Chương X (Hoàn)
Chẳng mấy đã đến mùa thu 1976, Tứ nhân bang(*) tan vỡ, Cách mạng Văn hoá cũng tuyên bố kết thúc. Ở nông thôn lòng người xôn xao, các nhóm thanh niên tri thức đều muốn sớm được đoàn tụ với người nhà. Để có được giấy phép về quê, nhiều người không ngần ngại hối lộ đội sản xuất và cán bộ trong thị trấn, nghe nói một số nữ thanh niên tri thức còn âm thầm tới bồi ngủ, dùng thân xác đổi lấy cơ hội trở lại thành phố trước.
Cung Tuấn chỉ có một chị gái lấy chồng ở nơi khác đã lâu, mà bố mẹ cậu tuổi tác đã cao, đã muốn nghỉ việc ở bệnh viện về hưu. Về tình về lý, cậu cũng đã đến lúc nên thành gia lập nghiệp, phụng dưỡng song thân. Mối quan hệ của cậu với trưởng thôn không tồi, nhưng ông không chủ động giúp cậu tranh thủ giấy tờ về quê. Bác sĩ Cung vài năm nay trong thôn làm rất nhiều việc. Không chỉ tìm được tài nguyên từ thị ủy, mang về cho bệnh xá thôn rất nhiều thuốc thang và trang thiết bị mới, cậu còn tổ chức các lớp tập huấn hộ lý cho các đại cô nương, tiểu tức phụ trong thôn, truyền dạy một số kiến thức sinh lý cùng hộ lý đơn giản. Nhân tài xuất sắc như vậy, trưởng thôn đương nhiên luyến tiếc không muốn để cậu đi. Ngoài ra, trưởng thôn còn cất giấu một chút tư tâm: con gái lớn của ông cũng đã đến tuổi gả chồng, bộ dáng cũng coi như xinh đẹp. Ông đã tính toán mấy năm nay, một lòng muốn Cung Tuấn làm con rể mình, thường xuyên nói bóng nói gió nhắc tới chuyện tìm bạn đời cho cậu. Nhưng hết lần này đến lần khác Cung Tuấn đều không trả lời rõ ràng, mỗi lần đều tìm cớ lấp liếm cho qua. Trưởng thôn có chút nghi ngờ tiểu Cung có người trong lòng ở Tứ Xuyên, chỉ là chưa từng nghe cậu nhắc đến.
Có thể sớm trở về thành phố chăm nom bố mẹ đương nhiên rất tốt, chính là Cung Tuấn cảm thấy khinh thường việc phải dùng tôn nghiêm của bản thân đổi lấy quyền lợi vốn là của mình. Huống chi, thật sâu trong nội tâm cậu có lẽ cũng không muốn rời thôn Song Lâm. Cậu luôn cảm thấy ít ra nơi này còn có dấu vết của tên ngốc, là mối liên hệ duy nhất giữa cậu và tên ngốc trên thế giới này. Một khi cậu rời đi, duyên phận đời này của họ coi như hoàn toàn chặt đứt.
Thời gian cậu và tên ngốc bên nhau, một tấm ảnh chụp, một vật lưu niệm cũng không giữ được, chỉ có cái hầm kia cậu vẫn duy trì nguyên dạng, xem như để lại cho mình một chút kỷ niệm. Nghe nói không bao lâu sau khi xuất viện, tên ngốc đã đi Liên Xô học ca kịch, từ đó về sau không có tin tức gì nữa. Cậu cũng không dám hỏi thăm phó bộ trưởng Nhâm, sợ tên ngốc biết, cũng sợ chính mình nghe được tung tích tên ngốc sẽ nhịn không được đi tìm anh. Chỉ là cậu thường xuyên không thể ngăn bản thân tưởng tượng tên ngốc bây giờ ra sao, cuộc sống trở lại bình thường có bao nhiêu phấn chấn vui vẻ. Cậu không ngừng nhắc nhở chính mình, cuộc đời người kia vốn nên là như vậy, căn bản không có chỗ cho cậu.
Một năm thấm thoắt trôi qua, không bao lâu lại sắp đến Tết. Để kỉ niệm sự sụp đổ của Tứ nhân bang, cũng để mang đến một ít hoạt động đón năm mới ấm áp cho dân làng, thành phố tổ chức cho một đoàn văn hóa nghệ thuật đi đến các làng khác nhau tiến hành các tuần diễn văn nghệ. Cuối tuần này sẽ đến lượt thôn Song Lâm. Việc này trở thành đề tài nóng hổi cho người trong thôn trà dư tửu hậu bàn tán. Cung Tuấn mấy năm qua đối với hết thảy chuyện náo nhiệt đều thờ ơ xa lánh, vốn không định xem diễn xướng gì cả. Nhưng lúc đang kê đơn thuốc, cậu nghe bệnh nhân kể lần này đoàn văn công đến diễn có một người rất tuấn tú, tuổi trẻ đã là giáo viên Nhạc viện tỉnh, nghe nói còn từng đi du học nước ngoài, tay cậu bất giác run lên, nửa ngày mới viết xong đơn thuốc chỉ có hai dòng.
Chủ nhật cuối cùng cũng tới. Cung Tuấn theo dòng người đi tới sân khấu tạm thời dựng ở bãi đất bằng trước đập, chọn một chỗ ngồi khuất phía sau. Sân khấu đèn đuốc sáng trưng, buổi biểu diễn bắt đầu, các loại ca múa cùng trích đoạn các vở kịch nổi tiếng nhiều đến không xem kịp. Tiến vào nửa sau buổi diễn, người dẫn chương trình thực sự đọc ra cái tên mà người trong thôn Song Lâm chưa từng nghe qua, nhưng đã được lặp lại đến ngàn vạn lần trong lòng Cung Tuấn: Trương Triết Hạn. Trái tim cậu đột ngột thắt lại, lỡ mất vài nhịp. Thực sự là anh.
Đó là một vở kịch về Lôi Phong(**). Lúc đến cao trào, Trương Triết Hạn, mặc quân trang đĩnh đạc bước lên sân khấu, đơn ca một khúc "Hát một bài sơn ca dâng Đảng." Hoá trang sân khấu của anh hào hùng phong độ, giọng hát cao vút da diết uyển chuyển. Khán giả đều ngây người mê mẩn. Cung Tuấn đang xuất thần, người bên cạnh đột nhiên huých tay cậu: "Này, bác sĩ Cung, người này có chút quen, có phải có điểm giống tên ngốc vẫn ăn chực ở nhà anh năm đó... A, bác sĩ Cung, sao anh lại khóc?" Cung Tuấn lúc này mới nhận ra mình đã sớm không kiềm chế được mà lệ rơi đầy mặt. Cậu vội vàng lau nước mắt: "À, người ta hát hay quá làm tôi xúc động muốn khóc." Không đợi tiết mục tiếp theo bắt đầu, cậu lén lút đứng dậy, bừng tỉnh thảng thốt một mình trở về nhà. Anh ấy có vẻ sống rất ổn, Cung Tuấn nghĩ, tốt quá rồi.
Vừa mới vào nhà còn chưa kịp ngồi xuống, trong vườn liền truyền đến tiếng động, tựa hồ có người từ ngoài tường nhảy vào. Cung Tuấn vội vàng đứng dậy muốn đi xem xét, thình lình cửa bị đẩy mở. Gương mặt hình như đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cậu hiện ra.
Cung Tuấn dụi dụi mắt, nhất thời hoài nghi chính mình nằm mơ, liền nhìn người kia chằm chằm không dám chớp mắt, sợ giấc mơ này rất nhanh sẽ chấm dứt. Anh vẫn đẹp như vậy, à không, so với trước càng đẹp hơn. Không chỉ vì ăn mặc, cả người anh còn toát lên một phong thái tự tin sắc bén chưa từng thấy ở tên ngốc. Trong đôi mắt tròn xoe vô cùng quen thuộc, con ngươi không còn khờ dại ảm đạm như trước, mà là ánh mắt lưu chuyển, sinh động phi thường.
Mà đôi mắt ấy vào lúc này đang giận dữ đùng đùng nhìn cậu. Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Trương Triết Hạn mở miệng phá vỡ im lặng: "Không nhận ra sao?"
"Không phải," Cung Tuấn trước nay chưa bao giờ căng thẳng như vậy, tay chân đều luống cuống: "Chỉ là không ngờ anh lại đến tìm em."
"Sao? Sợ tôi tìm cậu báo thù?" Trương Triết Hạn cười lạnh một tiếng, nghe có vẻ đầy một bụng tức giận, giống như thật sự là tới tìm cừu địch.
"Đương nhiên không phải, em chỉ nghĩ anh đã nên quên em, sẽ không lại đến tìm em." Chỉ như thế một hai hiệp, Cung Tuấn đã cảm thấy mình sắp không cầm cự nổi, đành phải nói ra điều đau đớn nhất trong lòng để ngăn cản thế công của người kia. Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.
"Tôi cũng muốn quên cậu, nhưng cậu cho là dễ dàng như vậy sao?" Trương Triết Hạn từng bước một tiến đến, làm cho Cung Tuấn không ngừng lùi về sau. "Có khi tôi thậm chí nghĩ có phải mình phải biến thành ngốc một lần nữa mới có thể hoàn toàn quên cậu đi hay không."
"Chính là... em nghĩ anh rất hận em." Cung tuấn ngập ngừng nói. Phía sau cậu chính là giường, đã không còn đường lui nữa.
"Hận, tôi đương nhiên hận cậu." Trương Triết Hạn hung tợn nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi phun ra những lời này, đôi mắt lại đỏ đến lợi hại: "Tôi hận cậu, thừa dịp thần trí tôi mơ hồ khi dễ tôi, nhốt tôi ở cái hầm đó mỗi ngày làm tôi, khiến tôi không còn hứng thú với phụ nữ nữa. Tôi càng hận cậu xong chuyện liền chạy trốn, tự đưa ra quyết định bỏ tôi lại một mình. Bác sĩ Cung, cậu nghĩ mình lợi hại lắm phải không?"
"Không phải, em..." Cung Tuấn một câu giải thích vội vàng còn chưa nói xong đã bị người mạnh tay đẩy ngã xuống giường. Gáy cậu đập vào ván giường đau nổ đom đóm mắt. Ngay sau đó, một đôi cánh môi ấm áp mềm mại phủ lên môi cậu, cướp lấy hơi thở của cậu. Người phía trên như phát điên, dùng sức mút lấy đầu lưỡi cậu, theo đó hút hết đi không khí trong miệng. Răng nanh gặm đến môi mang theo một tia máu tanh. Ngay trước khi Cung Tuấn sắp vì thiếu dưỡng khí mà choáng váng, cậu đột nhiên cảm thấy trên mặt có vài giọt chất lỏng nóng ấm rớt xuống, là nước mắt của Trương Triết Hạn. Trái tim cậu lập tức mềm nhũn, từ bỏ mọi giãy dụa, bất động tuỳ anh xử trí.
Trương Triết Hạn rút đai lưng, đem hai tay Cung Tuấn kéo lên trên đỉnh đầu, gọn gàng thắt một cái nút. Anh ghé đến bên tai Cung Tuấn, đem hơi thở thiêu đốt phả vào mặt cậu, oán hận nói: "Cậu dám đút vào, tôi ngay lập tức quên cậu."
Nói xong, anh dứt khoát giật quần Cung Tuấn xuống, cũng cởi quần dài của mình, dùng chân đá xuống đất. Lúc đến anh không mặc quân trang, giờ chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng trên người, không có quần liền buông rủ xuống đùi. Cung Tuấn vẫn còn bị câu nói vừa rồi của anh doạ sợ, một bên đau lòng như cắt một bên hai má ửng hồng, hai tay bị trói chặt còn người bị đè lên không thể thoát, liếc mắt nhìn thấy đôi mông tròn trịa thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi trắng liền cảm thấy toàn bộ máu trong người dồn về một chỗ, tính khí giữa hai chân lập tức sung huyết dựng lên, thẳng tắp nằm trên bụng cậu.
Trương Triết Hạn có vẻ vô cùng hài lòng với phản ứng của cậu, dùng tay cầm lấy đồ chơi kia ước lượng, nâng đùi ngồi lên, đem thứ cứng rắn thô to kẹp giữa hai mông, bắt đầu di chuyển cọ lên cọ xuống. Cung Tuấn rõ ràng cảm thấy được tinh bao trơn mềm cùng cửa huyệt mềm mại ma sát tính khí của cậu, mang lại khoái cảm như lăng trì. Toàn thân bị nơi da thịt hai người chạm nhau mãnh liệt thiêu đốt, đến lúc cậu hô hấp nặng nhọc, thần trí mơ hồ, đùi không khỏi run lên, hạ thể càng ngày càng sưng trướng, cứng đến phát đau, hận không thể đâm vào miệng nhỏ chật hẹp của người tìm sự giải thoát.
Dần dần, nơi giữa hai bên mông đang bao bọc dương cụ của cậu trở nên càng ngày càng trơn ướt, ma sát quá dễ dàng, hiển nhiên đã không thể thỏa mãn nhu cầu của người phía trên nữa. Trương Triết Hạn mất kiên nhẫn vỗ xương hông Cung Tuấn không cho cậu lộn xộn, sau đó nâng lên mông trần, cố ý dùng cửa huyệt sớm đã ướt thành một mảnh nhàn nhạt cọ đầu tính khí to lớn đỏ bừng, nhưng lại không nhét vào. Cung Tuấn nhiều năm ngoại trừ lúc ngẫu nhiên nghĩ đến thân thể này tự an ủi, thời gian khác đều cấm dục giống người không vợ, làm sao chịu được loại giày vò này, bị cọ đến nước mắt vòng quanh, cơ hồ một giây sau sẽ van nài xin tha, từ sau hàm răng rỉ ra tiếng rên khẽ. Trương Triết Hạn nhìn bộ dáng này cảm thấy mười phần hả giận, bóp mặt cậu nói: "Không cho kêu." Nói xong anh dùng sức ngồi xuống, hoa huyệt ôm trọn toàn bộ thứ to dài kia. Đầu hạ thể đâm vào tâm hoa làm hai người đồng thời như bị điện giật, đồng thời kêu lên một tiếng "A".
Trương Triết Hạn hai tay chống trên cơ bụng của Cung Tuấn, gắt gao kẹp chặt hai chân, liều mạng chống lại ngứa ngáy sâu trong hoa huyệt, không để khoái cảm đã mất từ lâu nuốt trọn lấy mình. Anh nghiến răng ngừng lại một hồi lâu mới đè được xuống cảm giác muốn bắn tại chỗ, cuối cùng chậm rãi vặn vẹo vòng eo, nhóp nhép mang thứ vật cứng đang tựa hồ muốn đâm xuyên mình phun ra nuốt vào thật sâu. Hạ thân của anh cũng đã sớm đứng thẳng, theo động tác vung vẩy trước mặt, dịch thể nhuộm phần đầu ướt óng ánh, chảy dọc chiều dài xuống đến lông mu của Cung Tuấn, nhìn qua vô cùng dâm đãng. Cặp mông tròn trịa quen thuộc mỗi lần đập vào bắp đùi cậu lại nảy lên từng cái rõ rệt, làm Cung Tuấn vô cùng muốn đưa tay ra xoa nắn. Tiếc rằng hai tay bị trói, tính khí còn bị nhục huyệt mềm mại ngày đêm mong nhớ kia ôm đến muốn hồn phi phách tán. Cung Tuấn chưa bao giờ thấy bộ dáng chủ động trên giường này của anh, thực sự vô phương chống đỡ cỗ nhiệt ào ạt tràn xuống hạ thân, làm cậu không khỏi mấy lần nhấc hông lên thật mạnh, thân thể cứng đờ xuất vào trong huyệt. Trương Triết Hạn còn không buông tha cậu, thừa lúc cậu còn chưa mềm xuống, một bên dùng huyệt khẩu hết sức ma sát, một bên dùng tay nhanh chóng tự an ủi hạ thân mình, thở hổn hển bắn lên bụng dưới hai người.
Anh giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng đứng lên khỏi người Cung Tuấn, cũng không đi rửa sạch đống hỗn độn dưới thân, tùy ý để tinh dịch pha lẫn dâm thủy từ hậu huyệt tí tách tí tách chảy xuống thấm ướt vạt áo sơ mi. Anh cởi thắt lưng đang trói tay Cung Tuấn ra, sau đó lấy hai tờ giấy trong túi quần ném lên người Cung Tuấn: "Từ giờ giữa chúng ta thanh toán xong."
Cung Tuấn mở ra xem, một là giấy phê chuẩn về thành phố cho thanh niên tri thức có đóng dấu đỏ của văn phòng Thành ủy, một là giấy giới thiệu của Thành ủy đến đơn vị công tác là bệnh viện nhân dân hàng đầu Tứ Xuyên. Cậu nhìn tên mình viết rõ trên hai tờ giấy, nhất thời quá mức sợ hãi: "Đây là cái gì?"
"Là tôi nhờ chú Nhâm giúp. Cậu có thể về nhà. Án sai của cha tôi cũng sắp được xử lại rồi. Đây là cách tốt nhất. Cậu có tương lai quang minh chính đại của cậu, tôi cũng có tiền đồ rộng lớn của tôi. Chúng ta từ giờ không thiếu nợ nhau. Không còn liên quan nữa. "
"Không!" Cung Tuấn gấp đến độ tim sắp ngừng đập, từ phía sau vòng tay ôm Trương Triết Hạn vào trong ngực, gắt gao giữ chặt lấy: "Hạn Hạn, em không muốn cắt đứt! Em... em... muốn được ở bên anh mãi mãi."
"Cậu không phải nói muốn tôi quên cậu sao?" Trương Triết Hạn không đẩy cậu ra, nhưng giọng anh vẫn tràn ngập oán giận.
"Em không muốn!" Cung Tuấn gần như khóc nức nở nói: "Em. . . Em sợ anh hận em, cũng sợ liên lụy anh. Anh cũng biết hai nam nhân ở bên nhau sẽ gặp kết cục gì. Em sợ mình sẽ hại anh. Thực xin lỗi, Hạn Hạn, em sai rồi. Em không nên yếu đuối như vậy. Em hối hận rồi, cầu xin anh cho em một cơ hội, em sẽ bù đắp cho anh thật nhiều, được không?"
Trương Triết Hạn trong lòng dường như đang đấu tranh kịch liệt, hơn nửa ngày mới mang theo ánh mắt ủy khuất nói: "Tôi thật sự hận cậu, Cung Tuấn. Cậu dựa vào cái gì ngang ngược vô lý như vậy? Ngay cả hỏi cũng không hỏi, một mình tự quyết định tương lai cả hai chúng ta? Ở trong mắt cậu, tôi mẹ nó có phải hay không từ đầu tới cuối vẫn chỉ là một kẻ ngốc?"
Cung Tuấn đã khóc không thành tiếng. Cậu đã sử dụng cạn kiệt vốn từ ngữ hạn hẹp, rốt cuộc tìm không ra một chữ bào chữa cho bản thân, chỉ có thể dùng hành động chứng minh tấm lòng chân thành của mình. Giống như đã làm rất nhiều lần trước đây, cậu áp môi mình vào phần gáy mịn màng của Trương Triết Hạn, một lần lại một lần nóng bỏng hôn xuống, rồi nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của anh. Cổ áo mở ra, Cung Tuấn mới nhìn thấy quanh cổ anh là một chiếc vòng bạc, trên đó treo một ngôi sao năm cánh hồng hồng. Ánh đỏ loé sáng thổi bùng ngọn lửa hy vọng le lói sắp lụi tàn trong lòng Cung Tuấn, làm cho cậu nháy mắt bị cuồng hỉ bao phủ. Anh ấy còn giữ ngôi sao kia. Nước mắt vẫn còn chực trào mà Cung Tuấn đã cảm thấy hạnh phúc đến sắp chết mất: anh ấy yêu mình, anh ấy yêu mình.
Cậu từ phía sau một tay xoay người Trương Triết Hạn, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống giường. Tương tự đêm đầu tiên của hai người, cậu như đối mặt với một pho tượng thần, cẩn thận từng ly từng tí rải những nụ hôn nhẹ nhàng lên da thịt khắp cơ thể anh. Mấy năm không gặp, thân thể này vẫn thành thật như vậy. Dùng đầu lưỡi luân phiên quấn lấy hai đầu ngực đỏ au nhấm nháp thành tiếng một lúc, cậu cảm giác được hạ thân anh lại lần nữa gắng gượng đứng lên, thế là đổi thành dùng tay nắn bóp hai khoả nhũ, men xuống thân anh quả quyết ngậm lấy tính khí đang nhanh chóng đứng thẳng.
Trương Triết Hạn lấy mu bàn tay che miệng, nhưng vẫn không kìm được tiếng ngâm khẽ thoát ra từ cổ họng. Có trời mới biết vừa nãy cưỡi trên người Cung Tuấn anh đã phải phí sức thế nào để ngăn bản thân không kêu thành tiếng. Giờ phút này bị âu yếm quen thuộc bao vây, anh liền rốt cuộc không thể khống chế dục vọng đã tích tụ hơn ba năm sục sôi trong cơ thể. Cung Tuấn một bên giống nhấm nháp sơn hào hải vị thưởng thức dương cụ của anh, một bên lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve tinh bao căng phồng, khiến anh như được bao phủ trong một đám mây bằng kẹo bông nhẹ nhàng mà choáng váng, ậm ừ một cách sảng khoái. Chỉ chốc lát sau, Cung Tuấn cảm thấy tinh bao trong tay co rụt lại như là sắp lên đỉnh, lập tức nhả ra tính khí, tay cũng ngừng động tác.
"Cậu..." Trương Triết Hạn chưa kịp phản đối đã bị Cung Tuấn lật người lại, nắm eo nhỏ nhấc lên: "Dùng tư thế anh thích nhất làm anh." Nói xong, cầm lấy hạ thân chính mình đã sớm lại cứng như gậy sắt, từ bên trên hung ác đâm vào. Cậu cuối cùng cũng thỏa mãn tâm nguyện, hai tay nắm lấy hai bên mông tròn trịa, cưỡi trên lưng Trương Triết Hạn mạnh mẽ trừu sáp, làm da thịt hai người va vào nhau bôm bốp rung động. Mấy chục lần qua đi, đùi bị đâm đến đỏ chót nóng bừng, giọng điệu người dưới thân cũng thay đổi, liên tục xin tha: "Không được, anh chịu không nổi. Tuấn Tuấn, dừng..."
"Vậy anh hứa với em, không quên em, được không?" Cung Tuấn thở hổn hển, vừa nói vừa tiếp tục hung dữ làm anh, đỉnh đến hạ thể Trương Triết Hạn cũng trướng to lên, cùng hai tinh hoàn mỏng manh lắc lư giữa không trung. Hậu huyệt cơ hồ lộ ra thịt mềm bên trong, đáng thương không ngừng chảy nước dầm dề.
"Được. . . Anh hứa. Em mau bắn đi, anh thật sự sắp bị em thao chết rồi." Trương Triết Hạn bị làm sảng khoái đến không thể kiềm chế, tiếng rên dính nị đều mang theo điểm nghẹn ngào.
Hiếm khi Cung Tuấn được nghe anh vừa sung sướng kêu giường vừa nói những lời dâm mỹ như vậy, vô cùng nhanh chóng đạt đến cực hạn. Cậu lại thay đổi tư thế, đặt Trương Triết Hạn nằm xuống mở rộng hai chân, từ chính diện nhét vào. Cung Tuấn thẳng lưng nhắm ngay vị trí mẫn cảm trừu sáp rất nhanh, lại ôn nhu hôn lên môi Trương Triết Hạn: "Hạn Hạn, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em, Tuấn Tuấn." Trương Triết Hạn đỏ mặt đáp lại. Hai người cùng lúc hôn lên cao trào, cùng chứng kiến mỹ cảnh người kia khoái hoạt trên mây.
Một đêm này nhất định là một đêm không ngủ. Hai người làm tình không biết mệt mỏi, hận không thể đem thời gian mấy năm xa cách lập tức bù đắp, thẳng đến khi chân trời bên ngoài nổi lên một tia sáng.
Cung Tuấn ôm người yêu mất mà được lại của cậu, ngọt ngào ưu sầu hỏi: "Vậy nếu em trở về thành phố thì anh làm gì?"
Trương Triết Hạn buồn ngủ đến không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Có bị ngốc không? Đương nhiên là anh đi cùng em. Đã làm xong thủ tục chuyển đến Nhạc viện Tứ Xuyên rồi."
Cung Tuấn vừa cảm động vừa chua xót trong lòng, ra là anh vốn đã an bài tốt mọi chuyện. "Ai ngốc a? Anh cái gì cũng không chịu nói, hại em khóc lóc một trận vô ích."
Trương Triết Hạn khẽ cười một tiếng, ôm lấy cổ Cung Tuấn chui vào trong lồng ngực cậu: "Được được được, anh ngốc, em quên anh vốn chính là đồ ngốc nha." Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói câu cuối cùng trước khi chìm vào mộng đẹp: "Một đời này anh muốn làm tên ngốc của em."
Bên ngoài, mặt trời buổi sớm ló dạng nơi chân trời, để lộ những tia nắng đầu tiên của ngày đầu đông bình dị này, rạng đông cuối cùng cũng đến.
(Chính văn hoàn)
* Tứ nhân bang hay còn gọi là "bè lũ bốn tên" theo các phương tiện truyền thông của Việt Nam bao gồm: Giang Thanh (vợ thứ tư của Mao Trạch Đông), Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn. Tứ nhân bang, cùng với tướng Lâm Bưu qua đời năm 1971, được coi là hai "lực lượng phản cách mạng" chính của Cách mạng Văn hóa.
** Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro