Tuấn Văn 115
GTNV
Chap 1
Tại Bang YJ...
Lúc này có 1 Cô Gái đang ngồi trên giường, bị chói tay, chân và còn bị bịt miệng, ko ai chính là Văn...
Lúc này có 1 Chàng Trai đeo mặt nạ đi vào nói...
:..."ngồi xuống ghế "
Văn : ưmm..."cố gắng nói "
: Tôi nói Em biết, dù Em có trốn như thế nào thì cũng ko thoát khỏi tay Tôi đâu, Bảo Bối Nhỏ " bóp mạnh má Cô "
Văn : ưm..."vùng vẫy "
: Tôi ko muốn làm Người Tôi Yêu đau...
Văn :..."muốn nói chuyện "
Chàng Trai đó ko nói gì mà chỉ im lặng nhẹ nhàng tháo ra...
Văn : Em biết là Anh mà... Anh đừng đeo mặt nạ nữa, Em muốn nhìn thấy mặt Anh...
: Em chỉ cần biết Tôi Yêu Em là đủ rồi
Văn : Ngạn Tuấn à...
Ngạn Tuấn : Văn, Em bị Tôi nhốt ở đây 1 năm Em ko sợ à...
Văn : Em ko sợ
Ngạn Tuấn : sao lại ko sợ...
Văn : Em biết đó là Anh nên Em ko sợ
Ngạn Tuấn : nếu ko phải là Tôi thì sao
Văn : ko thể nào...
Ngạn Tuấn : bây giờ Tôi sẽ cho Em về
Văn : Em ko về...
Ngạn Tuấn : sao ko về, hửm...
Văn : vì ở đây có Anh, Em ko cô đơn...
Ngạn Tuấn : họ cho người tìm Em...
Văn : Em nghe lời Anh, nếu Em muốn đến đây thì sao...
Ngạn Tuấn : Em ko cần đến đây...
Văn : nae..."cười tươi, nhìn Anh "
Ngạn Tuấn :..." cưng chiều Cô ". Nào, được rồi, bây giờ Tôi sẽ đưa Em về... "nhẹ nhàng cởi chói cho Cô "
Văn : nae..."cười tươi "
Ngạn Tuấn :..."ngồi khụy chân xuống " đỏ tay hết rồi..."xoa nhẹ tay Cô "
Văn : hứ, ko phải là do Anh chói Em sao..."phồng má, nhìn Anh "
Ngạn Tuấn : cũng do Em trốn Tôi đấy Bảo Bối, nếu ko Tôi sẽ ko chói Em làm gì..."xoa nhẹ tay Cô "
Văn : tại Anh mà, đâu phải lỗi của Em đâu..."phồng má "
Ngạn Tuấn :..."bóp nhẹ eo Cô "
Văn : hihi..."cười tươi "
Ngạn Tuấn : nào Bảo Bối à, Tôi đưa Em về...
Văn : nae..."cười tươi "
Sau đó Anh cũng nhẹ nhàng bế Cô lên rồi đi ra ngoài...
Lúc này bên ngoài...
All : Đại Bang Chủ...
Anh ko nói gì mà chỉ im lặng gật đầu
Lý Thần : hello Đại Bang Chủ...
Anh ko nói gì mà chỉ im lặng, ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng để Cô ngồi lên đùi mình, tay ôm eo Cô...
Băng Băng : 1 năm rồi Chị mới thấy Em đó nha Bé Văn...
Văn : thì Em bị ai kia nhốt, còn bị chói nữa, nên Em đâu có được ra ngoài đâu..."ôm cổ, phồng má, nhìn Anh "
Từ Khôn : haha, Mày ác quá rồi đấy...
Ngạn Tuấn :..."xoa nhẹ tay Cô "
Văn :..."cười tươi, nhìn Anh ". Đỏ hết tay Em luôn rồi nè...
Ngạn Tuấn :..."nắm chặt cổ tay Cô "
Văn : Em đau..."xoa xoa cổ tay..."
Ngạn Tuấn : haha... Bảo Bối Nhỏ à, Em dễ thương quá đi...
Văn : hihi, Em ko dễ thương thì ai dễ thương chứ...
Ngạn Tuấn : "cưng chiều, nhéo má Cô"
Văn : hihi..."cười tươi "
Ngạn Tuấn :
Văn :
Ngạn Tuấn :
Văn :
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro