Chương 2
Rõ ràng là hận hắn như vậy, nhưng phản ứng theo bản năng thật sự không lừa được người, y từng thật tâm kính trọng nam nhân này.
Sau lưng Trương Duẫn Húc tựa như có một đôi mắt, hắn trở tay bổ một cái trực tiếp đoạt lấy roi, Á Lý Khôn gắt gao nắm lấy roi bị kéo tới, lại bị hắn dùng một chưởng đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu. Lúc này hắn mới khoan thai quay đầu lại, làm như không liên quan bình luận một câu: "Không biết sống chết."
Trương Triết Hạn bò dậy từ dưới đất, nhìn Á Lý Khôn lau đi vết máu trên khóe miệng, trầm giọng nói: "Hôm nay ta vô năng không giết được ngươi, nhưng một ngày nào đó ta nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong."
"Phiền phức vậy làm gì, hiện tại ta có thể thay ngươi kết liễu hắn." Trương Duẫn Húc rút kiếm khỏi mặt đất, cổ tay xoay tròn, kiếm phong hướng thẳng về phía cổ Á Lý Khôn.
"Đây là thù của ta." Trương Triết Hạn lắc đầu, "Để ta tự mình báo."
Trương Duẫn Húc dường như bị chọc cười, cười ha ha hai tiếng: "Rất có chí khí, không hổ là Đại chính hoàng tôn của ta."
Đại chính.
Đúng rồi, lúc này Hoàng gia gia rốt cuộc cũng thành công đăng cơ, vì thế liền phái Ngũ hoàng tử Trương Duẫn Húc chạy như bay đến tìm phụ vương mẫu phi và cả y. Nhưng năm tháng đã qua, phụ vương mẫu phi thân chết cốt khô, cuối cùng chỉ còn lại một mình y.
"Cho nên ngươi tới đón ta trở về sao?" Trương Triết Hạn ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, phảng phất như một đứa trẻ chưa kinh thế sự, "Ngũ Hoàng thúc. ”
Trương Doãn Húc có chút ngoài ý muốn: "Dễ dàng tin ta như vậy? Nếu ta nói ta là Hoàng gia gia của ngươi, ngươi cũng tin?"
Trương Triết Hạn nghiêm mặt nói: "Ngũ Hoàng thúc, lúc rời khỏi Diêu Đô ta đã bảy tuổi, đương nhiên là nhớ rõ ngươi."
Trương Duẫn Húc nhướng mày: "Nói như vậy, ngươi cũng nhớ ta nói với ngươi, chỉ cần chôn kẹo hồ lô vào trong đất là có thể sinh ra một cây kẹo hồ lô. Chuyện này ngươi cũng nhớ rõ?"
Trương Triết Hạn thầm so sánh ưu nhược điểm của chuyện này, ngoài mặt lại ngoan ngoãn đáp lời: "Đương nhiên là nhớ rõ. Sau đó phụ vương nói cho ta biết, Ngũ hoàng thúc lừa gạt ta."
"Ha ha ha, ta cũng không có lừa gạt ngươi. Hạt hồ lô mà ngươi lén lút trồng bên cạnh giáo trường đã phát triển thành cây, năm ngoái mới kết quả một lần, chỉ là cây nhỏ bệnh tật, chờ ngươi tự trở về chăm sóc đi." Trương Duẫn Húc dứt lời, ôm bả vai Trương Triết Hạn muốn ra cửa.
Đại môn bị đẩy kẽo kẹt sang hai bên, bên ngoài không biết đã tụ tập một đám người từ lúc nào, ước chừng đều là nghe thấy động tĩnh nên đến hóng chuyện.
"Một ngày nào đó, những nam tử mạnh nhất của chúng ta sẽ giết hết tiện súc Trung Nguyên các ngươi——" Á Lý Khôn giãy dụa muốn đứng lên.
Trương Triết Hạn nghe thấy liền dừng lại.
Trương Duẫn Húc cười tủm tỉm đi qua, trong tiếng man di vây xem ồn ào huyên náo, nhấc chân đạp ngã A Lý Khôn thêm lần nữa.
"Chỉ bằng ngươi?"
Mùa xuân, năm Kiến Phong.
Ngũ hoàng tử Trương Duẫn Húc tìm được hoàng trưởng tôn Trương Triết Hạn trở về.
Quân đội giả làm đại chính mã thương nghỉ chân ở khách điếm ngoại ô.
Lúc Trương Duẫn Húc ghìm ngựa dừng trước cửa khách điếm, còn có hai bàn binh lính giả uống trà ngồi theo dõi.
Hắn nhảy từ trên ngựa xuống, xoay người muốn đón Trương Triết Hạn, ai ngờ Trương Triết Hạn đã tự mình nhảy xuống, tiếc rằng khi rơi xuống đất đã tác động đến vết thương trên đùi, đau đớn làm y suýt chút nữa lảo đảo, cố gắng lắm mới coi như ổn định thân hình.
"Không tệ." Trương Duẫn Húc khen một câu.
Trương Triết Hạn gượng cười nói: "Cũng đâu phải trẻ con ba tuổi ngay cả xuống ngựa cũng không hiểu."
Trương Duẫn Húc cười ha ha hai tiếng, chợt quay về phía người bên cạnh phân phó nói: "Đi gọi công tử tới, nói là đại ca về nhà rồi."
Gã kia vâng dạ đáp lời, lập tức đi vào trong khách điếm.
Trương Triết Hạn biết người Trương Duẫn Húc nói là ai.
Khi đó y bị đưa đến khách điếm này, người đầu tiên mà y quen biết, là Cung Yển.
Cung Yển mỉm cười với y, nói theo bối phận hắn là biểu ca của y, còn nói ngày sau trở về kinh thành sẽ dẫn y đi chơi, từ chọi gà dắt chó cùng nhiều trò khác. Cuối cùng bị Trương Duẫn Húc vỗ cho một cái, hắn còn không quên vụng trộm làm mặt quỷ trêu chọc cữu cữu của mình.
Đáng tiếc thiên gia nào có chân tình.
Trương Triết Hạn uyển chuyển suy nghĩ, trong lòng cảm khái rất nhiều, không biết trong chốc lát gặp lại Cung Yển, mình nên biểu hiện như thế nào mới đúng. Nếu hận hắn, đủ loại chuyện sau này sẽ không xảy ra. Nếu tiếp cận hắn, âm mưu quỷ kế liền bắt đầu được gieo hạt nảy mầm từ ngày hôm nay.
"Ngũ cữu." Một vị cẩm y công tử bước ra từ ngạch cửa, ống tay áo phất qua che đầu gối, ngọc quyết bên hông lắc lư.
Trương Triết Hạn hoàn hồn khỏi suy tư, giương mắt nhìn thấy một khuôn mặt, quả nhiên là Cung Yển.
Y nghĩ thầm, mình trăm phương nghìn kế so đo, vạn lần băn khoăn như thế, nào giống kiếp trước một lòng chỉ muốn khuấy đảo phong vân, muốn tất cả mọi người chết không có chỗ chôn.
Xem ra hiện giờ y thật sự vẫn chưa tính là điên.
Y vừa định tiến lên một bước, lại thấy theo sát phía sau Cung Yển còn có một bóng người, hắn từ bên cạnh cửa u ám đi ra. Dưới ánh mặt trời, mới thấy rõ được ba phần ý cười mơ hồ trên mặt hắn.
Sao có thể...
Lúc này, Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy trời đất choáng váng, lục phủ ngũ tạng sắp đảo lộn, vị trí nơi trái tim đau đớn giống như bị ngàn kim đâm vào, đau đến mức không hít thở nổi.
Sao có thể là Cung Tuấn.
Y sững sờ nhìn người trước mắt hành lễ với Trương Duẫn Húc: "Ngũ cữu." Ánh mắt lại thẳng thắn nhìn về phía y, ý cười trên mặt càng sâu, "Đây chắc chắn là biểu ca đi."
Năm xưa Trương Triết Hạn còn từng liều chết với Cung Tuấn, cũng từng thao thức miêu tả đường nét bức hoạ trong điện. Sáp đỏ cháy hết, hoa đăng rơi xuống đất, cuối cùng là đánh giáp lá cà hận thấu lẫn nhau.
Nhưng đằng sau hận ý ngút trời kia, là tình yêu khắc cốt ghi tâm với đối phương.
Chẳng lẽ trời xanh rủ lòng thương, mới cho y làm lại một đời, mới đưa Cung Tuấn đến bên cạnh y sớm hơn?
"Biểu ca." Cung Tuấn không đợi Trương Duẫn Húc khẳng định, liền đi thẳng đến trước mắt Trương Triết Hạn chào hỏi, thắt lưng cúi xuống, ánh mắt lại ngước lên nhìn y, lộ ra cặp mắt ngây thơ thuần khiết.
Lúc này, trong lòng Trương Triết Hạn ngũ vị tạp trần, nhưng cũng hiểu phải lạnh nhạt mới là giải pháp tốt nhất. Y khom lưng theo, nói một câu: "Biểu đệ."
Chỉ là không đợi y đáp lễ, hai tay đã bị Cung Tuấn nâng lấy đỡ lên, đôi tay thon dài nắm lấy da thịt giữa hai cổ tay y, trong mắt hắn lộ ra vẻ rất lo lắng.
"Sao lại bị thương như vậy?" Cung Tuấn nhíu mày, đảo qua toàn thân Trương Triết Hạn, lời nói cũng lạnh đi rất nhiều.
"Tuấn ca, ngươi nhẹ nhàng một chút, đừng dọa biểu đệ." Cung Yển cũng đi tới, kéo ống tay áo Cung Tuấn,"Biểu đệ, ta là Cung Yển, dựa theo bối phận mà tính, ta là biểu ca ngươi. ”
Năm đó, phải đến khi trở lại kinh thành Trương Triết Hạn mới nhìn thấy Cung Tuấn, bôn ba trên đường hơn một tháng, lúc vào kinh thì vết thương trên người cũng gần lành lặn. Y không đề cập tới, người bên ngoài cũng sẽ không nói bậy, Cung Tuấn đương nhiên không biết được.
Nhưng lúc này, Trương Triết Hạn bị roi quất đến rách nát xiêm y, vết roi chồng chất lên nhau, vừa nhìn liền biết là bị bắt nạt ghê gớm đến mức nào.
Trương Duẫn Húc đặt tay lên bả vai Trương Triết Hạn, nhìn Cung Tuấn lắc đầu: "Biểu ca biểu đệ của ngươi vốn dĩ cũng muốn cùng nhau đi tìm ngươi, ta phải khuyên can mãi bọn chúng mới chịu lưu lại, nếu một mình ta chăm sóc ba đứa nhỏ, ai ——"
Cung Tuấn lại không chia ánh mắt cho hai người kia, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Đau ở đâu? Y không chỉ bị đánh ngất một lần, lại bị ngâm vào giếng nước suýt chút nữa sặc chết, bị thực cốt chi độc tra tấn đến điên dại, cho dù sau đó đã tự móc hai mắt, nhưng cũng không hề cảm thấy đau.
Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm của Cung Tuấn, y thế nhưng lại như ma xui quỷ khiến gật đầu: "Đau."
Đã đến mức này rồi, sao còn dám không nghe theo ý trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro