Phiên Ngoại II
Chiều thứ tư Trương Triết Hạn không có lớp. Anh thường buổi trưa đến bệnh viện tìm Cung Tuấn ăn cơm, chủ yếu là ngồi ở nhà ăn bệnh viện. Lâu lâu nếu Cung Tuấn không bận sẽ đi ăn bún gạo thập cẩm ở quán nhỏ bên ngoài. Cơm nước xong xuôi, Trương Triết Hạn hoặc là ở lại phòng làm việc soạn bài, hoặc là về nhà luyện giọng, dù sao nơi bọn họ ở là ký túc xá của nhân viên bệnh viện cũng gần đó, có thể đi bộ đến được.
Trưa hôm nay, Cung Tuấn vừa mới xong việc ở phòng điều trị liền gặp nữ bác sĩ cùng khoa tới tìm cậu: "Tiểu Trương nhà cậu lại tới kìa, chờ cậu ở ngoài." Cung Tuấn cười hì hì rửa tay, lại nghe cô nói: "Anh ấy có bạn gái chưa vậy? Thiên hạ đang rồng rắn lũ lượt hỏi tôi câu này đấy."
Gương mặt tuấn tú của Cung Tuấn thoáng trở nên u ám, vẫn nửa đùa nửa thật nói: "Cậu thấy thế nào?" Cô chưa kịp trả lời, cậu còn nói: "Khẳng định không phải độc thân, đừng nghĩ đến."
Cậu đến văn phòng không thấy ai, cảm thấy có chút kỳ quái. Trương Triết Hạn luôn đến đây chờ cậu. Ra cửa bệnh viện mới thấy Trương Triết Hạn đang đứng ở bồn hoa bên cạnh. Cậu cười lên: "Anh hôm nay làm sao lại ở chỗ này a?" Đang muốn đến cầm tay anh, đột nhiên phát hiện bên cạnh anh còn có một thanh niên tướng mạo thanh tú.
Trương Triết Hạn vội vàng giới thiệu: "Đây là học sinh của anh, là người anh đã nhắc qua với em sẽ tham gia cuộc thi thanh nhạc vào buổi chiều, tên là Phương Nham. Chỗ thi ở gần đây cho nên anh tiện đường dẫn cậu ấy đi ăn một bữa cơm, động viên cậu ấy một chút." Anh lại quay đầu nhìn Phương Nham nói: "Đây là em họ thầy, tên là Cung Tuấn, là bác sĩ ở đây."
Cung Tuấn nghe xong xưng hô, nụ cười cứng lại một chút, tay trái nắm chặt thành nắm đấm mới ngăn được mình không đen mặt một trận. Cậu đưa tay phải ra cho Phương Nham, lịch sự nói: "Xin chào."
"Xin chào, bác sĩ Cung," Phương Nham nắm chặt lại tay của cậu, phát giác ra quanh người cậu toả ra áp suất thấp, vì vậy đùa đùa nói: "Em rất sợ đến bệnh viện, luôn cảm thấy mọi người làm bác sĩ quá là nghiêm nghị."
Ba người cùng đến quán nhỏ bên cạnh gọi hai đĩa rau xào, ba bát mì cay Thành Đô. Đồ ăn vừa lên đến, Phương Nham liền rất ân cần gắp cho Trương Triết Hạn, khiến Cung Tuấn trong lòng rất khó chịu. Cậu cầm bình dầu ớt trên bàn, theo thói quen múc thêm hai thìa vào bát mì của Trương Triết Hạn. Phương Nham nhịn không được lớn tiếng nói: "Thầy Trương, em họ thầy sao lại cho nhiều ớt như vậy? Không phải không tốt cho giọng sao?"
Trương Triết Hạn nói: "Không sao, thầy thích ăn như thế. Em mau ăn đi, đừng ăn quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến khí tức."
Phương Nham hiển nhiên là một người vô tư, không nghe ra Trương Triết Hạn có ý bảo mình ngậm miệng, vừa ăn vừa nói với Cung Tuấn: "Hôm nay mới biết thầy Trương còn có em họ lớn như vậy. Mọi người lần đầu gặp thầy Trương đều nghĩ thầy là học sinh, không ngờ lại là giảng viên. Con gái trong lớp em đều thích lớp của thầy Trương."
Trương Triết Hạn bị nói đến có chút đỏ mặt: "Thầy chỉ hơn một tuổi thôi."
Kỳ thật Phương Nham nói cũng không tính là nói quá, lúc Trương Triết Hạn vẫn là tên ngốc, Cung Tuấn cũng cho là anh kém tuổi mình, thẳng đến lúc anh bình phục mới biết rõ sinh nhật là ngày nào, nguyên lai vẫn còn lớn hơn mình một tuổi rưỡi. Nhưng là lời này từ trong miệng Phương Nham nói ra, Cung Tuấn nghe lại thấy khó chịu. Cậu cũng không tiện phát tác, chỉ buồn bực không lên tiếng, lẳng lặng ăn mì của mình.
Trương Triết Hạn cũng cảm giác được bữa cơm này nhiều ít có chút lúng túng, tranh thủ thời gian thúc giục Phương Nham ăn xong, đưa lên xe khách đi đến chỗ thi, lại cùng Cung Tuấn trở lại bệnh viện. Văn phòng Cung Tuấn trên tầng hai. Thời điểm đi ngang qua phòng chứa đồ dưới cầu thang, Cung Tuấn thấy bốn phía không người, một tay túm lấy Trương Triết Hạn kéo vào, lại đem cửa từ bên trong khóa lại.
"Em làm gì thế?" Trương Triết Hạn lời mới vừa ra miệng, liền bị đè vào tường, môi bị chặn lại. Phòng chứa đồ rất nhỏ hẹp, còn chất một đống vật dụng không sạch sẽ, hầu như chỉ còn lại một chút không gian nơi hai người đang dính chặt lấy nhau. Bên trong không có đèn điện, đóng cửa lại liền tối om, chỉ có một khe hở phía trên cửa có tia sáng chiếu vào. Trong bóng tối, Trương Triết Hạn bị hôn đến thở không ra hơi, cảm thấy một cái tay luồn vào trong quần áo anh, bắt đầu không thành thật xoa nắn da thịt bên eo.
Trương Triết Hạn nghe được cầu thang phía trên truyền đến tiếng bước chân, vội vàng đè lại tay cậu, chỉ chỉ lên đầu, nhỏ giọng nói: "Em điên rồi hả?"
"Em chính là điên rồi." Cung Tuấn một bên tiếp tục hôn lên cần cổ mịn màng, một bên thở hổn hển nói: "Bị anh làm cho phát điên. Ai bảo anh nói em là em họ anh?"
Nguyên lai là bởi vì cái này. Trương Triết Hạn ở trong lòng cười cười, lại có chút chua xót nghĩ: vậy anh còn có thể nói thế nào, nói em là bạn trai anh sao?
Trong vài giây anh thất thần, Cung Tuấn đã lật người anh lại, để anh dựa vào tường đưa lưng về phía mình, kéo quần anh xuống một chút. Cậu đưa tay sờ sờ phía trước Trương Triết Hạn, nơi đó đã bắt đầu sung huyết trở thành cứng ngắc, cái này khiến tâm tình của cậu tốt hơn đôi chút. Cậu trong bóng đêm lục lọi một hồi, sờ đến một bình vaseline công nhân vệ sinh dùng để bôi tay, ngón tay quẹt lấy một chút, nhẹ nhàng đưa vào hậu huyệt Trương Triết Hạn. Nơi đó như thường ngày, mỗi lần bị ngón tay của cậu đâm vào liền trở nên trơn ướt không chịu nổi, sẵn sàng đón nhận cậu xâm lấn.
Việc này không nên chậm trễ, buổi chiều còn có rất nhiều bệnh nhân đã đăng ký chờ cậu. Cung Tuấn cởi thắt lưng, cầm hạ thể đã sớm cứng đến không khác gì một cây chày gỗ, chậm rãi đẩy vào trong hoa huyệt. Rất nhanh, Trương Triết Hạn đã bị động tác của cậu làm cho gấp rút thở hổn hển.
Giờ nghỉ trưa nhanh chóng kết thúc, đại sảnh ngoài cửa bắt đầu ồn ào trở lại, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng đồng nghiệp Cung Tuấn nói chuyện. Trương Triết Hạn nghe động tĩnh bên ngoài, liều mạng chịu đựng không phát ra âm thanh, nhưng vẫn là ngăn không được một hai tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay sung sướng ngẫu nhiên rò rỉ ra từ cổ họng. Cung Tuấn thấy anh vất vả nhịn như vậy bèn đưa tay lên che miệng anh, tay còn lại luồn vào áo ôm chặt anh vào người, đầu ngón tay xoa nắn đầu ngực đang ngạo nghễ ưỡn lên. Cả người cậu dán vào lưng Trương Triết Hạn, răng nhẹ nhàng cắn gặm da thịt non mềm sau cổ, dùng môi ôn nhu mút hôn chỗ vừa cắn qua, hạ thân kình đạo mười phần mãnh liệt đâm vào hậu huyệt. Trương Triết Hạn hai tay đè lên tường, trong không gian nhỏ bé này bị ép chặt không cách nào động đậy, bị cậu thao thực sự chịu không được, vừa lắc đầu không ngừng vừa phát ra tiếng kêu đáng thương trong miệng. Cảm giác bị áp bách trong bóng tối này khiến anh dường như đột ngột trở về căn hầm nhỏ ở làng Song Lâm. Trong những ngày tối tăm không mặt trời lại dâm mỹ vô song đó, thế giới của anh dường như chỉ còn lại thứ to lớn kia của Cung Tuấn, trong thân thể anh lộng hành tới lui, làm anh không khác gì gái điếm bị giam trong lồng chuyên môn cho người ta thao, chỉ có thể a a kêu, một lần lại một lần cao trào.
Cung Tuấn giống như trước như vậy, một bên dùng sức đâm vào, một bên ghé vào lỗ tai anh dùng thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm nói: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ ổn thôi, đệ đệ."
Hai chữ cuối này như đinh nóng bỏng đóng vào thân thể, khiến Trương Triết Hạn trong nháy mắt toàn thân vẫn đang kiềm chế run rẩy cao trào, phía trước đứng thẳng cùng chỗ sâu trong hậu huyệt đồng thời phun ra chất lỏng thấm ướt quần áo. Khoái cảm tới quá mãnh liệt, anh gắt gao nuốt xuống tiếng rên phóng đãng, há miệng cắn cổ tay Cung Tuấn. Đau đớn kích thích cộng với hậu huyệt co rút làm Cung Tuấn cũng lập tức cao trào. Dương cụ bị huyệt thịt ngậm chặt lấy, gân xanh phập phồng trướng to, tinh dịch mạnh mẽ đập vào vách huyệt, trộn lẫn dâm thuỷ trong người Trương Triết Hạn từ chỗ hai người đang kết nối nhỏ giọt rơi xuống dưới.
Cung Tuấn nắm chặt một bên mông vểnh cao, chậm rãi rút ra hạ thân vẫn cứng ngắc từ hậu huyệt. Một đám lớn tinh khí đặc quánh nữa theo đó trào ra. May mắn trong phòng chứa đồ không thiếu giấy vệ sinh, cậu cẩn thận lau hạ thể cùng quần áo Trương Triết Hạn, lại luồn ngón tay thật dài vào trong huyệt, nhẹ nhàng chà xát một vòng. Trương Triết Hạn khẽ khàng rên lên một tiếng dính dính trong họng, nhịn không được muốn đẩy tay cậu ra. Cung Tuấn nói: "Trong này phải vệ sinh thật sạch sẽ, nếu không rất dễ sinh bệnh." Cuối cùng dọn dẹp xong, Trương Triết Hạn đã bị cậu làm cho hai chân bủn rủn, cơ hồ đứng không vững, hoa huyệt lại nảy sinh cảm giác ngứa ngáy. Anh ở nơi Cung Tuấn không thể nhìn thấy đỏ mặt, tuỳ ý để Cung Tuấn loay hoay chỉnh đốn quần áo của mình.
Cung Tuấn hôn một cái lên má anh: "Bên ngoài nhiều người, em đi ra trước. Anh chờ một lúc hãy ra rồi về nhà luôn đi nhé." Chờ Cung Tuấn rời khỏi, anh nhịn không được đem tay lặng lẽ đưa vào đằng sau quần, bắt chước động tác của Cung Tuấn vừa rồi, thăm dò đút vào trong huyệt. Ngón tay của mình thật sự không thoải mái bằng Cung Tuấn, qua hơn nửa ngày, anh mới gắt gao che miệng, từ đằng sau lại truyền đến một trận khoái cảm. Anh loạn xạ quét dọn đống hỗn độn nơi hạ thể, tìm lúc không người đỏ mặt chạy trốn khỏi bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro