Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Trương Triết Hạn ngó đồng hồ đã quá giờ trưa lập tức thay ca ra ngoài kiếm gì đó bỏ bụng, cả người uể oải đến chân đi cũng có chút khó khăn. Anh thật sự rất mệt nên cũng chẳng buồn đi đâu xa, cả người hệt như một đống bùn nhão ngồi trên băng ghế bên ngoài ăn đỡ bánh mì.

Anh nhíu chặt chân mày rồi lại khó chịu ngồi không yên, eo hông chẳng những mỏi mà bên dưới còn thấy rất đau, nhúc nhích một chút thôi cũng làm người ta hít vào một hơi lạnh. Đầu Trương Triết Hạn cúi xuống thất thần tháo vỏ bánh ra rồi cắn một miếng, đầu óc nhức nhối hoàn toàn chỉ còn lại mỗi những hình ảnh oanh liệt của đêm qua.

"Điên thật rồi mà..." Anh khẽ mắng một tiếng rồi lại đưa tay đỡ trán không dám ngẩng lên. Nhớ đến sáng nay khi bản thân vừa mới tỉnh dậy phát hiện chuyện gì đã xảy ra mà không khỏi kinh hoảng, ngoài mau chóng mặc đồ rồi chạy mất thì thật sự là chẳng biết phải đối diện với người kia như thế nào.

Nhưng hơn hết là Trương Triết Hạn lại tự thấy sợ chính mình, nhớ đến những hành động mất kiểm soát lúc trên giường kia mà thiếu điều muốn chối bỏ bản thân đi cho xong. Dù đã cố coi nó như một cơn ác mộng thì vẫn không khiến anh yên lòng hơn được, mọi cảm giác nóng bỏng luôn vô thức ùa về khiến cả sáng chẳng tài nào tập trung làm nổi chuyện gì.

"Người ta chắc sẽ không để ý đâu nhỉ? Mà nếu để ý thì có cắt mình ra làm sáu rồi ném xuống biển cho cá ăn không?" Trương Triết Hạn khổ sở cắn thêm một miếng bánh lớn ngậm trong miệng không thèm nhai, tay vò đầu rồi lại buồn chán lấy chai nước uống một hớp cho dễ nuốt.

"Mà tự dưng lúc đó lại đeo bám người ta làm gì không biết nữa..." Trương Triết Hạn nghĩ thầm trong đầu rồi lại khó chịu nhăn nhó mặt mày, chẳng để ý từ khi nào dưới chân đã có một con chó nhỏ chạy đến. Đôi mắt to tròn của nó nhìn vào chiếc bánh mì đã cắn mất phân nửa của anh tỏ ý thèm thuồng, cái đuôi nhỏ không ngừng lắc lư nhảy nhót.

Trương Triết Hạn cười nhạt rồi cũng nhanh chóng bẻ một mẩu bánh ra thả xuống cho nó, mắt nhìn cún nhỏ ăn ngon lành mà cũng giảm được một chút buồn phiền trong lòng.

"Cún con, mày cũng không có người thân à?" Anh đưa tay xoa cái đầu dính đầy bụi đất của nó, nhìn cả người lấm lem lập tức có suy đoán là chó hoang.

"Gâu!" Cún con đang ăn được anh xoa đầu thì lập tức càng phấn khởi, đuôi liên tục lắc lư ngẩng đầu lên tiếng đáp.

"Còn biết trả lời cơ đấy..." Trương Triết Hạn cười rồi lại xé thêm một mẩu bánh đặt xuống cho nó, nhìn cún con ăn nhiệt tình giống như đã đói lâu ngày làm lòng bỗng dưng cũng thấy hơi xót.

Anh cắn thêm miếng bánh nhạt nhẽo rồi lại uống một hớp nước để nó trôi xuống, hệt như chỉ đang muốn cố lấp đầy bụng cho qua bữa thôi chứ cũng không phải thèm ăn gì lắm. Đầu óc miên man suy nghĩ một hồi vẫn chẳng tài nào thoát khỏi những đoạn ký ức của đêm qua.

"Chắc không sao đâu, qua vài ngày nữa là ai cũng quên mất thôi ấy mà..." Anh tự an ủi mình rồi lại nhồi nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào trong miệng nhanh chóng nhai nuốt. Ngồi thêm một chút rồi mới bắt đầu từ từ chống tay đứng dậy, động tác khó khăn hệt như mấy cụ già lớn tuổi hay bị đau lưng, dáng vẻ khổ sở khiến người qua đường phải dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn.

"Đau chết đi được." Ngay lúc Trương Triết Hạn đang cắn răng đứng dậy thì từ phía xa xa đột nhiên có một chiếc xe phân khối lớn đen tuyền lao đến, tiếng nổ máy khoa trương khiến người nghe thôi cũng phải giật mình.

Anh lúc đầu cũng không để ý tới người đến là ai lắm mà chỉ muốn nhanh chóng vào trong tiếp tục làm việc. Mắt trong lúc vô tình liếc thấy gương mặt đối phương sau chiếc nón bảo hiểm đen tuyền cùng màu xe thì lập tức giật mình muốn chạy nhanh hơn.

"Em đứng lại đó cho tôi!" Cung Tuấn đặt mũ lên xe rồi nhanh chóng nhìn bóng lưng sắp co chân chạy mất của Trương Triết Hạn hắng giọng hô lên, thấy người nọ chẳng hề có ý định hợp tác nên lập tức đi đến tận tay tóm lại.

Trương Triết Hạn vốn muốn chạy nhưng mông thật sự đau quá nên nhấc chân không nổi, mới đi được vài bước đã thấy người kia như bay xuất hiện trước mặt mình.

"Ăn xong thì muốn bỏ chạy hả?" Cung Tuấn chặn Trương Triết Hạn lại không cho người kia chỗ nào để đi, tay ép đối phương vào tường cất giọng tra hỏi.

Trương Triết Hạn nhìn gương mặt của Cung Tuấn thì lập tức vô thức rùng mình, người cúi xuống để thoát khỏi vòng chế ngự của ai kia, tâm tư rối bời chẳng biết nên nói cái gì mới phải.

"Xin lỗi chú...thật sự tôi không kiểm soát được." Anh thì thầm rồi lại nhấc chân muốn chạy, hoàn toàn vẫn chưa có chuẩn bị gì cho tình huống này nên đầu óc đã trở thành một đống hỗn độn.

"Chú muốn đánh thế nào cũng được nhưng mà đừng có giết tôi..."

Cung Tuấn đang hùng hổ doạ người nghe đến đây lập tức phì cười, chẳng hiểu bộ dạng của mình trong mắt người kia là kiểu cọp gấu gì mà đến nhìn cũng không dám. Hắn tiến tới thì Trương Triết Hạn lại lùi đi, giằng co một hồi làm hắn mất kiên nhẫn nên phải thô bạo kéo đối phương ôm chặt vào lòng, cánh tay như làm bằng sắt khoá người ta cho chẳng thoát đi đâu được.

"Tôi nói mình muốn giết em khi nào?"

Trương Triết Hạn bị gương mặt kia áp sát vào lập tức giãy giụa muốn thoát ra, trong đầu chẳng biết đã nhớ đến chuyện gì mà gò má bất giác đỏ ửng.

"Vậy chú đến tìm tôi làm gì chứ?"

"Tìm em chịu trách nhiệm chứ còn gì nữa? Sung sướng xong rồi thì đã nhẫn tâm bỏ tôi một mình, làm người như vậy thật sự rất vô nhân tính đấy." Cung Tuấn ôm chặt Trương Triết Hạn vào lòng khiến người kia có muốn giãy thế nào cũng không ra được. Gương mặt anh tuấn, phong trần không còn hờ hững nữa mà đã nảy ra chút ý cười âu yếm.

"Trách nhiệm gì chứ? Chú muốn nói gì thì làm ơn buông tôi ra trước đi!" Anh nói chưa dứt câu thì đã phải cau mày vì lưng bị tác động mạnh nên đau nhức, răng cắn vào môi một cái rồi lập tức muốn đẩy Cung Tuấn ra.

Dường như cũng đã phát hiện ra sự khó chịu của Trương Triết Hạn nên Cung Tuấn lập tức buông lỏng tay. Tuy không hoàn toàn giữ chặt nhưng vẫn để đối phương nằm trong kiểm soát của mình tránh trường hợp người nọ nhân lúc lơ là chạy mất.

"Em đừng chạy nữa."

"Chú muốn tôi xin lỗi thì cũng nói rồi...bây giờ thật sự còn có việc phải làm nên chú có thể tránh ra không?" Trương Triết Hạn khó xử lại muốn quay đi, mắt nhìn Cung Tuấn cầu xin hệt như chậm một chút thì người nọ sẽ lập tức đưa tay bóp chết mình luôn.

"Tôi thật sự không cố ý. Rộng lượng bỏ qua lần này thì kể từ nay đảm bảo tôi không dám xuất hiện trước mặt chú dù chỉ là một giây đâu."

"Mở miệng một câu xin lỗi hai câu cũng xin lỗi, em rốt cuộc đã làm sai chuyện gì đâu chứ?" Cung Tuấn tặc lưỡi đặt tay lên xoa đầu anh, hàng mi dài rũ xuống ẩn hiện một cảm giác dịu dàng khó tả.

"Thì tôi...tôi trèo lên giường của chú..." Anh vô thức thì thầm rồi lại muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng may là Cung Tuấn đã có dự phòng trước nên lập tức tóm đối phương lại được.

Hắn ôm anh rồi nhân lúc người nọ còn chưa hoàn hồn lại được khẽ nhướng mày khó hiểu: "Trong mắt em, tôi là loại người vô lương tâm như vậy sao?"

Trương Triết Hạn mím môi, đầu óc lần đầu tiên cảm thấy hỗn loạn như lúc này, khiến anh muốn nghĩ ra một câu trả lời đơn giản cũng trở nên khó khăn vô cùng.

"Hay là...do em thích tôi nên mới ngại ngùng như vậy?" Vừa nói hắn vừa tiến lại gần anh, đến tận khi gương mặt cả hai sắp dính sát vào nhau thì mới chịu dừng lại.

"Không có!" Trương Triết Hạn bị đối phương ép đến mức phải bối rối hô lên, chân đạp Cung Tuấn một cái rồi nhanh chóng kéo xa khoảng cách của cả hai ra.

"Chú muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được nhưng đừng có nói bậy."

"Hôm qua khi trúng thuốc người em nghĩ đến đầu tiên không phải là tôi sao? Nói không thích thì có chó nó mới tin đấy." Cung Tuấn nhìn nét mặt của Trương Triết Hạn thì lại càng cảm thấy hứng thú, môi câu lên nụ cười bắt đầu gợi lại chuyện của ngày hôm qua.

"Thích tôi thì nói đi chứ có gì mà phải giấu? Tôi không giống mối tình đầu của em đâu, chỉ cần gật đầu một cái là Cung Tuấn này đồng ý ngay."

Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn trêu đến mặt mũi đỏ bừng, hình ảnh âu yếm đưa đẩy hôm qua còn chưa biến mất lại bị gợi ra khiến nó lập tức chạy quanh trong đầu anh. Cõi lòng nhộn nhạo chẳng biết có phải do lời đối phương nói hay không mà trái tim bỗng chốc hồi hộp đến mức đập loạn xạ.

"Thật sự không có, chú đừng giở trò này ra để trêu chọc tôi nữa. Hôm qua là do tác dụng của thuốc khiến tôi không kìm chế bản thân được, tất cả chỉ là chút cảm xúc nhất thời thôi."

"Không thừa nhận thì tôi sẽ ra tay đánh em đó..." Cung Tuấn nhếch môi tiến tới làm động tác giơ tay, kết hợp với khí thế áp bức khiến người ta nhìn thôi cũng vô thức nhắm mắt chịu đòn.

"Nhưng tiếc một điều là Cung Tuấn này lại không nỡ làm vậy." Hắn cúi đầu đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Giọng nói trầm ấm khi cất lời bỗng tạo cho người ta một cảm giác được yêu thương thật sự, hoàn toàn khác xa với sự lạnh lùng đến mức tàn nhẫn của thường ngày.

Trương Triết Hạn theo phản xạ nhắm mắt vì tưởng sắp bị người kia tát một cái, hàng mi mềm run lên chẳng dám tin nụ hôn vừa rồi lại xuất phát từ Cung Tuấn. Đôi mắt sáng trong của anh mở ra rồi lại tròn xoe kinh ngạc nhìn người trước mặt, tay đưa lên sợ hãi chạm vào nơi đối phương vừa hôn lên còn lưu lại hơi ấm. Tay chân như  có một dòng điện chạy qua, vừa tê vừa run chẳng biết là đã bị cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro