Chương 12 : Lời nói dối của cô bị vạch trần
Chương 12 : Lời nói dối của cô bị vạch trần
Trường học gần đây rộ lên một tin tức lớn liên quan đến Gary. Nghe nói cha của anh ta dính vào một vụ bê bối nghiêm trọng.
Một số cựu học sinh từng quen biết bố Gary đã đứng ra tố cáo và buộc tội ông về hành vi quấy rối tì-nh d/-ục. Mặc dù những sự việc này xảy ra từ rất lâu, nhưng nếu điều tra kỹ, vẫn có thể tìm ra manh mối.
Cả buổi sáng, trường học không ngừng bàn tán về chuyện này, thậm chí còn làm lu mờ không khí náo nhiệt của sự kiện cuối tháng.
Lư Mễ cảm thấy vô cùng khổ sở, ôm đầu than thở. Cô vừa mới phát hiện bản thân đã mua một số cổ phiếu thuộc công ty đứng tên cha của Gary.
Chẳng lẽ việc cô liên tục gặp xui xẻo gần đây là vì điều này? Ban đầu, cô còn cho rằng mọi chuyện sẽ sớm được xoay chuyển và đang kiên nhẫn chờ đợi cơ hội để vực dậy.
Tưởng Bảo Đề không khỏi cảm thán rằng khi vận xui ập đến, ngay cả uống nước lạnh cũng có thể bị nghẹn.
Sự chán nản của Lư Mễ đã gần như chạm đáy.
Không đành lòng nhìn bạn thân đau khổ như vậy, đến tối, Tưởng Bảo Đề quyết định nhờ Tông Quân Hành giúp đỡ khi cô được anh gọi vào thư phòng để thư giãn giảm mệt mỏi. Cô làm nũng, nhờ anh đề xuất một vài cổ phiếu đáng tin cậy.
Trong mắt Tưởng Bảo Đề, Tông Quân Hành là người không gì là không thể. Dù tài chính không phải là lĩnh vực chính của anh, nhưng cô biết anh cũng rất am hiểu và thành thạo trong lĩnh vực này.
Vì vậy, những gì anh gợi ý chắc chắn sẽ không sai.
Tông Quân Hành giữ eo cô bằng một tay, chậm rãi hỏi:
"Tiền không đủ dùng sao?"
"Đủ mà."
Cô cong người, khẽ càu nhàu.
Anh đưa cô một chiếc thẻ, hạn mức bên trong gần như không có giới hạn. Ngay cả khi cô muốn mua cả một công ty cũng đủ sức chi trả.
Tưởng Bảo Đề suy nghĩ một lúc rồi giải thích:
"Em chỉ muốn giúp bạn em thôi. Cô ấy gần đây đầu tư cổ phiếu mà toàn thua lỗ."
Ngay sau đó, lực tay của Tông Quân Hành bỗng trở nên mạnh hơn khiến cô giật mình. Cô nhanh chóng bám vào mép bàn để không bị ngã.
"Ưm ... là con gái mà!"
Cô vội vàng nhấn mạnh giới tính của người bạn kia.
"Em đối với bạn em còn để tâm hơn cả anh." Giọng điệu trần thuật của Tông Quân Hành thể hiện rõ sự tin tưởng vào điều đó.
Tưởng Bảo Đề vẫn giữ nguyên tư thế xoay người, vì vậy cả hai đồng thời phát ra một tiếng rên khẽ.
Chỉ có điều, cô mềm mại và mảnh mai, còn anh thì cao lớn và mạnh mẽ.
"Ưm.." Cô xoay người đối diện anh, vươn tay ôm lấy cổ anh, gần như treo cả người lên.
Đôi lúc, cô không khỏi nghi ngờ chiều cao thật sự của anh.
Anh thực sự cao 1m9 sao? Hay đã vượt qua con số đó từ lâu?
Anh trông vô cùng cao lớn, đặc biệt khi đứng cạnh khiến cô trông nhỏ nhắn và yếu ớt hơn.
Cô đứng thẳng cũng chỉ có thể hôn đến ngực anh, đây có lẽ là lợi thế duy nhất.
Ai bảo anh rèn luyện cơ ngực đến mức vạm vỡ thế này làm gì chứ!
Miệng thì tỏ vẻ trách móc, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thán. Với tính cách công chúa của cô, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn giữ được sự mạnh mẽ về tâm lý, cũng có thể xem là một loại năng lực.
"Là Lư Mễ. Cô ấy là bạn thân nhất của em."
Tưởng Bảo Đề ngửa đầu, chỉ có thể hôn lên cằm anh. Vị trí ấy lạnh lẽo nhưng góc cạnh rõ ràng. "Còn anh thì khác. Anh là người em thích."
Trước lời thổ lộ bất ngờ của cô, Tông Quân Hành vẫn giữ vẻ thờ ơ, chỉ nhắc nhỏ nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng:
"Đừng tô vẽ cho bất kỳ ai. Anh đã nói rồi, lợi ích mới là cách duy nhất để duy trì mối quan hệ."
Trên người anh quả thực có sự lý trí của kẻ đứng đầu, đồng thời cũng có phần máu lạnh hơn.
Có lẽ khi đã ngồi vào vị trí đó thì con người sẽ trở nên như vậy.
Nhưng Tưởng Bảo Đề cảm thấy không thể vơ đũa cả nắm mà đánh giá tất cả mọi người
Cô nhấn mạnh: "Giữa em và anh thì không phải như thế."
Anh lạnh nhạt hỏi lại: "Không phải sao?"
Câu hỏi ngắn gọn khiến Tưởng Bảo Đề cứng họng
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy Tông Quân Hành dường như đã nhìn thấu mọi thứ về mình từ lâu. Có lẽ từ lần đầu tiên gặp nhau trong buổi tiệc từ thiện, anh đã biết rõ mọi suy nghĩ của cô.
Nhưng rồi sao chứ?
Anh thông minh, máu lạnh, và đặt lợi ích lên hàng đầu. Một người như anh chắc chắn sẽ không bao giờ làm điều gì gây bất lợi cho bản thân.
Vậy thì lý do anh giữ cô bên cạnh là gì?
Cho nên nhất định là vì trên người cô cũng có thứ mà anh cần.
Đó là gì đây?
Dù cô được xem là tiểu thư nhà giàu, nhưng so với anh thì thực tế mà nói, thậm chí nếu nói khó nghe hơn một chút, cô chẳng khác nào một kẻ ăn xin ven đường.
Số tiền anh quyên góp từ thiện mỗi năm e rằng còn nhiều hơn cả tổng doanh thu hằng năm của tất cả doanh nghiệp nhà cô cộng lại.
Cô cúi đầu nhìn vào việc hai người đang quấn lấy nhau.
Chẳng lẽ là vì cô xinh đẹp? Vì cơ thể của cô hợp với anh?
Nhưng người đẹp hơn cô ngoài kia còn rất nhiều. Chỉ cần anh vẫy tay một, sẽ có vô số người vây quanh anh.
"tập trung một chút."
Tông Quân Hành bóp nhẹ cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. "Đừng nhịn, anh thích nghe em thở dốc."
Bàn tay anh to và rộng, ngón tay cũng dài.So với anh, bàn tay của Tưởng Bảo Đề trông càng nhỏ bé hơn. Cảm giác như chỉ cần anh hơi dùng sức một chút là có thể dễ dàng bóp nát đầu cô..
Cô chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu trong lòng bàn tay anh.
Đôi tay thon thả và mảnh mai của cô ôm lấy cổ anh, quấn quýt đầy mê hoặc, suốt đêm gọi anh là anh trai, daddy.
Ngày hôm sau.
Dì Saya nhận ra gần đây Tưởng Bảo Đề thường ngủ nướng đến chiều, sinh hoạt và thói quen nghỉ ngơi hoàn toàn đảo lộn. Dì nhẹ nhàng nhắc nhở cô nên chú ý sức khỏe.
Tông Quân Hành trẻ trung, mạnh mẽ, thể lực tốt, kéo dài và bền bỉ. Dù lăn lộn cả đêm, anh vẫn giữ tinh thần sảng khoái.
Ngược lại, Tưởng Bảo Đề chỉ nằm một chỗ mà vẫn mệt mỏi, uể oải cả ngày.
Saya là người hầu trong nhà, nhưng vì lớn tuổi hơn và là Hoa kiều nên Tưởng Bảo Đề khá thân thiết với dì.
Ngoài Tông Quân Hành, người cô nghe lời nhất chính là dì Saya
Nhưng chuyện này đâu phải do cô quyết định được? Cô càng kêu ngừng, Tông Quân Hành càng trêu chọc và làm tới.
May mắn là anh không ở nhà lâu.
Lần này, anh sắp phải đến Bắc Âu để xử lý một lô máy móc y tế vừa mới ra mắt, nên phải đích thân giám sát.
Thời gian cụ thể chưa rõ, nhưng lần này anh còn mang theo William đi cùng.
Không có người giám sát, Tưởng Bảo Đề cảm thấy bản thân cuối cùng cũng được tự do.
Đêm trước ngày xuất phát.
Tông Quân Hành không làm gì khác ngoài việc cùng Tưởng Bảo Đề tắm chung.
Anh dặn dò: "Những điều anh từng nói, em đừng quên."
Cô gật đầu ngoan ngoãn.
Cô không được dự tiệc đêm khuya, không được kết bạn với người có lai lịch không rõ ràng. Trước đây là phải về nhà trước 9 giờ rưỡi. Nhưng vì gần đây cô biểu hiện tốt và thường làm nũng trong lòng anh, giờ đã được nới lỏng đến 10 giờ.
"Em nhớ mà. Em sẽ không làm anh lo lắng đâu."
Cô đau lòng chạm trán vào trán anh, khẽ nói: Em thấy anh rất mệt."
Anh mặc áo tắm dài, che đi một phần cơ bắp săn chắc như thân cá mập.
Tóc cô hơi ướt, đôi mắt màu xanh xám lạnh lẽo trong làn sương mờ lại hiếm khi toát ra vài phần dịu dàng.
Có lẽ vì ánh mắt ấy mà cả người anh cũng trở nên ôn hòa hơn so với thường ngày.
Khí chất áp bức mạnh mẽ của anh dường như phai nhạt đôi chút, ngược lại, sự trầm ổn và quyền uy càng thêm nổi bật.
Anh vươn tay vuốt lại mái tóc rối của cô:
"Cảm giác thế nào?"
"Chính là... một loại cảm giác. Giác quan thứ sáu của con gái, anh có hiểu không? Gần đây em tiến bộ lắm đấy."
Cô ngoan ngoãn đứng yên, để mặc anh chỉnh sửa mái tóc cho mình.
Cô cao hơn một chút, tóc cũng dài ra không ít. Chỉ có điều vóc dáng vẫn mảnh mai, không tăng thêm bao nhiêu thịt.
"Ừ."
Giọng anh trầm thấp, vẫn bình thản đến mức khó đoán được cảm xúc.
Tiện miệng nhận xét:
"Kỹ thuật dỗ người tiến bộ rồi."
Dù khó nghe ra cảm xúc, nhưng dường như cũng không quá hờ hững.
Cô cẩn thận hôn nhẹ lên khóe môi anh:
"Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh vui là được."
Sự cẩn thận quá mức ấy khiến người ta cảm giác như cô trân trọng đến nỗi không dám làm tổn thương anh dù chỉ một chút.
Tông Quân Hành khẽ nuốt xuống, siết chặt cô vào lòng thêm một chút.
Giọng anh trầm thấp:
"Để anh xin cho em một kỳ nghỉ, cùng anh đến Bắc Âu nhé?"
"Không được!"
Cô lập tức từ chối:
"Học kỳ này sắp kết thúc rồi, em còn rất nhiều bài tập phải hoàn thành. Hơn nữa, phòng tranh bên kia cũng đang thúc giục em nộp tác phẩm. Giáo viên giục quá trời rồi."
Thực ra, lý do chủ yếu là cô không muốn đi cùng anh.
Chuyến đi Moscow lần trước thật sự quá nhàm chán.
Trong đầu Tông Quân Hành—người đàn ông đầy tham vọng này—dường như chỉ có sự nghiệp.
Có lẽ niềm vui duy nhất trong cuộc đời anh chỉ là tính toán.
Nhưng cô thì không muốn suốt ngày ở nhà chờ đợi anh.
Cô có những ước mơ và mục tiêu riêng, chứ không phải là một thú tiêu khiển của anh!
Tông Quân Hành cũng không ép buộc cô.
Quả thật, học kỳ sắp kết thúc, cô còn rất nhiều việc phải làm.
Thành tích của cô rất tốt, nên anh cũng không cần phải lo lắng về phương diện này.
Về phần phòng tranh, anh đã sớm sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Tác phẩm của cô sẽ được trưng bày ở vị trí nổi bật nhất—bất kể đẹp hay xấu.
—— Nơi này "chuẩn bị" đơn giản là tiêu tiền để mua cả phòng tranh, bao gồm cả người sáng lập.
......
Ngày đầu tiên Tông Quân Hành rời đi, Tưởng Bảo Đề cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là chú chim trong lồng sắt tìm lại được tự do.
Cô vội vàng gọi Lư Mễ và Max, quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Max lo lắng hỏi cô: "Nhà cậu sẽ không phạt cậu sao?"
Từ sau sự cố "ngủ quên" lần trước, Max bắt đầu có phần sợ hãi người "trưởng bối" bí ẩn mà cô chưa từng gặp mặt của Tưởng Bảo Đề, giống như cảm giác sợ hãi với chính Tưởng Bảo Đề vậy.
Dù cha cô quản giáo rất nghiêm khắc trong chuyện này, nhưng cũng chưa đến mức khắc nghiệt quá đáng.
Tưởng Bảo Đề tỏ ra nhẹ nhõm: "Anh ấy ra nước ngoài công tác rồi, đang ở Bắc Âu, giờ quản không tới mình đâu."
Vì quá vui vẻ, cô thậm chí còn quên mất một vấn đề khác đáng để cô đau đầu.
—— Đó chính là Daddy của cô sắp về tới.
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó. Nếu Daddy thực sự muốn đưa cô về nước, e là...
Tất nhiên, hiện tại cô còn có một vấn đề đau đầu khác cần giải quyết.
Khi cô đang nói chuyện phiếm với Max, Lư Mễ – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng – cuối cùng cũng mở miệng.
Trông cô ấy có vẻ ngượng ngùng và nói rằng có chuyện cần thông báo với họ.
Kết quả, Tưởng Bảo Đề và Max được gặp bạn trai mới của Lư Mễ.
Sau khi cho hai người họ xem ảnh chụp, Lư Mễ không thể chờ nổi mà vội vàng đi hẹn hò với đối phương.
Chỉ để lại hai người họ lặng lẽ nhìn nhau.
Tưởng Bảo Đề tự an ủi mình trong lòng: Có lẽ hắn ta có ưu điểm nào đó mà họ không biết.
—— Trời ạ, nhưng mà khuôn mặt kia xấu đến nỗi đủ để dập tắt mọi ưu điểm khác.
Max, người cũng im lặng rất lâu, cuối cùng mở miệng: "Cậu không cảm thấy người kia trông có chút giống con gia tinh trong Harry Potter à?"
Hai người họ nhìn nhau thật lâu, cuối cùng vẫn nhất trí rằng nói như vậy không hay lắm.
Dù sao đó là bạn trai của Lư Mễ, họ là bạn bè thì không thể chỉ dựa vào một bức ảnh mà suy đoán ác ý được.
Có lẽ trên người hắn ta còn có điểm nào đó đặc biệt xuất sắc?
Nhưng ba ngày sau, suy nghĩ lạc quan này của Tưởng Bảo Đề đã hoàn toàn biến mất.
Cô chưa từng nghĩ rằng Lư Mễ sẽ vì một người đàn ông mà cãi nhau với mình.
Lý do là vì cô phát hiện người đàn ông kia có thói cờ bạc, hơn nữa còn đánh bạc rất lớn, thậm chí còn nợ nần chồng chất.
Cô biết được chuyện này là vì hắn thường xuyên đến sòng bạc thuộc danh nghĩa của Tông Quân Hành.
Cái gã xấu xí đáng ghét đó lại còn chạy tới trước mặt Tưởng Bảo Đề sau khi cô và Lư Mễ nói chuyện xong để diễn vai "trà xanh," thừa nhận mình đánh bạc nhưng không giống như lời cô nói.
Lư Mễ liền hỏi Tưởng Bảo Đề làm sao mà biết được chuyện này.
Tưởng Bảo Đề ấp úng, không biết trả lời thế nào. Cô không thể nói rằng sòng bạc đó là của bạn trai mình được.
Cuối cùng, cô mới hiểu tại sao Tông Quân Hành không cho phép cô nói dối.
Một lời nói dối sẽ cần vô số lời nói dối khác để bù đắp. Đến khi bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể câm nín chịu thiệt.
Mặc dù Lư Mễ không nói gì thêm, nhưng rõ ràng là cô ấy cảm thấy buồn.
Cô ấy nói mình biết họ không thích bạn trai của cô ta, nhưng không ngờ Tưởng Bảo Đề lại dùng cách chửi bới như vậy để khuyên cô chia tay.
Ngày hôm đó, Tưởng Bảo Đề cuối cùng đã hiểu cảm giác nóng giận mất kiểm soát là như thế nào.
Tối đến, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, không phân biệt được mình đang ngủ hay ngất đi.
Khi tỉnh lại, mu bàn tay cô đã được gắn ống truyền dịch.
Saya dì cầm khăn ấm lau người cho cô:"Đỡ hơn chút nào chưa?"
" Cháu không sao, nằm một lát sẽ khỏe lại thôi."
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Saya dì: " Dì có báo cho Kroos không? Chuyện cháu bị bệnh ấy?"
Saya dì lắc đầu: "Không có, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Thật ra, cho dù có báo thì cũng chẳng có gì khác biệt. Tông Quân Hành vốn dĩ là một thương nhân đặt lợi ích lên hàng đầu.
Anh ta sẽ không vì Tưởng Bảo Đề bị bệnh mà bỏ công việc quay về chăm sóc cô.
Thậm chí nếu cô bị bệnh nặng, anh cũng sẽ bình tĩnh xử lý xong công việc rồi mới quay về.
—— Đó là điều Tưởng Bảo Đề luôn nghĩ.
Dù biết rõ bản chất con người anh nhưng khi nghe Saya dì nói vậy, cô vẫn thấy hơi buồn.
Cô luôn nghĩ Saya dì là người quan tâm đến cô nhất, ngoài Tông Quân Hành.
Nhưng giờ xem ra, trong căn nhà này tất cả mọi người đều xoay quanh Tông Quân Hành.
Mọi chuyện đều phải làm theo ý anh.
Sau khi Saya dì rời đi, Tưởng Bảo Đề cố chấp gọi điện thoại cho anh.
Cô chẳng buồn quan tâm công việc của anh quan trọng đến đâu.
Theo cô, cảm mạo của mình mới là điều quan trọng nhất!
Điện thoại gần kết thúc hồi chuông thì mới có người nghe máy.
Giọng nói trầm thấp vang lên: "Ừm?"
Lạnh nhạt đến mức khiến mọi âm thanh xung quanh đều mờ nhạt.
Tưởng Bảo Đề cảm thấy khó khăn lắm mới có một lần mình ốm, không nhân dịp này nhõng nhẽo một chút thì thật lãng phí.
Hồi nhỏ Daddy vẫn còn thương yêu cô, mỗi khi cô ốm đều đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu. Sau này khi cô bị ốm, điều duy nhất nhận được là câu nói lạnh lùng:
"Gọi bác sĩ đến kê thuốc cho nó là được rồi."
Bác sĩ mà họ nhắc đến là bác sĩ riêng của gia đình.
Tưởng Bảo Đề không chắc chiêu này có tác dụng với Tông Quân Hành hay không, nhưng thử một lần cũng chẳng mất gì.
Vì vậy, cô vùi đầu vào trong chăn, cố ý làm giọng nói của mình nghe có vẻ nghẹt mũi và nặng nề hơn: "Anh vẫn đang làm việc à?"
Tông Quân Hành rất nhanh đã nhận ra điều bất thường: "Bị cảm à?"
"Không có." Cô nhỏ giọng phủ nhận, nhưng lại cố ý ho khan hai tiếng. Giọng nói mềm mại, xen chút yếu ớt, nghe cực kỳ đáng thương.
Cô cứ nghĩ Tông Quân Hành sẽ hỏi han thêm, nhưng kết quả anh lại thờ ơ, chẳng hề để tâm.
Cứ thế bỏ qua.
Thôi vậy, bày mấy trò nhõng nhẽo này trước mặt anb đúng là tự chuốc lấy thất bại mà.
Cô đành thành thật khai báo: "Bị ốm, sốt cả ngày, vừa mới truyền dịch xong."
Nhưng rồi lại không kìm được mà thêm thắt một chút: "Suýt chút nữa thì sốt đến 40 độ."
"40 độ?" Giọng anh vẫn bình thản, nhưng có chút nghi hoặc.
Thôi chết, có vẻ hơi quá rồi.
"38 độ thôi, nhưng làm tròn lên thì là 40." Cô lẩm bẩm nhỏ giọng.
Bên đầu dây bên kia rõ ràng không yên tĩnh, chứng tỏ anh không ở nhà, có lẽ cũng chẳng bận rộn công việc gì.
Mà là đang... bận một số chuyện khác?
Ai mà biết được cô có đang quấy rầy "việc chính đáng" của anh không.
Cô ngập ngừng một lát rồi hỏi tiếp, giọng điệu chẳng khác nào một người vợ bất an vì chồng đang xã giao bên ngoài: "Bên anh có ai khác không?"
"Ừ, nhiều lắm." anh không giấu diếm.
Tưởng Bảo Đề do dự giây lát, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà truy hỏi thêm: "Nam hay nữ?"
Anh tay cầm bật lửa, châm một điếu xì gà. Ánh lửa mỏng manh trong bóng đêm, anh thẳng lưng, mũi cao, đường nét trên gương mặt càng thêm rõ ràng và quyến rũ. Ánh mắt anh sắc bén
"Đều có."
Có phải là ảo giác không, cảm giác hôm nay anh có vẻ kiên nhẫn hơn một chút.
Nếu như là trước đây, cô đã hỏi liên tục như vậy, anh đã sớm cúp máy rồi.
Cô tự lừa dối bản thân, có lẽ việc ốm đau cũng có chút ưu điểm.
"Được rồi." Giọng Tưởng Bảo Đề trở nên mệt mỏi, ngay cả âm sắc mũi cũng nặng hơn trước. Cô không cần phải vùi đầu vào trong chăn nữa.
"Vậy em không làm phiền anh nữa, chào tạm biệt." Nói xong câu này một cách yếu ớt, cô cúp điện thoại. Lại một lần nữa cuộn mình trong chăn.
Dĩ nhiên, sau khi cúp máy, Tông Quân Hành cũng không gọi lại.
Anh lịch thiệp, ôn hòa, nhưng bản tính lạnh lùng và thủ đoạn cứng rắn là điều không thể phủ nhận. Mặc dù phần lớn thời gian, ngoài những biểu hiện chiếm hữu và khống chế thái quá, anh vẫn đối xử với cô khá bao dung. Ít nhất còn hơn là cha cô, nhưng điều này không thay đổi bản tính lạnh nhạt, máu lạnh của anh.
Dù cô cảm thấy Tông Quân Hành và cha cô không thể so sánh được.
Tông Quân Hành và cô không có quan hệ huyết thống, một khi kết thúc mối quan hệ này, họ sẽ trở thành hai người xa lạ, không còn liên quan gì đến nhau.
Điều này là chắc chắn.
Tưởng Bảo Đề dù không hiểu hết về mối quan hệ này, nhưng cũng hiểu rõ điều đó.
Tông Quân Hành sẽ không nhớ về tình cũ. Hơn nữa, không có khả năng anh quay lại giúp đỡ những người yêu cũ của mình.
Một khi họ chia tay, anh sẽ đối xử với nàng như một người xa lạ.
Vậy cô thì sao?
Cô thật sự yêu anh sao, hay chỉ là sự phụ thuộc?
Cô quá yêu cảm giác an toàn mà Tông Quân Hành mang lại, đó gần như là thứ duy nhất trên thế giới có thể làm cô cảm thấy an tâm.
Sự chiếm hữu và khống chế của anh như thể bù đắp cho những thiếu sót trong quá trình trưởng thành của cô.
Dù sao... cái này có lẽ là hơi quá mức.
Hơn nữa anh luôn làm cô đau khổ, ví dụ như lúc này.
Tưởng Bảo Đề dụi mắt vào gối, lau nước mắt nơi khóe mắt.
Điều này cũng là điều mà Tưởng Bảo Đề nhận ra sau khi ở bên anh. Khi mới bắt đầu theo đuổi anh, cô cảm thấy anh như một người hoàn hảo, không thể với tới, đem lại cảm giác thánh thiện không thể xúc phạm.
Sau khi xác nhận mối quan hệ, cô nhận ra mình đã có cái nhìn lệch lạc về anh.
Anh quá lý trí, lý trí đến mức mọi việc xảy ra, anh đều xem xét đến lợi ích của bản thân trước tiên.
Tỉnh táo lại đi, Tưởng Bảo Đề, mày chắc chắn sẽ không thể so với những cô gái khác trong mắt anh.
Kể cả khi bị bệnh, và có những cuộc tranh cãi với bạn bè, cảm giác cô độc, bao trùm như lúc mới tới M quốc.
Khi ấy cô còn nhỏ, mỗi ngày đều khóc. Khóc khi gọi điện về cho ba mẹ, muốn về nhà.
Mỗi lần cha cô chỉ nói mấy câu qua loa, bảo cô ở lại thêm một thời gian, trường học đã chuẩn bị cho cô trước rồi.
Mẹ cô lúc đó không tỉnh táo, hỏi cô là ai.
Tưởng Bảo Đề chỉ có thể một mình khóc trong căn hộ mà ba mua cho, trong nhà chỉ có bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày.
Một tháng trước, cô khóc cả ngày, đến đêm cũng không dám ngủ. Lúc đó, nơi này đang xảy ra một vụ náo loạn lớn, dẫn đến những tiếng s/-úng nổ ngoài đường.
Sú--ng là hợp pháp ở đây, và có thể hàng xóm của cô đều có sú/-ng lục hoặc AK.
Cô chỉ có thể khóc, trốn trong chăn mà khóc. Mà hiện tại, tình trạng của cô thậm chí chẳng khá hơn là bao. Vẫn như cũ, cô chỉ biết trốn trong chăn mà khóc.
Ngay cả người duy nhất trong nhà có thể giãi bày tâm sự như dì Saya cũng không hiểu cô.
Trong mắt dì ấy, chỉ có Tông Quân Hành.
Dì đối xử tốt với Tưởng Bảo Đề chẳng qua là vì cô hiện tại là bạn gái của Tông Quân Hành.
Chỉ đơn giản là như vậy.
Tưởng Bảo Đề ngủ một giấc chẳng yên ổn, cơ thể vẫn chưa khỏi hẳn cơn viêm, cảm xúc thì vẫn còn mơ hồ và rối loạn.
Không thể giống như trước đây mà tâm sự với Lư Mễ được nữa, cô đành gọi điện cho Max sau khi chắc chắn rằng Max vẫn chưa ngủ.
Hai người nói chuyện điện thoại hơn một giờ, chủ yếu xoay quanh vấn đề làm thế nào để khiến Lư Mễ tỉnh táo lại.
Lư Mễ thuộc kiểu người hay dễ động lòng.
Cô ấy thích thầy giáo khi còn đi học, thích huấn luyện viên khi tham gia quân huấn, thậm chí thích cả hướng dẫn viên du lịch khi đi chơi xa.
Hơn nữa, chuyện như vậy đã xảy ra với cô ấy không chỉ một lần.
Tưởng Bảo Đề thậm chí còn nghĩ đến việc nhờ Tông Quân Hành giới thiệu cho Lư Mễ một người đàn ông trưởng thành, chất lượng tốt để kết thúc chuyện này.
Cứ coi như là nói cho vui thôi, nhưng rồi cô lập tức gạt bỏ ý nghĩ ấy.
Không cần nữa, Tông Quân Hành chắc chắn sẽ không giúp chuyện này đâu.
Max ở đầu dây bên kia thẳng thắn đánh giá bạn trai của Lư Mễ:
"Trên người hắn có mùi như vừa rơi vào hầm phân và ch/-ết chìm ở đó vậy. Thậm chí xác còn đang trong tình trạng phâ/-n hủy nặng đến mức ruồi bọ cũng không dám tới gần."
Tưởng Bảo Đề tức giận: "Đồ đáng chế/-t!"
Max tiếp lời: " Tớ nghĩ Lư Mễ đã bị trúng bùa ngải."
Tưởng Bảo Đề giận dữ: "Tên thầy bùa đáng ch/-ết!"
"Hoặc cũng có thể là Satan đã ăn mất não của cô ấy."
"Đồ Satan đáng c/-hết!" cô lại mắng.
"Cũng có khả năng là do một mụ phù thủy nào đó mê hoặc tâm trí cô ấy."
"Đồ phù thủy đáng chết! Khụ khụ khụ..." Do tức giận quá mức, cô bắt đầu ho dữ dội.
"Nếu không thì thế này đi."
Trong cơn bệnh tật yếu ớt, Tưởng Bảo Đề nảy ra một ý tưởng: "Chúng ta thuê người đánh hắn một trận, ép hắn tự động chia tay với cô ấy."
Max sững sờ: "Đánh ai? Lư Mễ á?"
"Đương nhiên là đánh tên bạn trai của cô ấy."
Max thoáng im lặng, giọng có chút kỳ quái: "Tina, cậu hơi bạo lực rồi đấy."
Được thôi, có lẽ là hơi quá thật. Tưởng Bảo Đề cũng phải thừa nhận điều đó.
Cô không rõ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng không rõ cuộc điện thoại ấy kết thúc ra sao.
Chỉ biết là đầu cô rất đau, đầu óc thì quay cuồng.
Cô mơ thấy rất nhiều cơn ác mộng. Trong mơ, cô bị một nhóm người không rõ mặt đuổi theo.
Cô cứ chạy mãi, nhưng thế nào cũng không thoát được.
Đến khi họ rút ra những khẩu s/-úng đen ngòm và chĩa tất cả nòng sú/-ng về phía cô...
Tưởng Bảo Đề giật mình tỉnh dậy vì tiếng sú/-ng vang lên trong mơ.
Cô đột nhiên mở mắt ra, nhận ra mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp, rộng lớn.
Không còn là cảnh tượng chạy trốn trong màn sương đen không thấy điểm dừng nữa.
Ban đầu cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn.
Cô đưa tay sờ thử thứ đang ôm lấy mình.
Cứng cáp... nóng rực...
Cô ngẩng đầu lên và lập tức chạm mắt với một đôi mắt xanh thẳm vô cảm.
Tưởng Bảo Đề gần như nghĩ rằng mình đang mơ trong giấc mơ. Nhưng cảm giác ấm áp trong lồng ngực quá mức chân thật. Không phải là mơ.
Biểu cảm của cô rõ ràng chuyển từ sợ hãi sang vui mừng: "Anh về từ lúc nào vậy?"
"Nghe giọng em có vẻ không ổn, nên anh quay về xem sao."
Anh chỉ cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi và áo vest vẫn còn trên người. Lúc này anh đang nằm nghiêng ở mép giường, cánh tay thì bị cô dùng làm gối đầu, tay áo nhăn nhúm đầy nếp gấp.
"Hạ sốt rồi. Vừa nãy anh còn bảo bác sĩ lấy máu em để kiểm tra, viêm cũng đã khỏi."
Vậy là trong vòng một ngày một đêm, bệnh tình của cô đã hoàn toàn hồi phục.
Tông Quân Hành ngồi dậy từ trên giường, chỉnh sửa lại bộ quần áo bị cô làm rối, giọng thản nhiên hỏi: "Vừa rồi gặp ác mộng à?"
"Em mơ thấy có người đuổi theo mình, còn nổ sú/-ng bắn nữa."
Cô cũng ngồi dậy, vẻ mặt đầy ủy khuất: "Mỗi lần ra ngoài, em đều không dám tranh chấp với ai, luôn cảm thấy trong túi người ta lúc nào cũng có một khẩu s/-úng nhỏ."
Cô thực sự đề nghị nên cấm sử dụng sú/-ng hợp pháp.
Có lẽ vì những nếp nhăn trên quần áo quá khó chịu, anh dứt khoát cởi ra và thay bộ khác: "Nếu em thích, anh có thể tặng em một khẩu."
"Em không thích!"
Cô phản bác ngay, "Hơn nữa em cũng không biết dùng."
Tông Quân Hành đang thay quần áo dở thì nghe cô nói, anh dừng lại một chút.
Sau đó, anh mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một khẩu sú/-ng lục màu đen: "Đây là P365. Độ giật sẽ nhỏ hơn các loại súng khác, lại có bộ phận giảm giật phía trước."
Anh đi đến sau lưng Tưởng Bảo Đề, tay cầm tay hướng dẫn cô cách cầm súng.
"Chỗ này là chốt an toàn, gạt lên là khóa. Ngón tay ấn xuống là mở khóa, như vậy sẽ không lo súng cướp cò."
Khẩu súng được đặt vào tay cô khiến Tưởng Bảo Đề hoảng sợ, không dám động đậy, sợ rằng nó sẽ bất ngờ nổ súng.
Cô run rẩy hỏi: "Sau đó thì sao?"
Có lẽ nhận ra cô sợ hãi, anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp phát ra từ lồng ngực: "Thay băng đạn, lên đạn, giống thế này."
Tay cô cầm sú/-ng, còn tay anh thì cầm lấy tay cô.
"Biết cò sún/-g ở đâu chứ?" Anh ghé sát tai cô, không biết là vô tình hay cố ý.
Tưởng Bảo Đề cảm nhận rõ môi anh khẽ lướt qua vành tai mình khi nói, thậm chí đầu lưỡi còn nhẹ nhàng liếm qua.
Như thể đang trêu đùa một chú mèo nhỏ.
Cô đã sớm nhận ra anh rất thích làm những hành động khiêu khích như vậy để nhìn phản ứng của cô.
Cô run lên vì cảm giác tê dại lan tỏa khắp người, khẽ gật đầu: "Biết... biết rồi."
"Ừ, giỏi lắm."
Anh áp dụng kiểu giáo dục khích lệ, buông tay cô ra rồi vỗ nhẹ lên mông cô, ra hiệu để cô tự thử.
Nhưng anh không rời đi. Vẫn đứng ngay phía sau cô, tấm lưng mảnh mai của cô tựa vào lồng ngực rộng lớn, ấm áp của anh.
"Ok, Tina, kéo cò đi."
Anh cúi người, khẽ nghiêng người để ngang tầm với cô, eo hơi cong nhẹ. Lúc này, giọng nói của anh vang lên bên tai cô.
Hơi thở ấm áp của anh hòa cùng nhịp đập mạnh mẽ từ lồng ngực, khiến cô có cảm giác như dòng điện chạy qua người, tê dại đến từng đầu ngón tay.
Cô hít sâu, lấy hết can đảm, ngón tay siết cò.
"Bang!" Một tiếng nổ vang lên, viên đ-ạn xuyên qua cửa sổ trước mặt, cắm thẳng vào thân cây bách bên ngoài.
Anh lấy khẩu súng từ tay cô đặt sang một bên: "Rất đơn giản đúng không? Sau này nếu có ai bắt nạt em, cứ làm như lúc nãy."
Cô vẫn còn sợ hãi: "Nhưng lỡ như... em bắn c-/hết người thì sao?"
"Phòng vệ chính đáng. Nếu hắn ch-ết, em là nạn nhân." Anh bình tĩnh trả lời.
"Nhỡ... em vô tình..." Cô không lo lắng cho bản thân mà là lo ngại loại vũ khí này. Ai mà biết khi nào nó sẽ cướp cò chứ.
"Không sao cả."
Giọng anh vẫn điềm đạm, "Có anh ở đây, bất kể chuyện gì xảy ra, em vẫn là nạn nhân."
Nhiều lúc, Tưởng Bảo Đề không khỏi nghĩ, nếu cô gặp được Tông Quân Hành sớm hơn, hoặc nếu anh là cha cô, thì cuộc đời cô nhất định sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.
Không cần bàn cãi thêm, anh chắc chắn là người luôn bênh vực cô.
Anh sẽ dạy cô rất nhiều nguyên tắc, sửa những thói xấu và nhược điểm của cô.
Nhưng khi cô cãi nhau với người khác, anh sẽ không lý trí để phân tích đúng sai.
Tưởng Bảo Đề biết, anh sẽ luôn đứng về phía cô.
Vì vậy, cô kể với anh chuyện của mình và Lư Mễ.
Lúc đó, anh vừa tắm xong, có lẽ đang chuẩn bị ra ngoài. Bộ quần áo đã thay chỉnh tề.
Anh có thói quen thay quần áo ba lần mỗi ngày nếu phải ra ngoài trong thời gian dài.
Điều này đã vượt xa sự sạch sẽ thông thường—anh ghét chạm vào bất cứ ai.
Đó cũng là lý do cặp găng tay đen ôm sát tay anh luôn là phụ kiện không thể thiếu mỗi khi ra ngoài.
Nhưng Tưởng Bảo Đề thì hoàn toàn không bận tâm về chuyện đó.
Cô hít một hơi thật sâu, kể lại toàn bộ mọi chuyện: "Vậy... chính là như thế đấy."
Ngón tay anh khẽ di chuyển, hành động nhẹ nhàng như đang thăm dò một kho báu trong hang động.
Mái tóc của Tông Quân Hành không phải màu đen tuyền mà nhạt hơn một chút.
Màu tóc kết hợp với làn da trắng bệch càng tôn lên khí chất lạnh lùng, xa cách của anh.
Tuy nhiên, những hành động lúc này của anh lại chẳng phù hợp chút nào với vẻ ngoài đó.
"Mỗi người đều có lựa chọn của mình." Nghe xong câu chuyện, anh phản hồi bằng giọng điệu lãnh đạm.
So với vẻ thờ ơ của anh, Tưởng Bảo Đề lại vô cùng kích động.
Cơ thể cô khẽ run lên: "Nhưng gã đó sẽ làm hại Lư Mễ! Anh ta cờ bạc!"
Anh nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Cờ bạc cũng giống như súng, ở đây đều hợp pháp. Tina, em đừng dùng luật Trung Quốc để áp đặt lên công dân nước này."
Được rồi, có lẽ đối với anh, chuyện này chẳng có gì to tát cả.
Tốt thôi, có lẽ anh thực sự không cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt.
Cái sòng bạc kia thậm chí còn đứng tên anh.
Anh khuyên Tưởng Bảo Đề không cần quản chuyện này nữa: "Nếu đã đưa ra quyết định, thì phải gánh vác hậu quả."
Thái độ của anh vô cùng bình tĩnh, ngữ khí cũng vậy. Anh không để tâm đến bất cứ ai, điều này Tưởng Bảo Đề biết rất rõ.
Cô hỏi lại anh: "Nếu là bạn của anh, anh sẽ làm gì?"
Tông Quân Hành thẳng thắn trả lời: "Anh không có bạn, chỉ có đối tác và đồng minh."
Tưởng Bảo Đề cảm thấy không thể tin được: "Không có lấy một người sao? Vậy còn William thì sao?"
Anh rút tay lại, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng: "Anh nuôi một con chó."
Khoảnh khắc ấy, Tưởng Bảo Đề nhìn anh với ánh mắt vừa khát khao vừa chờ mong. Cô chủ động vòng tay ôm lấy anh, cọ tới cọ lui vào người anh.
"Vậy... còn em thì sao?"
Anh bình thản hỏi ngược lại: "Em hy vọng nghe được câu trả lời thế nào?"
"Em cũng không biết." Đến khi anh hỏi câu đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Cô cũng không biết mình mong đợi câu trả lời như thế nào từ anh nữa
"Nếu nhất định phải nói, em là phần lương tâm còn sót lại của anh."
Anh đưa ngón tay vào môi cô, khẽ quấn lấy đầu lưỡi và trêu chọc nhẹ nhàng. "Tina, ở lại Mỹ đi."
Cô dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay anh ra, cố gắng đẩy thứ ngoại lai này ra khỏi miệng mình.
Tông Quân Hành không để cô được như ý, anh dùng tay còn lại vuốt ve mái tóc dài của cô: "Vừa mới tắm xong, hương thơm này là của em."
Có lẽ vì cô im lặng quá rõ ràng, Tông Quân Hành hào phóng đưa ra cho cô một lựa chọn khác: "Nếu không thích ở đây, em có thể đến Nga. Nhưng nơi đó mùa đông rất lạnh, đồ ăn có lẽ em sẽ không quen."
Cô hỏi: "Em không thể chọn quốc gia khác sao?
Cả Mỹ và Nga cô đều không thích, bất kể là về khí hậu hay môi trường.
Anh từ chối đề nghị này của cô: "Anh không có ký ức tốt đẹp ở nơi đó."
Ngọn lửa tò mò trong lòng Tưởng Bảo Đề lập tức bùng lên, nhưng cô không dám để lộ quá rõ ràng.
Tông Quân Hành rất ghét người khác tìm hiểu quá sâu về chuyện của anh.
Cô giả vờ như chỉ thuận miệng hỏi tiếp theo lời anh: "Là chuyện gì?"
Đôi mắt anh nhìn thấu tất cả, đương nhiên cũng thấy rõ suy nghĩ của cô lúc này.
Nhưng anh không vạch trần, thậm chí còn giải đáp nghi vấn cho cô.
"Mẹ anh mất ở đó"
Tưởng Bảo Đề ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên phức tạp.
Đây dường như là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc đến gia đình mình.
"Là... mất như thế nào?"
Anh cười nhạt: "Anh không muốn nhớ lại. Nếu nhất định phải nói, thì là bệnh mà mất."
Chủ đề này dừng lại ở đây, Tưởng Bảo Đề cũng không hỏi thêm nữa. Cô biết nên dừng đúng lúc, nếu không sẽ dễ khiến Tông Quân Hành "chán ghét."
Anh đặt ra tiêu chuẩn rất cao trong các mối quan hệ.
Cô lại một lần nữa rúc vào lòng anh.
Lồng ngực ngực rắn rỏi của người đàn ông này là nơi tránh gió an toàn nhất trên thế giới.
Cô đã sớm quên mất dáng vẻ nguy hiểm của anh khi hành động, cũng quên luôn lần trước gọi điện cho anh, bên kia điện thoại vang lên những tiếng hét thảm thiết.
Một người đàn ông nguy hiểm như vậy, nhưng ở bên cô lại trở thành nơi mang đến cảm giác an toàn nhất.
"Lần sau... em muốn thử ở đây, được không?" Mặt cô ửng hồng, giọng nói mềm mại, tay nhẹ nhàng vuốt ve phần rãnh ngực của anh.
"Chỉ là... em muốn ngồi lên, sau đó..."
Câu nói sau không thích hợp với trẻ em, cô không thể thốt ra
Tông Quân Hành hiểu ngay: "Có phải là chỗ khác của anh không tốt?"
Rõ ràng cô là người khơi mào trước, nhưng giờ đây khi anh nói thẳng ra, cô lại xấu hổ đến mức chôn mặt vào ngực anh: "Em chỉ là tò mò thôi. Hôm trước em đọc một cuốn sách... Trong sách có nói đến chuyện này. Nhưng người trong hình ảnh, cơ ngực không lớn bằng anh."
Anh đặt một tay lên mông cô, đề phòng cô bị ngã: "Mấy loại sách linh tinh đó đừng đọc nữa."
"Vâng." Cô đáp nhẹ, môi không yên phận cọ tới cọ lui trên lồng ngực săn chắc của anh.
Thật tuyệt. Một người đàn ông tuyệt đẹp như thế nhất là nghĩ đến việc anh ở bên ngoài cao ngạo, quý phái, nhưng khi về nhà lại để cô tự do vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực trần trụi của anh.
Thật tuyệt người đàn ông đẹp đẽ trần trụi quá gợi cảm.
Cô biết anh đã đồng ý.
Đồng ý để lần sau cô sử dụng lồng ngực của anh...
Có khi lần sau, anh còn đồng ý để cô dùng miệng nữa.
Tưởng Bảo Đề cảm thấy gần đây mình chắc đang trong thời kỳ rụng trứng, nếu không thì tại sao đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những chuyện này.
Thời gian đã đến lúc thích hợp, Tông Quân Hành bế cô ra khỏi lòng mình, trước khi rời khi rời đi còn dặn dò: "Một lát nữa anh có cuộc họp, em đừng vào thư phòng."
"Vâng, em biết rồi." Cô ngoan ngoãn trả lời.
Tưởng Bảo Đề cúi đầu mở điện thoại xem tin nhắn trong lúc ngồi trên mép giường.
Tông Quân Hành cởi quần áo đứng dậy, chuẩn bị đi tắm một lần nữa, vì trên người anh toàn dấu vết và mùi hương của cô.
Cùng lúc đó, anh thản nhiên hỏi: "Thứ tư này trường em có yêu cầu phụ huynh đến dự lễ, đã thông báo thời gian cụ thể chưa?"
Tim Tưởng Bảo Đề như rơi thẳng xuống đáy vực, suýt nữa làm rơi cả điện thoại.
"Hả? A..." Cô cười gượng hai tiếng,
"Không cần đâu, giáo sư bảo du học sinh không cần tham gia."
Tông Quân Hành nheo mắt, lập tức nhìn ra sự lúng túng của cô: "Thật sao? Thứ tư anh vừa hay rảnh, có thể đi."
"Thật sự không cần!" Cô bắt đầu bất an, nắm chặt lấy mép váy.
Cô cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại-là từ cha cô.
Cha cô đã đến Mỹ từ đêm qua và sẽ đến trường vào thứ tư để dự lễ với tư cách phụ huynh của cô.
Cô không thể để hai người họ gặp nhau!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này
Một khi họ gặp mặt, mọi lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro