Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương6: Một trận mưa đã khiến tôi kẹt lại ở nơi này

Trương Triết Hạn bị cái ôm của Cung Tuấn doạ cho hết hồn, cho dù đã trở về khách sạn vẫn cảm nhận được vòng tay ấm nóng đó, mỗi lần nghĩ đến tim lại đập rất nhanh khiến cả cơ thể như không thể khống chế được vậy. Anh không biết rốt cuộc bản thân mình muốn cái gì, anh bối rối giữa cảm xúc của mình với cảm xúc của Chu Tư Thư. Trước đây chưa từng nghĩ tới xu hướng giới tính của chính mình bởi anh không nghĩ mình có vấn đề gì cả, anh từng có vài người bạn gái cũng có cảm xúc nhưng chung quy lại không giống cái cảm xúc lúc này.

Trương Triết Hạn nhớ về những lúc ở cạnh Cung Tuấn, cậu im lặng nhưng lại âm thầm len lỏi khắp đầu óc anh. Cung Tuấn luôn rất chú ý đến vết thương của anh, quay một cảnh đứng quá lâu cậu sẽ cố gắng hoàn thành nhanh để xin nghỉ ngơi, mỗi lần đứng lên hay ngồi xuống đều chú ý muốn đỡ anh. Bất kể anh làm rơi thứ gì cậu đều cúi người nhặt lên, chưa từng để anh phải khom xuống khó nhọc. Cảm giác được cưng chiều này so với nhiều năm nay anh phải mạnh mẽ xứng đáng một người đàn ông thật sự rất khác, Trương Triết Hạn biết anh cũng rất ỷ lại cảm giác này, anh dần biết cách bắt nạt cậu hơn, bắt cậu cầm cái này lấy cái kia dùm, anh muốn xem giới hạn của cậu rốt cuộc tới đâu nhưng không nghĩ tới Cung Tuấn ngoài miệng than vãn nhưng đều làm theo ý anh.

Trương Triết Hạn bối rối đến muốn điên rồi, không ngại nữa đêm mà gọi điện thoại cho Tiểu Vũ cách anh một cánh cửa phòng và Trương Tô cách anh mấy ngàn cây số.

Trương Tô bực bội: "Trương lão gia cậu biết bây giờ là mấy giờ không?"

Trương Triết Hạn: "Đột nhiên phát hiện mình thích người đồng giới thì làm thế nào?"

Cả Tiểu Vũ lẫn Trương Tô đều trầm mặc trong chốc lát sau đó Trương Tô liền bật cười ha hả "Hạn Hạn cậu diễn đến nghiện rồi có đúng không? Haha cười chết lão tử rồi"

Lúc này đến lượt Trương Triết Hạn lâm vào trầm mặt, Tiểu Vũ mới lên tiếng "Thật ra chẳng làm thế nào hết, yêu đương thì yêu đương thôi, giới tính gì đi chăng nữa cũng không quan trọng lắm. Cảm xúc ấy mà không quản được."

Trương Triết Hạn: "Mình không biết nữa, liệu có phải là do nhập tâm vào nhân vật quá nhiều nên sinh ra cảm giác quyến luyến với cậu ấy hay không?"

Trương Tô: "Cũng có thể như vậy, Hạn Hạn trước đây cậu cũng không ẻo lả như vậy, nhớ lại trước đây quen bạn gái xem cảm giác vẫn rất tốt mà"

Trương Triết Hạn: "Trước khi mình bị thương, cảm thấy rất tốt, cảm thấy mình có thể bảo vệ người đó chiều chuộng cô ấy. Nhưng từ khi mình bị thương khi quen bạn gái mình lại cảm thấy có hơi mệt mõi, mình tuyệt vọng không quan tâm nổi đến tâm trạng của cô ấy nữa. Cho đến hôm nay gặp Cung Tuấn..."

Trương Tô: "Hoặc có thể là cảm giác thân thiết như anh em giống cậu ở cạnh tụi mình thôi, đừng tự dấn thân vào kịch bản quá"

Tiểu Vũ lúc này mới nói: "Thật ra cái cách Cung Tuấn chiều chuộng A Hạn rất khác chúng ta, cậu phải tận mắt thấy mới tin được. Chúng ta náo loạn với A Hạn nhưng cậu ấy lại chính là kiểu đứng ở phía sau nhìn a Hajn náo loạn mà vui vẻ sau đó thay cậu ấy dọn dẹp chúng. Ba chúng ta ở cạnh nhau đều xem là ba thằng đàn ông có thể cạo đầu, cùng ngủ, cùng chơi nhưng Cung Tuấn lại chính là kiểu bảo hộ cậu ấy hoàn toàn nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy A Hạn bị biến thành phụ nữ."

Trương Tô bị sững sờ: "Có kiểu thần kì vậy sao?"

Tiểu Vũ: " A Hạn, mình cảm thấy ái nam cũng hơi lạ đối với mình nhưng mình tin vào tình yêu hơn, tình yêu thì không có giới hạn nào nhất định cả, chỉ cần cậu cảm thấy hạnh phúc thì đấy là lựa chọn đúng, kể cả đoạn tình cảm này thật sự cần rất nhiều dũng khí"

Trương Tô kinh ngạc : "Từ Từ, Tiểu Vũ cậu yêu rồi sao? Làm sao nói được mấy lời này?"

Tiểu Vũ : "Tôi ở đoàn làm phim này mỗi ngày chứng kiến bọn họ trêu chọc nhau biết rằng sẽ có ngày nhận được câu hỏi này nên đã tra sẵn baidu"

Trương Tô ngoác miệng cười không ngậm được một lát sau mới bình tĩnh lại nói " A Hạn miễn cậu hạnh phúc là được"

Cả ba người nói chuyện thêm một lúc nữa thì cúp máy, tâm trạng rối bời ban nãy của anh cũng như tìm được nút thắt không còn đè nặng trong lòng ngực của anh nữa duy chỉ còn một ý tưởng, không muốn tên ngốc nào đó được hời, không thể đồng ý nhanh vậy được.

Ngày hôm nay cảnh quay của Trương Triết Hạn phải buổi chiều mới đến nhưng anh đặc biệt đến trường quay sớm, Cung Tuấn hôm nay sẽ diễn cảnh rượu chè cùng 4 cô nàng ca kỹ, vung hết tiền bạc để mua vui như thể muốn cho A Nhứ thấy không có y hắn vẫn rất vui vẻ. Lúc anh đến Cung Tuấn đã bắt đầu đi vào phim trường rồi, đang nghe đạo diễn chỉ đạo một số thứ, Trương Triết Hạn bắt một cái ghế ngồi ở khu nghỉ ngơi cạnh ghế của Cung Tuấn, im lặng xem cậu diễn xuất.
Cô bé trợ lý Tiểu Mạn của Cung Tuấn nhìn thấy anh ngồi xuống liền nhịn không được quay sang hỏi "Trương Lão Sư không có cảnh quay cũng đặc biệt tới sớm nha"

Trương Triết Hạn cười cười chỉ tay về phía Cung Tuấn đang diễn "Đặc biệt đến coi cảnh này"

Tiểu Mạn cảm thấy thật giống như anh đang âm dương quái khí vậy, cô cười cười "haha, Trương Lão Sư có tâm với công việc quá"

Trương Triết Hạn: "Là có tâm đến quan sát Ôn Khách Hành"

Tiểu Mạn lúc này mới chắc chắn rằng anh đang âm dương quái khí với boss nhà mình bèn không tiếng động mà từ từ rút lui, phận làm trợ lý thời buổi này ngoài phải biến đoán ý boss ra thì còn phải đoán được ý của vị nhà kia của boss nữa, càng ngày phải càng tiến bộ.

Cung Tuấn lúc này vẫn chưa biết gì đâu, bốn diễn viên diễn cùng cậu hôm nay có một cô bạn thời cấp hai, là người ngồi gần sát cậu nhất đây  nhìn từ xa cứ như ngồi trong lòng cậu vậy. Cả hai còn cười hihi haha không ngớt, Tiểu Mạn đứng ở bên này thì gấp gần chết rồi người boss còn chưa lừa được vào tay đang ngồi nhìn hai người chăm chăm kìa.

Nhóm người hoá trang vừa được lệnh vào dặm lại lớp trang điểm thì Tiểu Mạn cũng chạy vào theo đứng cạnh bên Cung Tuấn

Tiểu Mạn thì thầm "Trương Lão Sư tới rồi"

Cung Tuấn nhất thời nghe chưa hiểu "Hả?"

Tiểu Mạn hất hất cằm về phía bên tay phải, Cung Tuấn nhìn theo quả thật thấy một người từ đầu tới chân mặc một màu đen cũng đang nhìn về phía mình, tuy ánh mắt từ xa vẫn không giảm bớt tia lửa bắn tới, đột nhiên Cung Tuấn bị nghẹn tới nấc cục.

Tiểu Mạn nhìn bộ dạng ngốc của Cung Tuấn cũng không dám nhìn thẳng, cậu tự vuốt ngực vài cái rồi nói với Tiểu Mạn: "trong xe có trái cây cắt sẵn mang ra để anh ấy ăn đi"

Tiểu Mạn nhận lệnh rời đi, Cung Tuấn lúc này như chột dạ cũng không dám hành động khinh xuất, cần cười thì cười cần diễn thì diễn quay một lần đã thông qua.

Cung Tuấn vừa quay xong thì cũng đến giờ nghĩ trưa, nhìn thấy cái ghế Trương Triết Hạn ngồi ban nãy không còn người nữa thì cảm thấy có chút hụt hẫng, cậu đành phải quay về xe của mình để nghỉ ngơi. Không nghĩ tới vừa bước vào đã thấy Trương Triết Hạn ngồi ở bàn ăn, trên bàn còn bày hai tô bún còn nóng hổi.

Trương Triết Hạn thấy cậu liền phẩy tay ra hiệu "Xong rồi à, mau lại đây ăn là anh nhờ Tiểu Vũ mua đó ở quán anh đặc biệt thích ăn"

Cung Tuấn nghe thấy liền hâm hở ngồi xuống nhưng trước mắt cậu chính là tô bún Giang Tây có không ít ớt "không ăn có được không?"

Trương Triết Hạn cười cười "Em đoán xem"

Rốt cuộc Cung Tuấn cũng phải ăn tô bún đầy ớt, mồ hôi đổ không ít ngay cả khuôn miệng cũng sưng lên không thể ngậm lại nổi, cuối cùng Trương Triết Hạn thương xót đưa cho cậu một chai sữa tươi ướp lạnh, cả cuộc đời Cung Tuấn chưa bao giờ cảm thấy sữa tươi lại ngon như thế này cả.

Buổi chiều đến tối bọn họ tiếp tục lần lượt quay các cảnh riêng lẻ trước, lúc Trương Triết Hạn và Cung Tuấn cùng Tôn Hy Luân quay cảnh bên bờ sông thì sấm chớp bắt đầu xuất hiện, mọi việc quay chụp phải tạm ngưng lại, không biết lúc này vì sao Cung Tuấn lại quay trở về xe chỉ còn lại Trương Triết Hạn cùng Tôn Hy Luân vẫn còn đang nói về cảnh quay ban nãy. Chưa tới một lúc trời bắt đầu đổ mưa, mọi người phải nhanh chóng chạy thật nhanh tìm chỗ trú, Trương Triết Hạn chính là quen cửa quen nẻo chạy thẳng vào xe của Cung Tuấn, hai trợ lý cũng đi theo nhưng chỉ dừng lại ở trước cửa.

Cung Tuấn đưa cho anh một cốc trà gừng "Anh uống không?"

Trương Triết Hạn không trả lời chỉ nhận lấy rồi uống ngay một ngụm, vị trà nóng vừa uống vào đã ấm cả người. Sau đó anh cởi mấy lớp áo bên ngoài ra chúng bị ướt một chút cần phải hong khô.

Cung Tuấn ngồi xuống đối diện anh: "Anh có lạnh không? Đã chơi thắng game chưa?"

Trương Triết Hạn: "Không lạnh, điện thoại anh gần hết pin rồi nên không chơi"

Cung Tuấn gật gù đầu sau đó như đang đợi, vừa nghe thấy tiếng lò vi sóng báo liền đứng lên từ bên trong lấy ra một bát canh nhỏ cùng một thứ gì đó như túi vải.

Cung Tuấn đưa hai túi vải còn hơi nóng đó sang trước mặt Trương Triết Hạn: "Là ngãi cứu rang với một ít thảo dược, lát nữa anh đắp vào chân trời mưa thế này sẽ giảm đau rất nhiều, còn này là canh chuẩn bị cho anh uống một chút"

Trương Triết Hạn nhận lấy bát canh nhìn chăm chăm, không thể không cảm động được. Anh ăn từng muỗng canh mà cảm thấy ngọt ngào tràn ngập khắp đáy lòng.

"Cậu sẽ luôn đối tốt với anh thế này không?"

Cung Tuấn đang nghịch gì đó trên điện thoại, bị anh nói tới có chút giật mình liền úp điện thoại xuống bàn.
"Hả, có nha em luôn muốn đối tốt với anh"

Nói xong cùng lúc ở bên ngoài có tiếng người gọi Cung Tuấn, cậu liền chạy ra ngoài dù sao ban nãy cũng chỉ là muốn trở về xe hâm nóng lại túi chườm cho anh, đồ đạc cậu vẫn còn ở ngoài láng dựng kia.

Cung Tuấn trở ra tới nơi thì Tôn Hy Luân cũng đang ngồi trú tạm ở láng, cơn mưa chưa lớn lắm nhưng gió cũng bắt đầu nổi lên rồi

Tôn Hy Luân: "Anh nghe xem có phải tiếng gió hú giống tiếng cú mèo cười không?"

Cung Tuấn lắng nghe một chút liền cảm thấy thú vị lập tức lấy điện thoại ra quay lại cảnh mưa vần gió vũ, cậu thì ngồi ở mái bạc che nghe tiếng gió hú

Trong xe Trương Triết Hạn nghe thấy một vài fan hiện trường kháo nhau mưa rồi thì liền đứng ở cửa xe gọi Cung Tuấn "Lão Ôn vào tránh mưa đi đã"

Cung Tuấn nghe thấy anh gọi liền cất điện thoại đi, thu dọn một chút sau đó liền chạy về xe. Tốc độ cũng khá tốt không dính bao nhiêu nước mưa.

Trương Triết Hạn: "Không gọi em thì em định ở dưới đấy trú mưa luôn sao?"

Cung Tuấn cười cười: "Ở ngoài đó quay được một clip hay, cho anh xem"
Cung Tuấn lấy điện thoại bật clip cho Trương Triết Hạn, đưa cho anh cầm lấy còn mình thì mở tủ lạnh lấy một lon coca.

Cung Tuấn : "Anh xem có phải giống tiếng cú mèo cười không?"

Trương Triết Hạn thấy cậu vui vẻ vậy cũng không nỡ đã kích: "cũng thật giống nha" đoạn clip kết thúc, Trương Triết Hạn định trả điện thoại trở về thì chợt nhìn thấy trong album ảnh của cậu có không ít hình của mình, gần đây nhất là chỉ tầm mấy phút trước lúc anh vừa lên xe, tóc vẫn còn ướt.

Trương Triết Hạn: "Lão Ôn, điện thoại của em cũng thật nhiều hình của anh đấy"

Cung Tuấn giật thót mình, lon coca trên tay cũng lung lay suýt thì rớt: "Em...em...em" không kịp nghĩ cớ gì nữa, cậu như hoa đá chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bắt đầu lướt trên điện thoại mình.

Trương Triết Hạn vẫn thản nhiên như không, lướt lướt xem mấy tấm hình đa phần là do ngừoi khác chụp cậu lưu lại chỉ có mỗi tấm ban nãy là do cậu chụp, anh nói: "Lão Ôn, gửi tấm này sang cho anh"

Cung Tuấn chân như rót chì lê bước lại gần, máy móc nhận lấy điện thoại cả hai người mà gửi hình cho anh. Sau đó vẫn tiếp tục hoá đá nhìn anh ghi ghi xoá xoá trên điện thoại, cậu thật sự thấy anh đăng lên weibo của mình "Một trận mưa khiến tôi kẹt lại ở nơi này"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro