Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương VI

Lời editor: Bạn trai beta của tôi F0 nên noá bận rồi có lỗi gì phiền các cô chỉ cho tôi =]]]


Cung Tuấn mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên giường ở nhà, toàn thân trên dưới đau như bị đá đè. Cậu gắng gượng ngồi dậy, không thấy tên ngốc, bên cạnh chỉ có trưởng thôn. Thấy cậu tỉnh, trưởng thôn bưng tới một bát nước: "Nhanh uống nước, cậu hôn mê cả ngày rồi."

Cung Tuấn nghe xong liền nóng nảy: "Hạn... Tên ngốc đâu?"

"Cậu ta không có gì đáng ngại, ngoại trừ cái chân bị thương, đã được đưa về túp lều của cậu ta rồi." Trưởng thôn thở dài một cái: "Cậu ta chỉ là một kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu, cậu còn lo lắng cái gì. Cậu có biết hay không, bác sĩ Hứa ở thôn bên cạnh tới khám cho cậu nói thiếu chút nữa xương sườn cậu đã gãy lìa rồi, ở vị trí có thể đụng đến nội tạng, như thế phải phẫu thuật, làm không tốt còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. May mắn mạng cậu lớn, chỉ là ngoại thương cùng nứt xương mà thôi. Cậu mà có mệnh hệ gì, người ở thôn này biết tìm ai thăm bệnh?"

Ông thấy Cung Tuấn vẫn có vẻ lo lắng liền hạ giọng nói: "Cậu yên tâm, lần này bọn Lâm Tam xem như đụng vào họng súng rồi. Đội trưởng Vương sẽ không bỏ qua đâu."

Quả nhiên, vài ngày sau, đội trưởng Vương triệu tập toàn thôn công khai xử lý tội lỗi (là phê đấu nhắc ở chương 3 đó) đối tượng Lâm Tiểu Quang - đại danh của Lâm Tam - cầm đầu đám lưu manh phản cách mạng. Cung Tuấn chống nạng tự làm đến dự, ngồi bên cậu là một đám dân trong thôn bị bọn Lâm Tam phá hoại, đều tham dự với tư cách nạn nhân. Tên ngốc cũng bị kéo đến, ngồi ở chỗ người nghe cạnh trưởng thôn. Cung Tuấn liên tục liếc qua, tên ngốc thoạt nhìn vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh vô cảm, thỉnh thoảng cũng nhìn về hướng Cung Tuấn. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Cung Tuấn đọc được trong mắt tên ngốc một loại hoài niệm, lại có chút lạnh băng chưa bao giờ thấy, làm cậu nhất thời không thể hiểu được.

Lâm Tam cùng đồng bọn bị Hồng vệ binh ấn đầu giật cánh khuỷu(*) áp lên đài. Đội trưởng Vương dẫn đầu đọc trích lời Mao Chủ Tịch, sau đó cao giọng liệt kê các loại tội trạng của bọn Lâm Tiểu Quang, trong đó nghiêm trọng nhất là tội lưu manh phản cách mạng, nhất là dám qua lại với nam nhân, cũng chính là kê gian tội, bị phê phán nghiêm khắc là tàn dư độc hại của phong kiến. Trong lúc nhất thời, mọi người ngồi dưới xúc động phẫn nộ, liên tục kêu gào chửi rủa. Các loại lời nói thô tục vang lên không ngừng. Mấy đứa trẻ con được sắp xếp ngồi phía trước thậm chí cầm sỏi đá, mảnh ngói cùng quả dại ném lên chỗ nhóm tội đồ phản cách mạng trên đài.

Cung Tuấn ở giữa đám người cảm thấy như ngồi trên bàn chông. Cậu không phải chưa từng nghe qua mấy chuyện bi thảm đồng tính luyến ái bị công khai xử lý, nhưng trước giờ dù sao cũng chỉ là chuyện truyền tai, cảm giác cách cuộc sống của cậu rất xa xôi. Bây giờ trước mắt bày ra một màn này, cho dù đối tượng là loại không bằng heo chó như Lâm Tam, cũng vẫn làm cậu cảm thấy mình như đang bị ngâm trong nước đá, thật lạnh thật lạnh. Cậu toàn thân cứng đờ, yên lặng cầu nguyện mọi thứ nhanh chóng xong xuôi để cho ác mộng này mau kết thúc.

Đại hội đang tiến vào cao trào. Trong đám cấp dưới có năng lực của Đội trưởng Vương có một người tên là Lý Binh. Người này và Lâm Tam mọi khi không hợp nhau, vì thế lần này hắn đặc biệt dùng sức. Lâm Tam bình thường hết ăn lại nằm đã quen không cách nào chịu được. Lại thêm lúc bị bắt trước đó chịu một trận đòn dữ dội, bị đè đầu đã hai giờ, đứng không vững nữa, tê liệt ngã xuống đất. Cái này lại chọc tức những người đang xử tội gã, nói gã dám nằm xuống giả chết, phải trị tận gốc thói côn đồ của giai cấp tư sản cho gã. Sau khi đấm đá một trận, thấy gã vẫn bất tỉnh, Lý Binh từ chỗ cạnh nhà xí xách đến một thùng nước bẩn, dùng một cái phễu sắt lớn rót vào miệng gã.

Lâm Tam đang bị mấy người đè lại đột nhiên bừng tỉnh, đầu tiên là ho kịch liệt vài tiếng, tiếp theo liên tục điên cuồng nôn mửa, giống như là muốn đem ruột gan phèo phổi ọe ra hết. Cả thân người gã dính dịch nôn xanh vàng hoà máu loãng đo đỏ. Thôn dân ngồi dưới có ồn ào, có sợ hãi, cũng có buồn nôn đến mức nôn theo, nhất thời chẳng khác gì một nồi cám, phi thường náo nhiệt. Đột nhiên, một tiếng tiếng kêu thảm thiết thê lương xẹt qua đám người, làm cho cả hội trường chấn động. Cung Tuấn vô cùng quen thuộc thanh âm này, là tên ngốc. Cậu quay đầu lại, chỉ thấy tên ngốc hai tay ôm đầu chặt đến mặt mũi vặn vẹo, vừa kêu lên thê thảm vừa rơi nước mắt ràn rụa. Cậu đứng bật dậy, nghĩ muốn lao đến che mắt che tai tên ngốc, ôm chặt anh vào ngực, giúp anh chặn cái thế giới chết tiệt này ở ngoài. Nhưng tiếc có lòng không đủ lực, cậu tay chân vẫn chưa bình phục, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên ngốc bị mấy người đè lại, gần như là đánh ngất rồi lôi ra khỏi hội trường. Cung Tuấn ngã ngồi xuống ghế, giống như mảnh tim đau đớn nhất bị người dùng dao khoét ra, chết lặng chờ đợi phen xét xử kết thúc.

Tàn cuộc, Cung Tuấn đang muốn đi tìm tên ngốc, liền bị Vương Văn Long cho người gọi lên nhà trưởng thôn đợi, ông ta có mấy lời muốn nói. Cung Tuấn đành phải ôm trái tim bất an thấp thỏm chậm rãi từng bước chống nạng đi tới .

Chờ đến lúc cậu tới nơi thì đội trưởng Vương cũng đã đến. Ông ta mặt đen thui ngồi dưới chân dung chủ tịch ở nhà chính, thôn trưởng mang khuôn mặt tươi cười đang rót trà.

"Tiểu Cung tới hả? Vậy tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề." Vương Văn Long nâng chung trà lên thổi thổi, nhấp một ngụm, quay ra trưởng thôn nói: "Thanh Phong, ông không thể để tên ngốc kia ở lại thôn."

"Tại sao?" Cung Tuấn nhịn không được kêu lên.

"Nhắc cũng khéo, tôi lần này vào thành mua sắm, có nhà dùng báo cũ năm ngoái bọc đồ. Trên báo là ảnh chụp tên ngốc cùng cha mẹ. Nguyên lai cả nhà đều là đồng đảng với tên phản cách mạng Lâm Bưu. Cha cậu ta trước kia là lãnh đạo cấp cao ở thị ủy. Thanh Phong a Thanh Phong, ông quá hồ đồ rồi, làm sao dám nhận loại tàn dư tội phạm này. Ông đây là chơi bạc với tính mạng, làm không tốt toàn thôn chúng ta đều phải chôn cùng."

Vài lời này làm trên trán trưởng thôn chảy ra mấy giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu, cuống quít giải thích: "Tôi nào có lường được. Là bà con nhờ chăm sóc, tên cậu ta là gì tôi còn không biết."

"Không biết là tốt nhất, mau mau đuổi tên ôn thần này đi càng xa càng tốt." Đội trưởng Vương lại hướng Cung Tuấn nói: "Cậu nữa, đừng nghĩ tôi không biết cậu rất thân thiết với tên đó. Trước đó Lâm Tam thú nhận nó thường xuyên trông thấy tên ngốc qua đêm ở nhà cậu, cảm thấy hai người rất thân mật, trong lòng ghen ghét mới làm ra việc kia."

Cung Tuấn trong lòng căng thẳng, đang chờ cơ hội biện bạch, Vương Văn Long liền nói tiếp: "Đương nhiên là nó nói bậy. Cách làm người của cậu tôi hiểu rõ, cậu cũng chính là tâm địa quá tốt. Vì cậu có ơn cứu con trai tôi từ chỗ chết trở về, cậu cùng tên ngốc quá khứ như thế nào tôi sẽ không truy cứu, dù sao về sau coi như người này không tồn tại." Sau khi quăng ra những lời không thể cãi lại này, ông ta liền đứng dậy rời đi .

Cung Tuấn cắn răng chịu đựng xương sườn đau đớn, đi nhanh hết mức có thể như muốn vứt cả nạng đến chỗ túp lều của tên ngốc, phát hiện nơi đó đã bị thu dọn sạch sẽ, giường xếp đã bị cất đi. Cậu trong lòng tan vỡ tuyệt vọng, lại không dám đến chỗ đội trưởng nghe ngóng tung tích tên ngốc, gấp đến độ sắp nổi điên. Cậu bước tới bước lui cạnh túp lều, ép mình tỉnh táo trở lại, suy nghĩ xem tên ngốc sẽ bị đưa đi đâu. Người của đội trưởng trở lại rất nhanh chóng, cậu đoán tên ngốc hẳn là đi không xa, liền đi ngược hướng mấy người kia, dọc theo đường núi tìm.

Sắc trời dần dần tối. Rốt cục lúc muốn đổ gục xuống vì kiệt sức, cậu nghe thấy được trong bụi cỏ gần đó truyền đến tiếng khóc quen thuộc. Một khắc này, cậu như người sắp chết được Phật Đà thổi tiên khí vào miệng, trong nháy mắt sống lại. Cậu chạy mau mấy bước, trông thấy tên ngốc khoanh tay ngồi dưới đất khóc nức nở, chính là chỗ khối đá cỏ vây um tùm lần trước bọn họ ngắm mặt trời lặn rồi khoác ánh nắng chiều ân ái.

Cung Tuấn kéo lấy tên ngốc, hôn lên trán anh, nước mắt ngăn không được rơi xuống làm ướt tóc mái người trước mặt: "Đừng sợ Hạn Hạn, có em ở đây, sẽ không ai khi dễ anh. Em sẽ không lại để bọn họ khi dễ anh."


(*) nguyên văn là 喷气式, phun khí thức. Tiếp tục trích từ wiki: là phương pháp trừng phạt phổ biến trong những ngày đầu của Cách mạng Văn hóa của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ép và vặn đầu, cổ và lưng của bị can sao cho chi trên và chi dưới bằng 90 độ, hoặc thậm chí tệ hơn; xoay ngược hai cánh tay của bị can hoặc hướng thẳng sang một bên, giống như hai cánh của máy bay phản lực. Cúi đầu xuống đất, chổng mông cao, đồng thời đeo thẻ đen lên ngực. Sau một thời gian dài cổ gáy có những vết chảy máu, lưng đau nhức, khí huyết kém, chân tay tê cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro