Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sau nhiều năm - Thất Tịch

        ( Tuấn Triết) Sau nhiều năm——Thất Tịch

Nguồn: https://mrxitian.lofter.com/

Nạp điện ——

Cả một đời người chẳng qua là một quá trình, vinh hoa như nước trên hoa, phú quý như sương trên cỏ, sống không mang đến, chết không mang đi, có gì đắc ý ? Có gì không hài lòng? Thuận theo tự nhiên, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tự do như mây bay, thản nhiên như nước chảy, mới là thái độ sống mà đời người nên có. Thời gian thật tuyệt vời, tha thứ những điều không thể tha thứ, vượt qua những điều đã từng không thể vượt qua. Có lẽ thỉnh thoảng sẽ hồi tưởng lại những điều tốt đẹp trong quá khứ, thế nhưng con người luôn phải học cách nhìn về phía trước. Có người nhà và bạn bè ở bên mới là điều tốt đẹp nhất, yêu thương bản thân, yêu thương những người yêu mến bạn mới là cuộc sống của chúng ta.

Cho bạn, cho tôi và cho anh ấy.

---------------------------------------------------------------

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại tựa như rất chậm, đã năm năm kể từ ngày anh lui giới. Kịch bản đã từng nghiên cứu, dây cáp từng treo qua, kể cả cái chân trả giá cho một bộ phim mãi mãi sẽ không được phát sóng, đều đã thành quá khứ. Đời người vô chừng, cần gì phải bận tâm thăng trầm nhất thời. Như anh từng nói với A Nhứ, cuộc sống tốt đẹp, tất cả như mong muốn. Anh biết fan chưa bao giờ rời đi, thỉnh thoảng lướt đến một số bài viết quen thuộc đều khiến anh cảm thấy như xa cách mấy đời, cuộc sống đã từng đầy rẫy chông gai lại hiện lên trước mắt. Hiện tại, anh có Cung Tuấn vĩnh viễn bên cạnh anh, có mẹ, có Tiểu Vũ, Tô Tô, còn có Gâu Gâu Simon và Meo Meo Tiểu Phong, có Tứ Quý Sơn Trang, có sân golf, có cuộc sống tự do tự tại lại tùy ý. Như vậy, còn cầu gì nữa?

Ánh nắng thấu qua lá phong ngoài cửa sổ uể oải rải lên sách, cũng rơi lên cây hoa dành dành trắng noãn không tỳ vết, hương thơm lan toả khắp nơi, khiến người say mê. Trương Triết Hạn lấy lại tinh thần, chạm vào ly, phát hiện cà phê đã nguội lạnh, bản thân lại đang ngẩn người . Hôm nay là đêm Thất Tịch, là 14.8, là một hồi ức vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Cung Tuấn chụp xong nội dung cho weibo doanh nghiệp sẽ  trở về, họ sẽ có một buổi tối lãng mạn chỉ thuộc về họ.

Trương Triết Hạn đứng dậy cầm lấy bóng đồ chơi trong miệng Luffy, ném cho Simon ở bên cạnh đang cười ngu nhìn Tiểu Phong. Samoyed vèo cái chạy qua, chân trước cùng chân sau tự làm mình ngã, lại lật người tha quả bóng trở lại bên cạnh Meo Meo, dáng vẻ cầu khen ngợi. Meo Meo bất đắc dĩ giơ chân vỗ vỗ đầu Gâu Gâu. Luffy khò khè không vui nhìn con chó ngốc kia rồi lại lười biếng nằm xuống, Trương Triết Hạn cười, đút cho nó một miếng thịt cho thú cưng. Luffy vẫn được nuôi ở chỗ Tiểu Vũ Tô Tô, gần đây bọn họ có việc bận, anh liền đưa nó về, tưởng sẽ đau đầu vì hai chó một mèo đánh nhau, không ngờ lại rất yên bình. Luffy cũng già rồi, không muốn so đo với con chó ngốc tuổi trẻ sung sức.

Hiện tại Cung Tuấn đang ở Thượng Hải tranh thủ tiến độ, vì muốn chạy về Tân Dư cùng laopo trải qua Thất Tịch. Căn nhà ở Tân Dư được hai người sửa lại, có một phòng ghi âm. Các bài hát trong máy nghe nhạc của Cung Tuấn đa số là ca khúc mới do Trương Triết Hạn sáng tác, tuy rằng người nghe chỉ có một mình cậu. Cung Tuấn cũng thường xuyên nhận được lời mời ca hát từ các bên, Trương Triết Hạn sẽ giúp cậu tìm cảm âm, dạy cậu phát thanh, dưới cách giáo dục vừa khích lệ vừa bồi dưỡng, địa vị của Cung Tuấn trong giới âm nhạc không ngừng lên cao, được không ít người làm nhạc khen ngợi tiến bộ thần tốc. "Chim sơn ca nhân gian" rốt cục không còn là tên gọi hài hước, mà trở thành lời khen ngợi thật sự. Thậm chí cậu còn có tên trong bảng âm nhạc trong nước.

Hôm nay, anh muốn bù lại tiếc nuối trước đây. Thật ra anh đã đăng ký xong thân phận ca sĩ từ lâu. Hình đại diện là lá phong, tên là "Phong" (cây phong), một ca sĩ vô danh. 《 chạy đến gặp em》 chào đón cuộc đời mới.

Ca khúc Trương Triết Hạn đã phát hành, giọng hát dịu dàng khiến người say mê, người qua đường đều cảm thấy êm tai, thực sự rất phù hợp với ngày lễ hôm nay, cho rằng giới âm nhạc lại xuất hiện một hạt giống tốt. Nhưng ngay sau đó khu bình luận xuất hiện rất nhiều người dùng ảnh đại diện quen thuộc, bài viết đã từng đăng, thận trọng trao đổi ám hiệu cho nhau.

Trương Triết Hạn nhếch môi cười cười, chậm rãi gõ một bài ghim, "Tôi là ca sĩ phong, từng nghe qua một đoạn của bài hát này, cảm thấy nó không nên bị lãng quên, mong muốn nó có thể hoàn chỉnh, đừng diễn giải quá mức." Khu bình luận nhanh chóng bị chiếm, không ai ngu ngốc đứng ra chỉ mặt gọi tên, nhưng họ đều biết, ánh sáng của họ đã trở về.

"Ca sĩ mới! Mau bắt lấy! Đóng gói đưa Gâu Gâu!"

"Siêu hay! Ủng hộ Phong lão sư! Tôi là fan số một!"

"Chúng em viên mãn rồi, cảm ơn anh!"

"Tôi tuyên bố đây là nhạc chuông mới của tôi!"

"Bài hát này nhất định sẽ hot!"

"Hay đến mức mẹ tui hỏi tui tại sao gào khóc!"

"Không giấu gì các bạn, không giấu gì các bạn, thực sự rất hay!"

...

Trương Triết Hạn nhìn nhìn, đôi mắt của anh đã ươn ướt , "Thực sự nói với các bạn cũng vô ích, đã nói phải kiên cường" anh nhỏ giọng lẩm bẩm, trong mắt lại tràn đầy ý cười, anh biết đám trứng núi thông minh kia sẽ bảo vệ cho bí mật nhỏ thuộc về họ.

"Laopo~ em về rồi đây!" Cửa bị mở ra, giọng nói to rõ lại nhão nhoẹt của Gâu Gâu truyền đến. Trương Triết Hạn bỏ tai nghe ghi âm ra, Cung Tuấn đột nhiên chạy tới ôm người vào lòng, không thể không nói điểm này chắc chắn Simon học từ cậu.

"Siết chết anh, buông lỏng ra một chút." Trương Triết Hạn cười mắng, nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của Gâu Gâu."Hì hì hì, không phải là nhớ anh sao, em có gọi đồ bên ngoài, lát nữa giao đến, anh ăn nhiều chút, nhìn anh gầy đi rồi, xem ra ngày ba bữa vẫn phải nhìn chằm chằm anh ăn."~ Cung Tuấn ôm eo Trương Triết Hạn, bĩu bĩu môi.

"Không gầy không gầy, ở nhà cũng nhanh mập. Đi đi đi. Tắm thay quần áo" Trương Triết Hạn cởi áo khoác ngoài xuống, đẩy người đi thay đồ. Cung Tuấn ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ.

Trương Triết Hạn đặt một cái loa nhỏ lên bàn ăn, một lát sau nghe được tiếng chuông cửa liền đi lấy đồ ăn gọi ở ngoài, trước khi Gâu Gâu đi ra đã bày xong.

Cung Tuấn đi ra tóc vẫn ướt đã đi tìm Trương Triết Hạn, phát hiện mọi thứ đã sắp xếp xong. Có nhà, có laopo, có người bên cạnh, có người cho mình gọi, thật tốt.

"Bảo ~ cho em một niềm vui bất ngờ." Trương Triết Hạn mở loa, giai điệu quen thuộc quanh quẩn bên tai hai người, Cung Tuấn hoang mang nhìn anh, cậu đã nghe bài hát này mấy lần rồi, đương nhiên, chỉ có mình cậu nghe.

"Khụ khụ, từ hôm nay trở đi, anh lại là ca sĩ rồi." Trương Triết Hạn giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng, cho cậu xem di động của mình."Hạn Hạn, anh thực sự đã quay lại! Nhưng mà. . .không bị phát hiện chứ?" Cung Tuấn vừa mừng vừa sợ, vui mừng vì Trương Triết Hạn có thân phận mới, làm lại nghề cũ, lại sợ anh bị người ta nhận ra, chịu đựng những lời nhục mạ khó nghe, bị chụp cho cái mũ mà anh không đáng phải nhận.

"Không đâu, em quên fan của chúng ta rồi à? Họ kiên cường, dũng cảm lại thông minh!" Trương Triết Hạn nhướng mày đắc ý, Cung Tuấn cũng cười, thời gian lắng đọng vốn cho rằng người đi nhà trống, nhưng hiện tại xem ra chưa từng thay đổi gì cả, cái gọi là giấc mộng lớn một thời, hiện tại xem ra là mở ra một giấc mộng mới, một giấc mộng vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ .

"Tuấn Tuấn à, em nói tình yêu tuyệt vời nhất là gì?"

Trương Triết Hạn nâng ly rượu, ôm mặt, vui vẻ nói với Cung Tuấn.

"Không giấu gì anh, đó đương nhiên là—— kiên định chưa từng thay đổi."

Cung Tuấn cũng nâng ly rượu lên, cụng ly với anh, trong tay có một bông hoa hồng không biết lấy ra từ đâu, nhẹ nhàng cài lên sau tai đối phương, thiếu niên cài hoa kia đã trở lại rồi.

Ánh nến tựa như ngừng lại khoảnh khắc này, ngoài cửa sổ rộ lên từng chùm pháo hoa, trong cửa sổ bóng người chập chờn mở ảo . Yêu là ào ào mãnh liệt, dày đặc hơn sương mù, yêu là thuận theo lòng mình, cực kỳ phức tạp, lại cực kỳ đơn giản.

Ảnh của tác giả post kèm 

P/S: Một tháng đã qua, cảm ơn những người vẫn ở lại. Một tháng qua không thấy mèo, nhưng sóng gió vẫn không ngừng ập đến, đã có rất nhiều người rời đi, hi vọng các bạn rời đi đừng quay lại giẫm đạp người mình từng yêu mến, hãy ra đi trong âm thầm. Mong tương lai sẽ như câu chuyện phía trên, mèo sẽ trở lại, với một vai trò mới, đến lúc đó, chúng ta vẫn còn ở đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro