Thông báo + spoil chương 5:
Cũng không có gì đâu, lặn hơi lâu nên lên thông báo sẽ cày tiếp fic này tí thôi =)))))))) tôi đã bảo bộ này chỉ viết khi tôi có hứng nên là ừm~ =))) hum nay tôi thích viết mấy thứ đen thùi lùi rồi :>>
Diễn biến sắp tới sẽ vứt hết tiết tháo liêm sỉ sang một bên nên đừng có ai ý kiến ý cò với tôi đấy =))) Tôi xõa rồi, sống thật với lòng mình viết ra tất cả những gì có thể, play n thể loại đều có thể chơi =)))
Chúc chị em sẽ sớm vượt qua cơn vã chứ đừng giống tôi hen~
=====================
Spoil chương 5:
Trương Triết Hạn không ngờ tới đáp án sẽ là thế này, anh ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp đẽ của đối phương dần kề sát bên tai mang theo hơi thở ấm áp mà đầy tính xâm lược, bàn tay anh cũng bị người kia dễ dàng bắt lấy hôn lên một ngụm:
"Bé cưng, anh đừng có quên chứ...", những ngón tay của Cung Tuấn lướt trên thân thể anh từ cổ xuống ngực rồi eo, cuối cùng dừng lại khẽ vuốt ve ở đùi non, kết hợp với giọng nói trầm khàn như thể đang muốn hòa tấu một bài ca "... nơi này, nơi này, cả nơi này của anh nữa... tất cả đều do tôi làm chủ. Được tôi làm là phần thưởng của anh, anh cần phải tranh thủ tự mình giành lấy mới đúng, sao anh có thể cho là tôi sẽ dừng lại vì sợ dọa tới anh chứ, hửm?"
Trương Triết Hạn bị bàn tay kia thành thạo châm lửa trên người nhịp tim dần dồn dập, anh có chút chật vật vội vã bắt lấy cổ tay đối phương không để chính mình bị khiêu khích nữa... nhưng những ngón tay anh vẫn run rẩy không ngừng, mà từng nơi từng nơi bị chạm tới đều nóng rực ngứa ngáy đến khó lòng chịu đựng.
"Bé cưng, bài học đầu tiên của ngày hôm nay cho anh đây...", Cung Tuấn nắm cằm anh khẽ nâng lên, dành tặng cho anh một nụ cười dịu dàng mà cường thế "Tất cả những gì anh cần làm là thỏa mãn tôi, ngoại trừ chuyện này ra đừng mất công suy nghĩ thêm gì khác, bởi vì trong 'trò chơi' thì tôn nghiêm, phẩm giá hay thế giới quan thường thức của anh đối với tôi đều không có chút xíu giá trị nào hết."
Bàn tay của Trương Triết Hạn vẫn còn run run nắm lấy cổ tay đối phương đang nâng cằm mình, từng lời từng lời của người trước mặt đều trở thành một loại cấm chế in hằn vào đại não anh như quy tắc dẫn đường tối cao, cảm giác bị đặt trong quyền kiểm soát tuyệt đối của người này khiến cả thân thể lẫn tâm hồn anh đều rơi vào một loại khoái ý kì dị.
"Hiểu rõ chưa, bé cưng của tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro