Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Trước tiên ngồi xuống một chút, để tôi xem chân của em.

Chương 35: Trước tiên ngồi xuống một chút, để tôi xem chân của em.

"Chân cậu không có việc gì sao, có cần hay không đi bệnh viện kiểm tra một chút?"

Max nghe được Tưởng Bảo Đề vẫn luôn ngồi trên ghế phụ, hừ hừ, biết cô chắc chắn rất đau. Cô vừa rồi thậm chí còn không thể đi, chân còn khập khiễng.

"Không có việc gì." Tưởng Bảo Đề chịu đựng cơn đau, thật cẩn thận buông vạt váy ra, che khuất mắt cá chân.
Nếu lúc này người hỏi cô câu này là Tông Quân Hành, cô chắc chắn sẽ giả bộ chân què chân gãy, giả vờ ủy khuất rồi ăn vạ trong lòng ngực anh, không chịu rời đi, làm anh phải an ủi một chút.

Nhưng hiện tại, Tưởng Bảo Đề không thể làm như vậy với Max.

Cô sợ rằng nếu làm vậy, Max sẽ lo lắng, và đồng thời... Cô cảm thấy những chuyện như thế này chỉ có thể làm với người thân thiết nhất.

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là Max và cô không thân thiết. Họ là bạn tốt, rất tốt, rất thân, là bạn bè suốt đời.

"Không có việc gì thì tốt rồi. Nhưng khi về, vẫn nên xử lý một chút, nếu không ngày mai nó sẽ sưng lên và có thể còn to hơn." Quan tâm xong Tưởng Bảo Đề, giờ Max cũng nên nghĩ một chút về bản thân.

Max nghĩ đến chuyện vừa rồi đâm vào mấy chiếc siêu xe, chỉ cần một chiếc trong số đó cũng đủ khiến cô ấy phá sản. Huống chi cô ấy còn đâm phải tận mấy chiếc.

Cô gần như đã đâm hết tất cả các xe xung quanh.

"Có lẽ cuộc đời tớ từ lúc lấy bằng lái đã định sẵn sẽ ngã xuống rồi." Cô bi quan nói.

Max một bên đối với tương lai của mình cảm thấy tuyệt vọng, khi di chuyển địa điểm phía trước còn không quên quay đầu nhìn lại hướng đèn.

Tưởng Bảo Đề thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất bây giờ cô vẫn còn sống sót.

Cô tự an ủi mình, nói không có vấn đề gì: " Phí sửa chữa không cần cậu lo lắng."

Max thực sự ngưỡng mộ sự lạc quan của cô, nhưng vẫn nhấn mạnh: " Cậu biết những chiếc xe kia, chỉ riêng giá bán trên trang web chính thức đã yêu cầu một số tiền khổng lồ chưa? Chỉ cần một chiếc xe va xuống đất, giá trị của chúng có thể nhẹ nhàng mua lấy cả hai mạng chúng ta, tuyệt đối không phải là nói giỡn."

Cũng may cô ấy không dừng xe ở sân bay, những chiếc máy bay và trực thăng kia lại có giá trên trời.

Câu nói đó quả nhiên không sai: Có người cả đời chưa bao giờ đặt chân tới La Mã, có người sinh ra đã ở La Mã, và có người, toàn bộ La Mã đều là của anh.

"Thật sự không có vấn đề gì."

Để an ủi Max, Tưởng Bảo Đề lấy ra tấm thẻ đen vô hạn vô cùng quý giá. Thậm chí còn có một thẻ ngân hàng cá nhân, với con số định chế ở cuối thẻ là ngày sinh nhật của cô, chỉ để phục vụ cô một mình.

Không chỉ cung cấp quản lý tài sản và đầu tư, mà còn định kỳ sắp xếp các khóa học quản lý tài sản. Nhưng Tưởng Bảo Đề đã đi một lần thì không quay lại nữa.

Không phải cô không có hứng thú với việc quản lý tài sản đầu tư, mà là thật sự không hiểu. Hơn nữa, cô không quan tâm đến nó.

Cô mơ ước mở một phòng tranh nghệ thuật và không gian làm việc của riêng mình.

Max nhìn vào tấm thẻ, đôi mắt cô ấy mở lớn hơn gấp đôi so với bình thường. Có vẻ như Tina vừa thoát khỏi "La Mã."

Cô ấy thật sự rất tò mò về mối quan hệ giữa Tưởng Bảo Đề và chủ nhân của biệt thự, vì sao cô lại ở đó, và còn phải trèo tường khi rời đi.

—— cô chỉ từng thấy những tình tiết như vậy trong tiểu thuyết.

Nếu cô là Tina, chắc chắn cô sẽ ch.ết ở đó. Mỗi lần đọc tiểu thuyết, cô thường tưởng tượng, nếu có một người đàn ông giàu có ép cô yêu thì tốt biết bao, cô thật sự không muốn cố gắng.

Tưởng Bảo Đề cố gắng nén cơn đau ở chân, ngồi oà trên ghế phụ.

Chiếc ghế phụ này rất cứng, là đồ cổ mà Max nhận từ cha cô.

Thật sự có thể khởi động xe là một kỳ tích, đừng mong gì ở sự thoải mái của chiếc ghế.

Đối mặt với sự tò mò của Max, cô không còn chọn cách giấu giếm nữa.
Cô không muốn giấu giếm bí mật này nữa, cô hiện giờ thật sự khổ sở. Cô cũng cần tìm một người để tâm sự.

Vì vậy, cô quyết định kể hết từ đầu. Tất nhiên, có một vài tình tiết xuất hiện trên TV mà cô giấu đi.

Sau khi Max nghe xong, cô ấy rơi vào im lặng dài.

Cô ấy im lặng khiến Tưởng Bảo Đề bắt đầu cảm thấy bất an, sợ Max sẽ nghĩ cô là một cô gái không tốt, sợ cô ấy sẽ nghĩ rằng mình là một "kỹ nữ" bán thân, và vì vậy mới chủ động đưa mình lên giường của người đàn ông lớn hơn cô bảy tuổi.

Mặc dù Tông Quân Hành đã cho cô rất nhiều thứ về mặt vật chất.

Cô vẫn luôn cho rằng họ chỉ đơn giản là yêu nhau bình thường.

Được rồi... có lẽ không phải là bình thường lắm.

"Thực ra thì bình thường thôi."

Có lẽ nhận thấy sự suy sụp của cô,

Max vươn tay sờ đầu cô, " Cậu chỉ là vừa lúc yêu một người đàn ông giàu có mà thôi. Cậu biết tớ ghen tị với cậu bao nhiêu không? Đàn ông đều là rác rưởi, ít nhất cậu tìm được một kẻ rác rưởi có tiền."

Tưởng Bảo Đề im lặng, lại muốn khóc. Cô thậm chí còn tính toán muốn tìm cách trốn vào trong lòng ngực của Max.

Cô thật sự rất thích được ôm, đặc biệt là cùng với người mình thích.

Đây là thói quen cô đã có, một thói quen mà cô đã lưu lại khi ở bên Tông Quân Hành.

Dù là làm nũng hay khi đau khổ, cô đều thích vùi mặt vào trong lòng ngực của anh. Cơ bắp của đàn ông như một loại thuốc chữa lành tất cả—đối với cô mà nói.

Max đẩy cô ra, cô rất nghiêm túc nhìn thẳng phía trước: "Lát về rồi ôm. Bây giờ tớ đang lái xe. Cậu biết tay lái của tớ thế nào."

Ừ ... Được rồi. Tưởng Bảo Đề nhớ lại cảnh vừa rồi ở bãi đỗ xe, hiện giờ không dám quấy rầy cô ấy nữa.

Cũng may là hai người đều an toàn đến nhà, mở cửa xe và bước ra khỏi chiếc xe hơi cũ nát.

Mẹ Max nhìn Tưởng Bảo Đề, không giấu giếm sự yêu thích, cứ ôm cô gọi là "cục cưng."

" Cháu như là càng ngày càng xinh đẹp, để ta nhìn thử. Da dẻ của cháu sao mà mịn màng thế, sờ lên giống như sữa bò vậy."

Mẹ Max thích Tưởng Bảo Đề đến mức muốn đem con trai ưu tú nhất của mình gả cho cô.

Thậm chí trong bữa ăn, bà nói nửa đùa nửa thật: " Cháu có thể mang David về Trung Quốc không?"

David là anh trai của Max, một người rất thành công.

Tưởng Bảo Đề xấu hổ cười.

Ân... Cô không chỉ có bạn trai, thậm chí còn có một vị hôn phu, nếu lại tìm thêm một con rể nữa, thật khó tưởng tượng.

Max có rất nhiều anh chị em.

Chế độ gia đình của họ là càng nhiều con cái càng tốt, vì chính phủ sẽ hỗ trợ nuôi dưỡng.

Bữa ăn rất náo nhiệt, mọi người cùng nhau nói cười, cướp điều khiển từ xa, hoặc là chơi trò chơi, thậm chí có khi còn cãi nhau không ngừng.

" Cậu có thể mặc quần áo của tớ."

Trước khi đi ngủ, Max lấy áo ngủ và một chiếc quần lót dùng một lần đưa cho cô.

"Gần đây có một trung tâm mua sắm, sáng mai chúng ta đi dạo một chút, mua chút đồ dùng cần thiết."

Tưởng Bảo Đề không dám quay về căn hộ của mình, cô lo lắng Tông Quân Hành sẽ tìm đến.

Anh biết địa chỉ của cô.

Vì vậy...

Tưởng Bảo Đề ôm áo ngủ, muốn nói lại thôi: "Max, mình có thể quấy rầy cậu vài ngày nữa không? Mình cũng không rõ ràng lắm mình sẽ ở đây bao lâu, có thể là một tuần, có thể là một tháng... Mình không có nơi nào để đi, mình không biết nên đi đâu cả."

Cô cảm thấy mình như đang lạc lõng, không có ai bên cạnh.

Cô biết rõ, Tông Quân Hành sớm muộn gì cũng sẽ bắt cô quay lại, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

"Đương nhiên có thể!"

Max trả lời một cách kiên quyết, "Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể ở đây với mình lâu lâu nữa."

Ô ô ô ô, Tưởng Bảo Đề lại bắt đầu muốn khóc.

Tối đó, hai người cùng nằm trên chiếc giường đơn, có chút chật chội nhưng rất ấm áp. Max ôm Tưởng Bảo Đề, nhẹ nhàng vỗ về cô, như thể dỗ một đứa trẻ.

Cô hát cho cô nghe một bài hát ru nổi tiếng của Ireland.

Tina, người có mùi thơm dịu dàng, ôm cô rất thoải mái, như một miếng bánh nhỏ.

Cô ấy nghĩ rằng Tina có thể giúp ích cho cô ấy, rằng nếu cô ấy sống lâu với Tina, giới tính của cô ấy sẽ thay đổi sớm thôi.

" Anh ta thật đáng sợ, dù là sự kiểm soát d.ục vọng hay sự chiếm hữu của hắn. Anh ta thậm chí có thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ của mình, tẩy não mình chỉ bằng vài câu nói."

Tưởng Bảo Đề nói về Tông Quân Hành với Max.

Max đáp: "Những nhà tư bản ấy đều như vậy, họ rất giỏi trong việc kiểm soát, kiểm soát suy nghĩ, kiểm soát linh hồn, thậm chí là kiểm soát cả sinh mệnh của đối phương. Có thể anh ta không tin vào gì cả, mà chỉ lợi dụng tôn giáo để che giấu mục đích phi pháp của mình."

Tưởng Bảo Đề không ngờ Max lại nghĩ Tông Quân Hành tồi tệ đến vậy.

Cô không phải là người xem trọng vật chất, cô chỉ nghĩ rằng có những việc vẫn cần phải làm rõ ràng.

" Anh ta dù có coi trọng lợi ích, nhưng cũng không đến mức xấu xa đến vậy."

Max thở dài: "Cậu được bảo vệ quá tốt rồi."

Tưởng Bảo Đề không định biện hộ cho anh nữa. Cô hiện tại còn đang tức giận với anh, nên cô cần có người chia sẻ với mình về những chuyện anh đã làm.

"Dù sao anh ta cũng rất xấu, và còn..."
Tối đó, trong phòng vang lên tiếng tranh cãi kéo dài.

Tưởng Bảo Đề vẫn tiếp tục cùng Max nói về những lời "nói bậy" của Tông Quân Hành.

Dù đó chỉ là những lời "nói bậy" ngớ ngẩn, nhưng cô vẫn không thể ngừng nói về chúng.

Tưởng Bảo Đề tiếp tục kể cho Max nghe những điều không tốt về Tông Quân Hành.

Dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng theo Max, điều này giống như cãi vã giữa các cặp đôi. Tina có lẽ không thật sự ghét anh, có thể cô ấy đã yêu anh từ lâu. Nếu không thì cô ấy đã không nói về anh nhiều như vậy.

Sáng hôm sau, Tưởng Bảo Đề bị tiếng chó sủa từ ngoài đánh thức.

Max nói rằng đó là tiếng chó
Dobermann của hàng xóm, mỗi sáng đều kêu lúc 5 giờ, đó là thói quen của nó.

Tưởng Bảo Đề choáng váng, chỉ gật đầu rồi lại nằm xuống.

Tiếng còi xe, tiếng cãi nhau, và những âm thanh lạ không ngừng vang lên khiến cô khó có thể ngủ lại. Cô lật người, vùi đầu vào chăn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những tiếng ồn.
Vì vậy, khi đến giờ ăn sáng, đôi mắt cô vẫn chưa mở ra được.

Mẹ Max đưa cho họ mỗi người một ly cà phê: "Đề Đề, cháu dậy chưa?"

Tưởng Bảo Đề cười cảm ơn, bưng ly lên uống một ngụm, nhưng lại lập tức đặt xuống.

Những ngày ở đây, Tưởng Bảo Đề cuối cùng đã có một chút cảm nhận về cuộc sống bình thường của người Mỹ.

Nói thật, cô cũng khá thích.

Chỉ có điều, phòng ở rất ồn ào, rất dễ dàng đánh thức cô dậy, và gặp phải những người lang thang ngoài đường. Thậm chí là rác thải vương vãi khắp nơi. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với những điều này.

Dù cô đã chạy khỏi nhà, nhưng cô vẫn không thể thả lỏng. Tất cả đồ đạc của cô, bao gồm máy tính, tài liệu công việc, bài luận, và hộ chiếu đều còn ở đó.

Cô vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

Và rồi cô gặp William.

Cô chỉ đi ra ngoài vứt rác, nhưng lại bị một người đàn ông ngoại quốc ngăn lại. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thô lỗ và nói muốn làm bạn với cô.

Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện như vậy.

Ở bên cạnh Tông Quân Hành lâu như vậy, Tưởng Bảo Đề đã gần như quên đi sự nguy hiểm của quốc gia này.

May mắn thay, có người tốt đã cứu cô.

À... người tốt đó là William.

Tên đó bị đánh một trận, có lẽ do adrenaline bắt đầu phát tác, mặc dù đầu đầy m.áu, nhưng anh ta vẫn cuốn tay áo lên, hét lớn.

Khi William không kiên nhẫn và rút con da.o ra, tên kia mới hậm hực rời đi.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Bảo Đề nhận ra hành động anh hùng của William.

Tưởng Bảo Đề lần đầu tiên nhận ra rằng việc hành động như vậy cũng có thể mang lại sự tốt đẹp.

Cô thầm nghĩ, nếu lúc đó cô rời đi, có lẽ nên thuận tay lấy trộm một thứ gì như là con da.o đó từ ngăn kéo của Tông Quân Hành.

"Cảm ơn..."

Cô do dự, giữ thái độ lịch sự và nói lời cảm ơn với anh.

Tình huống như vậy thật kỳ quái.

Tưởng Bảo Đề cảm thấy mình đang bị giám sát bởi chính người bảo vệ mình.

— William chỉ nghe lời Tông Quân Hành, vì vậy cô không khó để đoán ra lý do William xuất hiện ở đây.

Cô tưởng rằng mình đã giấu kín địa điểm rất bí mật, nhưng hóa ra chỉ là cô nghĩ vậy thôi. Tông Quân Hành đã sớm phát hiện ra hành tung của cô.

Dùng ngón chân cũng biết nguyên nhân anh suất hiện ở đây

William không nói gì, chỉ thu vũ khí rồi rời đi. Anh ta đi về phía chiếc xe ở gần đó, hoàn toàn không hề gây chú ý. Thực tế, anh ta đã ở trong chiếc xe đó, luôn giám sát cô.

Liệu đó là giám sát hay bảo vệ?

Cô cảm thấy đó chắc chắn là giám sát.

Cảm thấy bực bội, cô chửi thầm: "nước Mỹ, Đáng ghét, bọn hỗn tạp đáng ghét ..." Nhưng cô biết mình quá xúc động và không nên nói vậy.

Cảm giác bất mãn kéo dài đến tận tối, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chẳng biết phải làm sao để thoát khỏi Tông Quân Hành.

Thấy cô buồn bã, Max mời cô cùng uống rượu. Tưởng Bảo Đề không kể với cô về chuyện xảy ra vào buổi chiều, bởi cô biết điều đó chắc chắn xảy ra thường xuyên ở đây. Nếu kể cho Max, cô sẽ cảm thấy tội lỗi.

" Tớ cảm thấy gần đây cậu không vui lắm, có phải đang nghĩ về mẹ cậu không?" Max hỏi.

Tưởng Bảo Đề cầm lon bia lạnh ngắt, bên trong là bia lúa mạch vàng.

Cô cúi đầu, tâm trạng xoay vòng như bọt trắng trong cốc bia: " Tớ không tìm thấy sự trung thành ở đây, ở nhà cũng vậy. Thực ra, tớ không biết nhà của mình ở đâu. Không có nơi nào để đi, chỉ có thể... chỉ có thể quay lại nơi mà tớ cảm thấy quen thuộc hơn."

Ít nhất, Cảng Đảo là nơi cô lớn lên.

Max nghe xong rất đau lòng, vì cô ấy hiểu Tưởng Bảo Đề dù lạc quan, nhưng cô đôi khi thể hiện cảm xúc nhạy cảm sâu sắc.

Trong những ngày qua, Max đã thấy Tưởng Bảo Đề nhìn những gia đình khác, thấy không khí hạnh phúc, và lộ ra vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Cô đã từng nói với Max rằng mình có nhiều anh chị em, nhưng tất cả họ đối xử với cô như kẻ thù.

"Làm một cô gái nhỏ được mọi người trong nhà max yêu thích là điều mà cô có thể đạt được. Nhưng không giống như nhà Tưởng Bảo Đề, cô ấy chỉ có thể gặp phải thái độ phớt lờ hoặc ác ý."

" Tớ có thể tưởng tượng cảnh gặp lại ở nước mình, nhưng ở đây tớ cũng chẳng vui chút nào." Cô uống thêm một ngụm bia, đôi mắt đỏ hoe, không biết là do lạnh hay do sắp khóc.

Cô thực sự rất thích Tông Quân Hành.
Vì anh mạnh mẽ, anh cho cô cảm giác an toàn mà cô thiếu thốn.

Đôi khi, sự dịu dàng và khoan dung của anh khiến cô cảm thấy "tình thương của cha" mà lâu nay cô chưa từng có.

Hơn nữa, chỉ có cô là người duy nhất ở bên cạnh anh, từ đầu đến cuối là cô.

Điều này cũng thỏa mãn cái gọi là "chiếm hữu " trong lòng cô.

Nhưng mối quan hệ này không công bằng. Anh cho đi từ trên cao cho xuống dưới, mà cô chỉ biết tiếp nhận.

Cô chỉ có thể tiếp nhận sự kiểm soát của anh, tiếp nhận ân huệ anh ban cho.

Đây là một mối quan hệ lệch lạc. Cô chỉ có danh phận là "bạn gái", sống dưới sự nuôi dưỡng của anh.

Cô tự nhủ, giờ nhận ra điều này cũng chưa muộn.

Max gợi ý cho cô: "Chúng ta có thể nghĩ cách đột nhập vào thư phòng của anh ta, cho anh ta uống trà có thuốc ngủ, khi anh ta ngủ rồi, chúng ta có thể mở két sắt và trộm hộ chiếu của cậu."

Tưởng Bảo Đề biết rằng kế hoạch này không thể thực hiện được.

Trước hết, khó mà vượt qua hệ thống bảo mật nghiêm ngặt đó.

Thêm nữa, Tông Quân Hành không phải người ngốc. Nếu có ai vào thư phòng anh mà anh không nhận ra, đó là chuyện không thể.

Anh có khả năng quan sát cực kỳ nhạy bén, thậm chí một cuốn sách thiếu trên giá sách anh cũng có thể nhận ra.
Quan trọng nhất là...

"Két sắt của anh ấy không chỉ là một cái tủ, mà là một loạt hệ thống bảo mật trong căn nhà, yêu cầu nhiều mật mã khóa, quét vân tay, thậm chí cả quét tròng đen. Nếu có bất kỳ sai sót nào trong quá trình, bảo vệ vũ trang sẽ lập tức bắn ch.ết chúng ta."

Đặc biệt là William, anh ta là một tay bắn tỉa cừ khôi. Tưởng Bảo Đề đã nghe Saya kể, anh ta từng là một xạ thủ chuyên nghiệp.

Max há hốc mồm: "Vậy trong đó chứa cái gì? Chứng cứ phạm tội của anh ta sao?"

Tưởng Bảo Đề không phủ nhận, vì cô cũng đã từng nghi ngờ như vậy.

Trộm hộ chiếu là điều không thể thực hiện, vì vậy cô chỉ có thể...

Max im lặng một hồi rồi nói: " Tớ biết cách này có thể làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, nhưng nếu không... cậu có thể tự mình cầu xin anh ta không? Quỳ xuống trước anh ta, khóc lóc cầu xin anh ta trả lại hộ chiếu?"

Tưởng Bảo Đề đã uống bia đến mức lý trí gần như không còn.

Sự ác cảm đối với Tông Quân Hành tăng lên nhanh chóng.

Trong lòng cô, anh đã trở thành một kẻ phản diện rõ ràng.

Vì vậy, cô tức giận nói: 'Vô dụng, anh ta nhìn thấy tớ quỳ xuống chỉ muốn tớ khẩu gia.o  đó cho anh ta!"

Cuối cùng, hai cái thợ làm giày ngồi lại với nhau thật lâu lâu lại nghĩ ra một ý tưởng sáng tạo."

"Chỉ có thể như vậy thôi," Max nói.

Tưởng Bảo Đề thở dài: "Thật ra tớ rất giỏi đối xử với người khác, nhưng với anh ấy... thật sự rất khó."

"Nhìn lại đi." Tưởng Bảo Đề mặt nhăn lại, trong lòng có chút bất lực. Đây là cách duy nhất.

— làm sao để Tông Quân Hành yêu cô.

Việc tạo ra một người đàn ông không có khuyết điểm, chính là tạo ra một nhược điểm mà anh chưa từng có cảm tình với ai, để anh có thể có cảm tình.

Các cô chẳng biết mình đã ngủ lúc nào, chỉ biết rằng uống đến một nửa là cùng nhau mất đi ý thức.

Khi Tưởng Bảo Đề tỉnh lại, cô và Max đều có mùi rượu, nằm trên giường. Cô khát nước đến mức như muốn ch.ết, vội vã đứng dậy đi ra ngoài uống nước.

Khi vào phòng khách, cô thấy mommy Max và vài người em của Max đang quây quanh một cái bàn, mặt đầy ngạc nhiên và cảm thán nhìn món đồ trên đó.

Khi thấy cô tỉnh lại, mommy Max lập tức tiến tới: "Vừa rồi có một anh chàng soái ca đến, hình như là bạn trai của cháu, anh mang đến đây để tặng bác , nói là để cảm ơn bác. Cái này... thật sự quá quý trọng."

mommy Max rõ ràng bị món quà "lớn" này làm cho hoảng hốt, lời nói cũng bắt đầu lắp bắp.

Tưởng Bảo Đề gần như tuyệt vọng, nhắm mắt lại.

Tông Quân Hành quả nhiên đã biết cô đang ở đâu. Anh thậm chí còn "săn sóc" gia đình Max và bày tỏ lòng cảm ơn.

Cảm ơn họ vì đã chăm sóc cô trong suốt thời gian qua.

Điều này thật sự rất có giáo dưỡng. Anh là một người đàn ông lịch sự, cư xử như một quý ông trưởng giả với những nghi thức đúng đắn.

Nhưng cô đâu phải đến đây làm khách, cô chỉ là bỏ trốn khỏi nhà!!! Cô chỉ tạm thời ở đây mà thôi!!!

" Bác cứ nhận đi, với anh ấy mà nói đây chỉ là một phần 'lễ mọn', nếu bác còn muốn mang trả lại về, anh ấy cũng chỉ sẽ lấy lại và vứt đi." Cô nhẹ nhàng khuyên.

mommy Max do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy... được rồi."

Tưởng Bảo Đề có thể nhận ra, mẹ của Max chắc chắn không thể từ chối món "lễ mọn" này. Món quà có thể giúp họ sửa lại nhà cửa, mua xe mới, thậm chí giúp bà có thể mua lại tiệm bánh ngọt mà bà luôn mong ước.

Dù sao thì, cũng coi như là dùng tiền của Tông Quân Hành để giúp gia đình Max có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tạm thời cũng có thể coi là một chuyện tốt.

Tưởng Bảo Đề đã dần chấp nhận số phận.

Chỉ cần cô không quay về, anh cũng không làm gì được cô.

Cùng lắm thì... Cùng lắm thì cô sẽ...

Tính.

Mới quyết tâm, cô liền vội vàng bỏ đi ý nghĩ đó. Cô không muốn c.hết.

Sáng hôm đó, Max được yêu cầu đi thăm dì, đó là truyền thống của gia đình họ mỗi tuần.

Ban đầu cô ấy muốn đi cùng Tưởng Bảo Đề, vì sợ cô ở nhà một mình sẽ buồn.

Nhưng Tưởng Bảo Đề chân rất đau, cô chỉ có thể đi bộ một lúc. Mỗi lần cô chỉ có thể đi bộ 5 phút thêm một phút thêm sẽ khiến cô đau đến mức phải hét lên.

Mắt cá chân sưng lên, hôm qua bác sĩ đã đến kiểm tra và chườm lạnh cho cô, nhưng hiệu quả không mấy khả quan. Có lẽ cần nghỉ ngơi thêm.

Vì vậy tối hôm đó, cô lại ở nhà một mình. Khoác chăn ngồi trên ghế xem TV, xem một lúc rồi cúi đầu, nước mắt chảy ra.

Đến tối, cô bắt đầu cảm thấy buồn, đó là chuyện bình thường. Cô chỉ nhớ nhà, nhớ mẹ mà thôi.

Lúc 8 giờ, trời bắt đầu mưa, Tưởng Bảo Đề lo lắng con chó nhỏ ở sân của nhà Max sẽ bị mưa tạt, liền tính đi ra ngoài đưa nó vào nhà. Mới vừa bước ra, cô liền thấy một cảnh tượng không ngờ.

Đó là Tông Quân Hành, mặc áo vest da, một mình cầm ô, chiếc xe đen đậu bên cạnh.

Xung quanh không có ai khác, không có tài xế, cũng không có những người "chó săn" của anh.

Anh đến một mình.

Tưởng Bảo Đề vừa thấy anh, phản ứng đầu tiên là muốn chạy trốn.

Nhưng cô quên mất chân mình vẫn còn đau, vừa quay người đã bị cơn đau xé rách và phải ngồi xuống.

Hàng rào sân không cao đối với Tông Quân Hành, anh dễ dàng bước qua, đến bên cạnh cô. Tay anh ấm áp và chắc chắn, nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình, để cô dựa vào ngực anh.

" Để anh nhìn xem "

Tưởng Bảo Đề cúi đầu không nói lời nào. Cô đã rời nhà trốn đi, nhưng chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với Tông Quân Hành. Cô thực sự không cam lòng, lần đầu tiên trốn đi mà lại bị tìm thấy nhanh như vậy.

Rõ ràng cô rất nghiêm túc với chuyện này, cô đã quyết tâm muốn cắt đứt với anh vạch rõ ranh giới với anh

Nhưng trong mắt anh, mọi thứ vẫn chỉ là một trò đùa.

Cô chẳng sợ rời nhà, nhưng lại luôn trong tầm mắt của anh, chịu sự bảo vệ và chăm sóc của anh.

"Yên tâm, anh không phải đến ép buộc em trở về."

Nhận thấy cô có vẻ khác thường, Tông Quân Hành nói với giọng nhẹ nhàng hơn, "Tất nhiên, nếu em muốn, chúng ta có thể về ngay bây giờ."

Anh nghiêng ô để che cho cô, sau đó dẫn cô đến nơi có mái che khỏi mưa.

"Đây là quần áo của em."

Tưởng Bảo Đề lúc này mới chú ý thấy anh đang mang theo một chiếc rương hành lý nhỏ, chỉ khoảng 18 tấc. So với chiếc mà cô quên trong sân, nó có thể chỉ chứa được một vài món đồ nhỏ.

Anh chắc chắn đang dùng cách này để nói cho cô biết, anh chịu đựng chỉ có thể chịu đựng một tuần nữa

Một tuần sau, dù cô có đồng ý hay không, anh cũng sẽ đưa cô về.

Cô tạm thời không muốn gặp Tông Quân Hành. Cô đã đủ khổ sở với những gông xiềng trong cuộc sống: bố quyền lực, mẹ bệnh tật, và còn cái gọi là hôn ước.

Cuộc sống của cô thực sự đã rất tồi tệ.

Nếu lại thêm một Tông Quân Hành nữa...

Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi. Anh, với sự uy hiếp và áp lực của mình, sẽ còn mạnh mẽ hơn tất cả những gì cô đã trải qua.

Mẹ của cô, cô nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Bố của cô... dù ông có nghiêm khắc thế nào, cô cũng có thể phản kháng.

Thậm chí cái hôn ước, dù có phải dùng đến cái ch.ết để cự tuyệt, cô cũng có thể tìm cách từ chối.

Nhưng riêng Tông Quân Hành...

Chỉ cần anh không buông tay, Tưởng Bảo Đề sẽ không có khả năng phản kháng.

Hơn nữa, hộ chiếu của cô còn trong tay anh.

Đó là điều đáng sợ nhất.

Anh không gật đầu, thì cô sẽ không bao giờ lấy lại được hộ chiếu.

Tông Quân Hành không để ý đến những suy nghĩ của cô. Anh cởi áo khoác của mình, lót lên một bậc thang bên cạnh: "Trước ngồi xuống một chút, để tôi xem chân em."

"Không cần..." Cô lùi lại một bước.

Ánh mắt và cơ thể đều tỏ ra phản kháng.

Anh đã quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về chân cô: "Để tôi xem một chút thôi. Tina, nghe lời."

Giọng anh thực sự dịu dàng, hành động cũng nhẹ nhàng, như đang dỗ dành cô.

Cô không có cơ hội phản kháng.

Dù cô có từ chối, anh cũng sẽ tìm mọi cách làm cô ngồi xuống.

Tưởng Bảo Đề nhìn anh, áo sơ mi ướt sũng vì mưa, dính sát vào người anh, cơ bắp rõ ràng hơn bao giờ hết.

Chiếc quần đen cũng căng lên khi anh ngồi xổm xuống.

— Vì anh đã che ô mưa cho cô, nên toàn bộ mưa đã dội vào người anh.

Tông Quân Hành cúi xuống, kiểm tra cẩn thận mắt cá chân của cô, có vẻ là dây chằng bị kéo căng.

Thực ra không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nửa tháng là có thể phục hồi hoàn toàn, nhưng điều quan trọng là phải điều trị kịp thời.

"Sao vẫn sưng như vậy?"

Giọng anh trầm xuống, yết hầu có chút khô khốc, "Em không có xử lý sao?"

"Đã xử lý rồi, nhưng mà..."

Cô trả lời đến nửa chừng, đột nhiên nhận ra cô đang ở gần anh, bỗng dưng ngừng lại, giọng nói trở nên cứng rắn và hung hăng, "Quan hệ gì với anh, đây là chân tôi, không phải của anh. Tôi thích nó sưng như vậy."

Cô muốn rút chân lại, nhưng sức mạnh của Tông Quân Hành quá lớn, một tay anh đã dễ dàng nắm chặt chân cô, khiến cô hoàn toàn không thể phản kháng.

Anh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, kiểm tra cẩn thận vết sưng đỏ.

Vẻ mặt anh càng lúc càng nhíu lại, hơi thở cũng có phần căng thẳng.

Sưng như thế này mà bác sĩ chỗ này lại không xử lý dây chằng bị tổn thương sao?

Anh đổi ý, không yên tâm để Tina ở lại đây thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro