Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi thương cậu ấy, thương đến mức chẳng dám chung đường



Tôi vẫn thích cậu ấy. Lâu hơn tôi nghĩ. Nhưng chỉ là tôi thích, còn cậu ấy thì không. Kể cả những ngày nắng rót những giọt giòn tan hay những ngày mưa giận dữ sắp kéo cơn về, chỉ cần là có cậu ở đó, góc công viên mà chiều nào cậu với đám con trai đá bóng, tôi sẽ luôn đến rồi thả trôi mọi suy nghĩ về thế giới để trong tâm trí tràn ngập hình ảnh cậu.

Một ngày vỏn vẹn 24 giờ phải dành để đi học ở trường, đi học thêm, học năng khiếu, gặp gỡ bạn bè, luôn chẳng đủ để làm mọi việc nhưng thời gian để nghĩ về cậu không bao giờ là thiếu. Gặp một bài toán khó, tôi tự nhủ "Hẳn nếu là cậu thì cậu sẽ giải được bài toán này vì cậu học rất giỏi và có vẻ chỉ thích nói chuyện với những người học giỏi nên tôi càng phải cố gắng". Nếu chẳng may đang nô đùa với mấy đứa bạn, tôi sẽ bất chợt dừng lại mà nghĩ "Cậu sẽ chẳng bao giờ thích mình đâu nhỉ, mà nếu như mình không phải là con trai, liệu mình có cơ hội hay không?''

Nếu quá mệt với những lớp năng khiếu mà tôi cam đoan có học thêm vài năm nữa tôi cũng chẳng khá lên nổi, nhưng vì hy vọng một ngày nào đó vô tình trời đổ mưa, tôi sẽ lặng lẽ đứng cùng cậu dưới mái hiên, rồi đem tặng cậu chiếc ô xanh sapphire của mình, biết đâu cậu sẽ mỉm cười và bảo "Mình về chung nhé". Hoặc những giờ tan học, tôi sẽ có thể cố tình đi chậm lại một bước, để chờ cậu bước tới. Vì có cậu ở đó nên dù có trở thành một đứa tệ hại nhất lớp tôi vẫn phải tự bảo mình cố gắng.

Tôi biết cậu thích toán, còn tôi thích môn văn mang cái chất say đắm ngọt ngào, nhưng khi cậu chọn Kinh tế cho tương lai sắp tới, tôi chọn cậu là tương lai của mình. Muốn vào cùng trường đại học với cậu, tôi cũng muốn lấy đó làm cái cớ để cậu chỉ bài cho tôi và tôi biết mình phải cố gắng thay đổi bản thân. Thật khó để diễn tả tôi thích cậu bao nhiêu, nhiều như thế nào, và kì thực cũng đâu cần phải đong đếm nó bởi tôi tự cho rằng thích cậu là chuyện cả đời.

Tôi đã từng chắc chắn rằng chẳng ai có thể làm thay đổi được việc tôi thích cậu kể cả cậu không thèm để ý một xíu đến tôi. Một thằng con trai vụng về, cả ngày chỉ biết làm trò ngốc nghếch trước mặt cậu. Những ngày cùng nhau bước chân vào đại học, tôi gặp Trường. Tôi đã e sợ rằng cậu ấy sẽ chạm vào những cảm xúc của tôi, những cảm xúc mà tôi chỉ muốn dành riêng cho cậu. Và nỗi sợ đó tôi đem trút hết trên những dòng trạng thái trên Facebook. Trường cũng nổi bật, nhưng không ít nói như cậu, càng không lạnh lùng như cậu. Cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi, giúp đỡ tôi trong học tập và những hoạt động ở trường.

Khoảng thời gian cùng nhau sinh hoạt ở khu quân sự, Trường dành cho tôi những buổi chiều đi bộ quanh sân trường trong khi mọi người mải mê với những hoạt động mà họ yêu thích. Một ngày khi tôi và Trường đang mãi đuổi theo chú chuồn chuồn ở bãi đất sau trường thì bắt gặp cậu đi tới, cậu lơ đễnh bảo: "Dạo này cậu chẳng cần tớ chỉ bài như ngày xưa nhỉ?". Tôi chẳng giấu nổi nụ cười có phần thích thú, khi thấy cậu "để ý". Chỉ là ở Trường, tôi biết, tôi thấy hình ảnh cậu trong đó. Chỉ là thi thoảng khi nhìn Trường, tôi sẽ tự thấy mình được an ủi bởi một người "gần giống" cậu.

Tôi vẫn thích cậu. Bảy năm rồi đấy cậu ạ. Cậu là gió, cứ mãi rong chơi khắp phương trời rộng lớn. Tôi là mây, cậu đi đâu, tôi sẽ đi theo đó. Nhưng tôi tự hỏi bao giờ mới có thể đi cùng nhau? Dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ thích cậu, thích đến mức chẳng dám đi chung một con đường với cậu, tôi không muốn lôi cậu vào con đường của tôi vì tôi biết con đường này rất khó đi, nên thôi đành để cậu đi con đường thẳng của cậu vậy. Tôi không muốn cậu chịu cực khổ đâu

--------------

Ngày hôm ấy, trời đổ mưa rất to. Có một người đang đứng dưới cơn mưa ấy, ướt sũng. Người ấy vừa từ chối cậu, nhưng không sao cả Đình Trọng đã sớm biết trước được kết quả sẽ như thế này mà, chỉ là cậu không muốn sau này phải hối hận vì không chịu thổ lộ mà thôi. Nhưng mà tại sao lại vẫn còn đau đến thế, rõ ràng cậu đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi cơ mà

Đau quá!

- Tư Dũng, tớ thích cậu. Cậu có thể cho tớ một cơ hội không?

Đình Trọng nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiến Dũng, nhưng tại sao chỉ có thể cảm nhận được sự khinh bỉ trong đôi mắt đen lấp lánh ấy

- Cậu nói cái gì? Cậu thích tớ?

Giọng Tư Dũng rất cao, lấn át cả tiếng mưa ngoài mái hiên, trong giọng nói ấy, có một ít ngạc nhiên, một ít buồn cười, một ít sự khinh thường, một ít trêu chọc. Từng chút một găm vào trái tim Đình Trọng, cậu phải sống như thế nào đây

- Cậu đang nghĩ gì trong đầu vậy, tớ không phải là Gay, kinh tởm

Tiến Dũng quay lưng bỏ đi, cậu ấy không cầm theo ô, đội mưa mà chạy đi, chắc có lẽ cậu ấy không muốn đứng bên cạnh mình thêm một giây phút nào nữa.

''Mình kinh tởm? Mình thích con trai chính là kinh tởm? Mình thích cậu ấy chính là kinh tởm? Tại sao mình lại là con trai? Tại sao mình lại thích cậu ấy?''

Món quà cậu chuẩn bị từ hai tuần trước đã bị ném xuống đất, vỡ nát, từng miếng thủy tinh ghim vào trái tim cậu một nỗi đau khó có thể nói được bằng lời. Cậu thật sự đang rất đau, tại sao ông trời bất công như vậy, tại sao sinh ra cậu còn sinh ra Tư Dũng. Tại sao? Đình Trọng không oán hận Tư Dũng, cậu hận chính bản thân cậu, cậu hận bản thân mình khác người, cậu hận cậu vì đã thích Tư Dũng, nhưng cũng chỉ biết hận cậu mà thôi, Tư Dũng không có lỗi.

Đình Trọng lê từng bước chân đi dưới trời mưa tầm tả, cái ô kia cậu không còn để ý đến nữa vì vết thương trong lòng cậu đang rất đau rồi nên dù cho có bão bùng đi chăng nữa cậu cũng chẳng thèm quan tâm. Ông trời dường như đang khóc cho cậu, cậu cũng đang khóc, nước mắt hòa lẫn vào cơn mưa kia rồi trượt xuống mặt đường trôi đi nơi khác. Cậu không đứng vững nữa, ngã quỵ xuống bên vệ đường.

Sức khỏe cậu rất yếu nên ngay từ lúc đầu cũng chỉ có thể đứng bên ngoài xem Tư Dũng chơi bóng mà không thể vào chơi cùng. Tư Dũng thường hay giúp Đình Trọng những việc nặng nhọc vì cậu biết sức khỏe Đình Trọng không tốt, vì sức khỏe cậu rất yếu nên cậu không thể chịu đựng được nữa.

Hôm sau tỉnh dậy, Đình Trọng chỉ thấy đầu ong ong, toàn thân chỉ truyền đến cảm giác đau nhức, trên tay thì đang truyền dịch. Cũng may mắn là hôm qua có người nhìn thấy cậu ngất xĩu nên đã đưa cậu vào bệnh viện. Nếu như cậu tiếp tục nằm đó mà hứng trọn cơn mưa hôm qua thì không biết cậu sẽ như thế nào rồi.

Đình Trọng nằm trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt cậu vô định nhìn về phía hàng cây bên ngoài, từng hạt nước nhỏ tụ lại trong mắt của Đình Trọng tạo thành một màng mỏng rồi lăn dài xuống hai bên gò má hốc hác của cậu. Xem như đây là lần cuối cùng cậu khóc vì người đó

---------

Biết rằng khiến cậu rời khỏi thế giới của cậu đó là điều không thể, tớ vẫn ngốc nghếch chờ đợi kì tích xuất hiện. Cảm giác yêu thầm cậu không thể nào biết, tình yêu của tớ đối với cậu chính là mù quáng. Cậu không thể hiểu được nổi đau của tớ bởi vì cậu vĩnh viễn không bao giờ phải trải qua cảm giác ấy. Vì cậu tớ chịu đựng bao nỗi đau nhưng cậu mãi mãi không bao giờ biết. Tớ miễn cưỡng bản thân yêu tất cả những thứ thuộc về cậu nhưng cậu kiên quyết rút khỏi sự lo lắng của tớ dành cho cậu. Đóng chặt cửa và lặng lẽ đếm từng giọt nước mắt của tớ, đến một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra, người thật lòng yêu cậu một mình chịu tổn thương

https://youtu.be/hNWdnF1QiCI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro