Tuấn Văn 167
Chap 1
Tại nguyệt thự riêng...
Tại phòng khách...
Có 1 Chàng Trai đi vào...
Thảo : Anh về rồi sao ạ...
Ngạn Tuấn : ai đây...
Thảo : dạ đó là Văn Bạn của em...
Văn : xin chào, Tôi là Văn... đến nhà Anh nhiều lần nhưng ko gặp được Chủ Nhà để chào hỏi, thật là thất lễ quá rồi..."cúi đầu nói..."
Ngạn Tuấn : Tôi có việc nên ko về nhà thường xuyên nên ko gặp Cô được...
Văn : dạ..."cười..."
Ngạn Tuấn : Cô ngồi nói chuyện với cô ấy đi, Tôi có việc phải đi...
Văn : dạ...
Sau đó Anh cũng đi ra ngoài rồi lên xe lái xe đi...
Thảo : đó là Ngạn Tuấn, là ny tao...
Vy : sướng quá ta, đó là Lâm Chủ Tịch Tập Đoàn Lâm Thị đó nha...
Thảo : cảm ơn bạn hiền...
Văn : thôi, tụi mày ở đây với nó đi, Tao có việc quan trọng...
Thảo : Mày về hả...
Văn : ukm, Tao phải về rồi...
Thảo : tạm biệt...
Văn : ukm..."lấy túi xách rời đi "
Cô đi ra ngoài rồi lên xe lái xe đi...
Thảo : tao muốn đi chơi...
Vy : mày lên thay đồ đi rồi tụi mình đi chơi nha...
Thảo : tụi mày đợi tao nha...
Châu : ukm, mày đi thay đồ đi...
Cô ta ko nói gì mà đi lên phòng...
30p sau... Thảo đi xuống nhà...
Thảo : tao xong rồi, tụi mình đi thôi...
Gia Hân : còn xe thì sao...
Thảo : để tao nói với Anh Ngạn Tuấn
Mai : ok...
Cô ta ko nói gì mà chỉ im lặng lấy đt ra rồi gọi cho Anh...
Ngạn Tuấn :..."bắt máy..."
Thảo : Anh Ngạn Tuấn, em đi chơi với tụi nó nhưng ko có xe, Anh đưa em đi được ko vậy...
Ngạn Tuấn : Tôi có việc cần giải quyết rồi, em tự đi taxi đi...
Thảo : dạ được ạ...
Ngạn Tuấn :..."cúp máy..."
Giao : sao rồi...
Thảo : Anh Ngạn Tuấn có việc quan trọng phải đi giải quyết nên ko đưa chúng ta đi được rồi...
Vy : vậy giờ làm sao đây...
Thảo : thôi, chúng ta đi taxi đi...
Châu : ukm, vậy chúng ta đi thôi nào...
Thảo : ok...
Nói rồi các cô ta cũng đi ra ngoài...
Cứ như vậy cho đến 23h tối...
Tại sông Hàn...
Cô đi dạo quanh sông Hàn, trên tay Cô còn cầm điếu thuốc...
Cô dựa vào lang can, hút thuốc, phà hơi khói thuốc ra...
Cô gục đầu dựa vào lang can...
Lúc này có 1 chiếc xe màu đen, dừng phía sau Cô...
Người mở cửa bước xuống xe là Anh...
Anh đi từ từ lại chỗ Cô...
Anh đi lại đứng kế Cô, lấy điếu thuốc trên tay Cô hút...
Văn :..."bất ngờ, nhìn Anh..."
Ngạn Tuấn : nhìn Tôi dữ vậy...
Văn : nè, Anh là ny của con thảo cơ mà " bất ngờ, nhìn Anh..."
Ngạn Tuấn : Em đừng nhắc đến cô ta...
Văn : sao Tôi ko được nhắc trong khi Anh là ny của nó...
Ngạn Tuấn : sao Em thích nhắc cô ta thế nhỉ...
Văn : thì Anh là ny của nó mà...
Ngạn Tuấn :..."để tay lên miệng Cô "
Văn : Anh...buông Tôi ra...
Ngạn Tuấn : ko thì sao...
Văn :..."định đánh Anh..."
Ngạn Tuấn :..."chặn tay Cô lại..."
Văn : Anh buông Tôi ra...
Ngạn Tuấn : nếu như Tôi nói ko thì sao, hửm..."nắm chặt tay Cô..."
Văn : Tôi đau... Anh mau buông Tôi ra
Ngạn Tuấn : Tôi nói ko thì sao...
Văn : xin Anh đó...buông Tôi ra đi mà, có được ko...
Ngạn Tuấn : người như Em mà cũng xin người khác buông tha à...
Văn : hức... hức, Tôi xin Anh đó, buông tay ra đi... được ko vậy... Tôi đau lắm...
Ngạn Tuấn :..."bóp chặt cằm Cô..."
Văn : "rưng rưng nước mắt, nhìn Anh"
Ngạn Tuấn : nào, sao phải khóc như vậy chứ..."lau nước mắt cho Cô..."
Văn :..."ngừng khóc, lau nước mắt..."
Ngạn Tuấn : Tôi sẽ ko làm gì Em đâu, Bảo Bối Nhỏ à..."ôm eo Cô nói..."
Văn :..."mắt long lanh, nhìn Anh..."
Ngạn Tuấn :..."cười cưng chiều Cô "
Văn : Anh... Anh là ny của con thảo...
Ngạn Tuấn : thì sao, hửm... Cô Gái Nhỏ "áp sát người Cô vào lòng mình, tay còn lại ôm chặt eo Cô..."
Văn :..."định lấy tay Anh ra khỏi eo..."
Nhưng Anh nhanh tay hơn Cô, nắm chặt 2 tay Cô rồi hôn mu bàn tay Cô...
Ngạn Tuấn : Em ko thể nào thoát khỏi tay Tôi đâu, đừng hòng trốn thoát...
Văn : thảo nó yêu Anh nhiều như vậy mà Anh cũng ko có cảm giác gì với nó sao...
Ngạn Tuấn : đúng vậy, dù cô ta có yêu Tôi nhiều như thế nào thì Tôi cũng ko có cảm giác thì với cô ta đâu...
Văn : sao Anh lại làm vậy với nó...
Ngạn Tuấn : Tôi ko làm gì cô ta đâu, Em yên tâm đi..."xoa mặt Cô nói..."
Văn :..."hất tay Anh..."
Ngạn Tuấn :..."nắm chặt 2 tay Cô nói "
Văn : nè, Anh đang làm tay Tôi đau đó " cố vùng vẫy khỏi Anh..."
Anh ko nói gì mà chỉ im lặng hôn môi Cô, Cô cố phản kháng như thế nào cũng ko được nên Cô cũng mặc Anh làm gì thì làm...
Cứ như vậy cho đến 15p sau...
Anh cũng buông môi Cô ra... Sau đó Anh cúi xuống hôn, cắn, mút chiếc cổ trắng nõn của Cô và để lại những vết hiskey đỏ chót...
Văn :..."rơi nước mắt..."
Ngạn Tuấn : đừng khóc nào, Tôi chưa làm gì Em đâu..."nhìn thẳng mắt Cô "
Văn :..."tránh né ánh mắt Anh..."
Anh bóp chặt cằm Cô để Cô nhìn thẳng vào mắt mình...
Văn : đau..."vùng vẫy..."
Ngạn Tuấn : nếu biết đau thì nên im lặng đi, ko nên vùng vẫy, nếu vùng vẫy thì đừng trách Tôi làm gì Em đấy...
Văn :..."rơi nước mắt..."
Ngạn Tuấn : xinh đẹp nên khóc cũng xinh đẹp nhỉ..."xoa mặt Cô nói..."
Văn :..."lau nước mắt..."
Ngạn Tuấn : ngoan ngoãn mà nghe lời thì Tôi sẽ nhẹ nhàng với Em, còn ko thì đừng trách Tôi..."bóp cằm Cô nói "
Văn : Em...Em biết rồi...
Ngạn Tuấn : ngoan lắm..."xoa eo Cô...".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro