Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương IX




Thoáng cái đã sắp hết năm, trong thôn thanh niên tri thức phần lớn xin nghỉ về nhà. Cung Tuấn cũng đến chỗ đội trưởng Vương xin nghỉ, nói về Tứ Xuyên thăm cha mẹ, nhưng thật ra là dự định mang theo tên ngốc lên thành phố. Cậu muốn tìm bạn học cũ Triệu Cương ở bệnh viện thành phố, nhờ khám xem tên ngốc có phải đang thật sự bình phục hay không, rốt cuộc có thể chữa khỏi hay không.

Đêm trước ngày lên đường, Cung Tuấn ở lại hầm, nhưng không có cùng tên ngốc ân ái. Hai người giống một cặp thiếu niên ngốc nghếch đang yêu, mặc nguyên áo quần nằm trên giường ôm nhau thật chặt. Cung Tuấn nói cho tên ngốc, ngày mai muốn dẫn anh về nhà. Tên ngốc nghe xong hai mắt sáng bừng lên. Hiện ra trong đáy mắt là một niềm ao ước mong chờ Cung Tuấn chưa bao giờ thấy. Cậu biết tên ngốc vô cùng vui vẻ, bởi vì anh vui vẻ sẽ hát: "Đông Phương là màu đỏ, mặt trời mọc, Trung Quốc đã tạo ra Mao Trạch Đông ..."

Giọng ca của tên ngốc thanh tịnh động lòng người, giống lông vũ trắng thuần khiết không tì vết, nhẹ nhàng gãi vào tâm Cung Tuấn, để tất cả khúc mắc không thể cởi bỏ trong lòng cậu đều tràn ra từ lồng ngực, bồng bềnh trong đêm đông thanh lãnh trầm tĩnh. Cậu từ trong túi móc ra phù hiệu sao năm cánh màu đỏ mang về từ thành phố dạo nọ, xỏ vào một sợi dây da tinh tế rồi đeo lên cổ tên ngốc. Đây là lần đầu tiên tên ngốc chính thức nhận quà từ Cung Tuấn, thích đến ghê gớm, cứ cúi đầu xuống nhìn mãi. Ngôi sao nhỏ được tráng một lớp men đỏ tươi nằm trên da thịt của tên ngốc, an tĩnh nằm trước khe ngực nhàn nhạt. Sao đỏ phản chiếu lấp lánh dưới ngọn đèn dầu, vô cùng hợp đôi mắt óng ánh của anh, làm tôn lên vẻ đẹp của cả hai. Chờ tên ngốc cầm ngôi sao như cầm bảo bối ngủ thiếp đi, Cung Tuấn nắm tay anh thật chặt, hôn lên trán anh và nói: "Em yêu anh, Hạn Hạn."

Để tránh tai mắt, ba giờ sáng cậu đánh thức tên ngốc, mang hành lý giản tiện rồi cầm theo ngọn đèn lên đường. Trong đêm nổi lên một trận tuyết nhỏ, làm cho tên ngốc lúc đầu ngáp không ngớt cũng trở nên phấn chấn. Phương nam không thường có tuyết, huống chi anh đã ba tháng không ra khỏi hầm, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Trong núi rừng đen kịt, một ngọn đèn dầu vàng mờ soi sáng con đường trước mặt, hai người nắm tay, ôm sát nhau đi trong tuyết, từ từ rời xa ngôi làng tuyết trắng bao phủ.

Chờ bọn họ rốt cục đi đến trên trấn, mặt trời đã lên cao. Cung Tuấn mua hai tấm phiếu, lại mua thêm lương khô, mang theo tên ngốc lên ô tô chở khách vào thành phố. Tên ngốc đi đường tới tận trưa đói ngấu nghiến, một bên ăn như hổ đói gặm lương khô, một bên hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây. Lại một lát sau, anh như có điều suy nghĩ hỏi Cung Tuấn: "Chúng ta sẽ quay về chứ?" Cung Tuấn biết anh ý nói thôn Song Lâm. "Không, anh sẽ không về nữa." Cậu đáp.

Đến thành phố, Cung Tuấn mang anh thẳng đến bệnh viện tìm Triệu Cương nói rõ tình huống, chỉ cẩn thận che giấu gia thế của anh. Triệu Cương kĩ càng kiểm tra tên ngốc một lần, có chút hiếu kỳ hỏi Cung Tuấn: "Anh ta là gì của cậu?"

"Là em trai kết nghĩa ở nông thôn của tôi, xem như người nhà đi."

"Căn cứ như lời cậu nói, cậu ta lúc trước bất chợt gặp phải bất hạnh to lớn, còn bị bạo hành ngược đãi, dẫn đến tinh thần xuất hiện chút phản ứng làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của não, hay còn gọi là rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Cụ thể với cậu ta là trí lực hạ thấp, mất trí nhớ và tê liệt cảm xúc. Nhưng tôi thấy chủ yếu là có lẽ lúc đó cậu ta đã bị thương ở đầu gây ra tụ máu cục bộ, nhưng không có chấn thương rõ ràng bên ngoài nên không phát hiện ra. Trong một loạt các sự việc xảy ra gần đây, cậu ta chứng kiến ​​một trận bạo lực tương tự hiện trường lúc đó, đồng thời bị thương lần nữa. Điều này tạo ra một bước đột phá trong tiềm thức một mực muốn né tránh của cậu ấy, hoặc cũng do cục máu tụ đã bị tác động đến. Về lý thuyết, việc bình phục là hoàn toàn có thể." Triệu Cương dừng một chút rồi nói: "Bất quá ở chỗ chúng ta bệnh viện thành phố lẫn quận điều kiện đều không đủ tốt, muốn chẩn bệnh và trị liệu kỹ càng thì cậu nên cân nhắc đi thành phố lớn thử một chút, tỉ như Thượng Hải."

Cung Tuấn không có nhiều tiền như vậy để đưa tên ngốc đi Thượng Hải chữa bệnh. Cậu đành phải liên hệ Thứ trưởng Nhâm. Thứ trưởng Nhâm nghe mọi chuyện xảy ra với tên ngốc liền không nhịn được thương xót, lập tức nhờ người tìm được một bệnh viện trên Thượng Hải sắp xếp trước trị liệu, sau đó tạm ngừng công việc mang hai người lên xe lửa lên đường.

* * * * * *

Trương Triết Hạn tỉnh lại trong một gian phòng bệnh rộng rãi sáng sủa. Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi vào khiến anh phải bất giác giơ tay che mắt. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, đầu óc của anh tựa hồ vẫn là một mảng hỗn độn sương trắng bị tia sáng chiếu rọi, mở ra một kẽ hở, tất cả ký ức bên trong đồng loạt vọt tới. Thống khổ, đẹp đẽ, bi thảm, ngọt ngào... chồng chồng chất chất chuyện cũ đều mang theo ngàn cân trọng lượng nặng nề đè lên anh, trong nháy mắt làm nước mắt trào ra, làm anh không thể thở nổi. Qua hồi lâu, anh mới giống người sắp chết đuối được cứu, hít vào một hơi thật dài.

Trong trí nhớ khó phân trước sau rườm rà, người và sự việc giống như thuỷ triều mãnh liệt đến rồi đi, chỉ có một khuôn mặt duy nhất dần dần định hình rõ ràng. Đó là một khuôn mặt vô cùng nổi bật, anh tuấn phi thường, lông mày nghiêm nghị lạnh lùng, hai mắt sâu, sống mũi cao, vành môi sắc nét, gò má và quai hàm thon gọn. Khi đôi mắt ấy cụp xuống, nhìn qua rõ ràng là mang theo nụ cười ôn nhu, nhưng cảm xúc chất chứa trong đó lại khiến Trương Triết Hạn cảm thấy như trái tim vỡ vụn, đau đớn kịch liệt. Anh không tự chủ được gọi lên tên người kia: "Cung Tuấn... Tuấn Tuấn."

Nhưng mà không có ai trả lời.

Dường như đã qua một thế kỷ. Anh chậm rãi ngồi dậy, thấy trên tủ đầu giường lẳng lặng nằm một cái phong thư màu trắng không đề tên. Anh mở phong bì, rút ra một tờ giấy viết thư đơn bạc, trên đó chỉ là vài dòng chữ nghiêm túc tinh tế ngắn ngủi:

"Hạn Hạn,

Hãy cho em được một lần cuối gọi anh như vậy. Bác sĩ trưởng nói phẫu thuật rất thành công, chỉ cần về sau không chịu kích thích là anh có thể sống một cuộc sống bình thường. Chú Nhâm nói sẽ nghĩ biện pháp đưa anh đến Liên Xô du học. Chuyện quá khứ quá đau khổ, anh hãy quên tất cả đi.

Còn có một chuyện mãi chưa có cơ hội kể cho anh, Lâm Tam đã chết. Sau lần công khai xử lý tội lỗi, gã sinh trận bệnh nặng, không bao lâu thì chết. Em đã tận mắt nhìn thấy việc chôn cất. Em biết em giống gã, em là một trong những người đã làm tổn thương anh, kiếp này anh có lẽ cũng sẽ không tha thứ cho em. Gã đã gặp báo ứng của mình, em cũng sẽ nhận báo ứng của em, đó chính là bị anh triệt triệt để để quên đi. Không cần lo lắng, em sẽ không làm việc gì ngốc nghếch. Em sẽ trở lại thôn Song Lâm, tiếp tục làm tốt công việc bác sĩ trong thôn.

Cảm tạ ông trời đã cho em gặp được anh. Nguyện nhân sinh của anh từ đây đều thuận lợi.

Đừng nhớ em, Tuấn."

Giấy viết thư rơi trên mặt đất, Trương Triết Hạn ôm đầu gối, rốt cục nhịn không được trong cổ họng nghẹn ngào, vùi đầu khóc nức nở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro