Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Thư

Ryan lắc đầu: "Lá thư này chỉ có hai câu, nội dung cũng rất đơn giản, thoạt nhìn như người tình thế khó khăn xin chúng tôi giúp đỡ."

"Không nói là tình thế khó khăn gì sao?" Lumian âm thầm nhẹ thở phào.

Mặc kệ là thư Aurore viết cho bạn qua thư, hay bạn qua thư của cô gửi thư hồi âm, đều khó có thể chỉ có hai câu.

"Không có." Ryan khẽ thở dài.

Chỉ một lá thư xin giúp đỡ không có gì, mấy người liền đến đây rồi? Không sợ đây chỉ là một trò đùa? Người ở Sở Tài Phán cũng không có tích cực như vậy, chuyện này không khỏi cảm thấy quá tốt bụng quá  lương thiện quá có sứ mệnh? Lumian giễu cợt trong lòng.

Dựa theo thói quen của hắn, những lời này hắn vốn nên nói thẳng ra, nhưng cân nhắc đến việc còn muốn moi tình báo từ đối phương, không thể chọc giận bọn họ, cắt đứt cuộc trò chuyện, phải mạnh mẽ ém xuống.

Bất quá, Lumian cũng biết Ryan sẽ không nói cho mình toàn bộ tình huống, bọn họ vì một lá thư xin giúp đỡ gì cũng không viết rõ tới thôn Cordu tìm người chắc chắn có suy tính khác hay nói là nguyên nhân khác.

"Ừm. . ." Lumian sờ cằm, ôm tâm thái thử một lần cũng không mất gì đề nghị, "Muốn tôi xem lá thư đấy một chút không? Có lẽ tôi có thể từ nét chữ bên trên nhìn ra ai."

Valentine tóc phủ phấn lộ ra biểu cảm "Cậu nghĩ chúng tôi là đồ ngốc à".

Leah thì cười nói:

"Cậu biết xem xét nét chữ?"

"Miễn cưỡng tính." Lumian thành khẩn.

Hắn lập tức bổ sung trong lòng:

Có thể xem xét nét chữ của Aurore và của mình cũng tính là xem xét.

"Vô dụng thôi." Ryan lần nữa lắc đầu, "Mỗi từ trên lá thư đều đến từ quyển sổ xanh, cả câu đều từ giấy cắt xuống ghép thành."

Rất cẩn thận. . . Thủ pháp tương tự sao lại hơi quen tai, nghe nhiều trong truyện của Aurore? . . . Nếu là xin giúp đỡ, vì sao còn dùng cách như vậy che dấu danh tính của mình? Sợ thư xin giúp đỡ bị chặn đường, gặp phải trả thù? Hoặc là, bản thân cũng có vấn đề không muốn bị lộ trước mặt người khác? Lumian thử phân tích tâm lí người viết thư.

Hắn cố ý để lộ biểu cảm bừng tỉnh nói:

"Đa phần gia đình trong thôn đều có quyển sổ xanh, mọi người tìm người nói chuyện phiếm, là muốn thông qua bọn họ xác nhận quyển sổ xanh nhà nào xuất hiện tình trạng hư hỏng tương tự?

"Người kia hoàn toàn có thể mua một quyển sổ xanh khác dưới tình huống người khác không biết, sử dụng xong liền ném mất."

"Đây chỉ là một hướng đi bên trong." Ryan ôn hoà nói.

"Còn có phương hướng khác?" Lumian một chút cũng không hề nghĩ mình là người ngoài.

Ryan nghĩ một chút nói:

"Nếu đã có xin giúp đỡ, vậy sẽ tồn tại chuyện xấu, chắc chắn có việc gì đó đang sảy ra, mà nó nhất định sẽ lưu lại dấu vết."

"Rất có đạo lý." Lumian lộ ra thần sắc khó khăn thay đám người Ryan, cứ như bản thân tự mình cảm nhận được.

Hắn trịnh trọng cam đoan nói:

"Nhóm bắp cải của tôi, tôi sẽ giúp mọi người chú ý, hy vọng có thể tìm được manh mối."

"Cảm ơn." Ryan lễ phép đáp lại.

Mà Leah đã sớm điều chỉnh lại tâm trạng, tìm tòi nghiên cứu nói:

"Nếu là bạn, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu."

"Không cần khách khí." Lumian cười ra hiệu.

"Khi cậu gọi chúng tôi là bắp cải, vì sao những thôn dân trong quán rượu lại cười?" Leah tương đối hiếu kỳ với việc này.

Mặc dù xưng hô này làm người khác xấu hổ, nhưng đều nói là từ địa phương dân bản địa thường dùng, theo lý mà nói sẽ không chọc cười người ta chứ.

Lumian thành khẩn trả lời:

"Trong từ địa phương bắp cải ý là tiểu khả ái, bảo bối, bắp cải của tôi hoặc là bắp cải nhỏ chủ yếu dùng dưới hai tình huống, một là giữa bạn bè thân mật, hai là trưởng bối với hậu bối, thỏ con, gà con, cũng gần giống vậy."

Hắn nhấn mạnh hai từ "thân mật".

Ngay sau đó, hắn vẻ mặt vô tội bổ sung:

"Chẳng qua lúc ấy tôi hi vọng chúng ta sẽ trở thành bạn thân."

Dáng vẻ hắn như tôi rất thuần khiết, tôi không hiểu "thân mật" này có nghĩa là gì.

Tôi thấy cậu muốn làm trường bối của chúng tôi. . . Cuối cùng Leah cũng hiểu vì sao những thôn dân kia lại cười.

Mặc dù lí do vừa rồi Lumian nói không nhất định là thật, nhưng ít ra logic bên trên làm cô tin tưởng.

Ryan nhẹ gật đầu theo:

"Còn chuyện gì khác không?"

"Không có." Lumian cũng không muốn biểu hiện quá tích cực, miễn bị đối phương cho rằng có vấn đề gì đó, từ đấy điều tra mình cùng Aurore.

Chị ấy có thể không chịu nổi việc điều tra!

Đưa mắt nhìn Leah và những người khác đi xa trong tiếng chuông leng keng, Lumian ngồi ở cửa quán rượu cũ chờ người phụ nữ bí ẩn lai lịch không rõ rời giường.

Qua một lúc, đồng bọn của hắn Reimund Greg tìm tới.

"Lumian, mày nghĩ kỹ tiếp theo điều tra truyền thuyết nào chưa?" Reimund gặp mặt lại hỏi.

Hai ngày nay, đối với việc này, hắn còn tích cực hơn so với Lumian, dù sao hắn cũng không có giấc mơ quái dị kia, không có đường tắt khác để có kho báu.

"Còn chưa có." Con cú nèo kia đã tìm tới cửa, xác nhận tình huống trước, Lumian nào dám điều tra sự thật về truyền thuyết.

Hắn tùy ý tìm lý do:

"Qua mấy ngày nữa sẽ đến Lễ Tứ Tuần, hết lễ suy nghĩ thêm."

"Ừm." Reimund cảm thấy rất có đạo lý, "Cho nên, tạm thời tao cũng không cần làm người canh đồng hết lễ lại đi, mấy ngày nay dù có người chăn thả, cũng không gây ra nhiều thiệt hại."

"Nói cách khác, mấy ngày kế tiếp mày không cần rời khỏi thôn?" Lumian hỏi ngược lại.

Thấy Reimund gật đầu, hắn vừa cười vừa nói:

"Thật là khéo đấy mấy ngày gần đây tao cũng không thể rời khỏi thôn."

"Vì sao?" Reimund nghi hoặc hỏi thăm.

Lumian đè thấp tiếng giọng, nghiêm túc:

"Buổi sáng hôm nay, ta gặp được con cú mèo kia, con cú mèo trong truyền thuyết Vu Sư, nó nói, nếu không phải trong thôn có giáo đường, có thần quan sát, nó sẽ lập tức mang linh hồn của tao đi, quẳng vào trong vực sâu. . ."

Reimund nghe được vừa hãi vừa sợ.

Toàn thân hắn đều run rẩy:

"Thật ư?

"Tao nói mà không thể trêu chọc sinh vật tà ác này. . ."

Nỉ non đến đây, hắn đột nhiên trông thấy trên mặt Lumian lộ ra một ý cười.

". . ." Reimund lúc này mới nhớ lại bản tính thằng bạn tốt của mình.

"Mày đang đùa à, lại gạt tao?" Hắn vừa tức vừa lo lắng.

Tức chính mình, biết rất rõ tên Lumian này là hạng người gì, rõ ràng bị đã lừa rất nhiều lần, vì sao vẫn mắc câu.

"Việc không hợp thói thường như thế mày cũng tin?" Lumian cười "hắc hắc" nói.

Câu này mới là đang lừa mày, miễn cho mày không chịu nổi áp lực, trực tiếp đến giáo đường sám hối. . . Hắn yên lặng bổ sung trong lòng.

"Hô. . ." Reimund buông lỏng.

Lumian ngược lại căn dặn nói:

"Mặc dù cái vừa rồi là chuyện tao bịa, nhưng cũng muốn nói cho mày, truy tìm sự thật về truyền thuyết sẽ có nguy hiểm nhất định, nếu không cần rời thôn không thoát khỏi sự bảo hộ của giáo đường thì cố gắng đừng đi."

Nói xong, hắn im lặng lầu bầu hai câu:

Đây mới là nói thật, chuyệnvừa rồi quả thật hơn phân nữa là bịa, gần nửa mới là thật. . . Nếu không phải về sau có rất nhiều việc cần giúp đỡ, tao sẽ không nhắc nhở mày,  dùng cách khác để nói lời căn dặn của Aurore cho mày, người khác có chết hay không liên quan gì tới tao. . .

Reimund nghĩ đến cảm giác sợ hãi trong nháy mắt vừa rồi, có chút lý giải gật đầu:

"Được rồi!"

Hắn không trò chuyện về truyền thuyết nữa, ngược lại hỏi:

"Lúc bầu chọn Tinh Linh Mùa Xuân, mày sẽ chọn ai?"

Tinh Linh Mùa Xuân là nhân vật chính trên đủ loại thánh điển của Lễ Tứ Tuần, là biểu tượng của mùa xuân, bình thường tại khu vực Dariège là cả thôn bỏ phiếu ra một cô gái xinh đẹp, còn chưa kết hôn đóng vai.

"Ava đi." Lumian không để ý lắm trả lời, "Cô ấy không phải rất muốn làm Tinh Linh Mùa Xuân một lần sao?"

"Tao cũng sẽ chọn cô ấy." Reimund âm thầm thở nhẹ ra.

Hôm qua Ava đã ám chỉ hắn, khiến cho thời điểm bỏ phiếu hắn chọn cô, cho nên, hắn cảm thấy cần phải giúp cô một tay kéo càng nhiều phiếu.

. . .

Bên ngoài tòa nhà cách quán rượu cũ không xa.

Ryan, Leah và Valentine không vội vã tìm người "nói chuyện phiếm" .

"Vừa rồi nói cho tên kia nhiều như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?" Valentine đưa tay bịt mũi miệng lại nói.

Không khí nơi này tràn ngập mùi phân và nước tiểu gia cầm thoang thoảng.

Leah gảy chiếc chuông bạc trên đỉnh đầu: "Có vấn đề hay không tôi không biết, tôi chỉ có thể xác nhận một điều, kết quả bói toán của tôi cho thấy, cậu ta hữu dụng."

"Dưới cục diện bế tắc, tiết lộ một vài tin tức thích hợp, khiến người có liên quan hoảng sợ tự mình hành động, là phương pháp điều tra rất hiệu quả." Ryan giải thích dụng ý của mình, "Tiếp đó, chúng ta quan sát hắn cẩn thận, nhìn xem hắn sẽ làm chuyện gì, hoặc là tìm người nào."

. . .

Sau khi Reimund rời đi, Lumian tiến vào quán rượu cũ, trông thấy người phụ nữ đã đưa mình lá bài Tarot lại xuất hiện ở vị trí cũ.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi nữ màu trắng, quần dài ống rộng màu sáng  xứng một đầu ống quần rộng rãi màu sáng quần dài, bên tay là mũ rơm tròn được buộc lên những đóa hoa màu vàng nhỏ.

Trong rương hành lý cô đem nhiều quần áo thật, mỗi ngày đều đổi, không keo kiệt giống đám người Leah. . . Lumian một bên cảm khái một bên đi qua, ngồi vào đối diện.

Trong quá trình này, hắn tùy ý liết mắt nhìn bữa sáng của đối phương:

Một phần bánh nhân thịt đầy ụ, bên trong rưới nước sốt loãng;

Vài chiếc bánh tròn;

Hoa quả theo mùa cắt thành lát;

Một ly đồ uống trong suốt hiện ra một chút chất bẩn màu sáng.

Những thứ này đều không phải thứ quán rượu cũ có thể cung cấp. . . Lumian chỉ ly đồ uống kia, như thân quen hỏi:

"Đây là cái gì? Không giống như là rượu ."

"Đồ uống đặc biệt Thánh dầu Venus." Người phụ nữ thuận miệng trả lời, "Dùng đường và cây quế ngâm nước hương thảo trộn với hoa anh túc mà thành, là một quán rượu ở Trier phát minh."

Từ "Venus" này đến từ Roselle Đại Đế, ông tại một câu chuyện nào đó đã đề cập, đây là một người phụ nữ có thể so với Thần Sắc Đẹp.

"Cô lấy nó từ đâu, tự mình pha?" Lumian hoài nghi thành phố Dariège gần đây nhất cũng không thể cung cấp vật tương tự.

Người phụ nữ cười cười:

"Làm một Nhà Lữ Hành, thu hoạch vật phẩm thích hợp tại thời điểm thích hợp là bản năng nghề nghiệp"

"Nghe không hiểu." Lumian rất thành thật.

Hắn chuyển nói rằng:

"Tôi đã giải quyết con quái vật trước đó lần này đụng phải hai con nguy hiểm hơn. . ."

Hắn miêu tả con quái vật mọc ra ba khuôn mặt và quái vật vác súng săn, cuối cùng nói:

"Tôi cảm giác bọn nó đều vượt qua năng lực bình thường của nhân loại, không phải thứ tôi có thể đối phó, có biện pháp nào giải quyết bọn nó không?"

Người phụ nữ cắn chiếc bánh tròn, đôi mắt hơi đảo một thoáng, vừa cười vừa nói:

"Quái vật ba mặt tôi không dám chắc, con vác súng săn kia, cậu hoàn toàn có thể đơn độc giải quyết, chỉ cần cậu dùng thứ đặc biệt của mình."

"Đặc biệt của mình. . . Tôi có chỗ nào đặc biệt?" Lumian đã kinh ngạc lại mờ mịt.

Chính tôi cũng chả biết!

Người phụ nữ mỉm cười nhìn hắn nói:

"Đó là giấc mơ của cậu, làm chủ nhân giấc mơ, tự nhiên cậu sẽ có đãi ngộ đặt biệt, chẳng qua cậu còn chưa phát hiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro