Chương 1 : Vật sở hữu cá nhân
Túi Da
Chương 1 : Vật Sở Hữu Cá Nhân
Bạn thân của Tưởng Bảo Đề, Lư Mễ, để ăn mừng việc cuối cùng cô ấy cũng "thoát ế." đã tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền tại Mexico
Bạn trai của Lư Mễ là một chàng trai người Áo 19 tuổi, dáng người nhỏ gầy, mái tóc vàng rực.
Khi biết chàng trai này thích phụ nữ, Tưởng Bảo Đề thật sự bị sốc. Không phải cô ấy đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng cách anh ta nói chuyện và hành động quả thực rất giống một người thuộc "thế giới thứ ba."
Lúc này, Lư Mễ đứng bên cạnh cô, đĩnh đạc nói: "Bảo bối, chỉ khi thử qua đàn ông, cậu mới biết được cảm giác tuyệt vời của đàn ông là như thế nào."
Tưởng Bảo Đề tỏ vẻ đồng tình, nhưng vẫn giữ dáng vẻ ngây thơ. Cô chống cằm, làm ra vẻ ngoan ngoãn và nghiêm túc lắng nghe.
Lư Mễ chẳng hề ngượng ngùng, trái lại, cô ấy hăng hái chia sẻ từ những điều lớn lao đến chi tiết nhỏ nhặt, như cách chọn đàn ông, làm thế nào để nhanh chóng khiến đàn ông cởi quần, và những bí quyết "từ từ đi sâu hơn."
Trong đầu Tưởng Bảo Đề, hình ảnh một người đàn ông không mặc quần đã hiện lên từ lâu, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ ngây thơ, thẹn thùng lấy tay che mặt: "Đừng nói sâu xa quá, làm ơn đi!"
Lư Mễ bật cười, kéo tay cô ra và nhẹ nhàng nhéo má cô, nơi làn da vẫn căng mọng đầy collagen. Cô ấy cười đùa: "Cô bé thanh thuần ngoan ngoãn như Tina của chúng ta, thật không biết sau này sẽ rơi vào tay ai đây."
Sau đó, Lư Mễ hỏi Tưởng Bảo Đề về tiêu chuẩn bạn đời của cô, còn hào hứng nói sẽ giúp cô để ý đến người phù hợp.
Tưởng Bảo Đề nheo mắt suy nghĩ rồi đáp:" Mình thích người mạnh mẽ, càng mạnh mẽ càng tốt. Một người có thể kiểm soát được mọi thứ... kể cả tớ."
Lư Mễ có chút tiếc nuối, thở dài: "Vậy thì khó đấy, người như vậy không dễ tìm đâu."
Đang nói chuyện, điện thoại của Tưởng Bảo Đề đột nhiên đổ chuông. Cô chỉ liếc nhìn qua màn hình một chút rồi để mặc nó reo mà không trả lời.
Lư Mễ tò mò hỏi: "Ai gọi cho cậu vậy?"
Vô tình liếc qua màn hình, cô nhìn thấy một cái tên viết bằng tiếng Anh. Điều này khiến Lư Mễ càng thêm hiếu kỳ. Cuộc gọi ấy kết thúc sau vài tiếng chuông vì không có ai trả lời. Người ở đầu dây bên kia không cố gọi thêm lần nữa. Chỉ một cuộc gọi không được hồi đáp, rồi bỏ qua, không hề dai dẳng.
Hiển nhiên, đó không phải kiểu người kiên trì bám đuổi. hành xử rất đúng mực, hoặc có thể nói là cực kỳ lãnh đạm. Cần dừng thì dừng, không nhiều lời.
Tưởng Bảo Đề cúi đầu, tay khẽ xoay ly pha lê trước mặt. Bên trong là một cốc sữa bò ấm.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy ôm sát nửa người với đường cắt tinh tế. Cổ váy được điểm một lớp ren mỏng, tôn lên xương quai xanh gợi cảm. Vòng eo thon gọn và đôi vai với những đường nét hoàn mỹ tựa như được một nghệ nhân chạm khắc tỉ mỉ. Phần chân váy nhẹ nhàng xòe ra, tôn thêm đôi chân dài, thon thả nhưng không hề thiếu sự mềm mại.
Lư Mễ nhìn Tưởng Bảo Đề, trong lòng không khỏi cảm thán. Ngay lần đầu gặp, cô đã thấy cô bạn này thật xinh đẹp, là kiểu đẹp nhu nhược, khiến người khác nảy sinh lòng thương xót.
Đặc biệt là khi Tưởng Bảo Đề dùng đôi mắt nâu nhạt trong veo nhìn người ta, ánh nhìn ấy dễ khiến bất kỳ ai cũng muốn quỳ gối trước cô.
"Ông trời, chỉ mong cô ấy đừng đòi hái sao trên trời. Nếu không, e rằng tôi sẽ phải nghiên cứu cách trở thành phi hành gia từ bây giờ," Lư Mễ thầm nghĩ.
Biết rằng Tưởng Bảo Đề không giỏi đối đáp những chủ đề như thế này, Lư Mễ nhanh chóng đổi hướng câu chuyện. Nhưng trước khi dừng, cô vẫn nghiêm túc nhắc nhở:
"Thật đấy, Tina, cậu nên tìm hiểu thêm về đàn ông và những chuyện liên quan. Nếu không, tớ thực sự lo cậu sẽ bị lừa."
Tưởng Bảo Đề nhìn cô bạn, khẽ gật đầu:
"Ừ, tớ sẽ lưu ý. Cảm ơn cậu, Lư Mễ."
Nhưng thực tế thì sao? Tưởng Bảo Đề hiểu về đàn ông thậm chí còn hơn cả Lư Mễ, người mới chỉ vừa có bạn trai.
Cô không nói cho Lư Mễ biết rằng, hai tháng trước, cô đã xin nghỉ bệnh một tuần. Nhưng tuần đó, cô không hề ốm. Thay vào đó, cô ở bên một người đàn ông hơn mình 5 tuổi, trải qua bảy ngày bảy đêm mở ra cánh cửa của một thế giới hoàn toàn mới.
Đó là một trải nghiệm sâu sắc hơn cả bảy năm học sinh học. Kiến thức ấy không đi qua mắt hay tai mà trực tiếp được "truyền đạt" từ cơ thể, khắc ghi không thể xóa nhòa.
Còn người đàn ông đó là ai? Chuyện này phải quay ngược lại bốn tháng trước. Và nếu không nhờ Lư Mễ, cô có lẽ đã không thể đặt chân vào buổi tiệc tối định mệnh ấy.
Lư Mễ kể rằng, chú của cô ấy làm việc trong bữa tiệc và đã giúp họ lẻn vào. Buổi tiệc này là một nơi mà không phải ai cũng có thể tham gia, dù có tiền cũng chưa chắc mua được tấm vé mời.
Dù trước khi được đưa đến đây du học, cô luôn là Tưởng gia tứ tiểu thư được ngưỡng mộ. Cha của cô là một thương gia nổi danh ở Cảng Thành, tổ tiên nhà họ đã chạy trốn từ nội địa vào khoảng 60 năm trước và định cư tại một hòn đảo nhỏ. Chịu đựng sự biến động của nền kinh tế bọt biển ở Cảng Thành, gia đình họ Tưởng vẫn vững vàng đứng vững suốt nhiều năm, trở thành một trong những gia tộc có quyền lực lớn nhất ở địa phương.
Hơn nữa, nghe nói chị gái của cô ba tháng trước đã trở thành chủ tịch của thương hội bản địa.
Mặc dù mang danh là tiểu thư nhà họ Tưởng, một gia tộc danh giá tại Hồng Kông, điều đó chẳng có ý nghĩa gì ở đây. Ngay cả cha và chị gái cô – những người rất có tiếng tăm – cũng khó lòng lấy được một tấm thiệp mời.
Lư Mễ nhắc nhở Tưởng Bảo Đề: "Hôm nay, tất cả những người có mặt đều là quý tộc, và họ rất ngạo mạn. Họ sẽ không coi cậu ra gì. Dù chỉ nói chuyện với cậu, họ cũng phải đánh giá cậu từ trên xuống dưới trước đã. Nhưng cậu không thể đắc tội họ, phải luôn giữ nụ cười trên môi."
Tưởng Bảo Đề cười thầm, cảm thấy bản thân còn kiên nhẫn hơn bọn họ nhiều. Dù bữa tiệc phải chậm lại cả nửa tiếng vì một người đến muộn, không ai tỏ ra khó chịu hay oán trách. Ngược lại, họ còn trông chờ với sự kính cẩn như những tín đồ sùng đạo.
Lư Mễ thì thầm bên tai cô: "Nghe nói người đến muộn này có địa vị cực kỳ đáng gờm. Hầu hết khách mời hôm nay đều đến vì anh ta."
Lư Mễ còn ra vẻ thần bí: "Đợi cậu gặp anh ta, cậu sẽ hiểu."
Người đàn ông đó là ai? Không ai rõ. Thông tin về anh ta ít ỏi, nhưng người muốn biết về anh ta thì nhiều vô kể.
Nghe nói hắn tầm trên dưới 40 tuổi, đã từng có ba đời vợ và bốn đứa con. Mặc dù vẻ ngoài ôn hòa, nhưng tính cách lại lạnh lùng và quyết đoán.
Tuy rằng có một chút là giả, nhưng cũng không phải tất cả đều là giả.
Khi người đàn ông ấy xuất hiện, Tưởng Bảo Đề không quan tâm anh ta là ai hay đáng sợ đến mức nào. Điều duy nhất cô chú ý là sự quyến rũ của anh ta, đủ để khiến cô trống rỗng mọi suy nghĩ.
Quả nhiên, anh ta là vị khách quý mà mọi người đã chờ đợi lâu, sự xuất hiện của anh thật sự rất phô trương. Anh ta bước vào giữa sự cung kính của tất cả mọi người. Một dàn vệ sĩ mở đường, để lại một lối đi rộng rãi chỉ dành riêng cho anh ta. Nghe nói, gia tộc của anh ta là một trong những gia tộc cổ xưa nhất, có danh vọng lớn nhất, với thân phận tối cao, được tôn sùng là "Lam huyết quý tộc".
Người đàn ông mặc bộ vest màu nâu đậm, được may đo tỉ mỉ, tôn lên dáng người mạnh mẽ với đôi vai rộng và eo thon. Chiếc áo khoác được vắt hờ trên vai, càng làm tăng thêm khí thế áp đảo.
Đôi găng tay da ôm sát ngón tay, để lộ phần cổ tay với những đường cơ bắp rắn chắc.
Khuôn mặt anh ta tuy mang nét nho nhã và ôn hòa, nhưng lại tạo ra một cảm giác áp bức mãnh liệt, như thể hắn là một ngọn núi mà tất cả mọi người đều phải cúi đầu.
Cổ tay của lộ ra bên ngoài, cơ bắp rắn chắc với đường cong rõ ràng. Điều này không hoàn toàn tương xứng với vẻ mặt hiền lành của anh ta. Chỉ nhìn vào mặt anh, người ta sẽ cảm thấy đây là một người nho nhã, ôn hòa, mang vẻ ngoài của một thân sĩ.
Dáng người của anh, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy anh có thể dễ dàng bóp nát s/-ọ người khác.
Một đứa trẻ nghịch ngợm thoát khỏi vòng tay mẹ, chạy loạn khắp nơi, vô tình va vào anh ta suýt chút nữa ngã ngửa.
Người đàn ông kịp thời đỡ lấy đứa trẻ, giọng nói trầm ấm: "Cẩn thận."
Người mẹ vội vàng chạy tới, ôm lấy con mình, rồi không quên cúi đầu cảm ơn:
"Cảm ơn ngài, Adams tiên sinh."
Người đàn ông chỉ khẽ lắc đầu, sau đó đứng thẳng người.
Ở đây, không ai dám trơ trơ mà nhìn chằm chằm vào anh ta, bởi vì điều đó bị xem là vô lễ, là bất kính.
Chỉ có Tưởng Bảo Đề – người "vô lễ" nhất, nhận ra rằng người đàn ông ấy lặng lẽ giấu mu bàn tay ra sau, khẽ vuốt ve lòng bàn tay vừa tiếp xúc với người khác.
Cô nàng đầy hứng thú ngậm chiếc ống hút, đôi chân dài dưới làn váy nhè nhẹ đong đưa.
Từ trên xuống dưới, ánh mắt cô không ngừng đánh giá hắn.
Giống như đang cân nhắc một con mồi nhất định phải chiếm lấy.
Thân hình hắn ẩn hiện sau bộ quần tây vừa vặn, eo thon gọn, vai rộng cân đối, trước ngực như căng tràn sức mạnh. Đôi găng tay da màu đen bó sát mu bàn tay, mỗi cử động của các ngón tay đều làm lớp da căng ra, lộ rõ khớp xương cứng cáp.
Tưởng Bảo Đề cắn chiếc ống hút, nở một nụ cười tinh quái:
"Đẹp trai thật. Muốn chạm, muốn ôm, muốn... ngủ."
Người ta thường nói: "Sắc đẹp tựa con dao hai lưỡi." Nhưng Tưởng Bảo Đề từ lâu đã vứt bỏ lời cảnh báo của Lư Mễ lên tận chín tầng mây.
"Thân phận và bối cảnh của anh ta vượt xa những gì cậu có thể tưởng tượng. Anh ta rất đáng sợ, ngàn vạn lần đừng dại mà đắc tội."
Thân phận lớn thì sao chứ? Đâu phải không thể chạm tới.
Những quý tộc kiêu căng kia, trước mặt anh ta, đều trở nên hèn mọn, sẵn sàng quỳ xuống và liếm giày cho anh ta..
Tưởng Bảo Đề nhìn đám người như những con chó đó, bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo: "Nếu một người quyền cao chức trọng như anh ta mà quỳ xuống, cúi mình hôn chân tớ, liệu vẫn giữ được vẻ điềm đạm, nho nhã đó không?"
Cô từ trước đến giờ chỉ dùng những gì tốt nhất. Người đàn ông bên cạnh mình, đương nhiên cũng phải là "tốt nhất."
Nói rằng cô bị sắc đẹp quyến rũ cũng được, bảo rằng cô ngưỡng mộ sức mạnh cũng không sai. Tóm lại, có lẽ là cả hai.
Hồi tưởng đến đây dừng lại. Nếu Lư Mễ biết người đàn ông quyền lực mà đáng sợ ấy, cuối cùng lại bị cô sinh viên nhìn có vẻ yếu đuối trước mắt bắt lấy, liệu cô ấy sẽ có biểu cảm thế nào? Sẽ kinh ngạc? Hay sợ hãi?
Thế nên, Tưởng Bảo Đề chưa định nói cho cô ấy biết.
Bởi vì... mối quan hệ với Tông Quân Hành quá phức tạp. Ngay cả chính cô cũng không chắc điều này sẽ kéo dài đến bao giờ.
________
Rất nhanh, Lư Mễ đã bị bạn trai người Áo kéo đi. Hai người rúc vào góc, trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt. Tưởng Bảo Đề thậm chí còn nghe rõ cả những âm thanh ái muội khi môi lưỡi họ chạm nhau.
Cô cảm thấy nếu cứ ở đây thêm, bản thân sẽ trở thành kẻ vô duyên.
Tùy tiện cầm một chiếc khăn lông khoác lên vai, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc hộp thuốc lá dành cho phụ nữ để trên bàn. Đó là của Lư Mễ.
Tưởng Bảo Đề chưa từng hút thuốc, nhưng luôn tò mò muốn biết cảm giác đó như thế nào.
Đặc biệt là sau khi bị Tông Quân Hành quản lý nghiêm ngặt như quản một đứa trẻ. Có vẻ như giai đoạn nổi loạn của cô cuối cùng cũng đã đến.
Người ta thường gọi hành động đối kháng lại sự kiểm soát của cha mẹ là "giai đoạn phản kháng."
Ai ngờ một cô gái bị kìm nén quá lâu cũng sẽ có ngày vùng lên.
Tưởng Bảo Đề cầm lấy hộp thuốc và chiếc bật lửa, tranh thủ lúc hai người kia hôn nhau đến ngạt thở mà lẻn ra ngoài.
Lúc này đã là 3 giờ sáng, chỉ còn khoảng ba tiếng nữa sẽ đến New Orleans.
Tưởng Bảo Đề nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi của Tông Quân Hành.
Nửa tháng trước, anh bay đến Mexico vì công việc, nói rằng mười ngày sau sẽ trở về. Anh rất ít khi sử dụng những từ như "có lẽ", "đại khái" hay "có thể."
Anh luôn đưa ra một thời gian chính xác. Bởi vì, anh là kiểu người nói được làm được.
Nhưng năm ngày trước, anh lại gọi điện báo rằng vì một vài lý do không thể kiểm soát, anh sẽ ở lại thêm mười ngày nữa.
Nếu tính thời gian, mới chỉ qua năm ngày.
Có lẽ, cuộc gọi vừa rồi chỉ là để kiểm tra cô.
Tông Quân Hành sở hữu khối tài sản trải rộng trong và ngoài nước, vì vậy anh rất ít khi ở yên một chỗ.
Mặc dù thời gian ở bên cô không nhiều, nhưng là một nửa kia của cô, anh vẫn đủ tư cách. Anh dành thời gian ở bên cô, đáp ứng bất kỳ yêu cầu vật chất nào cô đưa ra.
Nhưng đồng thời, anh cũng có một sự chiếm hữu mãnh liệt đối với cô. Anh xem cô như tài sản riêng của mình.
Ngay cả tên tiếng anh của cô hiện giờ là Tina, cũng là anh thay đổi cho cô
Liệu khả năng này có phải là đặc điểm chung của những gia đình giàu có, kiểu "old money"? Anh không chỉ can thiệp vào cách cô ăn mặc, mà ngay cả cái tên của cô cũng muốn chiếm hữu. Anh còn đặt ra rất nhiều quy tắc cho cô.
Không thể không về nhà vào ban đêm, không thể tham gia những bữa tiệc khuya, không được nói dối, nếu qua 11 giờ mà không về nhà, yêu cầu cô gọi điện thoại giải thích lý do...
Nếu cô vừa rồi dám nhận cuộc gọi đó, anh chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng nhạc từ quán bar Sax, cùng với âm thanh rượu được pha chế.
Xui xẻo thay, âm thanh nồng nhiệt của Lư Mễ và bạn trai cũng có thể đã lọt vào tai anh.
Khi đã có thể sống yên ổn, thì không nên lặp lại những sai lầm và vấp phải những vết xe đổ đã qua.
Tưởng Bảo Đề nghĩ, có lẽ sẽ tốt hơn nếu đợi trời sáng rồi gọi lại cho anh, rồi nói rằng hôm qua cô đã ngủ, không nghe thấy.
Cô bước ra khỏi khoang tàu, đi ra boong tàu. Gió ban đêm thổi mạnh, tóc cô bị cuốn rối tung. Cô dùng tay gom lại sau tai, rồi bắt chước dáng vẻ của Lư Mễ, ngậm điếu thuốc, ấn bật lửa.
Ngọn lửa chập chờn gần như ngay lập tức bị gió thổi tắt, cùng lúc đó, Tưởng Bảo Đề nhìn lên phía trước.
bật lửa và điếu thuốc trong tay cô rơi xuống.
Thật xui xẻo.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của cô.
Xong đời.
Đó là suy nghĩ thứ hai của cô.
Thôi rồi.
Đó là suy nghĩ thứ ba của cô.
Nếu so chiếc du thuyền này với con cá mập trắng hung dữ, thì con tàu lớn trước mặt giống như một con cá voi khổng lồ, bá chủ của đại dương.
Tưởng Bảo Đề không ngờ sẽ tình cờ gặp Tông Quân Hành trên biển.
Sẽ không có chuyện như vậy đâu, mặc dù anh vừa từ Mexico trở về, nhưng lại đi theo hướng hoàn toàn khác.
Trừ phi anh cố tình yêu cầu thuyền trưởng thay đổi hướng đi. ... Được rồi, chuyện như vậy đối với anh cũng không phải là không thể.
Tưởng Bảo Đề cảm thấy chột dạ, đứng cách xa đối diện khoảng trăm mét, nhìn về phía boong tàu, nơi có một người đàn ông đứng hút thuốc trong vòng bảo hộ.
Anh ăn mặc tây trang, nửa ẩn trong bóng đêm thân hình cao lớn vĩ ngạn, đôi mắt màu xanh xám tại đây phiến thuộc về ban đêm hải dương bên trong, mang theo vài phần khó có thể nhìn trộm quỷ quyệt.
Bên cạnh anh những cây cọ đồng thụ lớn lên vô cùng thô tráng, phía sau khoang thuyền là một đống cao ốc phồn hoa, cao vút chọc trời, thẳng tận mây xanh.
Im lặng tỏa ra vẻ hoa lệ và cao quý, hoàn toàn phù hợp với thân phận của chủ nhân con tàu. Người đàn ông thả tay tùy ý lên vòng bảo hộ, đôi tay dài, thon như ngọc, được bao bọc trong đôi găng tay đen kín kẽ. Xì gà trên tay anh cháy, khói trắng bốc lên nhưng rất nhanh bị gió thổi tan. Mỗi tầng lầu đều sáng trưng ánh đèn, nhưng trên boong tàu chỉ có vài người lẻ tẻ. Có vẻ như hôm nay trên con tàu này không có nhiều khách.
Tông Quân Hành nhìn qua thực ôn hòa, quanh thân tự nhiên toát ra khí chất của một thân sĩ làm người ta sợ hãi anh đồng thời cũng sẽ nhịn không được lại muốn thân cận anh.
Nhưng Tưởng Bảo Đề từ trong yên tĩnh ngửi được một tia hơi thở nguy hiểm.
Ngạch......
Cô hiện tại nhảy xuống biển nhận sai không biết còn kịp không.
Có lẽ sắc trời quá mờ anh căn bản không thấy rõ cô mặt?
Cũng có thể là do u linh thuyền, nếu không thì sẽ không có sự trùng hợp như vậy. Khác với cô, đầu óc đầy náo nhiệt và những cơn gió lốc, ánh mắt của Tông Quân Hành thực sự bình tĩnh, đặt trên người cô
Giữa các con tàu, những khe hở nhỏ khiến sóng biển cuộn trào.
Anh không nói gì, sau khi hút xong xì gà liền rời đi, đồng thời rất có giáo dưỡng, mang theo tàn thuốc, không giống như cô, tùy tiện vứt rác xuống biển.
Tuy rằng cô vừa rồi bật lửa hút thuốc và trong lúc vô tình làm rơi tàn thuốc. Sự thật chứng minh, hiện thực không hề tốt đẹp như cô tưởng tượng.
_________
Sau khi mặt trời lên, thuyền cập bến cảng, cô chia tay bạn tốt và nhờ xe đưa về New York. Khi đang trên xe, cô lướt điện thoại, phát hiện Tưởng Bảo Châu đã cập nhật một bài mới trên Instagram.
Một viên ngọc bích cực kỳ lớn, được vòng kim cương vây quanh, đeo trên tay cô gái với làn da trắng nõn, mảnh mai.
— Nghe nói đây là đồ tư nhân của nữ vương Anh Quốc, tôi không hiểu lắm, chỉ thấy đẹp thôi. Cảm ơn Lục Uncle.
Cô ta thậm chí còn cố tình "vô tình" tag Tưởng Bảo Đề.
Tưởng Bảo Châu là chị gái cùng cha khác mẹ của Tưởng Bảo Đề, một người do mẹ hai sinh ra, một người do mẹ ba sinh ra. Dù ngoài xã hội họ đều được gọi là " mẹ," nhưng thân phận không hợp pháp này khó tránh khỏi bị chỉ trích.
Quan hệ giữa những cô con gái tư sinh với nhau cũng không có gì tốt đẹp để tranh.
Tưởng Bảo Đề khinh thường bĩu môi. Chỉ là một viên đá quý, cửa hàng châu báu của cô không biết có bao nhiêu viên, cô ngày thường còn dùng chúng làm đồ chơi.
Ngón tay lướt trên màn hình, cô viết một bình luận.
— Vẫn là viên của chị gái đẹp, nhỏ xinh và dễ thương. Không giống viên của tôi, quá lớn, đeo trên tay còn nặng đến mức không nâng nổi nữa. ~(^_^)
Trong lòng cô lại bùng lên một cảm giác khó tả, có chút cay đắng.
Tưởng Bảo Châu được cưng chiều ở Cảng Thành, còn cô lại bị bỏ lại nơi xứ người, không ai quan tâm.
Đã vậy còn bị định ra một cuộc hôn ước. Nói thì dễ nghe, nhưng vị hôn phu thực sự rất "chuyên nhất". Đúng vậy, thực sự là "chuyên nhất", ba tuổi thì trí tuệ như ba tuổi, bây giờ 25 tuổi mà trí tuệ vẫn chỉ có ba tuổi!
Làm cô phải kết hôn với người như vậy, còn chẳng bằng trực tiếp để cô ch/-ết ở nước ngoài!
Tưởng Bảo Đề khóa màn hình điện thoại, rồi vùi tay vào túi, không muốn suy nghĩ gì nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Còn không bằng chờ đợi xem Tông Quân Hành sẽ nói gì sau.
Cô thậm chí không rõ Tông Quân Hành rốt cuộc là mềm lòng hay máu lạnh. Anh lúc nào cũng như một người từ trên cao nhìn xuống, không có cảm xúc, giống như không có vui buồn Nhưng anh tuyệt đối không phải là không có cảm xúc.
Anh sẽ phạt cô thế nào? Liệu có giống lần trước đánh mô/-ng cô không? Hay là trong lúc làm những chuyện này, lại cố tình trêu đùa cô?
Thực tế, tất cả những điều đó đều không xảy ra.. Tông Quân Hành không trừng phạt cô, cũng không yêu cầu cô giải thích. Anh vẫn luôn điềm tĩnh và ôn hòa, giống như người cha yêu thương con gái.
Tưởng Bảo Đề nhận ra rằng anh có dáng người giống cha của anh, vai rộng chân dài, khung xương lớn. Anh có một nửa dòng máu phương Tây.
Phần còn lại là huyết thống phương Đông, nhưng lại mang một số đặc điểm của người phương Tây.
Cấu trúc cơ thể của anh có vẻ vững chắc, tạo ra một cảm giác xa cách. May mắn là khuôn mặt của anh rất ôn hòa, ngoại trừ màu mắt xanh xám hiếm thấy.
Dù vậy, nếu so với bầu trời, anh vẫn có chút kém cỏi khi đứng trên mặt đất.
Anh chắc chắn sẽ sớm về nhà trong chốc lát. Khi đứng trong phòng, anh gọi điện thoại, cửa thư phòng không hề đóng. Một chiếc ly mao tiêm đặt trên bàn, có vẻ như anh không thích cà phê như người phương Đông truyền thống, mà lại yêu thích trà.
Điều này có vẻ không phù hợp với tính cách làm việc nghiêm túc của anh. Anh chỉ cần ở thư phòng, nơi này có thể đóng cửa bất cứ lúc nào. Lúc này, anh cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại tùy ý để trên bàn, khớp xương rõ ràng và gân tay nổi lên. Chiếc đồng hồ màu đen trên tay phản chiếu ánh sáng quý phái.
Anh mặc bộ vest, vóc dáng cao lớn, từ vai đến eo, cho tới chân dài, tất cả tạo nên một tư thế oai phong, mạnh mẽ. Phần lớn thời gian anh im lặng, khi trả lời cũng chỉ là vài từ ngắn gọn, nhưng luôn toát ra một khí thế uy nghiêm.
.
Rõ ràng, trong cuộc trò chuyện này, anh vẫn là người quyết định cuối cùng.
Điện thoại một bên, một người đàn ông khác đang cùng ann thảo luận về vụ án đấu sú/-ng sắp diễn ra, tạo ra một chuỗi hiệu ứng như cánh bướm.
— Đây cũng là lý do chính khiến anh quay lại nước.
"Bên kia đã ngừng mọi hoạt động, người dân ở đó thậm chí đã bắt đầu xuống phố phản đối, lần này hàng hóa... có cần dừng lại không?"
Từ góc độ nhân văn mà nói, chuyện như vậy, dừng lại thực sự hợp lý hơn. Nhưng từ góc độ lợi ích vĩ mô, nếu dừng lại ngay lúc này, thì mọi khoản đầu tư trước đó sẽ trở thành công cốc. Các nhà tư bản, luôn ưu tiên lợi ích của bản thân, phần còn lại không đáng để nhắc đến.
"Hạng mục tiếp tục, nhưng sẽ quyên góp một phần dưới danh nghĩa từ thiện." Anh thẳng lưng, nhẹ nhàng quay cốc trà, nước trà đã nguội.
"Gần đây phải kiểm tra kỹ lưỡng, thông báo cho bến tàu chú ý."
"Tốt, thưa ông."
Tông Quân Hành nói tiếng Nga, nên Tưởng Bảo Đề không hiểu một từ nào, chỉ biết giọng anh rất êm, êm đến mức làm cô mềm nhũn cả người.
Trước mắt là bức màn cửa sổ sát đất, ngoài trời đêm so với New York chẳng có gì đáng để so sánh. Tông Quân Hành thực sự quyến rũ, không chỉ vẻ ngoài mà cả khí chất bên trong cũng thu hút người ta.
Bộ vest rất vừa vặn, áo sơ mi đen và vòng tay trên cánh tay càng làm tôn lên sức mạnh và sự dẻo dai của cơ thể hắn. Nhưng anh lại rất nho nhã, không bao giờ khoe khoang địa vị của mình.
Như thể nhận ra có một người khác trong phòng, anh quay lại nhìn cô . Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh nâng cốc trà lên uống một ngụm. Trà nguội rõ rệt không ngon, nhưng anh không tỏ ra khó chịu, chỉ thản nhiên đặt cốc trà xuống.
"Phòng bếp có món cá voi hầm hoa hồng, anh sẽ bảo A Di mang lên phòng cho em, ăn xong thì ngủ tiếp."
Anh dừng một chút, rồi bổ sung thêm, "Nếu lạnh thì quay lại làm thêm một chén."
Vẫn chu đáo như thường lệ. Anh lo lắng cô ăn lạnh sẽ bị đau bụng. Tưởng Bảo Đề thậm chí không hiểu liệu anh có giận hay không.
Cô nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cánh tay anh
Ừ, cảm giác vẫn rất tốt, rắn chắc và mạnh mẽ, mang theo chút sức mạnh nam tính đầy gợi cảm.
Khi cô cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, biểu hiện dịu dàng và ngoan ngoãn. Cô muốn giải thích với anh: "Ừm... Anh mấy giờ về? Hôm nay thật ra..."
Người đàn ông quyền lực trên người có một loại áp lực tự nhiên, anh không rút tay ra, mà nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, như thể dụ dỗ cô mềm mại hơn. Nhưng ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.
"Đi tắm đi, nghỉ sớm, ngày mai còn phải đi học."
Giọng anh bình thản, không trả lời câu hỏi của cô, cũng không nghe cô giải thích, mà chỉ nhẹ nhàng ra lệnh.
Tắm sạch cái đầu anh
Cô rõ ràng cảm nhận được, bộ dạng ngoan này không còn tác dụng nữa. Nhưng Tưởng Bảo Đề ngoài việc giỏi giả vờ ngoan ngoãn, còn giỏi giả ngốc, làm bộ không nhận ra anh xa cách, với vẻ mặt thành khẩn, cô nói: "Ngày mai là buổi chiều có lớp, không vội đâu. Anh vừa về, em muốn dành nhiều thời gian với anh được không? Em rất nhớ anh ."
"Thật sao?" Anh lạnh nhạt, không hề nhấc mí mắt lên. Bàn tay anh thản nhiên đặt lên bàn, như thể đang suy nghĩ điều gì. Lúc này, anh không có vẻ lãnh đạm, mà là... cảm giác rất xa cách.
Anh ở trên, cô ở dưới, khoảng cách này có vẻ càng rõ rệt.
"Đương nhiên." Tưởng Bảo Đề trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, vì cô lúc này cảm nhận được rất rõ sự phân chia giai cấp.
Tông Quân Hành không hề giấu giếm sự xa cách và lạnh lùng của mình đối với cô.
Cô rất muốn hắn không nghe điện thoại của cô, muốn hắn lại đi tiệc đêm khuya cùng bạn bè, muốn hắn lại vứt bỏ những gì cô nói sau đầu.
Cô không thể phủ nhận mình còn trẻ, đầy sức sống, nhưng đồng thời, cô cũng rất ngây thơ và vụng về.
Không thể phủ nhận, ban đầu anh bị sức sống của cô thu hút. Nhưng vẻ đẹp tuổi trẻ bề ngoài, lại không có gì sâu sắc bên trong.
So với việc có một bông hoa hồng nở rộ, anh càng thích khi nuôi dưỡng một đóa hoa hồng.
Chỉ tiếc, cô quá tầm thường và lạc lõng.
Thời gian dài, chắc chắn sẽ trở nên nhạt nhẽo.
Cuối cùng, Tông Quân Hành vẫn không giữ cô lại trong thư phòng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô ta: "Nghe lời, Tina."
Anh có sức mạnh khống chế tuyệt đối mà không ai có thể kháng cự, ngay cả những người tham gia phỏng vấn hòa bình quốc tế cũng không thể từ chối lời hắn.
Huống hồ là Tưởng Bảo Đề.
Cô nhìn anh như chán nản, bước ra khỏi thư phòng.
Cô thở dài nhẹ nhõm khi đã rời xa người đàn ông lạnh lùng nhưng luôn căng thẳng trong từng phút.
Cô cảm thấy như thể đã rút ra một chút cảm xúc bị giam cầm.
Người đàn ông già này thật phiền phức.
Có quá nhiều quy tắc, yêu cầu nhiều, quản lý cô nghiêm ngặt như thể đang giám sát kỳ thi Harvard Cambridge.
Ừm... Nếu cô nhận thức anh ta sớm hơn, có lẽ đã thi đậu rồi.
Đáng ghét, sao anh không xuất hiện sớm hơn, khiến cô bỏ lỡ cơ hội với Harvard.
Tắm xong trở lại phòng, cô thoải mái nằm trên giường. Nệm của cô là loại có thể điều chỉnh góc độ, có cả chức năng massage.
Cô còn có thể kiểm tra nhịp thở và tình trạng giấc ngủ của mình.
Những số liệu đó do Tông Quân Hành cài đặt, mặc dù anh chủ yếu nghiên cứu tài chính, nhưng cũng nghiên cứu y học. Anh từng làm bác sĩ không biên giới trong hơn hai năm.
Có lẽ là khi anh 20 tuổi. Anh hiện giờ đã 27.
Dù trong nhà có bác sĩ riêng, nhưng vấn đề sức khỏe của cô đều do Tông Quân Hành trực tiếp phụ trách.
Như đã nói, anh ta rất có dục vọng kiểm soát và chiếm hữu đối với cô. Chỉ số của cô cũng nằm trong sự kiểm soát của anh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro