Chương 39: Tên đàn ông Nước Mỹ phương Tây da trắng quái quỷ...
Chương 39: Tên đàn ông Nước Mỹ phương Tây da trắng quái quỷ...
Tưởng Bảo Đề nhất thời không biết nên cảm thấy khó quên khoảnh khắc này hay mong sao có thể nhanh chóng quên đi ngày hôm nay.
Cô thậm chí chẳng thể tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả tình cảnh lúc này.
Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến một Tông Quân Hành như thế này.
Không chỉ riêng cô ướt sũng, mà anh ta cũng chẳng khá hơn là bao.
Chiếc áo sơ mi dính chặt trên người, từng đường nét cơ bắp rắn rỏi đều hiện rõ mồn một.
Chiếc thắt lưng lỏng lẻo rũ xuống, khiến người ta càng chú ý đến bờ vai rộng và vòng eo hẹp mà săn chắc của anh ta.
Cô đã từng cảm nhận sâu sắc sức mạnh từ eo và bụng anh mạnh mẽ đến mức nào.
Nghĩ đến điều này, cô theo bản năng lùi lại, nhưng không gian phía sau quá hẹp, chẳng mấy chốc lưng cô đã chạm vào bức tường phía sau.
Cảm nhận được luồng hơi thở nam tính cuồn cuộn tỏa ra từ người anh ta ở khoảng cách gần như vậy, Tưởng Bảo Đề không rõ tim mình đập nhanh là vì bị mê hoặc hay vì sợ hãi mà đập loạn nhịp.
Tông Quân Hành không nói lời nào, chỉ vươn tay nắm lấy mắt cá chân không bị thương của cô, nhẹ nhàng kéo một cái.
Cả người cô lập tức bị kéo đến trước mặt anh ta.
Hông cô chạm vào hông anh
Bất kể làm gì, anh vẫn luôn toát ra vẻ thong dong, thong dong đến mức khiến người ta vừa khó chịu vừa bị cuốn hút.
Dù ăn mặc có phần nhếch nhác thế này cũng chẳng thể che lấp được sự thanh thoát và quý phái nơi anh ta.
Nhưng lúc này, anh ta lại cúi đầu, ngón tay chậm rãi lướt qua những đường cong ướt đẫm trên người cô, nhẹ nhàng vuốt ve rồi lại đâm nhẹ vào.
"Cuối cùng thì cũng không còn mùi của gã đàn ông khác nữa."
Anh ngẩng đầu lên với vẻ hài lòng, rút tay khỏi người cô, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn cô chằm chằm.
"Tốt rồi, bây giờ em nên mang theo mùi hương của anh."
Tưởng Bảo Đề nghe thấy âm thanh túi gói bị xé mở.
Saya đứng chờ bên ngoài rất lâu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Mặc dù dì là người được ngayi Kroos thuê, nhưng...
Nghĩ đến việc Tina một thân một mình học tập nơi đất khách, không có ai nương tựa, Saya khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.
Dù không rõ ràng mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng sáng hôm qua, ngài Kroos vẫn còn dặn dò bà chuẩn bị canh hầm và để tài xế mang đến cho Tina vào buổi tối hôm sau.
Hôm nay vốn là ngày định sẵn để mang canh đi. Nồi canh đã nấu xong, giờ vẫn còn đặt trong bếp.
Tina vốn có dạ dày không tốt, thể chất yếu ớt, dáng người gầy nhỏ khi mới đến.
Hệ miễn dịch của cô ấy rất kém, thường xuyên bị cảm.
Một phần là do thể trạng, nhưng nguyên nhân lớn hơn là thói quen sinh hoạt của cô ấy không hề lành mạnh.
Thường xuyên thức khuya, ăn uống không điều độ, thích đồ ăn nhanh và không thích vận động.
Những thói quen này cực kỳ có hại, chỉ khiến sức khỏe ngày một suy yếu hơn.
Ngài Kroos nói, Tina trở nên buông thả như vậy là vì không có ai quản lý cô ấy.
Dĩ nhiên, trước đây Saya cũng biết ngài Kroos chẳng bao giờ để tâm đến chuyện của người khác.
Bà đã làm việc ở đây từ rất lâu.
Người hầu trong nhà ít khi bị thay đổi, phần lớn là vì lý do an toàn.
Trước đây từng có một cô hầu gái người Hà Lan trẻ tuổi ở lại đây một thời gian. Dĩ nhiên, cô ấy vào đây làm việc với thân phận người hầu.
Khi ấy, Kroos đang trong giai đoạn bận rộn nhất với công việc. Anh ta chỉ mới 21 tuổi, còn rất trẻ.
So với bây giờ, khi đó anh ta kiêu ngạo và sắc sảo hơn.
Chuyện về anh ta lúc đó từng gây xôn xao dư luận.
Cha của anh ta—một quý tộc cũ khét tiếng—bị đưa vào nhà giam ở Nga ngay trong ngày sinh nhật 21 tuổi của Kroos.
Saya biết chính Kroos đã đích thân ra tay đưa cha mình vào đó.
Anh ta dường như không có chút tình cảm nào với người cha già ấy.
Thực tế thì, anh ta dường như chẳng có tình cảm với bất cứ ai.
Anh ta giống như một tấm kính trong suốt—không che giấu, không sợ bị người khác nhìn thấu.
Saya luôn biết Kroos là một người lạnh lùng và tàn nhẫn. Có lẽ đó là một dạng rối loạn thiếu hụt cảm xúc?
Ngày hôm đó, cô hầu gái người Hà Lan đã bị ném ra khỏi thư phòng của anh ta.
Nghe nói cô ấy đã trốn dưới bàn làm việc, định nhân lúc anh ta ngồi xuống thì đưa tay kéo khóa quần anh ta.
Sau sự việc đó, nhà này không thuê thêm người hầu mới nữa.
Kroos là người mắc chứng sạch sẽ, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Trong nhà có thờ một bức tượng Chúa, và anh ta vẫn đến nhà thờ mỗi tuần để nghe giảng.
Anh ta là một tín đồ Thiên Chúa giáo thành kính.
Phần lớn niềm tin tôn giáo thường được truyền từ mẹ ngay từ khi sinh ra.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Saya bỗng nhiên cảm thấy bối rối.
Tượng Chúa trong nhà vẫn ở đó, và anh ta vẫn đến nhà thờ đều đặn mỗi tuần.
Nhưng điều đó không thể ngăn cản anh ta phạm phải những điều cấm kỵ.
Lặp đi lặp lại, không ngừng nghỉ.
Tông Quân Hành không nói một lời, nhưng hành động lại vô cùng mạnh bạo.
Vì khác biệt về thể hình, Tưởng Bảo Đề bị ép mặt vào lồng ngực anh .
Anh dường như cố tình giữ chặt sau đầu cô, ép sát vào ngực mình.
Nhưng cô không còn sức lực cũng chẳng có tâm trí để suy nghĩ về ngực anh có bao nhiêu rắn chắc hay mông anh có bao nhiêu săn chắc.
Cô đã kiệt sức sau hai giờ đồng hồ.
Tay cô bám chặt vào cánh tay anh nơi cơ bắp cũng cứng rắn chẳng kém gì vẻ ngoài.
Cô dùng chút sức lực còn sót lại để buông ra hàng loạt lời lẽ mắng nhiếc bằng tiếng Anh:
"Đồ chết tiệt... Tên khốn người Mỹ, da trắng rác rưởi ..."
Móng tay cô không ngắn.
Mỗi ba ngày, y tá đến nhà làm vệ sinh và chăm sóc móng cho cô, giữ chúng luôn bóng bẩy và sạch sẽ.
Cách đây vài ngày, Tưởng Bảo Đề hứng lên đổi kiểu móng nhọn tròn.
Mấy ngày trước, Tưởng Bảo Đề bỗng dưng nổi hứng muốn thay đổi kiểu móng tay. Cô nhờ hộ lý sửa lại thành dạng nhọn và tròn.
Cánh tay của Tông Quân Hành nhanh chóng xuất hiện từng vết cào dài do móng tay cô để lại.
So với những vết thương cũ trên người anh, những dấu vết này chỉ là vài vết trầy xước nhỏ, có thể lành ngay vào ngày mai.
Tuy nhiên, vì có m.áu chảy ra nên trông chúng vẫn vô cùng chói mắt.
Tưởng Bảo Đề ngửi thấy mùi m.áu tanh nồng trong không khí.
Sắc mặt của Tông Quân Hành không quá khó coi, nhưng cũng chẳng thể gọi là đẹp.
Anh chẳng hề để tâm đến những lời lẽ nhục mạ của cô. Tuy vậy, anh cũng chẳng có ý định dừng lại.
Thậm chí, anh còn cầm tay cô đặt lên bụng mình.
Nhận ra hành động đó, đôi mắt của Tưởng Bảo Đề lập tức mở to đầy kinh hãi.
Tông Quân Hành đưa tay giữ cằm cô, ép cô ngẩng lên để nhìn rõ biểu cảm lúc này của cô.
Anh hài lòng. Rất hài lòng.
"Thích không?"—Anh hỏi cô.
Tưởng Bảo Đề mím môi, không trả lời câu hỏi đó mà đổi sang chủ đề khác.
"Vừa rồi... Tôi nói mấy lời đó là vì uống nhiều quá..."
Cô ngừng lại, cố gắng thở đều trước khi tiếp tục.
"Nhưng những điều đó đều là lời thật lòng của tôi."
"Vậy à?"
Sắc mặt Tông Quân Hành lập tức trở nên u ám và nặng nề hơn.
Anh không cần nói thêm gì, mà trực tiếp bày tỏ cảm xúc thông qua hành động.
Tưởng Bảo Đề bật khóc.
Nhưng lần này không phải vì đau đớn hay ấm ức—mà là vì một lý do khác.
Dáng người của Tông Quân Hành quả thực rất điển hình—khi mặc quần áo thì trông có vẻ gầy, nhưng khi cởi ra lại vô cùng rắn chắc.
Ngày thường, anh luôn ăn mặc chỉnh tề với vest và giày da, toát lên vẻ thanh lịch và quý phái.
Nhưng hiện tại, anh lại mang một vẻ đẹp đầy sức hấp dẫn—hoang dã và gợi cảm.
Quá mức hoang dã...
Tưởng Bảo Đề trực giác cảm nhận được từng chuyển động cơ bắp của anh ta.
Dù vậy, Tông Quân Hành vẫn cẩn thận tránh va vào mắt cá chân đang bị bong gân của cô. Vết thương ấy thậm chí còn được đắp khăn ấm, mặc dù chiếc khăn đã sớm rơi xuống đất mà anh chẳng buồn nhặt lên.
Tưởng Bảo Đề gần như kiệt sức nhưng vẫn cố mạnh miệng:
"Có phải tôi cũng nên đưa cho anh một nghìn đô Mỹ không? Rốt cuộc anh cũng chịu cởi bỏ đồ của mình rồi. Nếu không thì chẳng phải là quá rẻ mạt sao? Tôi sẽ—"
Lời còn chưa dứt, Tông Quân Hành híp mắt lại, khuôn mặt trầm hẳn xuống. Bất thình lình, một cái đánh mạnh vang lên trên m.ông cô. Âm thanh quá rõ ràng, nhưng thứ cô cảm nhận được không phải là đau đớn—mà là một cảm giác khác.
Cô lại khóc. Lần này vẫn không phải vì đau.
Cô hận bản thân mình đến tận xương tủy. Cô thà rằng bản thân khóc vì đau còn hơn.
Người đàn ông cúi đầu, môi lướt qua tai cô, nhẹ nhàng liếm mút, giọng nói khàn khàn nhưng đầy áp bức:
"Còn dám chạy trốn nữa, tôi sẽ đánh nát mô.ng em!"
Anh như thể hoàn toàn vứt bỏ lớp vỏ bọc nhã nhặn thường ngày.
Con người, xét cho cùng, vẫn là động vật. Trong sâu thẳm bản năng, dã tính nguyên thủy vẫn luôn tồn tại. Không ai có thể thoát khỏi điều đó.
Đêm đó, Saya cuối cùng cũng đi ngủ. Dì nhìn đồng hồ, trời đã gần sáng.
Trên tầng chẳng có động tĩnh gì. Ngày thường, vào giờ này, Kroos tiên sinh đã bế Tina—vốn kiệt sức—ra khỏi phòng, rồi đổi sang phòng bên cạnh để ngủ.
Thường thì Saya sẽ được yêu cầu dọn dẹp, thay ga giường, lau sạch sofa và thảm. Nếu cần thiết, cô thậm chí phải vệ sinh cả rèm cửa sổ và kính sát đất.
Nhưng tối nay lại yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Saya thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì không có chuyện gì xảy ra.
Trước đó, sắc mặt của Kroos tiên sinh khiến dì thực sự sợ hãi. Cảm xúc bất ổn, hơi thở gấp gáp, ngay cả ánh mắt cũng tối sầm lại.
Dì tắt đèn, chỉ để lại một ánh sáng lờ mờ nơi góc phòng, cuối cùng cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Dì không hề biết rằng, sau cánh cửa căn phòng ấy, âm thanh giằng co kéo dài đến rất lâu...
Sáng hôm sau, trời đã tối hẳn, cửa phòng vẫn chưa mở ra lần nào.
Saya bắt đầu lo lắng. Sau khi chuẩn bị tâm lý rất lâu, dì mới dám gọi điện thoại nội tuyến đến phòng của Tina.
Tại đây, mỗi phòng đều được trang bị điện thoại riêng vì trang viên có hơn 300 phòng tất cả.
Sau một hồi chuông dài, cuối cùng cũng có người bắt máy.
Saya lập tức nhận ra hơi thở của một người đàn ông. Giọng nói khàn khàn và nặng nề.
"Kroos tiên sinh, tôi có cần đưa đồ ăn lên phòng không ạ?"— Dì hỏi một cách cung kính.
"Không cần."
Giọng anh vẫn khàn, nhưng sau một thoáng do dự, anh đổi ý:
"Thôi, làm vài món Trung Quốc nhẹ nhàng."
Trước khi cúp máy, Saya nghe thấy anh nói:
"Tưởng Bảo Đề, dạy uống nước nào."
Tưởng Bảo Đề.
Dì biết đó là tên tiếng Trung của Tina.
Tưởng Bảo Đề ngủ rất lâu, cho đến khi bị ai đó đánh thức để uống nước.
Cô thậm chí không mở nổi mắt.
Cơ thể cô quá mệt mỏi, như thể vừa bị ép tập gym suốt ba ngày liên tiếp.
Phải biết rằng, chạy bộ 10 phút cũng đã là giới hạn của cô rồi.
Hồi cấp ba, trong phong trào giảm cân, cô cũng tham gia cùng đám bạn.
Cô yêu cái đẹp từ nhỏ. Từ sợi tóc đến ngón chân, thứ gì cũng phải hoàn hảo.
"Làm đẹp thì sao chứ? Cũng chỉ là một bình hoa không có đầu óc thôi!"—Giọng nói chói tai của Tưởng Bảo Châu vang lên.
Tưởng Bảo Đề cười tươi đáp lại:
"Ai là không có đầu óc? Suýt nữa thì quên, lần thi giữa kỳ vừa rồi, hình như cậu đứng thứ 38 thì phải. Ngại quá nhé, bình hoa này lại đứng trong top 3 toàn trường đấy!"
Tưởng Bảo Đề vẫn tiếp tục mơ màng.
Trong giấc mơ, cô nhớ đến cuộc thi thiết kế mà cô từng tham gia. Giải thưởng là vé vào cổng miễn phí trọn đời của Vĩnh Lật Sơn Trang.
Cô đã giành giải nhất và định dùng vé đó làm quà sinh nhật cho mẹ mình.
"Đây là chiếc váy cưới do chính tay mẹ thiết kế. Mẹ muốn con gái bảo bối của mẹ sẽ mặc nó để kết hôn với người mình yêu."—Giọng nói dịu dàng của mẹ vang lên.
"Thật là đẹp mắt. Đây chính là chiếc váy cưới độc nhất vô nhị trên thế giới. Mommy thật tốt."
Cô ôm chặt lấy mommy, làm nũng như một đứa trẻ mãi không chịu lớn. "Con muốn cả đời này đều yêu mommy, mãi mãi ở bên mommy."
"Tưởng Bảo Đề, em... Ừm..." Tề Văn Chu lúc nào cũng lúng túng, nói được nửa câu lại ngắc ngứ không trọn vẹn. Cuối cùng, phải đợi Tưởng Bảo Đề mất kiên nhẫn mắng thì cậu ta mới cúi đầu lảng tránh và bổ sung một câu: "Được rồi, đợi anh... Đợi anh chuẩn bị tâm lý xong sẽ nói với em."
Chuẩn bị tâm lý cái gì chứ?
Tưởng Bảo Đề cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ là muốn vay tiền cô? Nhưng tiền tiêu vặt của cậu ta còn nhiều hơn cô.
Thậm chí, mỗi cuối tháng, Tưởng Bảo Đề còn phải dựa vào cậu ta tiếp tế. Cậu ta mỗi lần đều chia một nửa tiền tiêu vặt của mình cho cô.
Cậu ta gọi đó là "phí bảo hộ."
Tưởng Bảo Đề vẫn thường xuyên mơ mộng, vì vậy dù có ngủ bao lâu đi nữa thì cô vẫn không cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ngược lại, cô rất mệt mỏi, như thể mình là một con trâu cày ruộng liên tục ba ngày ba đêm.
Nhưng điều tồi tệ hơn là cô vẫn cảm thấy tê liệt khắp người.
Hai chân cô cứ run lên không ngừng.
Tên khốn kiếp vương bát đản ! Đồ ngựa giống!
Điều cô không ngờ là, tên ngựa giống đó lại chưa chịu rời đi. Hình như nghe thấy tiếng động, anh ta mở cửa phòng sách bước ra.
Đây là một căn phòng suite đầy đủ tiện nghi, bên trong có mọi thứ cần thiết.
Ngoài phòng khách, phòng tắm và thư phòng, căn phòng này còn có một phòng khách nhỏ, nhưng nó đã sớm được cô biến thành nơi cất giữ trang sức riêng biệt.
Cô có quá nhiều đồ đạc. Các thương hiệu chỉ cần ra mắt mẫu mới là sẽ gửi trực tiếp đến đây. Nhiều món thậm chí còn chưa tháo nhãn mác.
Dù mỗi ngày thay ba bộ quần áo sáng, trưa, chiều, cô cũng không thể mặc hết.
Phòng để quần áo rộng lớn như vậy mà vẫn không đủ dùng.
Tưởng Bảo Đề từng nghĩ, khi trở về nước, số quần áo này chắc chắn không thể mang về hết.
Còn cả bộ sưu tập trang sức khổng lồ của cô nữa.
Với số lượng nhiều như vậy, chắc chắn hải quan sẽ xem là buôn lậu mà giữ lại.
Nhưng để lại thì quá lãng phí. Sau này nếu Tông Quân Hành tìm người phụ nữ khác, cũng chẳng thể để người đó dùng lại đồ cũ second-hand của cô.
Tông Quân Hành không phải kiểu đàn ông keo kiệt. Về phương diện này, anh hoàn toàn không có gì để chỉ trích.
Vì vậy, anh nhất định sẽ vứt hết mọi thứ của cô.
Thay vì để lãng phí, chi bằng cô bán chúng trên các ứng dụng đồ cũ second-hand để gom thêm một khoản tiết kiệm. Sau này, cô có thể dùng tiền đó để mở văn phòng làm việc.
Tưởng Bảo Đề miên man suy nghĩ, đưa tay lau giọt nước mắt vừa rơi.
Bộ áo ngủ trên người cô hẳn là do Tông Quân Hành mặc vào giúp, thậm chí anh còn chu đáo bế cô đi tắm.
Giờ này, anh đang làm việc trong thư phòng của cô. Bên trong có hai cái bàn—một cái dùng để vẽ tranh và cái còn lại để chơi game.
Tưởng Bảo Đề không biết anh đang dùng cái bàn nào, hoặc thậm chí là anh có đang làm việc thật hay không.
Hiện tại, cô chỉ muốn đi rửa mặt và thay bộ quần áo khác.
Ngày kia cô sẽ bắt đầu báo danh khóa học mới, mà bài tập vẫn chưa hoàn thành.
Dù không bị ép buộc, nhưng cô vẫn hy vọng trong năm cuối cùng này, mình có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt giáo sư.
Cô vừa bước đi được hai bước thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Tông Quân Hành đặt tay lên vai cô, ngăn cô lại và nói:
"Nằm nghỉ thêm chút nữa đi. Em có đói không?"
Anh lại trở về dáng vẻ quý ông dịu dàng và tao nhã.
Nhưng Tưởng Bảo Đề chỉ nhớ đến hình ảnh đáng sợ của anh trước đó, như thể mọi thứ xấu xa đã bị cuốn trôi cùng với thứ se/men ( tinh dịc.h) anh để lại trên người cô.
Cô không nói gì, ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng sự ngoan ngoãn này lại có phần khác thường.
Tông Quân Hành trầm mặc một lúc, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, rồi dứt khoát ngồi xuống mép giường:
"Em thấy đau ở đâu sao?"
Tưởng Bảo Đề xoay người quay mặt vào tường, nhắm mắt lại.
Cô có thể cảm nhận được anh vẫn ngồi yên ở đó, sự hiện diện mạnh mẽ của anh khiến cô khó lòng phớt lờ.
Tưởng Bảo Đề chỉ có thể nhắm mắt, cố gắng không để bản thân nghĩ ngợi lung tung.
Cô ghét anh.
Ghét anh điên loạn nhưng luôn tỏ ra bình tĩnh.
Cuối cùng, Tông Quân Hành cũng rời đi sau khi cô im lặng suốt hai giờ.
Trước khi đi, anh còn kiểm tra mắt cá chân của cô, đắp chăn cẩn thận và điều chỉnh nhiệt độ phòng.
Nghe thấy tiếng mở rồi đóng cửa, Tưởng Bảo Đề mới từ từ ngồi dậy.
Nhưng cô vừa ngồi dậy thì bất ngờ chạm phải đôi mắt xám xanh kia.
Anh không hề rời đi. Tất cả chỉ là cái bẫy để khiến cô mất cảnh giác.
Tưởng Bảo Đề hoàn toàn chịu thua.
Cô không thể đấu lại anh.
Tâm cơ của cô trước mặt anh chẳng là gì.
Anh có thể trêu đùa cô như một con cún nhỏ.
Tưởng Bảo Đề nghĩ, có lẽ anh đã xem video giám sát William gửi đến.
Anh đã thấy rõ cô không chủ động, mà là tên kia ôm cô trước.
Anh không yêu cô. Đó chỉ là sự chiếm hữu mù quáng.
"Nếu là William, anh sẽ phản ứng giống vậy nếu thấy William thân mật với người khác. Dĩ nhiên, anh sẽ nghĩ rằng William đã phản bội anh, hoặc ít nhất có khả năng phản bội anh.
Thậm chí, anh sẽ ra tay giải quyết William trước khi chuyện gì có thể xảy ra.
Tưởng Bảo Đề không khóc lóc hay làm nũng như trước, cũng không bám lấy anh để kể khổ.
Cô hoàn toàn phớt lờ anh.
Dù không đòi rời khỏi trang viên để trở về nhà họ Max, nhưng cô chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Cô nhốt mình trong phòng làm việc cạnh vườn thực vật, phá hủy bức tượng mà Tông Quân Hành từng tặng cô như một nàng thơ.
Cô bắt đầu phác thảo một hình tượng hoàn toàn mới trong đầu mình.
Dự án mới của Tông Quân Hành cũng bị đình trệ vô thời hạn vì anh không thể tự mình đến địa điểm xác nhận.
Anh ở lại New York
Ở lại trang viên này.
"Tina, lần này là lỗi của anh. Anh đã không kiểm soát được cảm xúc của mình."
Anh là một người trưởng thành có trách nhiệm.
Anh không ngại cúi đầu và xin lỗi khi cần thiết.
Nhưng Tưởng Bảo Đề biết, dù có thêm một lần nữa thì anh vẫn sẽ làm như vậy.
Bởi vì điều anh cần chỉ là phát tiết cảm xúc.
Anh muốn cô khắc cốt ghi tâm, để sau này không bao giờ dám phạm sai lầm tương tự.
Đó mới là mục đích thực sự của anh.
"Anh đã tìm mua pho tượng đó từ một nhà sưu tầm tư nhân. Chính là bức tượng mà lần trước em cho anh xem ảnh."
Đó là một bức tượng nhỏ của nghệ sĩ mà Tưởng Bảo Đề yêu thích nhất.
Tác phẩm chạm khắc chi tiết đến mức khiến cảm xúc được truyền tải sống động như thật, chẳng khác nào một kiệt tác ảo mộng.
Tưởng Bảo Đề vẫn nhớ rất rõ.
Lúc đó là dịp đầu năm mới, cô cố ý nói với Tông Quân Hành rằng ở Trung Quốc, người lớn phải tặng quà cho con cháu.
Cô còn in ảnh bức tượng đó ra và ngày nào cũng mang ra ngắm nghía, thở dài ao ước.
Cô nói nếu có được nó, năm mới của cô chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Thế nhưng, vào ngày đầu năm mới, thứ cô nhận được lại chỉ là một chiếc thẻ tín dụng không giới hạn khác.
Cô ấy đã có rất nhiều thứ. Tất cả đều là do Tông Quân Hành dành cho cô ấy. Tưởng Bảo Đề nghĩ rằng Tông Quân Hành không hề quan tâm đến nguyện vọng của cô, nhưng thực ra anh đều biết hết. Chỉ là không muốn làm mà thôi.
Đúng vậy, daddy cũng giống như thế. Mommy luôn muốn một chiếc váy dạ hội, nhưng daddy chưa bao giờ coi trọng điều đó. Cái pho tượng mà cô không nhận được, Tông Quân Hành cũng xin lỗi cô mà không để ý.
Ngày khai giảng, Max và Lư Mễ đến thăm cô: "Cậu... vẫn ổn chứ?"
Tưởng Bảo Đề gật đầu, thần sắc buông lỏng: "Khá tốt."
Cô vừa mới hỏi một số giáo viên của trường về việc nếu nghỉ học tạm thời thì có thể vẫn nhận bằng tốt nghiệp hay không. Tin tốt là, cô đã nhận được câu trả lời được. Nếu nghỉ học vì lý do đặc biệt, học sinh có thể tạm thời ngừng học và vẫn hoàn thành chương trình học.
Tưởng Bảo Đề đang tự hỏi mình liệu có thể tìm ra lý do đặc biệt nào không. Liệu có thể là vì kết hôn về nước? Hừ... Có vẻ như không thể thực hiện được.
" Cậu có chuyện gì vậy, sao cứ nhìn thất thần mãi thế?" Max vẫy tay trước mặt cô, ánh mắt lo lắng.
Max không tin vào câu nói "khá tốt" của cô, "Cậu nhìn chẳng có vẻ gì là ổn cả, cả ngày cứ thất thần."
Tưởng Bảo Đề đặt tay lên sách giáo khoa: "Tớ đang tự hỏi một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Ừm... Nếu tớ nghỉ học tạm thời, liệu tớ có thể bị yêu cầu về nước không?"
Max khó hiểu: "Cậu muốn dừng học?"
"Không phải..."
Cô không biết phải giải thích thế nào, "Tớ chỉ đang tự hỏi thôi."
Max muốn nói nhưng lại thôi: "Cậu thực sự không sao chứ? Nghe nói... Nghe nói hôm đó cậu chỉ trích làm người đàn ông ngực nở đó nổi giận, anh ta đã xin nghỉ việc, dù ông chủ có khuyên thế nào anh ta cũng không nghe. Anh ta có vẻ rất sợ hãi chuyện gì đó."
Ban đầu, cô không định nói cho Max biết chuyện này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy Max có quyền biết.
Tưởng Bảo Đề không hề bất ngờ. Tông Quân Hành vốn là người không thể chấp nhận bất kỳ sai sót nào. Nếu người đó có thể tự mình nghỉ việc, có nghĩa là sức khỏe vẫn ổn.
Không phải cô quá lạnh nhạt... Mà là cô không có thời gian để quan tâm người khác.
Thời gian gần đây, Tông Quân Hành vẫn luôn ở nhà. Theo thói quen thường ngày, anh ta chỉ ở New York một tuần rồi phải bay sang các quốc gia khác, nhưng giờ đã hơn một tháng rồi, anh ta vẫn chưa rời đi. Anh ta đã trì hoãn tất cả công việc của mình.
Tưởng Bảo Đề đã thấy thông báo về việc tạm ngừng một số dự án và nghiên cứu khoa học kỹ thuật mới. Thật không ngờ, anh ta lại vội vã như vậy. Anh ta chắc chắn có những tham vọng lớn, những tham vọng không thể bị chặn lại.
Thỉnh thoảng, Tưởng Bảo Đề tự hỏi, anh kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì. Anh có chi tiêu hết không?
Nếu là cô, cô đã sớm thư giãn và sống cuộc sống bình yên rồi.
Dĩ nhiên, cô sẽ không nói những điều này ra ngoài.
Cô không định nói chuyện lại với Tông Quân Hành. Anh muốn thân mật làm tìn.h với cô, nhưng cô không thể phản kháng, chỉ có thể im lặng.
Có lẽ... cô thật sự là kẻ hèn nhát.
Cô hèn nhát lau nước mắt đi
Cô chỉ có thể làm ra một phản kháng nhỏ, đó là giữ mình trong một hình thức tĩnh lặng.
Nhưng dù sao thì, Tưởng Bảo Đề không phải người sẽ giận chó đánh mèo với mọi người. Vì vậy, cô vẫn rất tốt với người hầu trong nhà.
Mỗi ngày sau khi tan học, ăn cơm xong, cô sẽ tự nhốt mình trong phòng làm việc, hoàn thành những tác phẩm của mình. Mỗi tác phẩm yêu cầu rất nhiều thời gian, đôi khi một tháng mới xong.
Thật ra, cô biết rằng mỗi khi cô vẽ, Tông Quân Hành sẽ lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn vào. Anh rất im lặng, nhưng sự hiện diện của anh luôn không thể phai mờ.
Khi cô vẽ xong bức tranh, Tông Quân Hành sẽ nói: "Em muốn ăn gì không? Anh làm cho em."
Anh ta mặc áo sơ mi, tay xắn lên để chuẩn bị làm việc. Rất đơn giản, nhưng cũng rất ấm áp.
Tưởng Bảo Đề trong lòng thầm mắng _____Tên Mỹ giả mù sương sa
Cô không nói gì, chỉ mở tủ lạnh lấy một hộp kem.
Tông Quân Hành ngăn lại, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em sắp đến kỳ hành kinh rồi, đừng ăn đồ lạnh."
Nhờ lời nhắc nhở của anh ta, cô mới nhớ đến kỳ của mình sắp đến. Dự đoán có thể là ngày mai, hoặc thậm chí là tối nay.
Cô vốn dễ bị đau bụng khi đến kỳ, dù đã điều dưỡng cẩn thận hơn một năm nhưng vẫn có thể đau nếu không chú ý.
............
Cô hoàn toàn đem chính mình trở thành một kẻ điếc, tất yếu thời điểm còn có thể là một người mù.
Cô cúi đầu, trong miệng cắn muỗng gỗ, không nhanh không chậm lên cầu thang.
Đương nhiên, cái hộp kem cô khẳng định là không dám ăn.
Trở về phòng sau liền bỏ vào tủ lạnh.
Cô mở máy tính tìm tòi thị thực đến kỳ liên quan yêu cầu. Thậm chí còn giống như gì mới có thể bị điều về về nước. Cùng với điều về về nước sẽ tạo thành như thế nào ảnh hưởng.
Cô nghĩ kỹ rồi.
Cô tình nguyện về nước đi cùng người ngốc kia kết hôn cũng không cần tiếp tục ở chỗ này.
Khi về phòng, cô đặt hộp kem vào tủ lạnh rồi mở máy tính tìm kiếm thông tin về việc nghỉ học và về nước. Cô tự hỏi liệu việc nghỉ học tạm thời có ảnh hưởng đến việc có thể bị buộc phải về nước hay không.
Cô đã nghĩ kỹ rồi. Cô thà về nước, kết hôn với người kia cũng không muốn tiếp tục ở đây.
Mặc dù daddy đã từng nói, nếu không tốt nghiệp đại học thì không thể về, nhưng nếu cô về vì lý do kết hôn, chắc chắn daddy sẽ không nói gì.
Cha cô hiện giờ cần Trần gia cứu doanh nghiệp của mình.
Hoặc là... cô báo nguy?
Nói mình bị giam lỏng trái phép, giấy tờ đều bị người khác lấy đi?
Cô không biết sẽ ra sao.
Tưởng Bảo Đề lo lắng rằng điện thoại cô gọi đi sẽ bị chuyển tiếp tới Tông Quân Hành. Anh có quá nhiều "tai mắt", cô không biết nơi nào có thể không bị theo dõi.
Gần đây mommy đã bắt đầu gọi điện cho cô, nhưng không video call. Cô mập lên một chút, đây là dấu hiệu cơ thể khỏe mạnh hơn.
Nhưng mommy lại nói cô ngày càng xấu đi và không muốn để Tưởng Bảo Đề thấy.
Bởi vì vài ngày trước, cô phát hiện mình có vài nếp nhăn mới, tóc bạc cũng nhiều hơn.
Mommy nói: "Mẹ hy vọng trong trí nhớ của Đề Đề, mẹ luôn là người dịu dàng, xinh đẹp nhất."
"Mommy luôn là người dịu dàng, xinh đẹp nhất trong lòng con."
Tưởng Bảo Đề để điện thoại lên vai và tiếp tục tìm kiếm trên mạng.
Mommy dừng một chút, cười rồi nói: "Gần đây sức khỏe tốt lên nhiều, bác sĩ ở Mỹ rất chuyên nghiệp, so với..."
Cô dừng lại.
Tưởng Bảo Đề biết mẹ đang ngừng lại, nuốt xuống lời còn lại.
— "So với daddy của con tìm bác sĩ chuyên nghiệp hơn."
Daddy đã sớm cảm thấy phiền với mommy, cái gọi là "sắc suy ái trì," có mới nới cũ. (Cụm từ này được dùng để chỉ một tình trạng mà người ta thường cảm thấy "mất đi sự hấp dẫn" khi sắc đẹp của mình tàn phai theo thời gian, nhưng tình yêu vẫn còn đó hoặc vẫn tiếp tục. Nó mang ý nghĩa chỉ sự thay đổi của tình yêu khi ngoại hình, sức hấp dẫn bên ngoài của một người bị suy giảm.)
Chính vì Tưởng Bảo Đề và để bảo vệ danh tiếng của bản thân và công ty, nên ông ta mới không vứt bỏ bà, nếu không đã không thèm nhìn lại.
Cái bác sĩ đó cũng chỉ là tìm đại một người, miễn là có thể chữa bệnh là được.
Giờ đây, cô mới nhận ra sự khác biệt giữa tốt và xấu.
" Bác sĩ nói có hy vọng chữa khỏi hoàn toàn, nhanh nhất là hai năm." Mommy nói cho cô tin tức tốt này.
Tưởng Bảo Đề không biết liệu mình có nên vui mừng hay không.
Bác sĩ này là do Tông Quân Hành sắp xếp. Sau khi cô về nước, bác sĩ đó có lẽ cũng sẽ kết thúc công tác tại quốc nội.
Tông Quân Hành không làm việc thiện vô điều kiện, tất cả những gì anh làm đều có mục đích, có lợi ích hoặc giá trị.
Nếu không, anh sẽ không lãng phí thời gian.
Thời gian của anh thực sự rất quý giá.
Khi cô chưa kịp cúp máy, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô theo bản năng che điện thoại và vội vàng ấn nút cắt cuộc gọi. Sau đó cô soạn một tin nhắn cho mommy, nói rằng có việc gấp và sẽ gọi lại sau.
Khi cô đang soạn tin, tiếng gõ cửa im bặt, thay vào đó là giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.
"Có thể cho anh nửa giờ không?... Anh có vài lời muốn nói với em." Anh rất tôn trọng hỏi ý cô.
Tưởng Bảo Đề không trả lời, cô chỉ che tai lại.
"Vậy thì mười phút."
Giọng anh hạ thấp xuống, có chút ngập ngừng?
Anh hỏi: "Có được không?"
Có phải Tưởng Bảo Đề đang tưởng tượng không?
Cô thực sự nghe ra sự thay đổi trong giọng nói điềm đạm và bình tĩnh của Tông Quân Hành.
Phải biết rằng, anh luôn luôn là người trầm ổn và tự chủ.
Anh mang tất cả sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Quyền lực, tài sản, địa vị và danh vọng.
Chỉ có một điều anh thiếu—sự yếu đuối.
Cửa phòng của cô không khóa, cô không hiểu tại sao anh lại muốn làm ra vẻ không biết.
Anh đã từng hỏi ý cô sao?
Anh chỉ biết cách duy trì một phép lịch sự cơ bản và hỏi một câu.
Dù nhận được câu trả lời phủ định, anh vẫn sẽ vào.
Anh luôn như vậy, ôn hòa và lịch thiệp chỉ là lớp vỏ bên ngoài của anh.
Sự tự cao mới là bản chất thật sự của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro