Chương II
Tên ngốc thò tay lau khoé miệng của anh một cái, mở miệng nói: "Chỗ này còn đang chảy máu."
Cung Tuấn nghe xong liền thấy ấm áp trong lòng. Xem ra tên ngốc cũng không phải quá ngu ngốc, còn biết quan tâm đến anh. Nào biết tên ngốc tiếp theo nói: "Mẹ, như vậy sẽ không đẹp, con lau cho mẹ."
Cung Tuấn tới bây giờ chưa bao giờ gặp một kẻ ngốc thật sự, nhất thời không biết ứng đối làm sao, đành phải để tên ngốc tùy ý lau vết máu ở khóe miệng mình. Tên ngốc lau xong máu, nhìn anh chằm chằm nửa ngày, thấy anh tâm phiền ý loạn, lại ôm anh rồi dựa vào vai ô ô khóc lên.
Cung Tuấn đành phải tận tâm tận lực làm một người "mẹ" tốt, giống như vỗ về trẻ nhỏ mà dỗ được tên ngốc từ từ tỉnh táo lại, tắm rửa cho hắn xong rồi băng bó đơn giản vết thương trên tay, lại ấn hắn ngồi xuống gội đầu. Xong xuôi lại cầm kéo cắt móng tay, cắt đám đầu tóc rối bời dài ngắn không đồng nhất của hắn thành tóc húi cua giống mình. Cuối cùng rửa mặt cho hắn, dùng lưỡi dao cạo sạch sẽ râu ria trên mặt. Anh mang kem dưỡng da cha mẹ nhờ người gửi đến mà bình thường mình cũng không nỡ dùng bôi cho hắn thành nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái thơm ngào ngạt. Được Cung Tuấn tận lực, tên ngốc quả thực như biến thành người khác. Nếu không phải là dáng vẻ ngốc trệ bán rẻ hắn, nói hắn là minh tinh điện ảnh ở xã hội cũ cũng sẽ có người tin. Cung Tuấn từ đầu nghĩ không ra bản thân vì sao lại muốn đối tốt với tên ngốc như vậy, hiện tại đã hiểu rõ, hoá ra anh là nhặt được một khối bảo ngọc mờ đục mang về. Tuy nói là ngọc vỡ, nhưng hào quang vẫn như cũ, sáng chói làm người không rời mắt nổi.
Cung Tuấn nhìn hắn nửa ngày, càng nhìn càng cảm thấy đẹp đến khó tả. Bình thường trong thôn đàn bà con gái cũng thường xuyên bàn tán về anh, nói bác sĩ Cung rất đẹp. Anh luôn cười trừ. Nam nhân có cái gì gọi là đẹp hay không, không phải đều là hai con mắt một cái mũi sao. Bây giờ nhìn tên ngốc, anh mới dường như hiểu ra rồi, nguyên lai đẹp là như vậy, hóa ra nhìn thấy người đẹp sẽ làm người ta tâm tình tốt như vậy, tốt đến nhịn không được mỉm cười. Tên ngốc cuối cùng bị anh nhìn chằm chằm đến có phản ứng, không kiên nhẫn nói: "Đói."
Cung Tuấn lúc này mới nhớ tới, giày vò hơn nửa ngày đã đến giữa trưa. Hai người vẫn còn chưa ăn. Anh vỗ gáy: "Anh xem trí nhớ tôi có tệ không, quên là còn câu được cá. Anh đợi đấy, tôi làm canh cá cho anh." Anh trong lòng suy nghĩ, tên ngốc ở một mình sợ là ăn uống không tốt nên mới quá gầy, nên uống chút canh cá bồi bổ.
Cung Tuấn rất nhanh nhẹn thổi lửa. Trước tiên đun một bình nước sôi, một bên cực kỳ nhanh chóng cạo vảy mổ bụng cá, xử lý sạch sẽ nội tạng, rạch trên mình cá mấy nhát, rắc thêm chút muối, bên kia lại chuẩn bị ít hành gừng, cắt khối đậu mà hôm qua dì Vương nhà bên mới cho. Lúc này để chảo xào lên, đổ vào một chút dầu thực vật, thả cá vào rán vàng hai mặt, đoạn rưới nước sôi, bỏ đậu hũ vào, lửa to hầm đến khi nước đậm đặc màu trắng, thêm chút muối cùng bột tiêu, nóng hôi hổi đổ vào một bát sứ thô lớn, cuối cùng cho hành lên trên. Hành lá xanh mơn mởn càng làm canh cá nhìn ngon mê người. Tên ngốc một mực ở bên cạnh trừng mắt nhìn anh, thèm thuồng nuốt nước miếng. Cung Tuấn lại lấy cơm thừa từ hôm qua xào thành hai chén cơm trứng chiên, rắc hành lên trên, rồi mang nó cùng canh cá ra bàn vuông trong sân nhỏ. Hai người chẳng mấy chốc ăn sạch sẽ.
Cung Tuấn hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?" Anh đối với tài nấu nướng của mình vẫn rất có tin tưởng. Ở quê Tứ Xuyên của anh đều là nam nhân nấu cơm, anh từ nhỏ đã xem cha nấu nướng. Tên ngốc ợ một cái nói: "Không ăn được."
"Chỗ nào không ăn được?" Cung Tuấn có chút ủy khuất hỏi.
"Không cay."
Cung Tuấn nở nụ cười: "Ra là anh thích ăn cay. Không có vấn đề, lần sau làm cho anh. Tôi tuy rằng không phải thích ăn cay, nhưng tôi có thể làm đồ ăn rất cay." Lúc này tên ngốc tâm tình không tệ, vì vậy anh tận dụng cơ hội hỏi: "Anh tên gì?"
Tên ngốc nhíu nhíu mày, tựa hồ dùng sức nhớ lại cái gì, cuối cùng vẫn mờ mịt lắc đầu: "Không nghĩ ra, nghĩ liền đau đầu."
Cung Tuấn có chút phiền lòng. Tên ngốc dù sao cũng là người sống sờ sờ, không phải chó hoang mà anh có thể nói nhặt về nhà là nhặt về nhà. Ít nhất phải đi tìm hiểu rõ ràng lai lịch của hắn trước rồi mới tính tiếp.
Nhìn tên ngốc cơm nước xong xuôi bắt đầu mệt rã rời, Cung Tuấn liền trải giường cho hắn ngủ trưa. Tên ngốc đang muốn nằm xuống, anh lại nghĩ ra bây giờ trời quá nóng, ngủ có thể sẽ không thoải mái, liền từ trong tủ chén lấy chiếu ra trải trên giường. Đó một chiếc chiếu trúc đơn, phía trên có hoa văn tinh xảo. Là anh từ nhà mang đến lúc xuống nông thôn năm đó. Chiếu trải lên tấm ván gỗ lớn trên giường chỉ có thể phủ một nửa, chính anh chỉ khi trời đặc biệt nóng mới lấy ra dùng. Anh dùng khăn mặt chấm nước lạnh lau chiếu kỹ càng một lần mới để tên ngốc nằm xuống. Lúc ra cửa, anh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là giống thường ngày khoá cửa chính lại.
Lúc tới nhà trưởng thôn, ông vừa mới ăn cơm xong, đang ngồi ở bàn vuông to trong nhà chính cạo răng. Trên bàn đồ ăn vẫn còn chưa dọn đi. Trên tường ảnh chủ tịch trước sau như một nghiêm trang mỉm cười. Ông vừa thấy Cung Tuấn tới bèn vội vàng nhiệt tình gọi anh đến: "Tiểu Cung, cậu tới thật đúng lúc, tôi đang muốn tìm cậu," còn để vợ mình đi pha trà cho Cung Tuấn. Cung Tuấn từ chối: "Không cần đâu trưởng thôn. Tôi đến hỏi chút chuyện, hỏi xong liền đi."
"Chuyện gì?"
"Buổi sáng nay tôi gặp Lâm Tam cùng một đám người đang bắt nạt một tên ngốc. Bọn họ nói tên ngốc là vừa đến thôn. Tại sao tôi chưa từng gặp qua? Cậu ta tên gì?"
"À, cậu nói cậu ta. Cậu ta được họ hàng xa trong thành phố của tôi đưa tới đây nhờ chiếu cố, chỉ nói là gặp chuyện ngoài ý muốn, chỗ này có chút vấn đề, " trưởng thôn chỉ chỉ vào huyệt Thái Dương của mình: "Cái khác không có nói, tên cũng không rõ ràng. Ài, cả người choáng váng, gọi tên cũng nghe không hiểu. Tuổi còn trẻ, còn chưa kết hôn. Cũng đáng thương nên tôi đồng ý, tạm thời để cậu ta ở cạnh rừng cây rìa phía đông thôn, trong cái túp lều trước dùng để ủ phân bón. Bình thường vợ tôi định kỳ mang đồ ăn cho cậu ta. Đúng rồi, cậu nói cậu ta bị bọn Lâm Tam bắt nạt? Không sao chứ? Người bây giờ đang ở đâu?"
"A, không có việc gì." Cung Tuấn không định nói anh cứu tên ngốc, bởi vì thật ra là tên ngốc cứu anh: "Người bây giờ đang ở nhà tôi. Tôi cho cậu ta ăn cơm, giờ này chắc ngủ rồi."
"Vậy là tốt rồi." Trưởng thôn bỗng nhiên lại hạ giọng nói: "Tiểu Cung a, tôi biết cậu tâm địa tốt, nhưng mà tên ngốc này không rõ lai lịch, tôi thấy cậu ta không giống con cái nhà bình thường. Có lẽ thành phần gia đình có chút vấn đề. Cậu là tấm gương cho người trẻ tuổi trong thôn nhưng không cần phải nhận hết việc về mình. Đối nhân xử thế nên đặc biệt cẩn thận, ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm trong những việc lớn."
"Vâng, tôi hiểu, cám ơn trưởng thôn quan tâm." Cung Tuấn ngoài miệng nói như vậy, trong giọng vẫn có một chút thất vọng. Anh hiểu trưởng thôn có ý khuyên anh tránh xa tên ngốc một chút quả thực là vì muốn tốt cho anh, nếu không không cần phải cùng anh nói đạo lý nhiều như vậy. "Trưởng thôn vừa nói tìm tôi, có chuyện gì không?"
"Đúng đúng, chuyện tốt lắm, " trưởng thôn vui mừng nhướn mày nói: "Tôi có một người bà con xa là cán bộ không nhỏ trong thành phố. Ông ấy nói thành phố đang xây dựng mô hình thanh niên tiên tiến có học. Tháng sau mỗi thôn, huyên sẽ được tiến cử một nhóm người xuất sắc lên thành phố học tập. Ông ấy xí được cho thôn ta một chỗ, tôi muốn cho cậu đi." Ông biết Cung Tuấn không quá hào hứng với những công việc phải xuất đầu lộ diện này, không đợi anh trả lời lại bổ sung: "Cậu đi đi. Những chuyện tốt của cậu tôi cũng từng phản ánh tích cực lên phía trên nhiều lần. Hình tượng của cậu cũng tốt, đi ra ngoài coi như tuyên truyền cho thôn chúng ta. Chúng ta đều thơm lây theo cậu."
Cung Tuấn đang nghĩ như thế nào mới có thể khéo léo cự tuyệt, trưởng thôn nói thêm: "Cậu biết, tất cả thôn tranh giành vị trí trong danh sách rất căng. Thôn chúng ta lần này có thể tranh được là do người bà con kia cố gắng, cũng là do ta giúp đỡ chiếu cố tên ngốc. Đến lúc đó cậu đi thành phố cũng phải gặp mặt người ta. Nếu người ta thích cậu, đối với chuyện tiến bộ về sau của cậu mới có lợi."
Cung Tuấn nghe thế, không chút suy nghĩ đáp ứng: "Vậy được rồi." Tiềm thức nói cho anh biết, nếu như gặp người kia, có lẽ có thể biết thêm sự tình xung quanh tên ngốc.
Cung Tuấn về đến nhà, mở khóa cửa, bỗng nhiên lo lắng một hồi. Anh ra ngoài lâu như vậy tên ngốc sẽ không chạy trốn chứ? Bước nhanh vào trong phòng, trông thấy bóng người kia còn nằm trên giường, mới yên lòng.
Tên ngốc ngủ rất ngon, một tay giơ lên đặt ở trên gối đầu như là đang tuyên thệ, tay kia khoác lên trên bụng. Hắn đang mặc một chiếc áo cũ màu trắng mà Cung Tuấn đưa cho, bên dưới là một chiếc quần đùi vải bông màu xanh quân đội. Cung Tuấn vốn cao lớn hơn hắn một chút, cái áo cũng bị giặt đến có chút mỏng rồi, rộng rãi treo hờ hững trên vai hắn, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực rắn chắc, dưới cổ áo thấp thoáng ẩn hiện một điểm hồng nhạt. Tên ngốc tướng ngủ không thành thật, chiếm gần như toàn bộ giường. Hai chân mở lớn, trên đùi cơ bắp trắng bóng phồng lên kéo căng ống quần. Thời tiết thật sự nóng, tên ngốc nằm trên chiếu ngủ vẫn đổ mồ hôi, toàn thân nhễ nhại, hai má ửng đỏ. Cung Tuấn nhìn hắn ngủ thành như vậy, cũng thấy toàn thân nóng lên, yết hầu khô khốc, hạ thể khó chịu. Anh dùng sức đè xuống cảm giác kì lạ chưa từng có trong lòng, đi vào trong sân giội nước lạnh, mới từ từ khôi phục được sự bình tĩnh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro