Chương 16
Nụ hôn rơi xuống chóp mũi Trương Triết Hạn.
Trán kề nhau, Cung Tuấn dùng ánh mắt gần như mê luyến miêu tả đường nét của người đối diện, lại tham lam hấp thu hơi thở ngọt ngào tràn ra từ thân thể này. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gáy Trương Triết Hạn, lại vươn đầu lưỡi ngậm lấy vành tai như tuyết của cậu.
Trương Triết Hạn có chút không hiểu, cậu tiến đến bên tai Cung Tuấn hỏi, làm gì đó, làm gì đó. Cung Tuấn cảm thấy ồn ào liền hạ miệng tàn nhẫn hơn một chút, giống như muốn nhai nát miếng thịt mềm trong miệng, vì thế âm thanh bên tai liền biến thành, Trương Triết Hạn không kìm nén được phát ra tiếng ưm ưm a a.
"Tiểu thiếu gia, em..." Môi Cung Tuấn rời khỏi vành tai Trương Triết Hạn, hắn ngồi dậy nhìn người dưới thân, ánh mắt có chút nóng bỏng. Hắn mê luyến hương vị trên người Trương Triết Hạn, đã từng có vô số lần muốn nuốt Trương Triết Hạn vào bụng, nhưng tiểu thiếu gia của hắn chưa bao giờ đọc được ám chỉ của hắn, Cung Tuấn sợ tâm tư dơ bẩn của mình sau khi bị vạch trần sẽ dọa tiểu thiếu gia, vậy nên cũng chưa bao giờ dám vượt quá giới hạn.
Trương Triết Hạn mở mắt ra nhìn, thấy trên miệng Cung Tuấn lấp lánh sáng ngời, là nước bọt khi gặm cắn lúc nãy còn chưa kịp nuốt xuống, cậu giơ tay lên muốn giúp Cung Tuấn lau sạch. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bên miệng Cung Tuấn, giống như đang trêu chọc, xúc cảm hơi lạnh làm trong lòng Cung Tuấn càng thêm khô nóng, hắn đột ngột kiềm chế tay Trương Triết Hạn, mắt đỏ hoe đẩy cậu lên đầu giường.
"Đừng trêu em, em sợ mình không nhịn được..."
"Không nhịn được cái gì?". Đột nhiên, Trương Triết Hạn dịch đầu gối, nhẹ nhàng vuốt ve hạ thân Cung Tuấn, "Cái này sao?"
Khoái cảm đột ngột vọt lên đỉnh đầu, Cung Tuấn không có cách nào ức chế thở hổn hển một tiếng, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, "Anh có biết anh đang làm gì không? "
"Anh cũng không phải là trẻ con...Phía dưới của em lúc nào cũng rất rõ ràng...Còn tưởng rằng anh không biết..." Lúc này, Trương Triết Hạn mới biết thẹn thùng, ánh mắt lướt đi khắp nơi. Thật ra, mỗi lần cậu đều có thể cảm nhận được sự xao động của Cung Tuấn, thanh niên mười bảy mười tám tuổi làm sao có thể không hiểu những chuyện này, chỉ là mỗi lần nghĩ đến mình có thể bị tiểu tức phụ cưới về kia đè ở dưới thân, cậu liền thấy có chút mất mặt. Vì thế, đêm khuya vụng trộm chạy đến chỗ Cung Tuấn hôn môi ôm ấp, cậu đều vừa mong chờ động tác tiếp theo của Cung Tuấn, lại vừa rối rắm vấn đề hình tượng của mình.
Cung Tuấn cảm thấy mình chỉ còn cách một bước nữa là sẽ mất khống chế, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt mờ mịt của Trương Triết Hạn, cố gắng kéo lý trí tiếp tục giãy dụa: "Lão gia còn..."
"Em dong dài chết mất." Trương Triết Hạn dùng sức đè lên phía trước, tiểu thiếu gia thật vất vả mới hạ quyết tâm dâng hiến thân thể của mình ra ngoài, Cung Tuấn lại còn đang ở đây cọ tới cọ lui, liền có chút xấu hổ buồn bực đưa môi mình lên, "Cha anh đã uống đến hồ đồ từ lâu rồi, Cung Tuấn, có phải em thật sự muốn trở thành tiểu tức phụ của anh không."
"Mơ đi."
Được cho phép, Cung Tuấn lập tức nghiêng người đè lên hôn của Trương Triết Hạn, trong lòng như đang đổ một trận mưa to, âm thanh kịch liệt lại ồn ào, ngoại trừ người trước mắt, những thứ khác hắn cũng không rảnh quan tâm.
Cung Tuấn cảm nhận được hai chân dưới thân kia quấn lấy thắt lưng mình, liền chậm rãi thò tay xuống, lần lượt cởi bỏ từng cúc áo của Trương Triết Hạn. Thân thể trắng bóng từng tấc từng tấc lộ ra trong không khí. Cung Tuấn giống như bị mê hoặc không nhịn được vuốt ve, bàn tay dần dần thò đến eo, sau đó vuốt ve cánh mông tròn trịa mà hắn mơ tưởng đã lâu.
Miệng từng chút hôn xuống phía dưới, cũng không biết là ai cởi quần ai ra, hạ thân hai người dán chặt vào nhau, âm thanh gọi tên đối phương tất cả đều là động tình. Ngón tay dính đầy hương cao xâm nhập vào cái miệng nhỏ co rụt kia, Trương Triết Hạn theo bản năng hơi giãy dụa, Cung Tuấn liền đè cậu lại, giam cầm cả người cậu vào trong ngực.
Thật tuyệt. Động tác của Cung Tuấn vừa mãnh liệt vừa gấp gáp, Trương Triết Hạn cảm thấy thân thể mình tựa như một con diều mềm mại, Cung Tuấn vững vàng nắm lấy cậu, thả cậu, tùy ý để mặc cậu bay lên mây, ngủ trong dư âm của ánh trăng. Tay Trương Triết Hạn ở trên không trung cào cấu lung tung, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn nằm trên giường, trong miệng vô thức rên rỉ ư ư a a, rên đến mức Cung Tuấn không thể khống chế được chính mình.
Không biết hai người đã dây dưa bao lâu, mồ hôi và dịch cơ thể trộn lẫn cùng một chỗ, Cung Tuấn nhìn người như bạch ngọc trước mắt co lại thành một cục trên tấm ga trải giường màu lam, ngay cả sợi tóc cũng tràn đầy tình triều, không hiểu sao hắn lại liên tưởng đến những bức tranh thiếu nữ khoả thân ở phương Tây.
Trương Triết Hạn xoay người nằm sấp trên ngực Cung Tuấn, Cung Tuấn trao đổi hơi thở với cậu, nhịn không được dùng môi cọ nốt ruồi trên má cậu, bàn tay cũng duỗi ra tìm tay người yêu, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay chậm rãi cọ xát, sau đó nắm chặt lấy nhau.
"Lạnh quá." Trương Triết Hạn mang theo tiếng mũi nói.
Cung Tuấn kéo chăn lên, quấn chặt mình và Trương Triết Hạn, lại ôm lấy cậu nhìn về phía tuyết rơi rải rác ngoài cửa sổ.
"Chờ đi, tuyết sẽ không thể rơi mãi được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro