Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cún con bị bóng đập trúng (4)

Chương 4

Sau khai giảng, Cung Tuấn như đã nói lúc đầu, nhàn rỗi không chuyện gì sẽ tìm Trương Triết Hạn, số lần thậm chí còn nhiều hơn học kỳ trước. Sau đó Trương Triết Hạn cũng bắt đầu chủ động lôi kéo Cung Tuấn đi xem phim, nghe nhạc, hai người trở thành "Hai bên lao tới." trong miệng Tiểu Vũ.

Thời gian thoáng cái đã đến tháng 4, thời tiết dần ấm lên, ban ngày cũng dài hơn, thời gian ban ngày hai người ở cùng nhau cũng càng ngày càng lâu, cuối cùng phát triển trở thành mỗi ngày sau bữa cơm tối đi dạo quanh sân tập.

Từng đám mây trên trời bồng bềnh bị gió thổi đi, Trương Triết Hạn đưa lưng về phía xà đơn, uống một lon coca không đường, Cung Tuấn tựa vào bên cạnh nhìn áng mây chiều tà dần chuyển sang màu vỏ quýt.

"Này, cuối tuần anh đến trường em chơi bóng rổ."

"Chơi bóng rổ?" Cung Tuấn quay đầu nhìn về phía anh, "Sao đến trường em chơi? Thi đấu à?"

"Gần như vậy. Thắng còn có thể đến nơi khác và trường khác chơi, em tới xem không?"

Cung Tuấn cười nói được, em sẽ cổ vũ cho anh.

Cuối tuần Cung Tuấn lôi kéo Tiểu Kiệt và một người bạn cùng phòng khác đến nơi thi đấu, vì không tính là thi đấu chính thức, cho nên trường không sắp xếp hoạt động trong nhà thi đấu trong nhà, mà dùng luôn sân bóng rổ ngoài trời. Trong sân không có chỗ ngồi, người xem chỉ có thể đứng nhìn, đám Cung Tuấn đến nơi cũng không muộn, nhưng đã có rất nhiều người vây quanh. Bạn cùng phòng lẩm bẩm một câu sao nhiều người vậy, Tiểu Kiệt nói: "Hình như nhiều người từ trường bên cạnh sang."

Cung Tuấn lần trước bị bóng rổ đập sợ, cho dù đồng ý đến xem bóng rổ cũng không dám chen lên trước, dứt khoát giống bạn cùng phòng đứng phía sau, dáng cao thì đứng ở chỗ nào cũng như nhau. Sau khi đứng vững, cậu liếc mắt đã thấy được Trương Triết Hạn, người nọ mặc quần áo bóng rổ màu đỏ tươi, tóc được cột dây buộc lên, đang cười híp mắt chào mọi người. Cung Tuấn cách đoàn người hô thầy Trương, Trương Triết Hạn quay đầu nhìn cậu, sau khi nhìn thấy cậu cười càng tươi hơn, đưa tay về phía cậu làm ký hiệu chữ V.

Bạn cùng phòng nhón chân, nói đâu đâu. Cung Tuấn liền chỉ tay, nói số 3 kìa. Bạn cùng phòng nói trên sân nhiều người như vậy, sao cậu có thể liếc mắt liền thấy? Cung Tuấn nói, anh ấy mặc áo đỏ chót rất dễ thấy. Khi bạn cùng phòng thấy rõ thì trợn tròn mắt, nói trên sân trừ trường chúng ta ra còn lại đều là quần áo bóng rổ màu đỏ chót mà? Cung Tuấn lại giống như không nghe thấy.

Trận đấu diễn ra được hơn nửa thời gian, người ngoài sân đưa ra một kết luận: Người mặc áo số 3 có biết bay không. Đi cùng là người xem hôm nay hơi ồn ào .

"Thầy Trương cố lên!" Sau khi Trương Triết Hạn ném một quả vào rổ, Cung Tuấn không biết lần thứ mấy ở ngoài sân vỗ tay cổ vũ anh, Tiểu Kiệt thực sự chịu không nổi cái nhìn chằm chằm của người xung quanh, nhịn không được đá Cung Tuấn một cái.

"Cái tên phản đồ nhà cậu có thể nhỏ tiếng không? Còn vừa la vừa nhảy."

Cung Tuấn nghi hoặc: "Để làm chi? Anh ấy ghi bàn tôi không nên vỗ tay à?"

"Trình độ này của anh ta còn cần cậu cổ vũ? Hơn nữa đại ca à, cậu tỉnh táo cho tôi, đây là trường chúng ta. . ."

Tiểu Kiệt lời còn chưa nói hết, trên sân đột nhiên lộn xộn.

Cung Tuấn quay đầu nhìn sân đấu, một đám quần áo màu đỏ đang xúm lại đưa một cầu thủ khác ra sân. Khi Cung Tuấn thấy rõ thì cậu cảm thấy não mình đơ luôn rồi, vết máu chói mắt trên đầu gối Trương Triết Hạn đâm vào mắt cậu, khiến vành mắt cậu đau nhức. Trong nháy mắt cậu bất chấp tất cả, đẩy đám người ra xông tới, đồng đội của Trương Triết Hạn cũng không nghĩ đến có một người ngoài đột nhiên chạy lại đây, mọi người nhìn lẫn nhau, không ai nói gì.

Cung Tuấn ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Triết Hạn, vết thương trên chân nhìn rõ ràng,trong nháy mắt cậu cảm thấy khí huyết dâng trào, trực tiếp hét lên với các cầu thủ trường mình: "Các cậu, con mie nó chơi bóng kiểu gì thế!"

Các cầu thủ choáng váng.

Tiểu Kiệt và bạn cùng phòng choáng váng.

Trương Triết Hạ cũng choáng váng, anh giật nhẹ áo Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, không cẩn thận va chạm, không trách người ta."

Cung Tuấn nhíu mày nói: "Cái gì mà không sao, chảy nhiều máu như vậy."

Thi đấu có người bị thương là bình thừng, người rời sân, trận đấu vẫn phải tiếp tục. Trương Triết Hạn nói đi nói lại nhiều lần mình không sao, mặt Cung Tuấn thì càng lúc càng đen. Đồng đội của Trương Triết Hạn biết chút thương tích này dưỡng là có thể tốt, nhưng trận đấu này Trương Triết Hạn không thể tiếp tục chơi, cho nên bọn họ vỗ vỗ vai Cung Tuấn nói: "Bạn học này, nếu không cậu đưa cậu ấy đến phòng y tế? Có lẽ bọn tôi không đủ người ở đây."

Cung Tuấn gật đầu, đỡ Trương Triết Hạn đi về phía ngoài sân.

Phòng y tế cách xa sân bóng,Cung Tuấn nóng ruột không lòng dạ nào đi đường, lấy điện thoại ra mở app tìm xe trường, lại phát hiện một chiếc xe trường vừa lái qua, còn lại mấy xe khác đều cách sân bóng khoảng 30m. Lúc này đang là giờ tan học ăn cơm, cho dù chờ được xe cũng không chắc lên được xe. Cung Tuấn nhìn trái nhìn phải, thấy được xe đạp công cộng bên đường.

Cậu nói với Trương Triết Hạn: "Không có xe trường, em đạp xe chở anh qua."

Trương Triết Hạn gật đầu nói được.

Lúc Cung Tuấn quét mã thì Tiểu Kiệt đã chen khỏi đám đông đi đến, cậu ta chạy tới chào Trương Triết Hạn, lại thấy Cung Tuấn đang quét mã, trong nháy mắt liền hiểu cậu muốn làm gì.

"Cung Tuấn cậu điên à? Xe điện trường mình không cho chở người đâu."

Cung Tuấn không nhịn được: "Hết cách rồi, không có xe trường, đi đến đó quá xa."

"Nhưng bị tóm phải báo cáo đấy."

Cung Tuấn đã quét mở xe, Trương Triết Hạn chính bám eo Cung Tuấn định ngồi lên, vừa nghe lời này thì chân nhấc lên được một nửa lại lặng lẽ đặt xuống, nói: "Hay là thôi đi, chúng ta đi bộ qua, anh cũng không đau lắm. . ."

"Không được! Triệu Kiệt cậu quay lại xem bóng đi, báo cáo thì báo cáo, nếu trường học thực sự có bản lĩnh sẽ bỏ qua cho tôi."

Cuối cùng Trương Triết Hạn vẫn ngoan ngoãn lên xe, Tiểu Kiệt đứng trong gió nhìn bóng lưng hai người đi xa, bạn cùng phòng khác cũng chen khỏi đám đông đi đến, hỏi Tiểu Kiệt sao không trở lại, Tiểu Kiệt nói, tôi nghĩ Cung Tuấn xong đời rồi.

Cung Tuấn chở Trương Triết Hạn, suốt dọc đường chạy xe đạp điện theo đà của xe tăng, người nhìn thấy đều vội vàng đi đường vòng, chỉ có bác tuần tra khi nhìn thấy thì đưa mắt ra hiệu dừng lại.

"Cậu kia! Cậu kia dừng lại! Này này này dừng lại ———" ông bác thở phì phò dừng xe máy chặn ngang trước mặt Cung Tuấn, " Không biết đi xe đạp không được chở người à? Bảo cậu dừng lại cậu còn không dừng, ở viện nào ?"

Cung Tuấn giận không chỗ xả, một chân chống xuống đất, một tay chỉ vào đầu gối Trương Triết Hạn nói: Bác à, bác nhìn cho rõ, anh ấy thế này rồi, bác còn trông cậy anh ấy đi bộ!"

Ông bác sợ mình vừa đi, thằng nhóc đối diện sẽ vít tay nắm hết mức, liền thẳng lưng không động, bắn một tràng: "Có cái gì đẹp mà xem? Dù như thế cũng không được chạy xe chở người, tên oắt con nhà cậu thái độ không tốt, đi đi đi, đi gặp giáo viên hướng dẫn với tôi."

"Này cháu nói bác—— "

"Tuấn Tuấn." Trương Triết Hạn ôm eo cậu, từ chỗ ngồi phía sau nhảy xuống, "Em đừng cãi nữa, để anh nói." Anh tiến lên hai bước, giơ chân cho ông bác xem, sau đó hối lỗi nói: "Thật sự là xin lỗi bác, chân cháu bị thương hơi đau, không đi bộ được, bạn học cháu sốt ruột mới chạy xe chở cháu đi, bác tạm tha chúng cháu lần này, được không?"

Ông bác vừa nhìn, thấy chàng trai này rất lễ phép, lại nhìn chân Trương Triết Hạn, đột nhiên cảm thấy hành vi của Cung Tuấn cũng có thể hiểu được. Nhưng mình cứ như vậy thả người đi chẳng phải rất mất mặt, vì vậy hắng giọng, chỉ vào Trương Triết Hạn nói: "A, cái này, cậu là tình huống đặc biệt, cậu có thể được tha." Lại chỉ vào Cung Tuấn nói: "Cậu ta vẫn phải báo cáo."

"Báo cáo rồi thì có thể thả chúng cháu đi đúng không?"

"Hả?"

Cung Tuấn kéo Trương Triết Hạn về chỗ ngồi phía sau, rồi quay đầu xe sang bên đường, vừa quay vừa nói: "Cung Tuấn hệ biểu diễn năm nhất, bác đi báo cáo đi, chúng cháu đi trước." Nói xong nghênh ngang chạy xe đi

Ông bác nghĩ thầm,mình vốn nghĩ thằng bé kia nói thêm mấy câu dễ nghe mình sẽ không thông báo, thế nào mà thằng nhóc chạy xe lại không có đầu óc như thế. . .

Đến khi chân Trương Triết Hạn được bôi thuốc và băng lại, khuôn mặt căng cứng của Cung Tuấn mới dần dịu đi. Cậu nhìn y tá lấy đi băng gạc dính máu, mới bước đến bên cạnh Trương Triết Hạn, chạm chạm miếng da nhỏ bên mép băng gạc trên chân anh, hỏi: "Có đau không Triết Hạn."

"Không đau, chơi bóng rổ ngã là chuyện thường mà. Anh khát rồi, đưa cho anh lon coca trong balo của anh."

Bình thường, Trương Triết Hạn muốn cái gì, còn chưa mở miệng, Cung Tuấn đã nhanh chóng đưa đến trước mặt anh, hôm nay anh mở miệng muốn, Cung Tuấn lại không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm băng gạc trên chân anh.

Trương Triết Hạn tròn mắt, đột nhiên hì hì cười thành tiếng.

"Anh cười cái gì?"

"Em có biết không, dáng vẻ hung dữ vừa rồi của em rất giống một loài động vật."

"Cái gì?"

"Chó nông thôn Trung Hoa."

"Đâu có! Em giống chó thì cũng là giống Collie nhé!"

Trương Triết Hạn kéo dài giọng oh một tiếng, nói: "Em thừa nhận em là chó?"

"Trương Triết Hạn!"

"Ha ha ha ha ha!"

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn cười to, cười đến chảy cả nước mắt, rốt cục không nhịn được cười theo, vừa cười vừa đấm anh, nói Trương Triết Hạn anh mới là chó.

Đợi được hai người cười mệt, Cung Tuấn mới kéo balo qua, móc coca ra đưa cho Trương Triết Hạn, hựu phát hiện màn hình di động trong balo anh sáng lên, liền tiện tay đưa luôn cho anh.

Trương Triết Hạn vuốt màn hình mở ra nhìn, nói thi đấu thắng.

Cung Tuấn vỗ tay chúc mừng, Trương Triết Hạn nói này có gì đâu, nửa sau trận đấu anh không vào sân.

"Đã rất giỏi rồi, cho dù nửa hiệp sau các anh không ghi điểm nhưng cũng là các anh thắng, ít nhiều cũng nhờ anh."

Trương Triết Hạn cười haha, nói quá khen quá khen.

Cung Tuấn dường như nghĩ đến cái gì, nói: "Các anh thắng, có phải sẽ tiếp tục đấu nữa không?"

"Đúng vậy, cuối tuần không chơi ở đây, đi thành phố khác."

"Cuối tuần? Nhanh như vậy à?"

Trương Triết Hạn gật đầu, lại ấn ấn băng gạc trên chân mình.

Sắc mặt Cung Tuấn trong nháy mắt trở nên khó coi: "Anh định mang thương tích ra trận à?"

Trương Triết Hạn nghĩ hôm nay trêu cún con quá nhiều lần rồi, không thể đùa nữa, vội vàng ngồi xuống, vỗ vỗ đầu Cung Tuấn: "Không có không có, nhưng có thể phải đi theo nhìn xem, dù sao cũng là một đội."

"Xem thì được, nhưng anh nhất định không được ra sân, bằng không. . ." Cung Tuấn đưa một đầu ngón tay chỉ chỉ trước mặt Trương Triết Hạn, ý tứ uy hiếp rõ ràng.

Trương Triết Hạn nhếch mày : "Nếu không thì sao?"

"Nếu không em sẽ dùng dây trói anh, nhốt lại không cho đi đâu hết."

Trương Triết Hạn vui vẻ nói: "Em có biết hiện tại là xã hội pháp trị không? Dạng uy hiếp ngoài miệng như em có ích gì?"

Cung Tuấn hết cách, gãi gãi tai, nói: "Ai ya, em bắt anh làm gì." Nói xong tiện tay nhận lấy vỏ lon coca vứt đi, lại hơi xổm người giúp anh đi giày.

Trương Triết Hạn nhìn đỉnh đầu Cung Tuấn, có chút sững sờ, ngơ ngác nói: "Đúng vậy, em tốt với anh như vậy, em bắt anh làm gì chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro