ ràng đây là một sự kiện mà anh không mấy quan tâm, thiệp mời thậm chí cũng không được trao tận tay anh.
— Thiệp mời và các mời yến hội được quản gia thu nhận và cuối cùng đưa ra như một món quà từ gia tộc Addams, không phải từ Tông Quân Hành. Thậm chí cả hành động này cũng chỉ như một phần trong lễ nghi xã hội.

Dù sao thì, bất kể ai bước vào cũng sẽ không trực tiếp tiếp cận Tông Quân Hành.

Vậy tại sao lần này anh lại có thái độ khác lạ và muốn tham gia cùng cô?
Là vì anh đã nói muốn cô hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của anh sao?
Nhưng điều này không thuộc về cuộc sống của anh.

Cô cảm thấy bất an, không hiểu tại sao lại là đám cưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro