Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Cô lần đầu tiên thấy anh tức giận


Chương 37: Cô lần đầu tiên thấy anh tức giận

Tưởng Bảo Đề lần đầu tiên đặt chân đến một nơi như thế này—ánh đèn mờ ảo, bầu không khí đầy ám muội.

Vừa bước vào, cô lập tức ngửi thấy mùi hương hỗn tạp của nhiều loại nước hoa quyện vào nhau.

Có mùi hương cổ điển của nước hoa Cologne, hương trà Earl Grey tinh tế của Bulgari, và cả mùi đất nồng nàn của Hermes.

Thế nhưng, những mùi hương đó vẫn không thể che lấp được mùi cơ thể đặc trưng của đàn ông phương Tây.

Tông Quân Hành quả nhiên là người may mắn được thừa hưởng gen tốt. Anh mang dòng máu lai hoàn hảo, kết hợp giữa nét sắc sảo của phương Tây với những đường nét thanh tú của phương Đông.

Thân hình cao lớn nhưng không hề có mùi cơ thể nặng như đa số đàn ông Âu Mỹ.

Trên người anh chỉ thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng của thảo mộc và một chút vị đắng của thực vật.

Đó là mùi hương trầm tĩnh. Phòng làm việc, công ty hay trong xe của anh đều thoảng hương thơm giống nhau.

Max thậm chí còn đặc biệt gọi cả Lư Mễ đến.

Tưởng Bảo Đề mím môi, thì thầm với Lư Mễ: "Trên người bọn họ toàn mùi khó chịu."

Lư Mễ cười an ủi cô: "Không phải ai cũng như vậy đâu."

Đã lâu rồi hai người mới gặp lại. Mỗi lần Lư Mễ yêu đương, cô ấy lại biến mất một thời gian.

Tưởng Bảo Đề sớm đã quen với điều này. Nhưng lần này, tâm trạng của cô ấy có vẻ khá hơn trước, có lẽ mối quan hệ hiện tại tốt đẹp hơn những lần trước.

"Cứ tập trung vào thân thể của bọn họ là được rồi." Lư Mễ nói.

Cô ấy châm một điếu thuốc lá dành cho nữ.

Tưởng Bảo Đề muốn nói rằng điều đó thật hơi khó. Đúng là cô thích những thân hình đẹp, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có những yêu cầu khác.

Hơn nữa... cô chẳng hứng thú với việc bỏ tiền ra để ôm một người đàn ông. Bản tính của cô có phần thích chinh phục, luôn bị thu hút bởi những người hoặc sự việc có tính thử thách cao.

Nếu không, cô đã chẳng cố ý chọn Tông Quân Hành trước đây.

Hơn nữa, những người ở đây mùi quá khó chịu.

Mặc dù cô không sạch sẽ đến mức như Tông Quân Hành, nhưng cô thực sự yêu thích sự gọn gàng, thơm tho.

Mùi hôi và sự bẩn thỉu là điều cô không thể chịu đựng được.

Cô rất muốn rời đi nhưng lại không thể từ chối lòng tốt của Max và Lư Mễ, vì dù sao họ cũng đưa cô đến đây.

Tưởng Bảo Đề nghĩ ra một cách thoát thân. Cô nói:"Nếu không thì để tớ ra ngoài ngắm cảnh đêm, tiện thể hít thở không khí."

Nơi này có ba tầng đều thuộc về quán bar này. Thiết kế kiểu vùng duyên hải, có cả một sân thượng rất lớn. Trên sân chỉ lác đác vài cái bàn.

Lư Mễ định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tưởng Bảo Đề lên tầng trên mới hiểu tại sao Lư Mễ lại muốn nhắc nhở cô.

"A! Thật lớn, không được từ từ thôi, chậm một chút chậm một chút!"

"Không nhanh thì làm sao khiến em sướng, hả? Đồ dâ-m đãng."

Ngay sau đó là một loạt âm thanh quen thuộc ____ tiếng bàn tay quen thuộc vỗ vào vào da thịt:

"Chịu không nổi nữa rồi sao, con chó d/âm đãng."

Trời ơi!

Tưởng Bảo Đề vội lấy tay bịt tai và chạy khỏi sân thượng.

Cô không ngờ những người ở đây lại phóng khoáng đến vậy, thậm chí còn chẳng buồn thuê phòng riêng!

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô khi quay lại, Lư Mễ và Max không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

"Chuyện này rất bình thường thôi, Tina. Đàn ông hay phụ nữ đến đây đều dễ dàng bị kích thích động dụ-c. Chúng ta chỉ ở khu vực chính thôi, sẽ không có ai làm loạn đâu."

Tất nhiên, cho dù có làm loạn thì cũng chẳng nhìn rõ vì ánh sáng quá mờ.

Tưởng Bảo Đề hối hận vì đã tới nơi này.

Phía trước đang có người múa thoát y. Lư Mễ và Max hưng phấn chạy đến xem.

Một người đàn ông với bộ ngực đồ sộ bước vào và ngồi ở vị trí chỉ cách Tưởng Bảo Đề một chỗ trống.

Hắn thực sự là một bác sĩ tâm lý có chứng chỉ hành nghề. Ban ngày làm việc tại một trung tâm tư vấn tâm lý, buổi tối thỉnh thoảng đến đây làm thêm.

"Đừng sợ, anh ta là dân chuyên nghiệp." Max an ủi cô trước khi rời khỏi ghế.

Ban đầu, Tưởng Bảo Đề còn tò mò. Nhưng khi nhìn thấy người đó, cô chỉ còn cảm giác kinh ngạc.

Thật không ngờ... ngực của hắn to đến mức sắp làm bung cả chiếc áo sơ mi!

Trời ơi, cái này quá sức tưởng tượng.

To đến mức không cân xứng với cơ thể con người bình thường.

Tông Quân Hành cũng có cơ ngực lớn, nhưng dáng người của anh cân đối hoàn hảo. Vai rộng, bắp tay và cơ bụng săn chắc. Ngay cả cơ lưng và cơ hông cũng mạnh mẽ và cân đối. Không có bất cứ điểm nào trên cơ thể anh khiến người khác cảm thấy kỳ cục.

Tưởng Bảo Đề là người cực kỳ nhạy cảm với tỉ lệ cơ thể.

Tông Quân Hành chính là dáng người hấp dẫn nhất mà cô từng gặp.

Nhưng người đàn ông này... trông như thể chỉ có mỗi bộ ngực là nổi bật.

Được thôi... mông của hắn cũng tròn trịa không kém.

"Tôi tên là Tony." Người đàn ông ngồi xuống và tự giới thiệu.

Tony—một cái tên khá phù hợp với vẻ ngoài cơ bắp của hắn.

"Chào anh, tôi là... Tina."

Cô ngập ngừng vài giây, phân vân không biết nên giới thiệu bằng cái tên nào.

Một cái là bố mẹ cô đặt, cái còn lại là Tông Quân Hành đã đổi cho cô sau này.

Cô nghĩ, cái tên Tina này giống như một ký ức giới hạn ở nước Mỹ. Khi về nước, cô sẽ hoàn toàn quên đi nó, cũng như những trải nghiệm mà cô đã có ở đây.

"Cái tên thật đẹp."

Người đàn ông trước mặt ăn mặc khá hợp với gu thẩm mỹ của Tưởng Bảo Đề—áo sơ mi trắng và quần tây đen.

Đây cũng là kiểu trang phục mà Tông Quân Hành thường mặc

Nhưng khi bộ trang phục đó được mặc trên người đối phương, tổng thể lại mang đến cảm giác kỳ lạ và gượng gạo.

Tưởng Bảo Đề liếc nhìn phần tay áo được xắn lên và cổ áo hơi mở rộng, lập tức nhận ra nguyên nhân.

Loại phong cách này hoàn toàn thiếu đi sự tinh tế, khiến mọi thứ trở nên tầm thường và kém hấp dẫn.

Tông Quân Hành chưa bao giờ cố ý tạo ra khoảng cách với người khác thông qua cách ăn mặc.

Tuy nhiên, toàn bộ quần áo trong tủ đồ của anh đều là hàng đặt may cao cấp. Từng đường kim mũi chỉ, từng đường cắt vải đều hoàn hảo ôm sát cơ thể, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện kiểu dáng lỏng lẻo hay xuề xòa như thế này.

Người đàn ông cơ bắp kia nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tưởng Bảo Đề. Anh ta còn rất phối hợp khi cầm theo một cuốn sách phân tích tâm lý.

"Chào em, bé cưng, dạo này tâm trạng không được tốt à?"

Tưởng Bảo Đề có chút không quen với cách xưng hô đó. Chỉ có Tông Quân Hành mới gọi cô như vậy—và thường là ở trên giường, khiến cô bất giác nhớ đến vài ký ức đỏ mặt tía tai.

"À... anh cứ gọi tôi là Tina đi. Tôi vẫn ổn."

"Được rồi, Tina."

Anh ta thuận theo chỉnh lại cách gọi, nhưng vẫn không quên thêm vào, "Nhưng ánh mắt và biểu cảm của em đang nói rằng em thực sự không ổn. Có phải là vấn đề tình cảm không?"

Cô có chút bất ngờ vì không nghĩ anh ta thực sự có tài ăn nói.

"Cũng không hẳn." Cô lưỡng lự. Cô và Tông Quân Hành có thể được coi là vấn đề tình cảm sao?

Cô nói là chia tay, nhưng trong lòng lại cảm thấy giống như kết thúc một mối quan hệ phức tạp, không rõ ràng.

Tông Quân Hành đối xử với cô giống như đang nuôi dạy một đứa con gái. Không thể phủ nhận rằng trong quãng thời gian bên anh, cô đã sửa đổi được nhiều thói quen xấu—như thích nói dối vặt, hay chán nản bỏ cuộc giữa chừng và thiếu kiên nhẫn.

"Điều đó rất bình thường, bé cưng. Ở tuổi này, em dễ xúc động là điều tự nhiên thôi."

Ngoài cơ bắp lớn đến mức đáng sợ, người đàn ông này dường như cũng khá giỏi trong việc an ủi người khác.

Và anh ta chọn cách dùng liệu pháp vật lý.

Trước khi Tưởng Bảo Đề kịp phản ứng, người đàn ông đã thành thạo kéo cô vào lòng, dùng bộ ngực đồ sộ của mình để "chữa lành" cô.

Dựa vào sự thuần thục của động tác, có thể thấy đây chắc chắn không phải lần đầu tiên anh ta làm như vậy.

"Ngoan nào, mọi chuyện không phải lỗi của em đâu."

Tưởng Bảo Đề sững sờ đến mức không phản ứng kịp.

Quá lớn.

Lớn hơn cả khi nhìn bằng mắt thường.

Lớn đến mức khiến người khác cảm thấy đáng sợ.

Trời ơi... sao lại có thể như thế này...

Khác hẳn với lúc bên cạnh Tông Quân Hành—khi mà cô chỉ muốn tranh thủ cơ hội để sờ nắn hoặc mân mê vài cái.

Bây giờ, trong đầu cô chỉ có hai suy nghĩ:

"Không thở được. Phải chạy thôi!"

Thực sự, cô cảm thấy mình sắp nghẹt thở dưới bộ ngực quá khổ này.

Cảm giác nặng nề và dư thừa khiến cô nghĩ đến một con ếch đang bị thổi phồng quá mức.

Cô muốn đẩy anh ta ra, thoát khỏi lồng ngực khổng lồ đó trước khi bị ép đến ngạt thở.

Nhưng trước khi cô kịp hành động, một cánh tay rắn chắc đã siết chặt eo cô, nhấc bổng cô ra khỏi vòng tay của người đàn ông kia.

Cô choáng váng, một phần vì bị ngực anh ta đè ép đến thiếu oxy, phần còn lại là vì bị bất ngờ nhấc bổng lên khiến chân không chạm đất.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. O_O

Lực siết ở eo hơi chặt, dường như đang cố kiềm chế một cảm xúc nào đó.

Cô không chống cự, bởi vì hơi thở quen thuộc kia làm cô cảm thấy an tâm.

Loại cảm giác an toàn này dường như đã khắc sâu vào bản năng ADN, khiến cơ thể cô tự động tin tưởng và ỷ lại mà không cần suy nghĩ.

Ngay cả khi tâm trí trống rỗng, cơ thể cô vẫn phản ứng theo cách trực giác nhất.

"Cô ấy là khách hàng của tôi!" Tony cuối cùng cũng lên tiếng, rõ ràng là không hiểu tình huống.

Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng người đàn ông này đến để tranh giành khách hàng với mình.

Bất kể là từ cách ăn mặc của cô hay tấm thẻ đen ngân hàng không giới hạn mà cô vừa rút ra, đều đủ để chứng minh cô là một khách hàng tiềm năng.

Tony vốn đã lập sẵn kế hoạch. Đầu tiên, anh ta sẽ phá vỡ lớp phòng thủ tâm lý yếu ớt của cô, sau đó dần dần hướng dẫn cô buông bỏ đề phòng, để cuối cùng chìm đắm trong sự dịu dàng của anh ta mà cam tâm tình nguyện ném tiền không tiếc tay.

Đây chính là chiêu trò quen thuộc mà anh ta thường sử dụng.

Tony tức giận đứng dậy, những nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi của anh ta càng thêm rõ ràng sau khi bị Tưởng Bảo Đề "vùi mặt" vào bộ ngực cơ bắp khổng lồ kia.

Sự khác biệt chiều cao quá lớn khiến Tony phải ngẩng đầu lên để nhìn người đàn ông đối diện.

Đối phương mặt không biểu cảm, ánh mắt lãnh đạm chỉ dừng lại trên người anh ta một lát —— lướt qua ngực anh

Chính là nơi mà Tưởng Bảo Đề vừa dựa vào.

Ánh đèn trong quán bar quá mờ, vì vậy Tony không thể nhìn rõ hoàn toàn nét mặt của người đàn ông kia.

Nhưng chỉ với nửa ánh mắt kia, anh ta đã hoàn toàn câm nín.

Đôi mắt màu xám xanh lộ ra sự lạnh lẽo vô cảm.

Tony có thể cảm giác được mình thậm chí không phải là một con người trong mắt anh ta, mà chỉ là một hòn đá không sự sống, một món đồ nhựa không thể thở, hoặc một kẻ vô dụng chẳng đáng nhắc tới.

...

Anh ta nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Dựa vào cách ăn mặc và khí chất của đối phương, rõ ràng anh không thuộc về nơi này. Càng không thể nào đến để giành khách.

Chẳng lẽ... là đến bắt gian?

Tony không dám mở miệng nữa. Khi người đàn ông xoay người rời đi, hai người đàn ông cao lớn theo sau anh ,trong đó một người dừng lại.

Tony hoảng sợ nhìn anh ta:

" Tôi chỉ là làm việc kiếm tiền thôi, không có ý chen chân làm kẻ thứ ba."

Tông Quân Hành sức mạnh thật sự quá lớn. Đợi đến khi Tưởng Bảo Đề kịp phản ứng muốn giãy giụa, thì cô đã bị anh dễ dàng ôm vào lòng.

Cuối cùng cô cũng thoát khỏi bộ sơ mi nhăn nhúm, đôi cơ ngực bóng dầu hyaluronic và mùi nước hoa hăng gắt đến mức khiến người ta muốn ho khan kia.

Nhưng tất cả những điều này vẫn không thể khiến cơn giận của cô nguôi ngoai.

"Thả em ra!"

Giãy giụa vô ích, cô đành phải sử dụng biện pháp " hành vi bạo lực".

Cô liên tục đấm vào vai anh, đến mức tay cũng bắt đầu tê dại.

Tưởng Bảo Đề lúc này mới hiểu thế nào là "tức giận đến phát điên".

Lần đầu tiên trong đời, cô chán ghét cơ bắp trên người Tông Quân Hành đến vậy.

Cuối cùng, cô thẳng thắn leo lên cắn vào vai anh.

Dù giãy giụa rõ ràng như vậy, nhưng khi họ đi ngang qua đám đông náo nhiệt, cũng chẳng ai đứng ra giúp cô.

Tưởng Bảo Đề bị anh bế ra khỏi quán bar qua cửa sau. Cô ghé lên vai anh cắn thật lâu, nhưng anh vẫn thờ ơ, thậm chí ngay cả chân mày cũng chẳng hề nhíu lấy một chút.

Cửa sau quán bar dẫn đến một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Đèn đường rõ ràng đã bị hỏng, không một bóng người qua lại.

Chỉ có vài kẻ lang thang nằm rải rác gần đó, say khướt và lẩm bẩm những điều vô nghĩa.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là con phố này lại sạch sẽ đến lạ thường.

Phải biết rằng ở New York, rác rưởi xuất hiện khắp nơi là chuyện bình thường.

Đây cũng là lý do vì sao Tông Quân Hành luôn chọn di chuyển bằng trực thăng — anh ghét sự bẩn thỉu đến mức sợ rằng chỉ cần đi ngang qua nơi này thôi cũng sẽ nhiễm phải mùi hôi khó chịu.

Thế nhưng lần này, anh chẳng hề tỏ ra khó chịu hay chán ghét.

Thay vào đó, anh bình tĩnh dỗ dành cảm xúc của cô:

"Sao em lại đến nơi này?"

Rõ ràng, anh không đi thẳng từ nhà đến đây. Chỉ cần nhìn vào trang phục là biết.

Bộ vest ba mảnh cổ điển, áo khoác ngoài phẳng phiu không một nếp nhăn, toát lên phong thái thương trường nghiêm túc.

Nếu bỏ qua áp suất thấp quanh người anh, thì hiện tại anh vẫn ôn hòa, nhã nhặn như mọi khi.

"Đến đây còn làm gì được nữa?" Giọng điệu của Tưởng Bảo Đề đầy gay gắt, giống như một quả pháo nhỏ sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào.

Nhưng cô thật sự có chút chột dạ.

Cô cảm thấy mình đang bị bắt gian tại trận, nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài trong giây lát.

Cô nhanh chóng lấy lại tự tin.

Dù gì thì cô cũng đã chia tay anh. Giờ cô là người tự do.

Trước đó cô chưa làm gì vượt quá giới hạn với gã cơ bắp kia, và cho dù có xảy ra đi chăng nữa, anh cũng chẳng có tư cách quản cô.

"Tới đây để cầu nguyện với gã cơ bắp đó sao? Đương nhiên là để tìm niềm vui rồi."

Cô cười lạnh.

Để khiến mình trông có khí thế hơn, cô cố gắng nhón chân lên đến mức gần thành góc vuông, nhưng đỉnh đầu vẫn không cao hơn được cằm anh.

Cuối cùng, cô từ bỏ.

Thôi vậy, không khí thế thì thôi.

Thua Tông Quân Hành ở phương diện này cũng chẳng có gì lạ.

Sau khi lời nói rơi xuống, sắc mặt của Tông Quân Hành vẫn bình tĩnh như cũ.

Anh vốn là người không dễ biểu lộ cảm xúc, dù ngày thường thể hiện mình là một người ôn hòa, nhã nhặn.

Nhưng Tưởng Bảo Đề có thể lấy đầu ra đảm bảo, tính cách thật sự của anh tuyệt đối không phải là ôn hòa.

Anh vốn mang bản chất ngạo mạn.

Đây là điểm chung của những kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Dĩ nhiên, Tưởng Bảo Đề không thuộc về phạm trù đó.

Người nhà của Tông Quân Hành chưa từng thật sự chấp nhận cô. Trong lòng họ, chắc chắn chỉ nghĩ rằng anh đang hứng thú nhất thời.

Đợi đến khi anh cảm thấy chán cô, sớm muộn gì cũng sẽ đá cô đi và tìm một người mới thay thế.

Đó mới là quy trình bình thường của giới nhà giàu, vì thế Tưởng Bảo Đề cảm thấy ít nhất quyền chủ động rời đi cũng nên nằm trong tay mình.

...

Con hẻm nhỏ này cực kỳ yên tĩnh.

Ánh đèn đường mờ ảo khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến một lâu đài ma cà rồng, đặc biệt là với những đám mây đen che phủ phía trên đầu.

Cũng chỉ có Tưởng Bảo Đề mới có thể nghĩ ra những tưởng tượng bay bổng như vậy. Cô tin chắc rằng người đàn ông trưởng thành lạnh lùng trước mặt mình sẽ không có kiểu suy nghĩ đó.

Anh chỉ đơn giản cảm thấy nơi này yên tĩnh và hẻo lánh, là một nơi thích hợp để nói chuyện.

"Tina, em là một cô gái ngoan. Nơi này không phù hợp với em." Giọng điệu anh vẫn giống như trước, dịu dàng nhưng không kém phần dạy dỗ. Đầu tiên là khen ngợi, sau đó lại giáo huấn.

"Không ai quy định rằng đến những nơi như thế này thì không phải là người ngoan."

"Lúc anh bế em ra ngoài, em đã giãy giụa và kêu cứu, nhưng chẳng có ai đứng ra giúp em. Nếu người bế em đi hôm nay không phải là anh, mà là người khác thì sao?"

Cô há miệng định phản bác nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu yếu ớt:

"Em cũng đâu có thường xuyên đến đây."

"Ừ, cho nên em là cô gái ngoan." Anh khẽ khen ngợi, rồi vươn tay xoa đầu cô.

Tưởng Bảo Đề theo phản xạ đưa tay đẩy ra và lui lại một bước.

Phản ứng né tránh của cô quá rõ ràng. Cô nhận thấy trong khoảnh khắc đó, Tông Quân Hành có chút khựng lại.

Cả buổi tối nay, cô cảm nhận được anh đang cố gắng kiềm chế—kiềm chế cảm xúc và cả cơn giận dữ đang âm ỉ.

Dẫu vậy, thỉnh thoảng cô vẫn có thể cảm nhận được chút dao động bất thường.

Giống như lúc này, anh bật lửa châm điếu thuốc, đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh nhìn cô.

Tưởng Bảo Đề cảm nhận được sự bực bội ẩn giấu trong anh.

Màn đêm quả nhiên càng làm nổi bật sự lạnh lùng và u ám của anh.

Cơ thể anh gần như hòa lẫn vào bóng tối, khiến những đường nét sắc sảo càng thêm rõ ràng, sắc bén.

Vẻ mặt vốn dĩ dịu dàng giờ đây lại bị che phủ bởi lớp bóng tối, trở nên mơ hồ và khó nắm bắt.

Tưởng Bảo Đề biết anh đang nhìn mình.

Ánh mắt ấy chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Cô mơ hồ cảm giác rằng, chỉ cần mình cử động hoặc có ý định rời đi, mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng không thể đoán trước.

Tông Quân Hành chắc chắn sẽ không để cô rời khỏi đây dễ dàng.

Và kết cục rõ ràng là cô không đủ khả năng gánh chịu hậu quả.

Bởi vì rất có thể, anh sẽ từ bỏ việc kiềm chế cảm xúc của mình.

Tưởng Bảo Đề chưa bao giờ nhìn thấy anh nổi giận, chưa từng.

May mắn thay, đúng lúc này Max và Lư Mễ chạy đến.

"Tina? Cám ơn trời đất, tớ còn tưởng cậu bị ai đó lôi đi rồi." Max thở phào mà không hề để ý đến sự hiện diện của Tông Quân Hành.

Vì giờ đây, hơn một nửa cơ thể anh ta đã bị bao phủ trong bóng tối.

"Sao cậu lại đột nhiên ra đây ? Tớ nhìn cái gã ngực to kia không thấy đâu, chẳng lẽ hắn ta bỏ cậu lại chạy rồi?"

Lư Mễ nhíu mày nói: "Khỉ thật, anh ta lấy của cậu một ngàn đô. Cái giá này không đáng cho một đêm đâu.  Cậu có đòi lại được không?"

Trong khi hai cô bạn mải lo lắng về tiền bạc, Tưởng Bảo Đề len lén liếc nhìn Tông Quân Hành.

Anh vẫn đang hút thuốc, vẻ mặt giấu kín trong bóng tối, không để lộ chút cảm xúc nào.

Dường như cố ý đối đầu với anh, Tưởng Bảo Đề thốt ra một câu, gom đủ lý do để chọc tức anh—nào là nói dối, nào là đội nón xanh, nào là xài tiền của anh tìm người đàn ông khác.

"Còn chưa làm gì hay sờ nhiều...... Tớ với anh ta chỉ mới nói vài câu thì đã bị ôm rồi. Anh ta còn vùi mặt tớ vào ngực, an ủi tớ, khen tớ ngoan, gọi tớ là bảo bối với cục cưng nữa."

Dù cố tình nói cho Tông Quân Hành nghe, nhưng đến chính cô cũng thấy ngượng miệng.

"Ngực anh ta quá to...... Tớ suýt nữa bị ép thở không nổi. Mấy người ở đây đều trực tiếp như vậy sao? Nhưng tiền không phải của tớ."

Lư Mễ tròn mắt:

" Cậu...... Gan to thế?"

Max thì không tin nổi:

" Cậu thật sự sờ thử rồi? Cảm giác thế nào?"

Không thể lừa dối hai người bạn thân, Tưởng Bảo Đề ấp úng nhớ lại cảm giác vừa rồi khi chạm vào cơ bắp của Tông Quân Hành.

"Ừm...... Lúc mới sờ thì mềm, nhưng sờ lâu một chút thì lại cứng lên."

Lư Mễ lập tức nhíu mày:

"Khoan đã, cậu sờ cái gì vậy? Không phải là chỗ đó của anh ta chứ?"

Dù đã quyết định liều lĩnh nói bừa, nhưng cảm giác sợ hãi Tông Quân Hành dường như đã ăn sâu vào trong máu của Tưởng Bảo Đề.

Tưởng Bảo Đề hoàn toàn không ngờ rằng sự việc lại diễn biến đến mức này.

Cô vốn chỉ muốn khiêu khích một chút để thử phản ứng của Tông Quân Hành, nhưng kết quả lại khiến cô rơi vào tình cảnh không thể kiểm soát.

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén, như đang áp chế một cơn bão giông của anh, cô lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần.

Lư Mễ nói đùa nhưng lại làm cô hoảng sợ. Nếu thật sự cô dám động vào người đàn ông khác, chỉ e Tông Quân Hành không chỉ khiến đối phương "biến mất" mà còn bă.m rớt tay khiến cô phải trả giá đắt.

Ánh mắt cô lén lút nhìn về phía bóng dáng cao lớn, chỉ mong anh không trút giận lên Lư Mễ. Cô biết rõ, từ sau sự việc lần trước, Tông Quân Hành đã có thành kiến với Lư Mễ vì cô bạn ấy khiến cô bị tổn thương, dù không phải là nguyên nhân trực tiếp.

May thay, anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hút thuốc một cách tao nhã, như thể tất cả những lời nói kia chẳng hề lọt vào tai. Nhưng Tưởng Bảo Đề lại chẳng thể yên tâm.

Lư Mễ vẫn không nhận ra sự tồn tại của người đàn ông đang chìm trong bóng tối và tiếp tục thao thao bất tuyệt:

"Nhưng mà, cậu cũng nên thử một chút cảm giác đó đi. Hay là tớ gọi anh ta ra lại cho cậu nhé? Cậu yên tâm, bọn họ đều có giấy kiểm tra sức khỏe, tuyệt đối không bị bệnh truyền nhiễm."

Max im lặng.

Lư Mễ không biết cô có bạn trai nhưng Max thì biết

Cô ấy biết rõ tình cảm của Tưởng Bảo Đề đối với Tông Quân Hành, dù bề ngoài Tưởng Bảo Đề nói đã chia tay, nhưng Max vẫn cảm nhận được cô bạn mình chưa thực sự buông bỏ.

Nửa giờ sau, vẫn là con hẻm nhỏ đó.

Nhưng giờ đây chỉ còn lại Tưởng Bảo Đề và Tông Quân Hành.

Trước khi rời đi, Max và Lư Mễ cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của anh.

Không có gì khó hiểu khi suốt thời gian qua, bầu không khí luôn mang theo cảm giác lạnh lẽo khó tả.

Cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng đã khiến hai cô bạn nhanh chóng rời đi.

Max vội vàng kéo Lư Mễ rời đi

Phía sau chiếc ghế dài, một hộp cát tàn thuốc nằm lặng lẽ. Tông Quân Hành dập điếu thuốc chưa hút hết của mình và ném vào đó, làm nó méo mó không còn hình dạng.

Tưởng Bảo Đề cảm thấy mình cũng muốn nhảy vào cái hộp đó để trốn thoát.

Anh nói:

"Giờ thì nói chuyện của chúng ta đi."

Lời anh thốt ra khiến cô vô cùng bất ngờ. Anh không hề truy cứu những chuyện vừa xảy ra.

Tuy nhiên, sự bình tĩnh của anh càng khiến cô bất an hơn.

Tưởng Bảo Đề không rõ ràng lắm anh ta đang muốn nói đến chuyện gì.

Nhưng cô mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Được rồi, Lư Mễ nói không sai, cô đúng là chột dạ, không thể phủ nhận.

Rõ ràng là cô đã chủ động trước, bây giờ đạt được mục đích rồi, cô lại bắt đầu lo sợ.

Cô không dám đối mặt với anh, ấp úng nói:

"Em... Em lúc nãy chỉ đùa thôi. Em không có sờ... mông của ai cả."

Vừa dứt lời, cô nhanh chóng quay người mở cửa sau của quán bar, để âm thanh nhạc xập xình ập vào tai.

Nhưng cô chưa kịp đặt chân vào trong thì đã bị Tông Quân Hành bế ngang trở lại.

Anh thực sự rất mạnh. Lực tay bộc phát làm cho áo sơ mi của anh căng chặt, làm lộ rõ từng múi cơ bắp rắn chắc.

Cánh tay mạnh mẽ của anh ép sát vào bụng cô, khiến cô cảm nhận được sự cứng cáp của cơ thể anh.

Lúc này lớp quần áo đang đè lên lớp bụng nhỏ của cô

Tưởng Bảo Đề giãy giụa dữ dội:

"Thả em ra!"

Nhưng ngay lập tức, người đàn ông không nhịn được nữa, cô bị anh đánh một cái thật mạnh vào mông. Anh không giống như mọi lần kiềm chế lực tay

Một cái đánh vang dội

Âm thanh chát chúa vang lên khiến cả người cô đông cứng.

Đôi mông đầy đặn của cô vẫn còn rung động sau khi bàn tay anh rời đi.

"Tưởng Bảo Đề!"

Thanh âm của anh không lớn, ngữ khí vẫn kiềm chế và lãnh đạm, nhưng âm sắc lại trầm đe dọa.

Đôi mắt xanh xám của anh chưa bao giờ thâm thúy như vậy, có vẻ như một cơn bão đang tiến đến, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Cô không rõ ràng lắm là vì bị đánh đau hay là bị dọa sợ. Lúc này, cô sững sờ đứng đó, đã quên mất việc giãy giụa.

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô bằng tiếng Trung, cũng là lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận.

Nếu điều này có thể được gọi là nổi giận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro