Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9. Người trưởng thành và súp kem nấm (H)

Trong đêm tối đổ xuống một trận mưa lớn, bên ngoài cửa sổ loang lổ những vệt nước kéo dài. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn đặt bên cạnh giường tỏa ra một luồng hơi ấm dễ chịu, như rót một lớp mật vàng óng ánh ngọt ngào lên thân thể của người nằm trên giường. Người nọ co lên hai chân mà ép lấy phía dưới, vành mắt bắt đầu đỏ ửng, mi tâm nhíu lại, đầy một bộ dạng khiến người thương tiếc.

Cung Tuấn nhìn dáng vẻ khổ sở của Trương Triết Hạn, vốn đã định sẽ bắt nạt người này một chút, thế mà cuối cùng lại vẫn là không đành lòng.

Mấy ngón tay khớp xương lập thể dịu dàng nắm lấy nam vật đã trướng đau kia, từng đốt xương miết vào trên da thịt mà chầm chậm vuốt ve. Cung Tuấn cúi đầu, đem vật kia ngậm vào trong miệng, ngậm đến thật sâu. Đỉnh đầu chạm vào vòm miệng, miết một đường hướng về phía cổ họng mà đi vào, dọc trên phần thân bị dịch nhầy thấm ướt, chầm chậm cảm nhận được một khoang miệng nóng hổi ẩm ướt, nóng muốn điên người. Cái lưỡi ướt át ở bên trong không ngừng vuốt ve liếm mút, vành môi miết vào, âm thanh day nút vang lên chùn chụt khiến người ý loạn tình mê. Thẳng cho đến khi toàn bộ côn thịt đều bị hấp thành đỏ hồng, ướt nhẹp nóng hổi, người nọ mới bắt đầu chuyển động, vừa nhanh vừa vững đem nam vật ở trong miệng nuốt vào nhả ra, đỉnh đầu liên tục thúc vào trong vòm họng, từ trên xuống dưới bị môi lưỡi xoay vần.

Ngay khi Trương Triết Hạn cảm thấy đã bị liếm mút thúc vào đến thần hồn điên đảo muốn bắn ra tới nơi, người nọ liền rút vật kia ra khỏi miệng, vươn đầu lưỡi ra mà liếm loạn tứ phía, sau cùng đem đỉnh đầu đã rỉ nước ở trên bề mặt lưỡi của mình mạnh mẽ chà xát. Trương Triết Hạn bị kích cho điên đảo, chống hai khủy tay ngẩng đầu nhìn xuống giữa hai chân mình, lại nhìn thấy cái lưỡi đỏ hồng kia đang không ngừng chà xát trên đỉnh đầu ướt sũng, thảng hoặc còn chọc vào khe nhỏ mà ngoáy sâu vào. Người nọ cảm nhận được ánh mắt của anh cũng ngẩng đầu nhìn lại. Ánh mắt ngày thường trong sáng như có sao trời, lúc này lại ngập trong dục vọng dâm loạn mà đánh tới. Trương Triết Hạn bị ánh mắt như vậy nhìn xoáy không buông, sướng đến mức ngửa đầu thở dốc mà bắn đầy lên vùng môi lưỡi đó. Trương Triết Hạn mở lớn hai mắt, hoảng hốt nhìn đến mảnh tinh dịch trắng đục đang loang lổ dính đầy bên khóe miệng của Cung Tuấn, lại nhìn thấy cậu vươn đầu lưỡi tự mình liếm đi, đem ngậm vào trong miệng. Cái này... Cái này quả thật là quá sức chịu đựng của anh rồi. Trương Triết Hạn bị hình ảnh như vậy làm cho đầu óc hưng phấn đến choáng váng, cả người mềm nhũn đi.

Lồng ngực phập phồng theo từng cơn thở dốc, trong lúc toàn thân tê rần không còn chút sức lại nhìn thấy Cung Tuấn ở phía dưới đang vùi đầu giữa hai chân anh mà cúi người, một đường liếm xuống. Cậu đem toàn bộ dịch trắng vừa bị bắn vào trong miệng hòa cùng nước bọt theo đầu lưỡi đẩy ra, ở trước cửa huyệt nhỏ dùng môi lưỡi quệt nhả thành một mảng hỗn loạn nhầy nhụa.

Đầu lưỡi liếm mút một hồi, lại chầm chậm len qua da thịt lách vào bên trong. Trương Triết Hạn bị xúc cảm mới lạ từ nơi tư mật chảy dọc ra toàn thân, đầu ngón chân cũng tê rần mà co quắp lại. Trong lúc còn chưa thích nghi được với loại khoái cảm mới mẻ này, Cung Tuấn không hề báo trước trực tiếp đem một ngón tay thay thế vào nơi đầu lưỡi vừa rút ra mà chậm rãi cho vào, bắt đầu kéo đẩy. Trong đầu Trương Triết Hạn không hiểu vì sao lại dấy lên hình ảnh Cung Tuấn đang đứng ở quầy gỗ dùng bàn tay kia mạnh mẽ kéo đẩy thanh tạo bọt của bình French press, khi ấy nào có ngờ được sẽ có một ngày như thế này, bản thân thật sự bị đè ngửa ra mặc người cho ngón tay vào kéo đẩy không gì khác biệt.

Vách tràng chậm rãi được ngón tay nóng hổi của Cung Tuấn làm cho mềm ra, dần dần mở rộng, cậu lại cho thêm một ngón, rồi lại tiếp thêm một ngón, lần lượt chen vào, vành thịt đều căng nhức. Trương Triết Hạn lại không thể tin nổi nơi đó của mình thế nào lại bắt đầu rỉ nước ướt nhẹp, giống như một cô gái còn trong trắng bị người dạy hư mà không hề có chút ý thức gì. Ngón tay luật động ngày càng nhanh, lực đạo ngày càng mạnh, dịch nhầy rỉ ra ướt sũng thấm vào mấy ngón tay đầy tà mị, Trương Triết Hạn từ đầu đến cuối nhìn rõ một màn dâm mĩ này, nam vật vốn đã trải qua một lần phóng túng vậy mà lại tiếp tục ngóc đầu ngẩng dậy.

Trương Triết Hạn trầm mê trong khoái lạc, nhưng vẫn hiểu được rằng mặc dù mình đã sướng đến hồn phi phách tán như thế này rồi, Cung Tuấn thế nhưng vẫn còn chưa có chạm đến điểm G của mình.

Trong lúc Trương Triết Hạn cảm thấy mình lại sắp bị làm cho bắn ra thêm lần nữa, Cung Tuấn thế mà đột nhiên dừng lại. Cậu mở miệng thở ra những hơi thở hỗn loạn đứt quãng, dường như vẫn còn đang chìm trong ý loạn tình mê mà chậm rãi tiến lại gần rồi cúi xuống, hôn vào vành tai anh, dịu dàng đến cực điểm mà nói:

"Thế giới này... thế giới này chưa từng cho anh được lựa chọn. Họ chỉ đem anh... sắp đặt theo ý mà họ muốn. Vinh quang... hay tội lỗi... đều phải là họ ban cho. Anh là... đối với tôi anh là đóa hoa trân quý đến mức nào, tôi không nỡ nhìn anh dập nát. Tôi không muốn anh phải hối hận... cũng không muốn anh lưu lại tiếc nuối... Tôi sẽ không ép buộc, cũng sẽ không cường ngạnh. Chúng ta đều không còn nhỏ nữa, đều là những người đã trưởng thành. Tôi muốn ở bên anh như những người trưởng thành, hiểu rõ bản thân muốn gì, yên tĩnh ở bên nhau, chỉ có hạnh phúc vui vẻ, không muốn day dứt dày vò. Cũng không muốn sóng gió, tai ương, đau khổ, hiểu lầm, chia cách mờ mịt, hay tự phong bế. Tôi chỉ muốn... Tôi chỉ muốn cùng anh sống một cuộc đời già nua nhẹ nhõm, không cầu phong quang rực rỡ hay kích thích mới lạ, chỉ cầu bình dị, quen thuộc và an ổn. Anh... Anh cái gì cũng đều vừa mới thử qua rồi. Anh chọn đi... Đều nghe theo anh..."

Trương Triết Hạn mở lớn hai mắt nhìn lên trần nhà, lời này vừa dứt, khóe mắt đột nhiên cay xộc lên, những cảm xúc cuồn cuộn trong linh hồn cũng vì thế mà ào ạt đẩy vỡ tất cả những giới hạn của bản thân mà trào ra. Nước mắt cứ thế rơi rồi rơi.

Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn, mi tâm nhíu chặt đau lòng không chịu nổi. Cậu nhẹ nhàng hôn khóe mắt anh, liếm đi từng giọt, từng giọt nước mắt, dịu dàng đến cực điểm, trân trọng đến vô cùng. Trương Triết Hạn vừa khóc vừa đưa tay ôm chặt lấy Cung Tuấn, trong lòng Cung Tuấn đầy xót xa, cái người này vì sao ngay cả khóc mà cũng yên tĩnh đến như vậy, khiến người thương tiếc không thôi.

Trương Triết Hạn không nói một lời nào, khóc xong rồi thì chỉ sụt sịt vài tiếng, sau đó đưa tay đẩy nhẹ hai vai Cung Tuấn ra khỏi vòng ôm của mình. Anh vươn người đến, cầm lấy vạt áo của cậu mà kéo lên, muốn cởi ra. Cung Tuấn thấy thế liền thuận theo, cậu ngồi thẳng dậy trên người anh cùng lúc đưa tay cởi bỏ cái áo rồi quăng sang một bên. Trương Triết Hạn trên mặt vẫn còn đầy nước mắt, mái tóc dài thả tung bởi vì nước mắt mà dính vào nơi gò má, nhu thuận đến mềm nhũn lòng người. Anh đưa tay sờ lên nam vật của cậu, dịu dàng vuốt ve, tay kia luồn xuống phía dưới, đem huyệt nhỏ của chính mình mở rộng ra, để lộ vách thịt đỏ hồng mềm mại ướt át, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Cung Tuấn mà nhỏ giọng thì thầm.

"Cậu mau đem thứ này... cho vào đây. Tôi... tôi muốn cậu... Như một người trưởng thành."

Như một người trưởng thành hiểu được bản thân muốn gì.

Không trốn tránh. Không dày vò. Không bi thương mỏi mệt.

Chỉ là muốn cậu thôi.

Cung Tuấn chớp nhẹ mi mắt, vùng đáy mắt loang một vệt nước mỏng như thủy triều dâng. Cậu nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi anh, đem phần vải vóc còn sót lại trên người mình lần lượt thoát hết, sau đó lại áp người lên thân thể của Trương Triết Hạn mà dịu dàng xâm lấn.

Vật kia sớm đã trương cứng đến đáng sợ, Trương Triết Hạn nhìn không rời mắt, đưa tay chạm vào, cùng lúc giúp Cung Tuấn đem thứ này cho vào bên trong cơ thể của chính mình. Cảm giác căng nhức ập đến khác xa hoàn toàn với mấy ngón tay vừa nãy, cùng lúc pha lẫn sự đầy chặt, nhồi vào bên trong nghẹn ứ đến phát đau. Trương Triết Hạn há miệng thở mạnh, xúc cảm ở lòng bàn chân tê rần lên, chạy dọc theo thân người, không tự chủ mà co giật. Cung Tuấn dường như cũng đang bị cơn hưng phấn vừa mới bao bọc đến trên thân mình một kích đánh thẳng lên đại não, ngửa đầu mà thở ra một hơi.

Khi cả hai đã quen với sự tồn tại của người kia hòa vào thân thể của chính mình, Cung Tuấn mới chầm chậm động thân dưới. Dương khí căng tràn sức sống trướng to đến mức bám chặt lên thành nội tràng, theo chuyển động đâm rút từ chậm rãi đến ngày một nhanh dần mà không ngừng cọ sát, dịch nhầy tiết ra ngày một nhiều hơn, chuyển động cũng vì thế mà ngày một trôi chảy.

Trương Triết Hạn thực sự đã chờ đợi, đợi cho đến khi Cung Tuấn đỉnh vào nơi gồ lên trong thân thể của mình như lời cậu đã nói, xem thử cảm giác ấy đến cùng là như thế nào. Lại phát hiện thì ra Cung Tuấn đã nói sai rồi, dù cậu còn chưa tìm thấy vị trí chính xác của điểm đó để mà đỉnh vào, thì anh cũng đã sớm bị cậu làm cho sướng đến dục tiên dục tử, sướng đến hư hoại thần trí, sướng đến mức anh uốn éo thân người mà van nài cậu đâm vào. Anh quả thật đã biến thành cái dạng này, uốn éo thân người mà không ngừng gọi tên Cung Tuấn, gọi như van nài. Không thể tin được bản thân thế mà lại bị thúc cho bắn ra hết lần này đến lần khác, cả người đều phát cuồng lên vì con người đang đè tới trên thân mình kia.

Vòng tay của cậu, nhiệt độ của cậu, hơi thở của cậu. Tấm lưng trần rộng lớn không ngừng nhấp nhô đôi xương hồ điệp. Cần cổ thon dài, khi anh vòng tay ôm lấy liền ngoan ngoãn mà kề sát lại gần. Mắt môi đa tình, thân hình gợi cảm. Những ve vuốt dọc theo thân thể, những động chạm không ngừng vang vọng thứ âm thanh tình ái của xương hông vỗ vào đôi cánh mông trần trụi. Bàn tay ở trên vật nam tính đang dựng thẳng của anh, vật kia to lớn đang vùi sâu vào bên trong thân thể anh. Trương Triết Hạn nhận ra một điều, chỉ cần đó là người mà mình đem lòng yêu, thì toàn bộ những đặc điểm cá nhân riêng biệt đều có tác dụng tương đương với thuốc cường dương hết cả.

Sướng đến đánh mất chính mình.

Trong đêm tối chỉ vang vọng tiếng mưa rơi bao trùm lên toàn bộ thế giới, cả hai con người giống như bị nhấn chìm trong ái tình mê loạn, triền miên không dứt. Hết lần này đến lần khác lần lượt thay nhau bắn ra, đem đối phương dày vò đến không còn manh giáp, cả người đều như cá nằm trên thớt mặc người xô lệch, ở trên giường quấn chặt vào nhau mà hưởng thụ hoan lạc.

Thẳng cho đến khi Trương Triết Hạn bị làm đến toàn thân mỏi mệt không còn động đậy được nữa, Cung Tuấn mới buông tha cho anh. Trương Triết Hạn nằm dài trên giường, chút sức lực duy nhất còn sót lại cũng chỉ vừa đủ để đem Cung Tuấn ôm vào trong lòng. Cậu nằm ở trên người anh, kê đầu lên ngực mà nhìn ngắm người xinh đẹp này giờ đây toàn thân bị hun đỏ, vành môi bị hôn đến sưng tấy, cả người đều đang chầm chậm hiện rõ vết hôn cắn trải dài khắp mọi nơi. Vành mắt của anh thoáng phiếm hồng, ướt loang rèm mi, bị làm đến mức đau đớn ép ra mấy giọt nước mắt.

Một khoảng im lặng sau một hồi tình dục kéo dài, Trương Triết Hạn không rõ lại đang nghĩ gì trong đầu, im ắng không chút tiếng động mà lặng lẽ rơi nước mắt. Thế mà lại thật sự khóc rồi. Cung Tuấn vội vàng ngẩng dậy lau nước mắt cho anh, tay chân rối loạn đến ngốc nghếch.

"Anh sao lại khóc rồi? Hạn Hạn, tôi làm anh đau rồi phải không?"

"Không có. Chỉ là... Đột nhiên tôi cảm thấy vui thôi."

Cung Tuấn ngỡ ngàng nhìn Trương Triết Hạn, hồi lâu mới dịu dàng mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ vành mắt đỏ ửng của anh, lại nghe thấy Trương Triết Hạn nheo mắt cười khúc khích.

"Nghe nói ăn đồ ngọt có thể làm cho tâm tình vui vẻ. Cả đêm nay tôi bị ép nuốt xuống không biết bao nhiêu là súp kem nấm Julia, có lẽ vì vậy mà cảm thấy vui nhỉ?"

"..."

"Súp kem nấm rất tốt cho người mang thai mà nhỉ? Nhưng chuyện đến nước này, xem ra nếu muốn có thai thì đều phải xem năng lực của ông chủ Cung rồi. Ây dà, mệnh con cái của tôi sau này đều trông cậy vào ông chủ Cung, chiếu cố tôi một chút nhé?"

Trương Triết Hạn cười đến ngọt ngào, vành môi anh đào căng mọng vẫn còn đang sưng đỏ, lấp lánh ánh lên một chút dịch trắng còn sót lại. Cung Tuấn bị trêu chọc đến mức đỉnh đầu như muốn bốc khói, trước nay đều lưu manh không lại cái người này bao giờ, chỉ có thể ụp mặt vào rãnh cơ ngực đầy đặn ở trước mặt mà giấu đi chính mình. Trương Triết Hạn nhìn thấy Cung Tuấn ngượng ngùng như vậy thì liền ha ha cười lớn, ôm cậu vào lòng mà xoa xoa đám tóc húi cua ngắn ngủn kia. Anh nghiêng người, đem Cung Tuấn ôm vào trong lồng ngực mà thoải mái nằm nghiêng lại, bàn tay hạ xuống không ngừng vuốt ve bờ vai trần của cậu. Hai người cứ nằm như vậy mà cùng nhau nhỏ giọng chuyện trò. Trong đêm tối, mấy đoạn đối thoại nhạt nhẽo cứ không ngừng nối nhau kéo dài, kéo dài ra. Trương Triết Hạn nghĩ thầm, có lẽ "sống một cuộc đời già nua nhẹ nhõm" mà Cung Tuấn nói chính là như thế này đi? Nếu là như vậy, Trương Triết Hạn quả thật yêu thích vô cùng.

Cung Tuấn nói không sai, cuộc đời vốn là một chặng dài mỏi mệt. Nếu có thể nắm được quyền lựa chọn ở trong tay mình, anh thật sự chỉ muốn bình an yên ổn.

Những người trưởng thành đều đã trải qua một thời thanh xuân cuồng loạn dại khờ, sau cùng lại trở thành mệt mỏi trống rỗng, niềm tin và hi vọng cũng đều sẽ dần bị đập nát. Đi đến độ tuổi này của bọn họ rồi thì "an ổn" mới chính là trái ngọt. Trương Triết Hạn thật sự mong mỏi ngày tháng sau này có thể được như bọn họ ước ao.

Bình lặng một chút, yên ả một chút.

Ấm áp một chút, thành thật một chút.

Biết mình có một nơi chốn để quay về, mặc dòng người trên thế giới đang hỗn loạn dọc ngang ở ngoài kia.

Vậy là đủ rồi.

.

(còn tiếp)

A/N: Để mọi người dễ hình dung, cảnh tượng sau khi do xong:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro