Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20 : Em muốn dời xa anh đúng không Tina

Chương 20 : Em muốn dời xa anh đúng không Tina

Tông Quân Hành không giỏi tiếng Trung, tiếng Quảng Đông lại càng kém, vì vậy anh cũng không thể hoàn toàn hiểu được cô đang nói gì, nhưng anh biết giấc ngủ của cô không được yên ổn.

Anh vẫn luôn nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho cô, thỉnh thoảng còn luồn tay vào trong chăn, nhẹ nhàng ấn lên eo cô để giúp cô thoải mái hơn.

Tưởng Bảo Đề rầm rì rồi rúc vào lòng anh, đôi tay nhỏ bé không chịu yên phận, cọ mở cúc áo sơ mi của anh và thò tay vào bên trong.

Lần này, những lời cô nói mơ đã chuyển sang tiếng Anh.

Cuối cùng thì anh cũng nghe hiểu.

"Ồ... Thật lớn... Sữa... Mommy."

ánh mắt anh bất đắc dĩ, đưa tay lau đi nước miếng đang chảy ra từ khóe miệng của cô. Sau đó, anh lại kéo rộng cổ áo sơ mi của mình.

Đến nửa đêm, Tưởng Bảo Đề đã hoàn toàn vùi mặt vào ngực anh.

Dù trước đây anh rất ưa sạch sẽ, giờ phút này, anh lại lặng lẽ để mặc cô, dù cơ thể cô đầy mùi rượu, vẫn để cho cô liếm lên ngực anh, tất cả đều là nước miếng.

Cơ bắp của anh lớn và rắn chắc, đường cong đẹp như tạc, ngay cả Tưởng Bảo Đề, người có yêu cầu khắt khe và gu thẩm mỹ tinh tế, cũng không thể cưỡng lại được sức hút của anh.

Tông Quân Hành không chỉ quyến rũ nhờ vào năng lực và địa vị, mà ngay cả khi bỏ hết thân phận và tài sản, bản thân anh đã đủ sức khiến người khác không thể rời mắt.

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, dù anh không để lộ cảm xúc, nhưng sự hấp dẫn của anh vẫn dễ dàng khiến người khác đắm chìm.

Và giờ đây, cô đã hoàn toàn rơi vào giấc mơ nguy hiểm đó.

Huống chi là Tưởng Bảo Đề. Cô chẳng có gì là cảnh giác đúng như những lời người ta thường nói về những cô công chúa yếu đuối. Cô đã sớm bị mê hoặc, tâm trí rối bời. Miệng thì nói muốn rời khỏi anh, nhưng cơ thể lại luôn thể hiện điều ngược lại.

Cô lúc nào cũng tưởng tượng mình bị anh ôm, cảm nhận cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của anh. Cô thường rúc vào ngực anh, cảm nhận cơ thể ấm áp, hít hà mùi hương riêng biệt của anh, như thể đó là thứ mà cô khao khát.

Có lẽ cô không tìm kiếm tình thương của một người cha từ anh, mà là một sự mạnh mẽ, một kiểu quyền lực, một sự kiểm soát và hướng dẫn mà chỉ anh mới có thể mang lại, khiến cô cảm thấy an toàn mà không ai khác có thể đem lại.

Tất nhiên, tình cảm của cô đối với anh không thể so với tình cảm cô dành cho gia đình, đặc biệt là mẹ. Tưởng Bảo Đề luôn quan niệm rằng không ai quan trọng hơn mẹ mình. Cảm xúc của cô có thể không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng ít nhất, đó là những gì cô ấy cảm nhận lúc này.

Khi say rượu, hậu quả là đau đầu.

May mắn là không có hậu quả nghiêm trọng như cô đã tưởng – ít nhất là không bị Tông Quân Hành cấm túc lần nữa.

Dù lúc này Tưởng Bảo Đề vẫn cảm thấy đau đầu và lo lắng, sợ rằng anh sẽ nhắc lại chuyện hôm qua. Nhưng anh lại chẳng đề cập gì, hơn nữa cô chỉ thấy anh một lúc ngắn ngủi. Cô ngạc nhiên khi thấy anh đứng trong phòng thay đồ của mình. Có lẽ anh vừa tỉnh dậy, hoặc là đã vội vàng hoàn thành một số công việc, giờ thì chuẩn bị ra ngoài.

Tưởng Bảo Đề nhìn xuống tấm thảm, nơi có quần áo của cô và anh. Chúng đã bị vứt lộn xộn, áo sơ mi của anh đè lên chiếc váy của cô, còn chiếc quần tây của anh vướng vào chiếc legging của cô. Cà vạt của anh quấn quanh chiếc khăn quàng cổ của cô. Một sự kết hợp giữa sự chín chắn và sự ngây thơ đối lập nhau.

Cô ấy ngây người, và một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu:

"Liệu Tông Quân Hành có làm gì mình khi cô say rượu đêm qua không?" Cô lùi lại vào trong chăn, cẩn thận kiểm tra cơ thể mình, và mừng rỡ khi không thấy dấu vết gì. Cô còn rất tốt.

Tuy nhiên, cô không biết rằng, những dấu vết lại xuất hiện trên cơ thể của Tông Quân Hành.

Cô say rượu và đã không kiểm soát được mình.

Cô không nhớ hết mọi thứ, nhưng vẫn có những lời nói thiếu kiểm soát: "Anh có biết không..."

Cô gần như chảy cả nước miếng, "Khi anh cúi xuống, quần tây của anh căng lên... thật sự rất quyến rũ."

Thật sự là bộ đồ vừa vặn hoàn hảo, kích cỡ đúng chỗ, không thừa một chút nào. Tông Quân Hành cười nhẹ, khóe môi cong lên, đôi mắt nheo lại: "Quyến rũ à? Em đang nói về anh sao?"

Thực sự là một lời khen hiếm hoi. "Ừ, thật sự rất..."

Anh thật sự rất thích hợp với bộ vest, theo cái nhìn của Tưởng Bảo Đề, trên thế giới này, có lẽ không ai mặc vest lại phù hợp như anh.

Dù anh có vẻ ngoài lạnh lùng, không dễ gần, nhưng cái cảm giác áp bức từ một người ở vị trí cao, mạnh mẽ khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Sức hút của anh đến từ chính sự kiên định, có thể khiến người ta tự nguyện khuất phục.

"Với một người có địa vị cao và mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, trong lòng cô luôn có một ham muốn mãnh liệt. Đó chính là... cô cũng muốn thấy bộ dạng hèn mọn của anh."

Tưởng Bảo Đề cảm thấy có chút bất công, vì mỗi lần anh làm gì cũng giữ được vẻ bình tĩnh, không mất đi thể diện, kể cả trong những lúc trên giường

Anh hiếm khi để lộ cơ thể trần truồng, áo sơ mi của anh chỉ hớ hênh vài chiếc cúc, để lộ cơ ngực rắn chắc. Quần của anh luôn chỉnh tề, chỉ có thắt lưng là thỉnh thoảng được tháo ra.

Nhưng với Tưởng Bảo Đề, những gì cô có, bao gồm cả những chỗ mà mẹ cô chưa từng thấy, thì anh đã nhìn qua và quá quen thuộc. Anh không chỉ biết rõ từng phần cơ thể cô, mà còn hiểu rõ những vết sẹo, những đặc điểm khác biệt trên cơ thể cô.

Có lẽ vì điều này mà trong lòng cô cảm thấy một sự ấm ức, và mặc dù không dám nói ra, nhưng nỗi bức bối này cứ mãi dày vò cô. Vì thế, trong cơn say, cô bắt đầu khóc lóc.

"Em muốn xem mông anh."

Tông Quân Hành nhíu mày, nghĩ rằng mình nghe nhầm, liền hỏi lại: "Em muốn xem cái gì?"

"Em muốn xem

"Mông."

Cô uất ức: "Em muốn xem mông anh. Anh đã xem qua em rồi mà."

Đến sau đó, những chuyện gì đã xảy ra, cô không nhớ rõ, vì cơn say khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.

Cô cũng không nhớ anh có đồng ý yêu cầu này hay không.

Có lẽ anh không đồng ý.

"Anh bao dung nhưng trong một phương diện nào đó. Anh sẽ không cho phép mình trở thành người bị đùa bỡn.

"Tưởng Bảo Đề suýt nữa đã quên, anh ngoài việc là người được chọn hoàn hảo trong mắt cô, anh còn là một người quyền cao chức trọng giống như một người cha. Bản tính anh ngạo mạn, đồng thời cũng rất máu lạnh."

Dù cô cảm thấy không công bằng, tình cảm giữa họ lẽ ra phải bình đẳng, nhưng Tông Quân Hành luôn mạnh mẽ, cường thế.

Dù đôi khi anh có sự bao dung, nhưng đó cũng chỉ là sự ban phát từ một vị trí cao giống như một ân huệ. Anh luôn nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương hại. Trong lòng cô, sự bất công cứ mãi kêu gào: Không công bằng, không công bằng!

"Có chuyện gì vậy? Sao em cứ dùng anh mắt như thế nhìn anh như vậy?" Tông Quân Hành thậm chí chưa kịp thắt cà vạt, chỉ để nó lỏng lẻo, treo trên cổ áo sơ mi, rũ xuống một cách lộn xộn.

Anh đi đến mép giường ngồi xuống,.

Tưởng Bảo Đề vẫn còn đau đầu, không nói gì. Tông Quân Hành cười nhẹ, một tay chống giường, người hơi nghiêng về phía cô, hướng cô yêu cầu: "Giúp anh thắt cà vạt."

Cô chậm chạp trả lời: "Em không biết thắt đâu."

"Không sao."

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô đang giấu trong chăn ra, lòng bàn tay thô ráp vuốt nhẹ lên bàn tay mềm mại của cô. Cô mềm mại, cả thân thể và giọng nói cũng dịu dàng như vậy. Anh rất thích.

"Thử xem đi." Anh nhẹ nhàng dụ dỗ.

Tưởng Bảo Đề cảm thấy mình chắc chắn bị anh dụ dỗ, nếu không sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Cô chậm rãi sờ soạng, thử thắt cà vạt, rồi vuốt ra ngoài. Cà vạt lụa trong tay cô giống như món đồ chơi của trẻ con.

Không biết đã qua bao lâu, một chiếc nơ Windsor xiêu vẹo cuối cùng cũng thành hình, thắt trên cổ áo của anh. Cô hơi bối rối nói: "Hình như... nó hơi xấu."

Anh lấy cà vạt kẹp từ bên cạnh, đưa cho cô: "Đừng lo."

Cô làm theo, hoàn thành xong, rồi đứng một bên tự thưởng thức. Với cách ăn mặc cẩn thận, chiếc nơ thô ráp trông có vẻ không được đẹp mắt.

Cô lo lắng, vội vàng lấy tay xoa xoa lên thảm lông dưới chân: "Nếu không... anh bỏ nó đi, quá xấu."

Anh không phản bác, chỉ nhẹ nhàng cười: " Bỏ nó em sẽ buồn sao?"

"Ừ..."

Cô làm bộ mặt ngoan ngoãn, có chút uất ức, "Em sẽ rất buồn. Thậm chí vào nửa đêm, em sẽ trộm khóc trong chăn."

Anh cúi người, xoa đầu cô: "Vậy thì không bỏ nữa."

Cô hài lòng với đáp án, nhưng vẫn muốn làm ra vẻ hiểu chuyện: "Nhưng... nếu có người cười anh thì sao?"

Có thể nhận thấy hôm nay anh phải tham gia một buổi sự kiện rất trang trọng, điều này thể hiện qua cách anh ăn mặc. Cổ tay áo với nhiều cúc càng chứng tỏ sự trang trọng, thường thì ba chiếc, hôm nay là bốn chiếc.

Anh nhẹ nhàng an ủi cô: "Không ai dám đâu."

Vậy là Tưởng Bảo Đề đã bị anh dỗ dành. Cô thực sự rất dễ bị dỗ dành.

Cô ngồi trên giường, di chuyển một chút, gần lại anh hơn. Cô ôm cổ anh, tựa đầu vào vai anh và hỏi: "Ngày hôm qua em uống hơi nhiều, anh có giận em không?"

Cô rất biết cách khoe khoang, đặc biệt là khi được lợi rồi còn khoe. Dĩ nhiên, vì cô biết anh rất thích cô như vậy.

Anh không giấu giếm: "Có chút giận, nhưng không đến mức giận thật. Dù sao thì cũng là anh đồng ý ngầm."

Vai anh rộng và chắc chắn, cô cảm nhận được sự yên bình mà trước giờ chưa từng có khi tựa vào đó. Cô tưởng tượng đến sau này khi về nước, không thể tựa vào vai anh như thế nữa, và cô cảm thấy mình phải tận dụng thời gian để nắm lấy những khoảnh khắc này.

Anh mang hơi thở của một người đàn ông trưởng thành, ổn trọng, khiến cô muốn vùi mặt vào ngực anh.

Khi yêu một người, người đó sẽ để lại dấu ấn trong suốt quãng đời còn lại. Cô thiếu tình thương của cha, nên luôn khao khát loại tình yêu này, thậm chí không ngần ngại hy sinh để có được nó.

Cô nỗ lực để được anh yêu thương, như một người cha yêu thương cô vậy.

Khi trưởng thành, cô đã gặp nhiều người cùng tuổi, những người theo đuổi cô, nhưng không ai khiến cô cảm thấy gì đặc biệt.

Cho đến khi gặp anh, cô không thể không bị anh cuốn hút.

Anh không chỉ thỏa mãn khát khao trong lòng cô, mong muốn bị "quản giáo", mà còn khiến cô cực đoan khát khao sự vinh quang quyền lực mà anh mang lại, điều này chưa từng được thỏa mãn trước đây. Cô không thể tìm thấy ai cùng tuổi với mình có thể sánh được với anh.

Không, không chỉ có anh, mà ngay cả những người bạn cùng tuổi của anh, hoặc là những người như daddy của cô, cũng không ai có thể so sánh với anh.

Tưởng Bảo Đề nói với anh, ngày hôm qua cô chẳng làm gì cả, chỉ uống một chút rượu cocktail đặc biệt của Lư Mễ, cô không biết nó mạnh đến vậy: "Nếu biết trước, em nhất định sẽ không uống."

Cô diễn đạt vụng về như vậy, nhưng anh chỉ cần liếc mắt là biết ngay, nhưng vẫn không nói gì

"Thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao. Em đã trưởng thành, không phải là đứa trẻ nữa." Anh nói nhẹ nhàng, vừa đưa tay chỉnh lại tóc cô bị rối sau khi ngủ.

"Anh hôm nay định đi đâu sao?" Cô trêu chọc khi thấy anh mặc bộ vest và đang sửa lại khăn tay trong túi.

Anh không thể không nghiêm túc, nghĩ đến là một sự kiện rất quan trọng. Anh trả lời: "Đi tham gia một hôn lễ."

"Hôn lễ?"

Tưởng Bảo Đề ngạc nhiên một lát, "Của ai vậy?"

"Người trong gia đình."

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô ra, lại chỉnh lại bộ đồ cô làm rối, "Không có phương tiện đưa em đi, nên em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về."

Thật ra, trong lòng Tưởng Bảo Đề đã biết lý do. Tông Quân Hành không nghĩ đến việc giới thiệu cô với gia đình anh. Có lẽ như Elena đã nói, những cô gái trẻ xinh đẹp này dùng thân thể và tuổi trẻ để đổi lấy tiền bạc.

Tông Quân Hành là một người không thể dừng lại vì bất kỳ ai. Anh không thể vì bất cứ ai mà thay đổi quyết định.

Anh đã cho cô một cuộc sống xa hoa, đầy đủ về vật chất và tinh thần, thỏa mãn tất cả nhu cầu của cô, bao gồm cả dục vọng. Nhưng người ta không thể tham lam quá mức, không thể muốn tất cả mọi thứ. Biết đủ sẽ cảm thấy vui vẻ – những lời này là mẹ của cô nói.

Đúng vậy, ngay cả daddy, người như vậy, cũng không thể chỉ yêu một người, chỉ vì một người mà dừng lại.

Cô chưa bao giờ thấy daddy tỏ ra yếu thế trong gia đình

Anh là người mà đám tiểu thư yêu chiều chồng mình, và đám hậu bối kính trọng cha mình.

Anh luôn xuất hiện với dáng vẻ uy nghiêm và cao ngạo.

Kẻ đứng trên không bao giờ cúi đầu, đặc biệt là khi đối mặt với những người yếu kém hơn mình quá nhiều.
Huống hồ, đây lại là Tông Quân Hành.

Anh đứng ở một vị trí quá cao, cả về thân phận lẫn địa vị.

Ngay cả người mà Tưởng Bảo Đề xem là một người cha vĩ đại, đứng trước mặt anh cũng chẳng đáng để nhắc tới, huống hồ là cô.

Ai... Thật khó mà tưởng tượng được.

Số lần anh cúi xuống trước mặt cô ít đến đáng thương—chỉ là khi vùi mặt vào ngực cô mà thôi.

Nó chẳng qua là một cách để điều hòa cuộc sống, giúp anh giải tỏa căng thẳng và mệt mỏi, giống như một liều thuốc mà không hề gây nghiện.

Một thứ không cần thiết, thậm chí có thể buông bỏ bất cứ lúc nào.

Tưởng Bảo Đề cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, bèn chất vấn:

"Vì sao chứ?"

Vì sao anh không thể đưa cô đi theo mình?

Tông Quân Hành không trả lời câu hỏi đó.

Anh và Tưởng Bảo Đề khác nhau, quyền chủ động từ trước đến nay luôn nằm trong tay anh.

Ngay cả khi anh thỉnh thoảng tỏ ra bao dung, cũng chẳng qua là để thỏa mãn ham muốn của bản thân mà thôi.

Anh muốn nhìn thấy cô vui vẻ thì sẽ khiến cô vui vẻ.

Anh muốn nhìn thấy cô rơi lệ thì sẽ khiến cô rơi lệ.

Dù cô dễ kiểm soát hay không thể phản kháng, tất cả đều do anh định đoạt.

Chỉ đến giờ phút này, Tưởng Bảo Đề mới bừng tỉnh—hóa ra khoảng cách giai cấp giữa họ lại đáng sợ đến vậy.
Đến mức ngay cả tư cách để đặt câu hỏi với anh, cô cũng là do anh ban cho.

So với việc ban cho, gọi là bố thí có lẽ thích hợp hơn, dù nghe có vẻ khó chịu.

Trước khi rời đi, Tông Quân Hành dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, còn việc xin nghỉ học, anh đã lo liệu.

Sau khi anh rời đi, Tưởng Bảo Đề một mình nằm trên chiếc giường trống trải, đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Mẹ từng nói:

"Nếu một người đàn ông không thể đối xử với con bằng tất cả sự chân thành, điều đó có nghĩa là con chưa từng bước vào trái tim anh ta."

Huống hồ đây còn chẳng phải là sự chân thành.

Tưởng Bảo Đề cảm thấy mình hoàn toàn bị gạt ra khỏi cuộc sống của Tông Quân Hành.

Ngoài những lúc anh cần giải tỏa nhu cầu sinh lý, cô chẳng hề có bất kỳ tác dụng nào trong cuộc đời anh.

Ừ, cô nghĩ mình ở bên anh chỉ vì lý do đó mà thôi.

Dù vậy, Tưởng Bảo Đề vẫn tiếp tục đi học.

Học kỳ sắp kết thúc, cô còn nhiều việc phải làm.

Cô vốn có những kế hoạch cho tương lai của mình, dù chúng không quá lớn lao.

Cô đã chuẩn bị sẵn hướng đi cho bản thân: sau khi tốt nghiệp sẽ về nước.
Người chồng sắp cưới kia dù trí tuệ không cao, nhưng thực sự cũng chẳng phải là lựa chọn tồi.

Như lời bố nói—kẻ ngu dốt dễ kiểm soát, đặc biệt là khi người đó giàu có.

Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị cô gạt bỏ.

Trời ạ, sao cô lại có thể nghĩ về người khác như thế?

Cô thật quá độc ác.

Vì vậy, Tưởng Bảo Đề quyết định rằng sau khi kết hôn, cô sẽ đối xử tốt với vị hôn phu kia, sẽ thử chăm sóc anh ta như cách một người mẹ chăm sóc đứa con của mình.

Cẩn thận nghĩ lại, đây thực sự là một sự chuyển biến đáng sợ.

Từ việc được Tông Quân Hành chăm sóc, giờ đây cô lại trở thành người phải chăm sóc người khác.

Ngay lúc này, giáo sư của cô gọi điện đến:

"Em đã gửi tác phẩm đi chưa? Ngày kia là buổi triển lãm rồi đấy."

Tưởng Bảo Đề vừa dùng tai và vai kẹp điện thoại, vừa liên tục gõ bàn phím để chỉnh sửa luận văn: "Em đã gửi đi từ năm ngày trước rồi."

Vị giáo sư này là do Tông Quân Hành nhờ người tìm giúp cô. Đó là một họa sĩ nổi tiếng.

Điểm duy nhất khiến danh tiếng của bà chưa đạt đỉnh cao là vì bà vẫn còn sống. Nếu không, tác phẩm của bà chắc chắn đã được bán đấu giá với mức giá trên trời.

Nhận xét của giáo sư về Tưởng Bảo Đề rất khách quan: "Có chút tài năng, nhưng không quá nổi bật."

Đương nhiên, đó là đánh giá từ góc nhìn của một thiên tài.

Chính vì vậy, Tưởng Bảo Đề cảm thấy vô cùng vui mừng khi nhận được lời khen đó. Được một họa sĩ thiên tài đánh giá là có năng khiếu, cô cũng thấy mình có cơ hội để trở thành người giống như bà.

Có lẽ vì ảnh hưởng của Tông Quân Hành, giáo sư rất tận tâm với cô. Không chỉ dạy dỗ cô nhiệt tình, bà còn giúp cô kết nối với nhiều mối quan hệ trong giới nghệ thuật.

Cô còn được đưa tranh đi tham gia các buổi triển lãm nghệ thuật lớn, nơi tụ họp của những nhân vật danh giá.

Giáo sư nói lần triển lãm này có chút tính chất từ thiện. Dù tác phẩm của cô có thể sẽ chẳng ai mua, nhưng mang đi trưng bày để tăng độ nhận diện cũng là một điều tốt.

Ngoài ra, Tưởng Bảo Đề vẫn còn rất nhiều việc phải lo. Tuần sau, cô sẽ cùng Max đến trại trẻ mồ côi làm tình nguyện viên.

Nói thật, cô vẫn sợ những đứa trẻ đó. Chúng khóc liên tục không dứt, khiến cô đau cả đầu.

Trước đây, cô từng đến đó vài lần và suýt bị chấn động màng tai.

Nhưng cô vẫn phải đi. Ít nhất thì tạm thời, đó cũng được xem như một dạng bài tập thực tế.

Khi Tông Quân Hành gọi đến, trời đã gần chạng vạng.

Lúc đó, Tưởng Bảo Đề đang ngáp dài sửa luận văn.

Vì nửa giờ trước, có một nam sinh cùng lớp không biết bằng cách nào đã lấy được số điện thoại của cô và liên tục gọi điện làm phiền, nên cô theo phản xạ nghĩ rằng lần này cũng là người đó.

Cô bực bội nói: "Em đã nói là không thích anh rồi. Nếu anh nghe không hiểu tiếng Anh, em có thể lặp lại bằng tiếng Trung: Cút ngay!"

Đầu dây bên kia im lặng vài giây. So với thái độ nóng nảy của cô, đối phương có vẻ rất bình thản: "Ai đã gọi cho em vậy?"

Giọng nói của Tông Quân Hành luôn có một sự nhận diện đặc biệt, giống như chất nhung mềm mại của nước Pháp.

Tưởng Bảo Đề lập tức lúng túng: "Em không biết là anh gọi."

Lúc này, anh dường như chỉ quan tâm đến một vấn đề. Giọng nói điềm đạm hỏi: "Vừa rồi là ai gọi cho em?"

"Một người bạn cùng lớp, có lẽ là ở lớp khác."

Vì không thể đoán được cảm xúc trong giọng nói của anh, Tưởng Bảo Đề không dám nói dối, đành thành thật khai báo: "Cậu ta nói thích em, nhưng em đã từ chối rồi."

"Ừm."

Giọng anh từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi—vẫn ôn hòa và bình thản như cũ.

Tưởng Bảo Đề hỏi anh: "Anh không để ý sao?"

"Không có gì đáng để để ý."

Tông Quân Hành thực sự không quá bận tâm đến chuyện này.

Mặc dù anh có thiết lập giới hạn nhất định trong mối quan hệ với cô, nhưng anh cũng không ngăn cản cô giao lưu xã hội bình thường. Dù rằng, trong mắt Tưởng Bảo Đề, sự kiểm soát và chiếm hữu của anh đôi khi khiến cô cảm thấy đáng sợ.

Nhưng thực tế, điều đó phần lớn chỉ xuất phát từ sự lo lắng cho sự an toàn của cô.

Còn những mối quan hệ xã giao thông thường của Tina, trong mắt anh chẳng khác gì trò chơi của lũ trẻ. Ngay cả vị hôn phu trên danh nghĩa của cô cũng vậy. Đối với anh, những cuộc gặp gỡ giữa cô và người khác giới chỉ như những trò đùa vô thưởng vô phạt.

Sự bao dung của Tông Quân Hành luôn xuất phát từ một vị thế cao hơn, chứ không phải từ sự bình đẳng. Đối với anh, cô là người thuộc về anh.

Chính vì thế, anh không bận tâm đến quá nhiều điều.

" Dì Saya nói trưa nay em đã đến trường. Đầu em còn đau không?"

"Vẫn hơi đau."

Cảm xúc của cô bỗng chốc trùng xuống. Không còn tâm trạng viết luận văn, cô vươn tay đóng laptop lại.

Anh nói: "Vậy để tài xế của anh đến đón em."

Tưởng Bảo Đề định tìm cớ từ chối, nhưng Tông Quân Hành luôn có thể đoán trước được phản ứng của cô:

"Anh đã xem thời khóa biểu của em rồi. Hôm nay em không có tiết học."

"Em..." Cô á khẩu không nói được gì. "Em định ở trường viết luận văn, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi giáo sư ngay."

"Tài xế đã xuất phát rồi. Nếu có gì không hiểu, em có thể về hỏi anh. Anh biết nhiều hơn giáo sư của em đấy."

Anh không hề khoa trương. Bằng cấp và kiến thức của anh thực sự vượt xa giáo sư của cô. Đây là một trong số ít điều mà Tưởng Bảo Đề biết về anh.

Biết rằng không thể chống cự được, cô cũng lười tiếp tục giãy giụa. Đành cam chịu thu dọn laptop bỏ vào túi xách, rồi chào tạm biệt Lư Mễ và Max:

"Tớ về trước nhé."

Lư Mễ đang dán mắt vào điện thoại xem bộ truyện tranh mới của Max, mặt đỏ bừng bừng. Cô vẫy tay:

"Mai gặp lại, Tina."

Max cũng nhắc cô: "Đừng quên ngày mai đấy."

Tưởng Bảo Đề vừa chạy ra cửa, gió bên ngoài thổi mạnh mang theo hơi lạnh thấu xương. Cô gật đầu: "Sẽ không quên đâu."

Ngày mai, họ đã hẹn chụp ảnh chân dung cho hội bạn thân.

Về đến nhà, Tưởng Bảo Đề không nhìn thấy Tông Quân Hành ở phòng khách hay thư phòng.

Người giúp việc đang lau bình hoa trong phòng khách. Thấy cô, chị ta dùng tiếng Trung ngập ngừng chào hỏi.

Cô hỏi: "Kroos tiên sinh đâu rồi?"

Người giúp việc gật đầu, trả lời: "Tiên sinh đang ở phòng làm việc của cô."

Ban đầu, Tưởng Bảo Đề chỉ hơi thắc mắc. Tông Quân Hành chưa từng đến đó, tại sao hôm nay lại...

Ngay sau đó, cô đột nhiên mở to mắt.

Không xong rồi!

Cô thậm chí còn chưa kịp tháo túi xách, đã vội vàng chạy về phía khu vườn thực vật.

Phòng làm việc của cô nằm trong khu vườn, nơi cô tin rằng sự gần gũi với thiên nhiên có thể giúp đầu óc tỉnh táo và sáng tạo hơn.

Khu vườn hoa hồng lớn ở phía sau gần như là thiên đường đối với cô.

Dĩ nhiên, Tông Quân Hành không hứng thú với cây cỏ, nên ngoài người làm vườn và người giúp việc ra, chỉ có mình cô thường xuyên lui tới nơi này.

Nhưng hôm nay thì khác...

Cô đẩy cửa ra.

Người đàn ông cao lớn đang đứng dựa lưng vào bàn làm việc. Tư thế thoải mái, có chút lười biếng nhưng vẫn toát lên sự vững vàng.

Lúc này, anh đang hút thuốc. Ánh mắt dừng lại trên một bức tượng bị che phủ bởi tấm vải trắng đang được vén lên.

Đó là một tác phẩm điêu khắc dang dở. Do tay nghề thô ráp và kỹ thuật kém cỏi của tác giả, nó chỉ có thể hiện ra một hình dáng mơ hồ.

Dù không thể sánh bằng người thật, thậm chí còn thua xa một phần vạn, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là ai.

Tông Quân Hành nghe tiếng động, quay đầu lại.

Mặt Tưởng Bảo Đề đỏ bừng, không rõ là vì chạy quá nhanh nên mệt, hay vì bí mật bị phát hiện khiến cô xấu hổ.

"Sao... sao anh lại đến đây?"

Cô lắp bắp hỏi, túi xách nặng trĩu trên vai khiến dáng người cô trông lệch hẳn đi.

Lúc này, người thật đang đứng cạnh bức tượng, càng làm nó trông giống một thứ tạm bợ, vô giá trị.

"Anh chợt nghĩ rằng, ngoài cuộc sống cá nhân, có vẻ anh đã không quan tâm đến em đủ nhiều, nên muốn đến đây xem thử."

Anh nhấp một hơi thuốc, làn khói phả ra nhẹ nhàng rồi tan biến.

Sau đó, ánh mắt anh lại rơi xuống bức tượng kia. Ánh mắt nhàn nhạt, không có cảm xúc.

"Đây là anh sao?"

Liền nghĩ rằng cũng không có cách nào phủ nhận, cô hơi chột dạ gật đầu: "Em thật sự có quan hệ với pho tượng, cho nên ta nghĩ... Cần phải luyện tập thêm một chút."

"Thật sự."

Anh như đang suy tư điều gì đó, lòng bàn tay ấn lên đầu điếu thuốc, nhẹ nhàng xoay nhẹ. "Đúng vậy, chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp."

Không biết có phải do cô ảo giác hay không, Tưởng Bảo Đề cảm thấy lời nói của anh có ẩn ý gì đó.

Cô rốt cuộc nhận ra vai mình bị chiếc cặp sách đè nặng, liền tháo ra và đặt lên ghế.

Tông Quân Hành không có ý định rời đi, điếu thuốc trên tay anh còn lại chưa đến một nửa, Tưởng Bảo Đề nghĩ rằng anh hẳn là đã đợi ở đây rất lâu.

Ánh mắt Tông Quân Hành tự nhiên hướng xuống, dừng lại ở vị trí riêng tư không hề che đậy của pho tượng .

Có lẽ vì chưa kịp tỉnh táo lại, ngón tay anh nhẹ nhàng kẹp điếu thuốc, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không: "Tại nơi này đều là giống như vậy ."

Tưởng Bảo Đề cảm thấy mặt mình nóng lên.

—— "Nghệ thuật là để thưởng thức và truyền đạt vẻ đẹp, là sự kết hợp giữa sức mạnh, đường cong cơ bắp và nam tính đặc trưng, không nên mang theo ý nghĩ thô tục để đối đãi. Không thể chỉ vì nó quá rõ ràng và có kích thước lớn mà che giấu đi sự thật. Phải thưởng thức từ góc độ nghệ thuật, nó là vẻ đẹp, chứa đựng sức mạnh đang chờ đợi để bùng nổ."

Cô vốn định nói như vậy, nhưng lại không thể nói thành lời.

Nếu một ngày nào đó, cô đột nhiên nhìn thấy một pho tượng điêu khắc giống hệt mình đang khỏa thân ở nhà người khác, cô chắc chắn sẽ nghĩ người đó là một kẻ biến thái.

Cô tự hỏi phải giải thích thế nào để không làm mất đi hình ảnh một người con gái ngoan ngoãn, nhưng cũng không để lại ấn tượng biến thái trong mắt Tông Quân Hành.

Nhưng anh nhìn qua vẫn thờ ơ, chỉ hỏi một câu: "Em nghĩ nó giống anh không?"

Tưởng Bảo Đề càng thêm chột dạ: "Ừm... Không giống sao?"

Anh đứng thẳng người, bước từng bước đến gần cô.

Ánh mắt bình tĩnh nhưng lại đầy vẻ đè nén, nhìn cô như thể đang xem xét từ trên cao: "Tina, khi em tạo ra nó, trong đầu cô có chỉ nghĩ đến anh không?"

Cô không hiểu tại sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy.

"Đương nhiên."

Anh đột ngột tiến gần, khiến Tưởng Bảo Đề theo bản năng cảm thấy sợ hãi trước khí thế của anh. Ngón tay cô nắm chặt vạt áo của mình.

Cô lập tức bày ra một lời nói dối vụng về để che giấu sự hoảng loạn.

Có phải cô đang ảo giác không, tại sao cảm thấy Tông Quân Hành bây giờ lại không giống bình thường.

Thực ra, anh lại giống với lần trước, khi cô nhìn thấy anh trong sân — khi đó, anh đứng trước Gary.

Lúc đó, khí thế mà Tông Quân Hành tỏa ra cũng giống với bây giờ.

—— Một người ôn hòa làm bất kỳ việc gì cũng đều ôn hòa, ngay cả khi dùng sú/ng bắn gi/ết người khác.

Tưởng Bảo Đề không chút nghi ngờ về điều này.

Cô thật sự, thật sự bị không khí lúc này làm cho sợ hãi đến muốn khóc.

Có lẽ vì cô lén làm tượng của anh mà anh giận sao?

Không cần thiết đâu, nghệ nhân David còn không nói gì, ngay cả khi tượng của anh là khỏa thân, nó vẫn được biết đến trên toàn cầu.

Nhìn thấy cô dễ dàng đỏ mặt, Tông Quân Hành thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Sao lại khóc, anh đâu có làm gì em."

Anh duỗi tay ôm lấy cô. Tưởng Bảo Đề ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, nhẹ nhàng và khác với mùi thuốc lá mà cô thường ngửi ở trường học.

Mùi thuốc lá trên người Tông Quân Hành thật dễ chịu.

Tưởng Bảo Đề không dám động, phải rất lâu sau cô mới rụt rè đưa tay nắm lấy vạt áo của anh, nhỏ giọng nói: "Anh vừa rồi... làm em sợ."

Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại, mang theo chút ủy khuất.

Tông Quân Hành hơi buông tay, nâng cằm cô và hôn lên môi cô.

Hành động của anh vô cùng tao nhã và thong thả, nhưng Tưởng Bảo Đề cảm thấy như lưỡi mình muốn tê liệt.

Anh mút quá mạnh, cô thậm chí không rõ đó là sự trừng phạt hay lời khen.

Trời ơi.

Cô thực sự sắp khóc vì sợ.

Giữa cơn bão trước sự im lặng, những cơn mưa bão sắp đến, cùng với...

Cùng với anh, người rõ ràng rất coi trọng sự sạch sẽ, lại từng chút từng chút liếm nước bọt từ khóe miệng cô.

Anh liếm sạch nước bọt nơi khóe môi của cô, rồi lại dùng đầu lưỡi tiến vào, cho đến khi cô gần như không thể thở nổi mới chịu dừng lại.

"Ngày hôm qua mơ thấy gì, sao lại nói mơ lâu như vậy." Giọng nói anh rất nhẹ nhàng.

Mặt cô và khóe miệng đều căng lên, thậm chí thiếu oxy, căn bản không thể có biện pháp tận hưởng nụ hôn này.

Cô cũng không nhớ mình đã mơ thấy gì.

Nói mơ là thói quen từ nhỏ của cô.

Khi còn nhỏ, Tưởng Bảo Châu thường xuyên trêu cô về việc này, mọi người đều cười cô nói mơ và trong mơ còn khóc, cô thậm chí dùng điện thoại ghi lại âm thanh của mình.

Tưởng Bảo Đề không cảm thấy đó là vấn đề lớn: "Em như vậy là hoàn hảo, có một chút khuyết điểm mới thực sự là thật. Hơn nữa, nói mơ có gì sai, so với việc ngáy ngủ của chị thì sao?"

Cô còn nhớ rõ nét mặt của Tưởng Bảo Châu lúc đó, thở hổn hển, mắt trừng lớn, vẫn chỉ dùng ngón tay chỉ vào cô. Nửa ngày vẫn không nói được một lời.

Giờ nghĩ lại, Tưởng Bảo Đề vẫn cảm thấy thật hài lòng.

Muốn làm cô xấu hổ, kết quả lại làm chính mình mất mặt. Đùa thôi, cô làm sao có thể vì chuyện nhỏ này mà cảm thấy tự ti?

Dù có ngáy ngủ, Tưởng Bảo Đề cũng chẳng thèm quan tâm, cô có thể tự nói ra những lời này một cách tự tin.

"Em nói gì vậy?"

Anh lắc đầu: "Em nói tiếng Quảng Đông, anh không hiểu."

Tưởng Bảo Đề thở phào nhẹ nhõm, vì cô chỉ nói tiếng Trung, cô thường xuyên trong giấc mơ chửi anh.

Nếu không phải anh không hiểu tiếng Trung, cô có lẽ đã bị anh đánh một trận nở hoa vào mông từ lâu rồi.

Lời nói này chưa dứt, Tông Quân Hành tiếp tục khiến cô không thể cười nổi.

"Nhưng hôm nay, trong đám cưới, anh gặp một người ABC, anh ta cũng từ Hong Kong, vì thế anh nhờ anh ta giúp phiên dịch một chút."

Anh cúi đầu, giọng nhẹ nhàng hỏi cô: "Em muốn rời xa anh, đúng không, Tina?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro