Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Trương Triết Hạn gần đây cảm thấy Cung Tuấn ngày càng dễ thương, tuy nói Alpha này là của nhà mình nhưng nhìn thế nào cũng thấy yêu.

Cho nên anh muốn nấu ăn cho Cung Tuấn.

"Đây không thể là lý do anh muốn đầu độc em được!" Cung Tuấn lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng từ chối yêu cầu thuê một căn nhà nhỏ để nấu ăn của Trương Triết Hạn trong thời gian quay phim.

Trương Triết Hạn mắt chớp chớp: "Đầu độc cái gì? Cung Tuấn em gần đây có thể nói chuyện càng ngày càng ..."

Cung Tuấn tuyệt vọng nuốt nước bọt, cậu đã xem kỷ lục nấu ăn của Trương Triết Hạn, nếu không muốn bị ngộ độc thực phẩm thì chỉ có thể nhịn đói. Nhưng cậu đoán rằng cho dù Trương Triết Hạn có bóp cổ rồi đổ vào miệng cậu, anh cũng không để thành quả lao động của mình trở nên uổng phí.

Sau nhiều lần chối qua chối lại, thầy Cung đành chịu thua, ôm một trái tim đầy dũng cảm để đón nhận món ăn của chiến lang Omega ôn nhu dịu dàng nhà mình.

Trương Triết Hạn lấy điện thoại di động ra, hào hứng bắt đầu gọi đồ ăn giao đến tận cửa, hôm nay anh muốn thử thách độ khó cao, thực đơn được báo đều là sườn xào chua ngọt, khoai tây ngâm giấm,.v.v....

Nhìn anh lúc này Cung Tuấn muốn viết cho anh 4 chữ cực lớn: Nhân Thái Ẩn Đại*

*Dùng để chỉ người nấu ăn không giỏi, nhưng rất đam mê nấu ăn.

Hiếm có buổi chiều rảnh rỗi, ăn tối xong hai người còn muốn đi xem phim ở rạp IMAX.

Khi Cung Tuấn đi mua vé xem phim tay cậu đều run lên, cậu lo lắng Trương Triết Hạn ở nhà trước tiên nấu ăn sẽ làm nổ bếp, còn lo lắng sau khi nấu xong sẽ tự làm nổ bụng mình.

Mặc dù cậu sẽ đóng vai một người lính cứu hỏa ở bộ phim tiếp theo, nhưng cậu không có ý định tập luyện trước đâu đó.

Cậu háo hức đi xem,Trương Triết Hạn vừa ngâm nga một bài hát vừa lấy rau ra khỏi túi nhựa: "A, sườn ~ ưm, khoai tây ~ còn có cà chua và trứng ~"

Tranh thủ lúc Trương Triết Hạn quay lại lấy gia vị, Cung Tuấn lặng lẽ lấy một nửa số sườn nhỏ đem cất vào tủ lạnh. Trương Triết Hạn ước lượng số lượng rau cũng rất chiến lang, mua 2,5kg sườn, 10 quả cà chua, lấy đi một ít cũng không ảnh hưởng đến việc nấu nướng của anh.

Tuy nhiên, thầy Trương cắt gừng như quân bài mạt chược. Cung Tuấn đưa tay định chạm vào con dao để giúp đỡ, nhưng Trương Triết Hạn đanh đá đánh trả: "Anh nói là đừng có động! Hôm nay anh sẽ nấu~"

"Được, được , được" Cung Tuấn hậm hực thu tay lại, sau đó lén sờ vào 2 quả cà chua và 3 quả trứng rồi cất vào tủ lạnh.

Trên thực tế, các bước làm món chiên của thầy Trương đặc biệt đầy đủ và chi tiết.

Đầu tiên, luộc sơ sườn với nước, sau đó ngâm sườn với rượu nấu ăn, nước tương và giấm, ướp đến khi sườn đổi màu, sau đó cho sườn vào chảo dầu, chiên vàng 2 mặt, vậy là xong.

Sức mạnh của dầu sôi cuối cùng cũng khiến thầy Trương rụt rè, anh nhìn chảo dầu sôi nổ tanh tách, có chút mất bình tĩnh: "Thầy Cung, em nghĩ cách giúp được không?"

"Thầy Trương, có một loại tình yêu gọi là buông tay."

Thầy Trương làm sao có thể tùy ý buông tay.

Anh lại lần nữa giương cao ý chí xào trứng cà chua. Trứng nên được xào bất kể là sống hay chín, cà chua phải xào cho đến khi hết nước.

Đối với hai thìa nước tương thần kỳ cuối cùng, Cung Tuấn cũng không hiểu để làm gì, cậu a lên một tiếng rồi nghẹn lại ở cổ họng.

Cậu tự an ủi mình, Cung Tuấn không sao, nếu không có hai thìa nước tương kia thì món trứng xào cà chua này cũng không đến nỗi không thể ăn được.

"Ăn cơm ăn cơm." Thầy Trương gọi Cung Tuấn ngồi xuống, chén đĩa đã bày sẵn trên bàn, nhưng không ai dám cầm đũa.

Chắc chắn là đũa có vấn đề. Các món ăn của thầy Trương nhất định sẽ không có vấn đề. Sau khi Trương Triết Hạn đặt đũa vào tay, không ai được phép có vấn đề.

Cung Tuấn không nói nên lời dùng đũa khuấy một thứ màu đen không thể tả lấy hết can đảm đưa vào miệng.

"Thế nào?"

Ánh mắt như mong đợi của Trương Triết Hạn khiến khuôn mặt của Cung Tuấn càng thêm méo mó, khuôn mặt đẹp trai được người hâm mộ gọi là tác phẩm tốt nghiệp của Nữ Oa, trong nháy mắt biến thành người đồng cảnh ngộ chịu Thất Khiếu Tam Thu Đinh của Thiên Song.

"Anh không tự mình thử xem sao, thầy Trương?"

Cậu luôn cho rằng Trương Triết Hạn không có hiểu rõ bản thân và sự thật đã chứng minh điều đó. Trương Triết Hạn gắp một đũa cho vào miệng lập tức phun ra, thoạt nhìn đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Không như cậu, còn thật thà nuốt xuống để làm cho đối phương vui vẻ.

Đầu bếp sau khi liếm răng chùi miệng xong: "Gọi đồ ăn bên ngoài đi."

Dự đoán điều này từ sớm, Cung Tuấn đặt đũa xuống, đứng dậy xem còn đủ thời gian hay không: "Em đi nấu lại món mới, anh cứ ngồi chờ đi".

Thoáng chốc, trong bếp có tiếng dao kéo lạch cạch, tiếng bếp lửa xào nấu có trật tự.

Một giờ sau, thầy Trương đang húp canh sườn, thở dài liên tục, chu miệng khen: "Thầy Cung thật giỏi." Anh thầm nghĩ mình đã tìm được báu vật Alpha nào đó, bây giờ đem cổ sáp đến để cho cậu đánh dấu vĩnh viễn biến thành vé ăn miễn phí trọn đời của mình có muộn quá không?

Cung Tuấn nhìn anh đang nở nụ cười ngây ngô , lấy đũa gắp vài miếng trứng cà chua vào bát của anh: "Ăn xong rồi đi xem phim."

Điểm xuất phát của Trương Triết Hạn vốn là rất trong sáng, còn không phải là vì để lại chút kỷ niệm cho cả hai trước khi đóng máy hay sao.

Anh thực sự không biết phải làm sao, ông chủ đánh golf ở điểm này quả là quá ăn hiếp Cung Tuấn rồi, dù sao anh cũng là thật lòng thật dạ muốn nấu một bữa ăn. Chỉ là tính toán sai kỹ năng nấu ăn của bản thân.
May mắn thay Cung Tuấn đã cứu vãn được tình hình, ăn xong xem phim xong quay về khách sạn tiếp tục học thuộc kịch bản, không hề bị ngộ độc thực phẩm.

Bỏ hết tất cả, có điều vài ngày là đến ngày đóng máy, cảnh cuối cùng là cảnh quay dưới nước.

Để đóng giả một cảnh dưới nước, chỉ có thể dùng dây cáp treo người lên rồi cho gió thổi. Chịu sức ép bị treo cả ngày quả thực rất đói, Trương Triết Hạn ở tiệc đóng máy ăn như sói đói, ngoài ăn bạo còn tự mình rót rất nhiều rượu, bởi vì rượu làm con người ta can đảm.

Tối nay anh muốn nói rõ ràng với Cung Tuấn, thấy Cung Tuấn đang thành tâm thành ý chờ đợi, anh muốn trả cho cậu một cơn gió bằng lòng vì cậu mà lưu lại. Cho dù rời khỏi Hoành Điếm, rời xa khỏi nhau, cũng có thể sẽ phải cởi trói nhau.

Từ đầu đến cuối, Trương Triết Hạn là một người suy nghĩ chu đáo, tính cách của Kim Ngưu được thể hiện một cách tinh tế trong con người anh. Sự lựa chọn giữa tình yêu mạo hiểm khéo léo mà kiềm chế hoặc dịu dàng mà quấn quýt. Tính cầu toàn của anh khiến anh không muốn làm bất cứ điều gì. Riêng chỉ có yêu thích sự chân thành thuần khiết là đủ để anh nghiêm túc trao lời hứa của mình.

Trong bữa tiệc, Cung Tuấn muốn uống rượu thay anh nhưng đã bị anh ngăn lại. Anh nói anh hôm nay phải uống, hôm nay không uống thì lúc nào mới uống.

Anh thầm nghĩ mình sau khi uống rượu mặt đỏ bừng bừng mới có đủ dũng khí để tỏ tình với Cung Tuấn.

Cung Tuấn có chút lo lắng khi thấy anh mải mê rót rượu: "Thầy Trương, anh uống ít thôi."

"Không sao, không sao."

Thậm chí Trương Triết Hạn không muốn say hôm nay cũng khó. Đến cuối bữa, các nhân viên đều đứng dậy nâng ly chúc mừng, đổi lại, phải uống thêm một vòng nữa.

Trương Triết Hạn đã hơi đứng không vững, dựa vào người Cung Tuấn đi vòng quanh hội trường, anh nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng, anh càng chóng mặt càng áp sát vào cậu.

Khi anh bước đến bàn nhà sản xuất, Cung Tuấn vỗ vỗ vào tay Trương Triết Hạn, cúi người để đáp lại lời chúc mừng.

Thầy sản xuất Lý cũng uống nhiều rồi, lắc lắc ly rượu đến khi nó tràn ra vui vẻ nói: "Quá vui rồi, quá vui rồi! Phim quay rất tốt, hai người nhất định sẽ hot!"

Cung Tuấn nhạy bén đáp lại bằng một nụ cười: "Cảm ơn thầy Lý, thầy đã nghĩ đến em sau khi diễn viên trước thất hẹn."

Đây không phải là biết ơn sao? Trương Triết Hạn vặn vẹo người, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, miệng nồng nặc mùi rượu: "Cảm ơn thầy Lý đã cho hai người chúng tôi có cơ hội hợp tác!"

"Aiza không dễ gì đâu. Đây là lần thứ hai Cung Tuấn đóng loại phim này. trưởng thành rồi trưởng thành hơn rồi." Thầy Lý cười ha ha vỗ vai Cung Tuấn: "Lần trước lúc đóng máy phim <Thịnh Thế> , các cậu không biết, Cung Tuấn khóc dữ lắm, tôi nhìn cũng không dám nhìn, thật không nhẫn tâm, may mà bây giờ trưởng thành rồi, haiz, hiểu được rằng phim và đời thật khác nhau".

Sau khi thầy Lý nói xong, sắc mặt Cung Tuấn có chút thay đổi, trầm mặc nhìn Trương Triết Hạn đang ôm trong lòng, người đàn ông này vẫn một bộ dạng say rượu ung dung thản nhiên. Cung Tuấn lại ngẩng đầu lên cười cười uống hết ly rượu, đỡ Trương Triết Hạn xoay người rời đi.

Không phải là Trương Triết Hạn không nghe thấy.

Dưới vẻ ngoài ung dung thản nhiên của anh là một sự khó chịu nghẹt thở, là đôi tay ôm một trái tim chân thành của anh muốn buông tay mà rút lui.

Anh tựa vào vai Cung Tuấn trước mặt mọi người trong lúc say, ôm chặt lấy cậu thút thít: "Thầy Cung, anh say rồi. Em cho anh về đi".

Cung Tuấn luôn nói, Trương Triết Hạn là một người yêu giận mặt đều không đổi sắc.

Cũng không hẳn là vậy, chỉ là khi anh thực đau lòng thực khó chịu, anh trái lại sẽ không thể hiện nó ra. Anh giống như kẻ bị mất đi linh hồn, ngơ ngẩn ngồi bất động bên mặt hồ tràn đầy mùi máu tanh. Đem sự chân thành đẫm máu này lấy nó ra như thế nào? Nói bản thân anh khó chịu như thế nào? Bây giờ sự thật bày ra ở trước mắt, chấp nhận hay không cũng đều trơ mắt nhìn nó diễn ra. Cần gì đem sự chân thành ra chuốc thêm vài nhát dao nữa.

Anh sẵn sàng nuốt trái đắng, rồi từ từ tiêu hóa nó.

Sau khi chia tay các đồng nghiệp trong đoàn phim, Cung Tuấn nghĩ chỉ có thể cõng người đàn ông 1m80 này trên lưng,may mắn thay cơ thể cậu lớn hơn anh một chút.
Gió trên đường đã có chút mát không như lần trước cứu Trương Triết Hạn ở cửa khách sạn lúc đó trời vẫn là một đêm mùa hè nóng nực.

Đúng là nhanh thật trong nháy mắt trời đã mát rồi.

Trương Triết ở trên lưng cậu lí nha lí nhí, thỉnh thoảng vang vào lỗ tai cậu mấy câu rượu chè, Cung Tuấn ừm ừm cười với anh, thực ra cậu đều nghe không rõ lời anh nói.

Anh giống như lần đầu tiên tự mình gọi Tuấn Tuấn, nói Tuấn Tuấn em thực sự rất ngốc, em thật sự là đại ngốc.

Cung Tuấn ừm ừm một tiếng.

Anh nói anh cũng ngốc, không đúng, Trương Triết Hạn anh là kẻ điên, anh là một kẻ điên.

Cung Tuấn vẫn ừm ừm.

Trương Triết Hạn tiếp tục lảm nhảm điều gì đó, Cung Tuấn cũng nghe không rõ, cậu chỉ có thể nhấc bổng anh lên để anh siết chặt cổ cậu sợ anh sẽ ngã xuống đất.

Vật vả một hồi mới bế anh về đến phòng đặt anh xuống giường, Cung Tuấn khi nhìn anh lăn lộn trên giường nói lảm nhảm có chút buồn cười, lại có chút không nỡ, đôi mắt đỏ hoe khi cậu nghĩ đến việc rời đoàn phim vào ngày mai.

Cậu cúi xuống nắm lấy vai Trương Triết Hạn, hỏi: "Anh muốn nôn không? Có khó chịu không?"

"Không khó chịu!" Giọng nói của Trương Triết Hạn đột nhiên tăng lên: "Anh cái gì cũng không khó chịu!"

"Được, được, được. Vậy anh nằm nghỉ trước đi, em đi tắm trước." Cung Tuấn cõng anh về đến phòng cả người toàn là mồ hôi.

Trương Triết Hạn đột nhiên nắm lấy cánh tay của Cung Tuấn ngăn không cho cậu rời đi, ánh mắt hỗn loạn vô thần ban đầu bỗng trở nên tập trung trên mặt Cung Tuấn , "Cung Tuấn, em không đợi gió đến sao? Em cảm thấy anh là cơn gió em đợi sao?"
"Đúng vậy, là anh." Cung Tuấn nhìn anh say rượu, sờ sờ mặt anh trả lời

"Anh không phải!" Sau khi Trương Triết Hạn rống lên, âm lượng giảm dần, giọng anh cũng dần trở nên buồn bả: "Cung Tuấn, em đã xem" Monga "chưa?"

Vấn đề này xảy ra quá đột ngột, Cung Tuấn không khỏi ngạc nhiên, người say rượu nói không có gì là lạ, cậu gật đầu: "Em đã xem bộ phim Đài Loan đó rồi."

"Vậy em còn nhớ có một đoạn trong đó nói". Trương Triết Hạn không đợi cậu trả lời, liền tự nói: " Khi còn trẻ, tôi từng cho rằng mình là gió. , đến cuối cùng thương tích đầy mình, tôi mới biết, hóa ra chúng ta chỉ là cỏ. "

Sau khi nói xong anh dường như đột nhiên bình tĩnh lại, tất cả cơn say đều biến mất khỏi người anh, sợ hãi buồn bả đến kinh khủng. Đối với sự im lặng của Cung Tuấn, anh sợ rằng mình sẽ bật khóc trong giây phút tiếp theo.

Cung Tuấn bám chặt lấy vai anh không hề buông ra, sờ bàn tay đã trắng bệch của anh, Trương Triết Hạn cảm thấy có chút đau khổ.

Cậu mở mắt ra nhìn khuôn mặt trước mặt, rõ ràng là ba tháng qua cậu đã nhìn khuôn mặt này vô số lần, yêu không biết bao nhiêu lần, vì sao vẫn cảm thấy vừa xa lạ vừa thân quen.

Cậu cố kìm nước mắt, nén lại vài từ trong kẽ răng: "Trương Triết Hạn, anh say rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro