Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Làm Lại Từ Đầu

Cốt truyện giả , không có trong game , một số chi tiết là thật và một số chi tiết là giả

________
  
   Sau khi rời khỏi căn rạp múa rối gỗ ấy thì chúng tôi tìm cách để cứu Nguyên Phong . Chúng tôi gặp 1 đám người đang đánh nhau , hình như có 1 người tôi thấy rất quen , cô ta ... Chẳng phải là Nhiếp Mạc Lê sao ? , cô ta khá thân với tôi , sao cô ta lại mang áo cưới vậy ? , sao cô ta lại đánh nhau với họ ? , tôi xin giúp họ thì cô ta có thả cho họ không ? . Thật sự quá nhiều câu hỏi .
??? : Tiểu Thúy , cẩn thận

Đào Mộng Yên : Tuân Nguyên Phong , hồn phách của cậu trôi đến đây để làm gì , nguy hiểm cho cậu lắm đấy

??? : Đào Mộng Yên , lâu quá không gặp em

Tuân Nguyên Phong : Tiểu Đào , cẩn thận với cô ta

Đào Mộng Yên : Nhiếp Mạc Lê , sao chị lại đánh nhau với họ vậy , chị không được làm hại Tiểu Tuân

Nhiếp Mạc Lê : Ta không muốn làm hại hắn ta , vốn ta chỉ muốn mang sức mạnh của kì nương tử theo ta thôi mà , ta thật sự không muốn làm hại họ đâu Mộng Yên à .

??? : Vốn dĩ nơi đây đủ để chúng ta rời khỏi đây , sao cô lại cố chấp như vậy chứ

Nhiếp Mạc Lê  : Vốn dĩ vết nứt này là 1 niềm vui nhỏ , Nhưng nó sẽ vui hơn nếu vết nứt này đủ to

??? : Khanh Khanh , anh nói nhiều với cô ta làm gì , bà già cô đơn như cô ta thì biết gì chứ

Thân Mặc Khanh : Đồng Đồng , em nói như vậy thật sự ... Quá đúng đi , nhưng để cô ta nghe được sẽ không hay / giọng nhỏ dần /

Vương Kiều Đồng : Anh sợ cô ta thì kệ anh , em làm ma bao năm rồi , em không sợ

Nhiếp Mạc Lê : Cô đừng quên rằng ma có thể ăn ma đấy nhé

Vương Kiều Đồng :  ...
Tuân Nguyên Phong : ...

Vương Kiều Đồng : Ta vẫn không sợ , ít nhất ta là con ma không cô đơn

Nhiếp Mạc Lê : ôi , tôi còn tưởng cô quên luôn cô là ma đấy chứ , cô biết cô là ma mà còn ...

??? : aaa , Tiểu Đào ơi điện thoại tớ đâu rồi

Đào Mộng Yên : Chung Tử Huyên , tớ bảo cậu gọi cấp cứu và cảnh sát cho Tiểu Tuân mà cậu chạy đến đây làm gì vậy hả ?

Chung Tử Huyên : Tớ có định gọi đấy , nhưng quan trọng là điện thoại tớ đâu rồi hả ?

Tuân Nguyên Phong : tớ lấy để kê ghế rồi , tại rát mái cao quá , tớ sợ bị té nên lấy điện thoại kê đỡ , hihi

Chung Tử Huyên : ...
Đào Mộng Yên : ...
Vương Kiều Đồng : ...
Thân Mặc Khanh : ...
Nhiếp Mạc Lê : ...
Đồ Phù Sinh : ...
TG : ...

Đồ Phù Sinh : Mạc Lê , tôi với cô trao đổi 1 chút đi , cô giúp tôi giải bỏ lời nguyền của Đồ Gia , tôi giúp cô và đám người kia rời khỏi đây

Nhiếp Mạc Lê : tôi có thể tin anh sao ?

Đồ Phù Sinh : Cô cứ tin tôi , nhưng tôi muốn hỏi , không cần hiến tế người sống được không , tôi không muốn làm Đào Mộng Yên bị thương nữa

Nhiếp Mạc Lê : Hừm , chuyện nhỏ đối với tôi , nhưng chỉ như vậy thôi tôi thấy lỗ quá . Còn cái nào hấp dẫn hơn không hả ?

Vương Kiều Đồng : có nè có nè , anh ta sẽ giúp cô tìm được 1 anh chàng như ý và đẹp trai , không thì cô cứ gả cho anh ta là được rồi , thế thì cô sẽ không Fa nữa

Thân Mặc Khanh : Phụt ... Haha

Nhiếp Mạc Lê : /Lườm/

Thân Mặc Khanh : ...

Đồ Phù Sinh : Tôi thì tạm thời chưa nghĩ ra cái gì thêm để đáp ứng cô , chỉ cần cô đồng ý thì sau này nếu cô muốn gì thì tôi sẽ hết lòng giúp cô

Nhiếp Mạc Lê : Kể cả gi*t người

Đồ Phù Sinh : Nếu trong khả năng

Nhiếp Mạc Lê : haha , cứ chốt đơn đi

Đồ Phù Sinh : Thế tôi mượn Tiểu Tuân của cô 1 chút nhá Mộng Yên

Đào Mộng Yên : ơ , à ưm

Chung Tử Huyên : sử dụng thoải mái không cần mượn

Đào Mộng Yên : ...
Tuân Nguyên Phong : ...

   Sau 1 hồi bài binh bố trận thì tôi gặp Nguyên Phong ngồi ở giữa để Phù Sinh làm gì đó

  Rầm
 
   Cuối cùng cũng phá được rồi , Mạc Lê thật sự sẽ bỏ qua mà đi sao ? , Đồng Đồng liệu sau này có tìm Mạc Lê tính sổ không ? . Ôi tôi bị overthingking sao , lại là những câu hỏi ngớ ngẩn nữa rồi

Nhiếp Mạc Lê : Mộng Yên , không đi sau

Đào Mộng Yên : Làm sao mọi người có thể nhập hồn vài xác được vậy

Nhiếp Mạc Lê : trời còn tối , giờ đến bệnh viện để họ nhập xác của nhau vào là tốt nhất , Tiểu Tuân của cô thì có thể nhập các thẳng vì cậu ta tạm thời đang là hung sát

Vương Kiều Đồng : Thế còn cô ?

Nhiếp Mạc Lê : Cô mà cũng thắc mắc đến chuyện của tôi sao , cô ghét tôi lắm mà

Vương Kiều Đồng : Thật ra thì  ... cũng không đáng ghét ... cho lắm

Nhiếp Mạc Lê : tôi được người quen giữa xác giúp nếu đến nơi kịp chắc hồn của tôi sẽ không bị gì

Thân Mặc Khanh : nghe nguy hiểm quá /sợ hãi /

Vương Kiều Đồng : Anh cứ sợ sệt như vậy hoài , chẳng đáng tin cậy hứ

Chung Tử Huyên : Vậy là được rồi , nhanh lên còn khoảng 3h nữa là trời sẽ sáng đấy , nhanh lên nhanh lên . Mình cũng phải đi nhanh thôi Tiểu Đào , người dương giới ở âm giới lâu quá sẽ bị kẹt ở đây đó

Đào Mộng Yên : thế mọi người theo khe nứt ấy để trở về đi , chúng tôi cũng phải đi rồi

Mình thật sự lo cho họ , lo nhiều lắm

   2 ngày nghĩ cũng đã kết thúc , phải đi học lại rồi , bây giờ thì mọi người có thể làm lại từ đầu rồi chứ ?
   Bỗng dưng tôi lại lo cho Nhiếp Mạc Lê , thật sự lo sợ . Cảm giác lâu rồi mà tôi chưa cảm nhận được

End 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro