Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 : Cô đau khổ đến mức cần Tông Quân Hành ôm lấy

Chương 22 : Cô đau khổ đến mức cần Tông Quân Hành ôm lấy

Điều mà Tưởng Bảo Đề không ngờ tới chính là, Tề Văn Chu lại còn dám gọi điện thoại cho cô.

Cô nghĩ mình đã nói rất rõ ràng trong lần trước rồi. Nếu cậu ta đã quyết định kết hôn với Tưởng Bảo Châu, thì cô cũng sẽ theo nguyên tắc "ghét ai ghét cả tông ti họ hàng" mà đứng về phía đối lập với anh.

Những lời lẽ ấy tuy có phần ấu trĩ nhưng lại vô cùng phù hợp với tính cách của cô.

Dù Tề Văn Chu có cố gắng thế nào để hàn gắn mối quan hệ này, cô cũng không muốn dính dáng gì thêm với anh nữa. Thậm chí, cô còn nổi tính tiểu thư mà chất vấn cậu ta rằng chẳng lẽ nghe không hiểu tiếng người sao?

Thế nhưng hôm nay, khi Tưởng Bảo Đề vừa mới nằm xuống, định điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy số của Tề Văn Chu, cô tức đến mức suýt chút nữa lật tung cả trần nhà.

Cô đã đơn phương tuyên bố cắt đứt quan hệ với cậu ta, chẳng hiểu sao cậu ta vẫn cứ cố chấp dây dưa không buông.

Sở dĩ nói là "đơn phương", vì Tề Văn Chu trước giờ vẫn không ngừng tìm cách giải thích.

Cậu ta nói việc đính hôn là do ý của cha. Để phản đối, cậu ta thậm chí còn bỏ nhà đi:

"Lúc đó tôi vốn định sang Mỹ tìm cậu, nhưng hộ chiếu và giấy tờ đều bị mẹ tôi giữ lại. Bà ấy còn tuyên bố rằng dù bọn tôi không có mặt, lễ đính hôn và hôn lễ vẫn sẽ diễn ra như dự kiến."

Tưởng Bảo Đề thầm nghĩ, cũng may là cậu ta không sang Mỹ. Nếu để Tông Quân Hành thấy hai người họ gần gũi với nhau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Mà thôi... Có lẽ Tông Quân Hành cũng chẳng thèm để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này.

Trong mắt anh, những rắc rối tình cảm kiểu này chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi.

"Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Tại sao cậu cứ tìm tôi hoài vậy?"

"Bởi vì..." Anh ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới thốt lên được một câu:

"Chúng ta là bạn bè."

"Bây giờ thì không còn là bạn bè nữa!" – Cô lớn tiếng hét lên.

Đó là lần cuối cùng hai người họ liên lạc.

Sau khi nói xong câu đó, Tưởng Bảo Đề lập tức dập máy, còn chặn số của cậu ta luôn.

Kể từ đó đến nay đã hơn hai tháng.

Nếu không phải vì lần này cậu ta đổi số điện thoại, Tưởng Bảo Đề căn bản sẽ không bao giờ nghe máy.

Vừa nghe thấy giọng của Tề Văn Chu, cô lập tức định dập máy mà không cần suy nghĩ.

Thế nhưng, Tề Văn Chu liền đi thẳng vào vấn đề.

Cậu ta gọi cho cô hôm nay chủ yếu là để báo tin:

"Sáng nay, Tưởng Bảo Châu đến tìm dì. Theo lời cô hộ lý, hai người đã ở trong phòng nói chuyện khoảng hơn nửa tiếng rồi Tưởng Bảo Châu mới rời đi. Kết quả, chưa được bao lâu sau khi cô ta đi, dì đã ngã quỵ. Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, có thể là do kích động quá mức..."

Tưởng Bảo Đề nghe xong mà đầu óc ong ong như sắp nổ tung.

Đúng là từ nhỏ cô và Tưởng Bảo Châu đã có nhiều mâu thuẫn, nhưng cô thật sự không hiểu tại sao Tưởng Bảo Châu lại đến gây chuyện với mẹ mình.

Tinh thần của mẹ cô vốn đã không ổn định.

Từ sau khi ngã từ tầng năm xuống nhiều năm trước, mẹ cô đã bị chấn thương não, dẫn đến trạng thái tinh thần khi tốt khi xấu.

Bàn tay của Tưởng Bảo Đề run rẩy không ngừng. Cô sợ hãi. Sợ phải nghe thêm những điều mà mình không muốn nghe.

"Mommy... Mẹ tôi bây giờ có khá hơn chút nào không? Bác sĩ nói thế nào? Có để lại di chứng gì không? Hôm nay cậu có đến thăm mẹ tôi chưa? Mẹ..."

Tề Văn Chu biết cô đang lo lắng, vội vàng trấn an:

"Không sao đâu, mẹ cậu đã uống thuốc an thần và vừa mới ngủ rồi."

Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:

"Thực ra, từ sau khi cậu đi, bọn họ thường xuyên đến tìm dì... Kích thích bà ấy, nói những chuyện như cậu sẽ không bao giờ quay về nữa. Cậu cũng biết mà, cậu là chỗ dựa tinh thần duy nhất của dì. Bà ấy sống là nhờ vào hy vọng về cậu."

Giống như những gì Tưởng Bảo Đề từng nói, cô sinh ra trong một gia đình "ăn thịt người không nhả xương."

Tất cả mọi người trong nhà đều xoay quanh cha cô mà sống.

Hào môn là như thế, người ở vị trí cao nhất, nắm giữ quyền lực trung tâm, còn những người khác chẳng khác nào loài dây leo sống nhờ vào cây chủ.

So với việc nói Tưởng Bảo Đề là người biết cách xoay xở khéo léo, thì đúng hơn là cô buộc phải như vậy để sinh tồn, để bảo vệ mẹ mình.

Bao gồm cả việc cô bị ép ra nước ngoài du học.

Thậm chí, trước khi tốt nghiệp, cô còn không thể quay về.

Sau khi cúp máy, Tưởng Bảo Đề khóc thật lâu. Cơn buồn ngủ khi nãy sớm đã tan biến.

Cô ngồi một mình trong phòng.

Đây là căn phòng khách mà Tông Quân Hành chuẩn bị cho cô. Phòng ngủ của anh ở ngay sát vách.

Tông Quân Hành rất ít khi ngủ cùng cô. Phòng của họ vẫn luôn tách biệt.

Tất nhiên, thỉnh thoảng khi Tưởng Bảo Đề bị anh làm tì.n.h đến mức mệt lả người, Tông Quân Hành sẽ mềm lòng ở lại bên cô hoặc bế cô sang phòng mình để ngủ.

Anh đối xử với cô rất dịu dàng, nhưng cảm giác lại xa cách, gần mà như xa.

Cái cảm giác trống rỗng và bất an ấy một lần nữa bao trùm lấy cô.

Cô biết, giờ phút này, cả căn phòng chỉ có một mình cô. Thậm chí, trên tầng này cũng chỉ có một mình cô mà thôi.

Khoảng hai tiếng trước, Tông Quân Hành đã tắm rửa, thay quần áo và ra ngoài.

Cơ thể anh dường như đã quen với cường độ làm việc cao và lịch trình ngày đêm đảo lộn.

Đôi khi Tưởng Bảo Đề còn hoài nghi, liệu có phải anh đã tiến hóa đến mức không cần ngủ nữa hay không.

— Vì cô gần như chưa bao giờ thấy anh tỏ ra mệt mỏi.

Muốn có được tình thương độc nhất vô nhị duy nhất và đặc biệt từ cha đã trở thành một loại chấp niệm trong lòng Tưởng Bảo Đề.

Nhưng có lẽ điều cô thực sự khao khát không phải là sự quan tâm của cha, mà là một sự thừa nhận và thiên vị dành riêng cho cô.

Con người luôn bị ám ảnh bởi những tổn thương trong tuổi thơ, và đôi khi điều đó sẽ theo họ suốt cả cuộc đời.

Ngay cả trong việc lựa chọn bạn đời, cô cũng dần thay đổi tiêu chuẩn.

Cô thích những người mạnh mẽ, thích những người giỏi kiểm soát và dẫn dắt, thích những người có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn.

Bởi vì tất cả những thứ đó, cô đều chưa từng có được.

Nghĩ đến đây, trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh của Tông Quân Hành.

Anh là người duy nhất có thể thỏa mãn tất cả những yêu cầu đó.

Mỗi khi rơi vào trạng thái bất lực nhất, người duy nhất cô nghĩ đến cũng chỉ có anh.

Có lẽ sự tồn tại của người đàn ông này vốn đã là một mối nguy hiểm lớn. Anh bí ẩn đến mức hầu như không có thông tin nào xuất hiện trên truyền thông.

Ngay cả khi là nhân vật thường xuyên được nhắc đến trong những buổi tiệc của giới thượng lưu quyền quý, tất cả bọn họ đều khao khát được thiết lập quan hệ với anh.

Cho dù phải quỳ xuống liếm giày cho anh, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.

Chính là một người nguy hiểm như vậy.

Chỉ cần ở bên cạnh anh, cô không cần lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì.

Bởi vì bất kể tình huống nào xảy ra, Tông Quân Hành cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Sức mạnh của anh được thể hiện ở mọi khía cạnh—từ địa vị, quyền lực, đến cách anh xử lý tình huống hay thậm chí là tính cách bên ngoài dịu dàng nhưng bên trong lại lạnh lùng.

Một người như vậy sẽ không bao giờ bị uy hiếp, càng không có điểm yếu.

Tưởng Bảo Đề không thể không thừa nhận rằng Tông Quân Hành thực sự vô cùng mê người.

Sức hút của đàn ông trưởng thành nằm ở địa vị và quyền lực của họ. Nhưng thứ càng khiến người khác say mê hơn chính là việc một người đàn ông như thế cũng có lúc cúi mình nhún nhường.

Dù Tưởng Bảo Đề khó có thể tưởng tượng cảnh tượng đó sẽ xảy ra với anh, nhưng cô gái trẻ vừa mới thoát khỏi vị trí của một thiếu nữ ấu trĩ lại chưa hẳn đã trưởng thành hoàn toàn.

Cô thường xuyên mơ mộng.

Gần đây, cô không ngừng tưởng tượng về điều đó, nhất là khi nhìn thấy người khác cúi mình cung kính trước Tông Quân Hành.

Cô sẽ nghĩ liệu có một ngày nào đó, Tông Quân Hành cũng sẽ tình nguyện cúi mình trước cô hay không.

Liệu ngày đó có bao giờ đến không?

Tưởng Bảo Đề khóc đến mệt mỏi, rồi lấy điện thoại gọi cho Tông Quân Hành để tìm kiếm sự an ủi.

Chỉ tiếc điện thoại đổ chuông rất lâu mà không ai bắt máy.

Cảm thấy ấm ức, cô ôm điện thoại và chìm vào giấc ngủ.

Tạm thời cô không dám gọi điện cho mẹ mình. Sau khi vừa trải qua cú sốc, mẹ cô bây giờ cần được nghỉ ngơi.

Nhưng giấc ngủ này cũng chẳng bình yên.

Cô mơ rất nhiều giấc mộng hỗn loạn—

Cô mơ thấy mẹ mình rơi từ tầng năm xuống ngay trước mắt, m.áu tươi chảy tràn dưới chân cô.

Cô mơ thấy mình kết hôn với người chồng thiểu năng kia và mỗi ngày đều phải giúp anh ta thay tã.

Cô mơ thấy Tề Văn Chu sau khi kết hôn đã đứng về phe Tưởng Bảo Châu, hai người cùng nhau mắng chửi cô.

Cô còn mơ thấy Tông Quân Hành tìm được một cô gái khác ngoan ngoãn hơn và bỏ rơi cô.

Tưởng Bảo Đề giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy trên giường.

Chiếc chăn rơi xuống eo cô theo quán tính.

Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, áo ngủ cũng đã dính sát vào người.

Người hầu bước vào, thấy tình trạng của cô liền hoảng hốt:

"Trời ơi! Tiểu thư, cô không khỏe ở đâu sao? Có cần tôi gọi bác sĩ không?"

"Không... Không cần đâu." – Tưởng Bảo Đề trấn an bản thân, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng váng.

Chắc hẳn là di chứng của cơn ác mộng.

Cô nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng, mọi thứ đều nguyên vẹn như trước, không có dấu vết ai đã ghé qua.

Nói cách khác—Tông Quân Hành vẫn chưa về.

Hoặc cũng có thể là anh đã trở lại, nhưng lại không ghé qua phòng cô.

Tưởng Bảo Đề có chút không vui, tay vô thức nhéo lấy góc chăn. Cô lễ phép hỏi người hầu:

"Xin hỏi, Kroos tiên sinh đã trở về chưa?"

Người hầu gật đầu:

"Anh ấy đã về một lần, thay bộ quần áo sạch sẽ. Hình như trên người bị ai đó hắt rượu."

Lúc Kroos bước vào, người hầu đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người anh. Phần ngực áo anh còn ướt một mảng lớn.

Cô ta có thể đoán chắc là có người "vô tình" hắt rượu lên người anh.

Những tình huống như vậy vốn dĩ quá quen thuộc trong giới thượng lưu—những thủ đoạn vụng về để tiếp cận người khác.

Ví dụ như cố ý giả vờ bất cẩn, hất rượu lên người đối phương.

Đương nhiên, nếu người gây ra sự cố đó lại sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình nóng bỏng, thì dù là thủ đoạn vụng về cũng sẽ biến thành cao tay.

Người hầu không nhịn được mà liếc nhìn Tưởng Bảo Đề đang ngồi trên giường với ánh mắt thương tiếc.

Cô gái này quả thực rất xinh đẹp.

Dáng người mảnh mai, tinh tế. Khí chất lại mềm mại, dịu dàng, như một viên pha lê trong suốt, không vướng chút bụi trần nào.

Chỉ là...

Người hầu đã từng phục vụ cho rất nhiều kẻ có tiền, và cô ta hiểu quá rõ ý nghĩa của từ "bạn đời " trong thế giới này.

Với những người đàn ông giàu có và quyền lực, bạn đời chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà họ có thể tùy ý vứt bỏ hoặc thậm chí mang ra trao đổi.

Nếu biết được những suy nghĩ trong đầu viên "pha lê trong suốt" này lúc này, có lẽ sẽ không còn nghĩ cô là người thuần khiết nữa.

— Đáng ghét! Đã về mà cũng không thèm đánh thức mình!

— Rõ ràng là chính anh kéo mình tới đây, rồi lại chỉ lo vùi đầu vào công việc, ném mình ở khách sạn không thèm đoái hoài!

Tưởng Bảo Đề bực bội nghiến răng.

Lần trước kỳ nghỉ cũng bị lãng phí như vậy.

Nghe nói lần này Lư Mễ và Max sẽ tham gia một sự kiện cực kỳ nổi tiếng. Cô cũng rất mong chờ.

Nghĩ đến đây, Tưởng Bảo Đề chán nản lê thân thể mệt mỏi sau cơn ác mộng vào phòng tắm.

Ngâm mình trong bồn nước ấm, cô cố tình chụp một bức ảnh để gửi cho anh.

Bàn tay cô rất đẹp—không hề sơn móng cầu kỳ, chỉ phủ một lớp sơn bóng trong suốt.

Ngâm lâu trong nước ấm khiến đầu ngón tay trắng nõn lộ ra chút sắc hồng nhạt.

Cô nhẹ nhàng đưa tay lướt qua mặt nước, khẽ khuấy động cánh hoa trôi lững lờ trong bồn tắm.

Sau đó, cô đưa điện thoại lên, căn góc rồi nhấn chụp.

Trong bức ảnh, làn da hồng hào của cô tạo thành sự tương phản rõ rệt với sắc nước nhạt nhòa.

Một hồng nhạt, một hồng thẫm.

Đều xinh đẹp, mềm mại, giống như những đóa hoa hồng ướt át, mong manh khiến người khác không đành lòng chạm vào.

Một góc khác trong ảnh còn vô tình lọt vào đôi chân thon dài của cô, cùng với những cánh hoa nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Cô kèm theo dòng chữ:

"Vì sao vẫn chưa hết sưng (˘・_・˘) ... Đau thật đấy T-T."

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô khóa màn hình điện thoại và đặt sang một bên. Nửa người cô ngâm trong bồn tắm, vừa đùa nghịch bọt nước, vừa xem bộ phim điện ảnh mới chiếu gần đây.

Nam chính là một diễn viên con lai mà Lư Mễ gần đây say mê. Cô bạn luôn tìm cách thuyết phục Tưởng Bảo Đề thích nam diễn viên này, liên tục khen ngợi anh ta đẹp trai đến mức nào.

Nhưng sau khi xem xong, Tưởng Bảo Đề chỉ cảm thấy bình thường.

Thực ra, gương mặt của nam chính quả thật rất điển trai, không có điểm gì để chê, nhưng ánh mắt của Tưởng Bảo Đề đã bị Tông Quân Hành "nuôi" đến mức kén chọn.

Không còn cách nào khác, mỗi ngày đối mặt với một gương mặt khiến người khác nghiện ngập như thế, quả thực rất khó để động lòng với người khác.

Cô cứ thế ngủ quên trong bồn tắm mà không hay biết. Đến khi tỉnh lại, cô đã nằm trên giường, bên cạnh là Tông Quân Hành đang đọc sách.

Quyển sách có bìa màu xanh đậm, những chữ trên đó cô không hiểu được.

Cô còn hơi choáng váng, ngồi dậy và hỏi: "Em làm sao vậy?"

Tông Quân Hành đặt sách xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Em ngất xỉu trong phòng tắm. Huyết áp giảm. Hôm nay có phải em không ăn gì không?"

Cô mím môi, cố tình làm vẻ ấm ức: "Em chờ anh về ăn cùng."

Tông Quân Hành nghe vậy, sắc mặt dịu dàng hơn nhiều. Cuối cùng, anh đứng dậy, đến mép giường:"Mấy ngày nay anh bận công việc. Lần sau em cứ ăn trước đi."

Cô lập tức phản bác:"Nhưng rõ ràng anh đã về rồi. Cô dọn dẹp phòng nói anh về thay quần áo."

Tông Quân Hành kiên nhẫn giải thích:"Ở tiệc rượu bị người khác vô ý đổ rượu lên người."

"Anh đi tiệc rượu mà không mang em theo, là sợ em làm anh mất mặt sao?" Cô càng tỏ vẻ ấm ức, cố tình nói những lời dỗi hờn.

Tông Quân Hành thực ra có lý do riêng. Anh không muốn đưa cô đến nơi như vậy.

"Chỗ đó không thích hợp với em. Ngày kia có buổi tiệc từ thiện, anh sẽ dẫn em đi."

Nghe vậy, cô lập tức vui vẻ trở lại :"Nhưng làm sao lại có người đổ rượu lên người anh? Ai lại vụng về thế?"

Tông Quân Hành dừng lại một lát rồi thản nhiên nói: "Có lẽ là một cô gái muốn tiếp cận anh."

Tưởng Bảo Đề mở to mắt, không phải vì lo lắng mà là... ngưỡng mộ.

Cô ấy thực sự khâm phục người phụ nữ kia vì dám dùng cách này để đến gần Tông Quân Hành.

Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của anh: "Cô ta uống hơi nhiều, nên anh đã nhờ người 'mời' cô ta rời đi."

Cô bĩu môi, giả vờ trách móc: "Nhưng lúc đó anh không bắt máy điện thoại của em."

"Thật sao? Em gọi cho anh à?" Anh đứng dậy, lấy điện thoại từ ngăn kéo ra và thấy vài cuộc gọi nhỡ.

Cùng với đó là một tấm ảnh khiến anh phải bất ngờ.

Hóa ra cả ngày cô chỉ ngủ, chứ không phải vì chờ anh mà quên ăn cơm.

Đến khi nhận ra bụng đói, cô nhanh chóng ăn vài miếng bánh ngọt rồi làm như không có chuyện gì xảy ra.

Tông Quân Hành sau đó bước vào phòng, vẫn bộ dáng nhàn nhã với áo sơ mi trắng, quần âu đen và dép lê trong nhà.

Cả người toát lên vẻ lịch thiệp xen lẫn lười biếng.

"Hôm nay anh có chút việc gấp phải xử lý nên quên mang theo điện thoại."

Anh giải thích, đồng thời phóng to bức ảnh cô gửi lúc trước, đưa cho cô xem:
"Không phải đã hết sưng rồi sao? Nhìn chẳng khác gì bình thường."

Cô lúc chụp thì không thấy xấu hổ, nhưng giờ nhìn lại thì mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu.

"Em... rõ ràng vẫn còn hơi sưng mà."

Anh nhìn cô, cười nhẹ: "Không phải lúc nào cũng như vậy sao? Đầy đặn, mềm mại, nhìn rất đẹp."

Cô lập tức đỏ mặt, cảm thấy mình đã tự làm mình xấu hổ.

Cô lao vào lòng anh, vùi mặt vào ngực, giọng lí nhí: "Đừng nói nữa."

Anh cười khẽ, ôm cô bằng một tay:"Chụp ảnh thì không biết xấu hổ, giờ lại ngại à?"

"Em không có ngại!"

Cô cãi bướng, nhưng lại lo lắng: "Anh có chê em không?"

Anh nghiêm túc nhìn cô:"Anh ghét bỏ em cái gì chứ?"

Nói xong, anh nhẹ nhàng bế cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt chăm chú quan sát khuôn mặt cô đỏ ửng.

Da cô trắng nõn, vì xấu hổ mà phớt hồng như quả đào chín mọng.

Anh đưa tay xoa nhẹ lên má cô, giọng trầm ấm: "Anh rất thích, sờ vào rất mềm mại, thoải mái lắm."

Những lời này khiến cô càng đỏ mặt hơn, không biết anh đang khen gương mặt hay ám chỉ điều khác...

Đã 6 giờ tối, vừa vặn đến giờ ăn cơm.

Tưởng Bảo Đề không có ý định ra ngoài, nên Tông Quân Hành đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Phòng tổng thống có cả bếp riêng, thậm chí còn có một quầy bar độc lập với những chai rượu nhiều màu sắc được bày biện đẹp mắt. Nhưng vì Tông Quân Hành không cho phép cô uống rượu nên những thứ đó hầu như không được dùng đến.

Bữa ăn tối kiểu Pháp hôm nay được phục vụ khá chậm. Trong suốt bữa ăn, Tưởng Bảo Đề luôn ngồi sát bên Tông Quân Hành, bộ dạng rất căng thẳng. Một bát súp nấm uống mãi vẫn chưa xong.

Nhận thấy cô khác thường, hôm nay còn bất an hơn mọi khi, dù bình thường Tina vốn đã là người thiếu cảm giác an toàn.

Anh đặt dao nĩa xuống, trước tiên đưa tay chạm nhẹ vào trán cô để kiểm tra xem có bị sốt không. Sau đó mới hạ giọng hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Ban ngày, cô đã cố gắng gạt bỏ mọi chuyện khỏi tâm trí, nhưng một câu hỏi của Tông Quân Hành lại như khơi lên nỗi đau trong lòng cô.

Nước mắt cô tuôn trào như những hạt châu bị đứt dây, từng giọt từng giọt lăn dài xuống.

Một vài giọt rơi lên váy cô, số khác lại nhỏ xuống mu bàn tay của Tông Quân Hành—nóng hổi và trong suốt, lăn dài qua từng đường gân nổi rõ trên tay hắn.

Tưởng Bảo Đề vừa khóc sướt mướt vừa kể lại mọi chuyện, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt ngoài đường, chạy về nhà mách cha mẹ.

Tông Quân Hành nghe xong nhưng không đưa ra bất kỳ phản hồi nào.

Nếu là chuyện khác, anh có thể dễ dàng giúp cô giải quyết. Nhưng đây chỉ là những mâu thuẫn trẻ con giữa bạn bè, anh chẳng muốn hỏi cũng không muốn can thiệp.

Cô còn đang ở độ tuổi trẻ con, những cảm xúc dễ dàng nảy nở và bộc phát. Các mối quan hệ, những cuộc cãi vã, thậm chí cả chuyện hôn ước của cô, trong mắt anh đều chỉ giống như trò chơi con nít.

Dù có yêu cầu cao về cô, anh cũng không ngăn cản cô tiếp xúc với những điều phù hợp với lứa tuổi này.

Cô nên có những cảm xúc đa sầu đa cảm như vậy.

Chính những điều đó khiến cô càng hấp dẫn trong mắt anh.

Vì thế, anh không định làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và an ủi:

"anh sẽ đưa mẹ em đến đây nhé? anh có thể cung cấp điều kiện chữa trị tốt nhất cho bà ấy. Hơn nữa, hai người cũng có thể ở bên nhau."

Tưởng Bảo Đề vốn đang chìm đắm trong sự dịu dàng của anh nhưng câu nói này khiến cô giật mình tỉnh táo.

"Không... không được đâu. Mẹ em đã quen sống ở đó rồi, bà ấy sẽ không muốn đến đây đâu."

"Thật vậy sao?"

Anh cười mà như không cười, nhưng ánh mắt xanh lam lại vô cùng bình tĩnh. "Là mẹ em không muốn đến, hay em không muốn bà ấy đến?"

Tưởng Bảo Đề toát mồ hôi lạnh.

Cô biết rằng không thể giấu anh bất kỳ điều gì, vấn đề chỉ là anh có muốn vạch trần hay không.

Phần lớn thời gian, anh đều bao dung cô.

Tưởng Bảo Đề cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh

Cô còn nhỏ, chưa trải đời nhiều, cảm xúc đều hiện rõ trên khuôn mặt. Lá gan cũng không lớn, chưa chạy được đi đâu đã sợ hãi đến phát run.

Đúng là đồ vô dụng.

Anh khẽ thở dài, giọng nói vang lên cực nhẹ:

"Anh có nói gì đâu mà sợ đến thế."

Tưởng Bảo Đề không chịu mở miệng nói thêm câu nào.

Anh khẽ cười, kéo cô vào lòng vỗ về:

"Thôi nào, ăn cơm trước đã."

Bữa cơm kéo dài hơn một giờ, bên ngoài trời đã tối đen.

Nghe nói tối nay bờ biển có tổ chức tiệc ngoài trời, thậm chí còn mời cả ca sĩ Âu Mỹ nổi tiếng đến biểu diễn.

Tưởng Bảo Đề rất muốn đi, nhưng cô biết mình hôm nay chắc chắn không được phép đến đó.

Tông Quân Hành sẽ không bao giờ để cô đến những nơi như vậy.

Anh thừa hiểu ở đó sẽ xảy ra những chuyện gì.

Mỗi lần tiệc tàn, thứ xuất hiện nhiều nhất trên mặt đất chính là những chiếc b-ao c-ao s-u đã qua sử dụng.

Dĩ nhiên, những chuyện này Tưởng Bảo Đề hoàn toàn không biết.

Cô được anh bảo vệ rất kỹ càng.

Đến 8 giờ tối, sau khi nhận được thông báo từ người giúp việc rằng tình trạng của mẹ cô đã khá hơn nhiều, cô mới dám gọi điện về nhà.

Mẹ cô vẫn luôn an ủi:

"Mẹ không sao đâu. Chỉ cần Olive của mẹ vui vẻ là mẹ mãn nguyện rồi."

Olive là tên tiếng Anh của Tưởng Bảo Đề, từ nhỏ mọi người xung quanh đều gọi cô như vậy.

Nhưng hiện tại, thậm chí cô phải mất một lúc lâu mới phản ứng được rằng đó chính là tên mình.

Phải rồi, bây giờ cô đã quen được gọi là Tina.

Bởi vì Tông Quân Hành không thích cái tên trước đây của cô. Anh yêu cầu mọi thứ thuộc về cô đều phải thuộc về anh—bao gồm cả tên họ của cô.

Còn lý do vì sao không đổi sang một cái tên tiếng Trung? Đương nhiên là vì không cần thiết.

Ở bên nhau lâu như vậy, anh chỉ gọi cô là Tina.

Nhưng Tưởng Bảo Đề và Olive mới thực sự là con người của cô. Tina thì không.

Rõ ràng là cô gọi điện về vì lo lắng cho tình trạng của mẹ mình, nhưng ngược lại, mẹ lại là người luôn an ủi cô.

Điện thoại chưa cúp, Tưởng Bảo Đề đã không kìm được nước mắt.

"Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Con sẽ nói chuyện với bố về chuyện hôm qua..."

Mẹ cô ngắt lời:

"Không sao đâu, đừng làm phiền bố con. Dạo này ông ấy đang đau đầu vì công việc."

Tưởng Bảo Đề biết rõ, mẹ chỉ nói vậy để bảo vệ cô. Dù sao, bố cô cũng chẳng bao giờ lãng phí thời gian vì những chuyện như thế.

Cuộc trò chuyện với mẹ không khiến cô cảm thấy khá hơn, mà ngược lại, cô càng thêm buồn bã.

Bởi vì mẹ vẫn luôn dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc.

"Bảo bối à, bên đó con nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ nhé. Đừng làm mẹ lo lắng. Mẹ sẽ chuyển thêm tiền vào tài khoản cho con. Kỳ nghỉ này hãy đi du lịch cùng bạn bè một chút. Nhớ chụp nhiều ảnh gửi cho mẹ xem nhé. Mẹ nhớ con lắm."

Tưởng Bảo Đề cố nén nước mắt, ép mình mỉm cười, vì sợ mẹ sẽ lo lắng nếu nghe thấy cô khóc.

"Vâng ạ, con sẽ ăn uống đúng giờ và chăm sóc bản thân. Mẹ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Sau khi cúp máy, cô nhìn tin nhắn thông báo chuyển khoản vừa nhận được.

120.113 tệ.

Con số vừa tròn vừa lẻ.

Không cần đoán cũng biết, mẹ đã chuyển hết tiền tiết kiệm của mình cho cô.

Mấy năm qua, tiền mẹ gửi, cô hầu như chưa bao giờ đụng đến. Nhưng cô cũng không thể trả lại, vì nếu làm vậy, mẹ sẽ buồn.

Mẹ luôn cảm thấy có lỗi vì để con gái sống một mình nơi đất khách quê người, không thể ở bên chăm sóc.

Gửi tiền là điều duy nhất mẹ có thể làm cho cô.

Tưởng Bảo Đề không thể tước đoạt điều đó.

Vì vậy, cô nhất định sẽ quay về nước.

Tông Quân Hành không thể nào so sánh được với mẹ cô.

—Nhưng lúc này, cô đang đau khổ đến mức chỉ muốn được Tông Quân Hành ôm lấy.

Anh đang nghe điện thoại thì cửa thư phòng bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài.

Một cái đầu nhỏ len lén thò vào trong, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, sưng húp.

Sắc mặt anh nghiêm nghị và lạnh lùng, rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi trạng thái công việc.

Thấy Tưởng Bảo Đề, anh chỉ nói một câu:

"Chờ một lát."

Sau đó, anh hỏi cô:

"Làm sao vậy?"

Tưởng Bảo Đề lúc này mới đẩy cửa ra hoàn toàn:

"Em có thể... có thể vào không?"

Dù đã bước vào phòng, nhưng cô vẫn tỏ ra vô cùng ngượng ngùng.

Ánh mắt của Tông Quân Hành lúc này khiến cô hơi sợ hãi—lạnh lùng và thờ ơ, mang nét kiêu ngạo của một người ở vị trí quyền lực.

May mắn là anh chưa bao giờ thể hiện sự kiêu ngạo đó với cô.

Gật đầu, anh thản nhiên nói:

"Vào đi."

Sau đó, anh cúp điện thoại.

Tưởng Bảo Đề để mái tóc dài được búi tùy ý ra sau đầu, cố định bằng một chiếc kẹp cá mập.

Bộ áo ngủ lụa mỏng manh trên người cô không hề che giấu điều gì.

Ánh đèn trong phòng hắt ra từ một góc, khiến bóng dáng cô như chìm trong một lớp lụa mờ ảo.

Tông Quân Hành lặng lẽ quan sát. Chiếc điện thoại được đặt trên bàn, một tay anh nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn. Vì chưa kịp tắm rửa, nên anh vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen.

Tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ một phần cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ.

Tưởng Bảo Đề không cố ý làm phiền anh, nhưng hôm nay cô không muốn ngủ một mình.

Cô sợ mình sẽ mất ngủ hoặc gặp ác mộng.

Vì vậy, cô lí nhí hỏi:

"Hôm nay em có thể ngủ cùng anh không?"

Tông Quân Hành không trả lời ngay mà chỉ tiện miệng hỏi:

"Đôi mắt em sao lại sưng lên thế?"

"Vừa mới khóc."

Cô tiến lại gần hơn, để mặc bản thân chìm trong mùi hương nam tính độc đáo của anh.

Sự bao bọc đó khiến cô dần cảm thấy an toàn hơn.

Nghe vậy, giọng anh cũng dịu đi nhiều:

"Anh còn một chút việc cần xử lý."

"Không sao đâu, em sẽ không làm phiền."

Thực ra, anh định nói rằng mình có thể sẽ làm ồn, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Sau đó, Tưởng Bảo Đề ngồi lên đùi anh, được anh bế vào lòng như bế một đứa trẻ. Vừa làm việc, anh vừa dỗ dành cô.

"Vậy nên em khóc là vì thương mẹ em à?" Anh đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện.

"Ừm."

Cô lén dùng áo sơ mi của anh để lau nước mắt, thậm chí còn tiện thể lau luôn cả nước mũi. "Mẹ lúc nào cũng dồn hết tiền tiết kiệm đưa cho em, trong khi bản thân chẳng có bao nhiêu."

Tông Quân Hành để ý thấy hành động của cô nhưng không nói gì, chỉ lấy khăn giấy lau sạch nước mắt còn sót lại trên mặt cô.

"Anh có một ít cổ phiếu ở nước em, có thể chuyển nhượng cho mẹ em." Anh không giỏi trong việc an ủi cảm xúc, nhưng về mặt kinh tế thì khác. Không thể trực tiếp đưa tiền, anh đành chọn cách khác.

Tưởng Bảo Đề do dự. Cô biết, cái gọi là "một ít" của anh và "một ít" trong suy nghĩ của cô chắc chắn không cùng một đẳng cấp

"Mẹ em không ngốc đâu, bà ấy sẽ không nhận đồ của người lạ đâu."

Nói xong câu đó, cô bỗng cảm thấy có chút chột dạ. Thực ra, những lúc mẹ ốm nặng thì đúng là...

"Cứ giao cho anh xử lý." Anh điềm tĩnh giải quyết vấn đề khiến Tưởng Bảo Đề bao lâu nay đau đầu mà chẳng tìm ra cách.

Vì thế, cô rất khó mà không dựa dẫm vào anh. Ở nơi đất khách quê người, có một người đàn ông mạnh mẽ như vậy xuất hiện, giải quyết mọi vấn đề giúp cô, cho cô mọi thứ cô cần—làm sao có thể không ỷ lại, không rung động cho được?

Tưởng Bảo Đề cuối cùng cũng ngừng khóc, nhưng vẫn không chịu ngủ. Cô khăng khăng chờ Tông Quân Hành làm việc xong rồi mới đi ngủ cùng anh.

Sợ cô chán, anh vừa làm việc trên máy tính vừa mở hoạt hình trên một màn hình nhỏ để cô xem.

Rõ ràng bên cạnh có một màn hình lớn hơn, nhưng cô cứ đòi xem chung màn hình với anh.

Xem hoạt hình được chưa tới mười phút, cô đã bắt đầu gà gật. Mỗi lần trán gần chạm vào bàn là cô lại giật mình bật dậy, như có cảm ứng vậy.

Cho đến lần cuối cùng, trán cô cuối cùng cũng đụng xuống—nhưng không phải là bàn mà là tay anh.

Tông Quân Hành nâng đầu cô lên: "Mệt rồi thì đi ngủ đi."

Cô lắc đầu, mắt không mở nổi nhưng vẫn cố chấp: "Em không buồn ngủ, chỉ là mí mắt hơi nặng thôi, mở không lên."

Cô không biết rằng, anh đã ngừng làm việc từ lâu.

Từ lúc cô bắt đầu gà gật, anh đã không ngừng nhìn cô.

Tông Quân Hành quyết định kết thúc công việc sớm, bởi vì anh biết, nếu anh thức trắng đêm làm việc, Tina cũng sẽ thức trắng đêm với anh.

Có vẻ như hôm nay cô thực sự không muốn ngủ một mình.

Cuối cùng, Tưởng Bảo Đề cũng được như ý, nằm trên giường của Tông Quân Hành.

Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cô một chút. Cánh tay cô dựa sát vào người anh, thậm chí còn cảm nhận rõ ràng đường nét cơ bắp bên dưới lớp áo ngủ.

Rõ ràng có hai cái chăn, nhưng cô cứ khăng khăng phải dùng chung với anh. Đã vậy, vào chăn xong còn không chịu nằm yên, cứ dán sát vào người anh.

Tông Quân Hành không phản ứng nhiều. Anh hiểu đây là biểu hiện của sự bất an.

Bên trong cô không mạnh mẽ như vẻ ngoài. Dù ngày thường lạc quan, nhưng thực chất lại rất nhạy cảm và yếu đuối, để ý đến ánh mắt của người khác.

Tông Quân Hành biết gia đình cô rối loạn, nhưng lại không hiểu vì sao cô còn muốn quay về nơi đó.

Ở bên cạnh anh không tốt sao?

Anh có thể cho cô mọi thứ.

Tưởng Bảo Đề tất nhiên sẽ muốn rời đi.

Ngoài mẹ cô ra, còn một lý do khác khiến cô muốn rời xa anh.

Cô không phải là một người ngốc nghếch. Ở bên cạnh Tông Quân Hành lâu như vậy, ít nhiều gì cô cũng cảm nhận được đôi điều.

Tông Quân Hành bản chất không phải là người tốt.

Người ta gọi anh là quý ông vì anh luôn giữ phong thái lịch lãm và điềm tĩnh. Nhưng anh không đơn giản như vậy.

Sinh ra đã đứng trên đỉnh thế giới mà 99,9% người khác không thể với tới, anh còn dựa vào tham vọng và năng lực để đưa mọi thứ lên đỉnh cao trong vài năm ngắn ngủi.

Người như thế sao có thể là người tốt?

Nhưng chỉ cần không làm hại cô, thì anh chính là người tốt.

Tưởng Bảo Đề rất tỉnh táo. Nếu anh không yêu cô đến mức khắc cốt ghi tâm, chỉ là thích cô một chút, thì đó không phải thứ cô cần.

Với Tông Quân Hành, tình cảm không phải là thứ cần thiết. Mọi thứ đều phải nhường chỗ cho tham vọng của anh.

Cái gọi là "thích một chút" hay "yêu một chút" có thể khiến anh mềm lòng trong chốc lát, nhưng cũng có thể bị vứt bỏ không chút do dự.

Anh chỉ hưởng thụ cảm xúc khi rảnh rỗi.

Tưởng Bảo Đề hiểu rõ tất cả, nên cô không tự lừa dối bản thân.

Đêm đó, cô chủ động hiếm hoi.

Cô cần một thứ gì đó để lấp đầy tâm hồn trống rỗng của mình.

Phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng mờ ảo bao phủ khắp nơi.

Tông Quân Hành hôn cô. Tưởng Bảo Đề nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập.

Không biết đã bao lâu trôi qua, giọng cô mỏng manh vang lên: "Anh có thể... thô lỗ với em một chút không?"

"Thô lỗ?" Giọng anh khàn đi, nhưng cô không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Cô ấp úng, khó mở lời: "Ý là... đừng dịu dàng quá."

Trải qua quá nhiều chuyện đau lòng, cô cần một nơi để phát tiết cảm xúc.

Cô đã nhận ra mình thích cảm giác bị anh ấn chặt eo hoặc siết chặt cổ tay.

Anh hiểu ý cô và làm như cô mong muốn.

Nhưng giây tiếp theo, Tưởng Bảo Đề nhận ra mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Tông Quân Hành cởi áo ngủ, để lộ thân hình rắn chắc với bờ ngực dày rộng và cánh tay cơ bắp săn chắc.

"Em biết bây giờ em trông giống gì không?"

Tưởng Bảo Đề hơi sững người, theo phản xạ hỏi lại:

"Giống gì?"

Khóe môi anh khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp đầy áp lực:

"Giống một con cún khát tình."

Ban đêm thường gắn liền với nguy hiểm, từ thời cổ đại đến nay đều như vậy.

Và đêm nay cũng không ngoại lệ.

Max đang đau đầu vì thiết lập nhân vật mới cho bộ truyện tranh mà nhóm họ đang làm.

Lần này, Lư Mễ gợi ý rằng nhân vật nam chính là một con rồng... và có hai cái.

Trong khi đó, Tưởng Bảo Đề rúc mình trong chăn mềm mại, không giống thường ngày sẽ đau nhức sau cuộc quan hệ tìn-h dụ-c. Ngược lại, hôm nay cô cảm thấy thư giãn và thoải mái.

Trước đây, cô luôn nghĩ rằng kích cỡ của người nước ngoài rất đáng sợ, cơ thể con người dù có co giãn đến đâu cũng khó lòng chịu đựng nổi.

Giống như cô và Tông Quân Hành vậy.

Con "quái thú" ấy ngay cả khi đang ngủ say cũng khiến cô kinh hãi, huống chi là lúc thức tỉnh ở trạng thái sung mãn nhất.

Nhưng hôm nay khác hẳn.

Tông Quân Hành cực kỳ để ý đến cảm xúc của cô, có lẽ vì anh nhận ra cô đang đau khổ.

Anh dịu dàng nói:

"Đừng dùng cách làm tổn thương bản thân để che giấu nỗi đau khác. Tina, em là một cô gái ngoan, sai lầm không phải ở em."

Max tag tên cô: "Lúc nào cũng thiếu cậu ."

Lần trước, Tưởng Bảo Đề đưa ra giả thuyết về sản phẩm truyện tranh của cô ấy, đã được khen ngợi rất nhiều, nên lần này Max rất mong chờ xem cô sẽ đưa ra yêu cầu gì.

Sau một đêm, sắc mặt của Tưởng Bảo Đề đã hồng hào hơn, nỗi đau cũng vơi bớt phần nào.

Cô kết hợp thực tế, mặt đỏ tai hồng gõ hai từ tiếng Anh lên màn hình: "Giant roots. ( rễ cây khổng lồ =)))) ý là cái ấy ấy của đàn ông )"

Max và Tina nhìn màn hình một lúc, rồi nhanh chóng hiểu ra từ vựng tiếng Anh kiểu Trung Quốc này.

Max sửng sốt:

"Two? Giant roots? OMG! Đây là truyện lãng mạn, không phải truyện kinh dị đâu!"

Tông Quân Hành đã ra ngoài làm việc. Vì hôm qua cô trách móc anh, lần này anh tính đưa cô đi cùng, nhưng cô lại ngủ nướng không chịu dậy.

Cô cứ rầm rì đòi ngủ thêm mười phút, rồi lại thêm mười phút nữa. Cuối cùng, anh đành để khách sạn dời giờ đưa cơm lại nửa tiếng rồi rời đi trước.

Khi tỉnh dậy, Tưởng Bảo Đề xấu hổ nhìn đồng hồ—cô đã ngủ đến tận buổi chiều!

Vừa rời giường, cô nhận được cuộc gọi từ Tề Văn Chu.

Cậu ta báo tình hình sức khỏe của mẹ cô và dò hỏi tiến độ về nước.

Cô vẫn còn tức giận nên đáp lại:

"Chúng ta đã không phải bạn bè!"

Tề Văn Chu ngập ngừng:

"Đính hôn... tôi không đi . Tôi đã rời khỏi nhà rồi."

Cô ngỡ ngàng:

"Cái gì?"

Cậu ta nói tiếp:

"Vốn dĩ tôi không muốn cưới Tưởng Bảo Châu, huống chi còn xảy ra chuyện ngày hôm qua. Đề Đề, tôi chắc chắn đứng về phía em! Chúng ta còn mặc chung quần lớn lên cơ mà

Cô lập tức ghét bỏ phản bác: "Ai cùng cậu mặc chung một cái quần lớn lên!"

Tuy nhiên, ngữ khí của cô so với trước đây đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ít nhất không còn vội vã như vậy.
Nghe được sự thay đổi của cô, Tề Văn Chu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta cùng Tưởng Bảo Đề lớn lên cùng nhau, từ trước đến nay đều là "công chúa" và "người hầu" trung thành nhất bên cạnh cô.

Cậu hiểu rõ tính cách của cô, dù sao cũng là người cùng cô trưởng thành.
Tính tình cô có chút hư, như một quả pháo nhỏ, dễ dàng bùng nổ. Nhưng cũng chỉ cần một lời nói, mọi chuyện lại ổn thỏa.

"Gần đây, có lẽ tôi sẽ phải ra nước ngoài một chuyến để tránh sóng gió. Ba tôi hiện giờ đã phái người đi khắp nơi tìm tôi, treo giải thưởng, dán thông báo khắp nơi, ai tìm được tôi sẽ thưởng 500 vạn, cung cấp manh mối hiệu quả thì thưởng 20 vạn. Đào ba thước đất cũng phải tìm ra tôi. Tôi thật sự không có cách nào, cho nên tính toán đi Pháp thăm bà ngoại, sau đó qua Mỹ tìm cậu."

Khoan đã!

500 vạn!?

Chờ một chút!

Qua Mỹ tìm cô!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro