Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Cung Tuấn cầm điện thoại nhìn bức ảnh trong đó mà càng lúc càng trầm ngâm, chẳng biết nên giải thích chuyện này như thế nào cho hợp lý. Người biết bao năm qua luôn âm thầm giúp đỡ hắn hoá ra lại là Trương Triết Hạn, nhưng cớ sao đối phương đến tận thời khắc này vẫn không nói cho hắn biết, cứ che giấu như vậy là vì lý do gì chứ.

Người bạn ngồi bên cạnh hắn lúc này cũng đã để ý đến gương mặt trầm ngâm của Cung Tuấn nên lập tức lên tiếng hỏi:

"Thế bây giờ cậu có cần tôi tiếp tục điều tra không?"

"Không cần đâu, tôi biết người này rồi..." Cung Tuấn đặt điện thoại lại xuống bàn rồi khẽ rũ mi mắt, trong tiếng nhạc ầm ĩ lúc này vô thức nhớ đến câu nói của Mân Mân và Di Di trong ngày đầu tiên gặp mặt kia.

"Người trân quý sao?" Hắn tựa vào lưng ghế rồi khẽ thở dài nghĩ thầm trong đầu, môi nhấm nháp vị đắng trôi tuột trong cổ họng mà có chút thất thần.

Hai người họ không nói tiếp về vấn đề này nữa mà chỉ cùng nhau uống rượu, đến tận khuya khi ai nấy cũng đã say ngà ngà rồi mới chịu kéo nhau đi về. Cung Tuấn theo thói quen choàng tay người bên cạnh mình nghiêng ngã bước ra khỏi cửa quán rượu, cả hai tựa lưng vào tường rồi đối phương lại chợt tiến đến hôn vào cổ hắn, đến lúc phát hiện ra thì đã để lại trên đó một dấu đỏ ửng.

"Cậu làm cái quỷ gì vậy hả?" Cung Tuấn đưa tay nắm áo kéo người đang vùi đầu vào cổ mình lên một cách dễ dàng, vừa định đánh một cái thì đã bị gương mặt xa lạ làm cho ngây ngốc.

Người được Cung Tuấn thuận tay kéo ra lúc này cũng ngơ ngác nhìn hắn, những tưởng đối phương muốn tìm mình qua đêm nên vừa đến cửa đã nhanh chóng hành động.

"Không phải anh kéo tôi ra đây để ngủ một đêm à? Bây giờ còn hỏi đang làm gì là thế nào?" Người nọ dường như cũng đã say ngà ngà, quần áo lộn xộn lại muốn lao đến sờ mó hắn.

"Ai thèm ngủ với cậu chứ? Tránh ra!" Gò má Cung Tuấn đỏ ửng, hắn khẽ nhăn mày rồi mau chóng đẩy con ma men đang cọ qua cọ lại trên người mình ra, mắt mơ màng chẳng biết là người bạn đi theo khi nãy đã say cắm đầu ở xó nào.

Người nọ bị hắn đẩy ra lập tức nhăn mặt đánh Cung Tuấn một cái, chân xiêu vẹo quay lưng mắng chửi rồi mới bỏ đi.

"Đồ thần kinh!"

"Cậu mới là cái đồ thần kinh ấy!" Cung Tuấn nhìn bóng lưng lảo đảo đi được vài bước đã nghiêng ngã của đối phương mà cũng chẳng có tâm tình quan tâm, mắng lại một tiếng rồi cũng ngơ ngác quay đi.

Nhưng mới đi được vài bước thì trời đã bắt đầu đổ mưa, lúc Cung Tuấn vừa định đưa tay ra bắt xe thì trên đỉnh đầu đã xuất hiện một tán dù đen che đi hết từng giọt nước lạnh trong đêm tối. Khi hắn vừa quay đầu lại xem người đến là ai thì đã bị ánh mắt lạnh như hai viên đạn của đối phương doạ cho giật mình làm hơi rượu bay mất đi vài phần rồi mới ngây ngốc lên tiếng hỏi.

"Anh sao lại ở đây?"

Trương Triết Hạn vừa nãy trên đường đi bàn chuyện với đối tác về đã lái xe ngang qua đây vô tình bắt gặp một màn đưa đẩy hết sức ái muội. Giờ phút này, mắt anh nhìn dấu hôn còn dính chút nước trên cổ áo mở rộng của Cung Tuấn mà không khỏi siết chặt lại tay đang cầm dù của mình, giọng trầm khàn hệt như người bị đau họng.

"Người vừa rồi là ai?" Mắt anh giờ phút này đã không rời khỏi nổi cái dấu hôn trên cổ Cung Tuấn, giọng nói trong tiếng mưa nặng hạt bất giác trở nên lạnh lẽo gấp bội phần.

"Người vừa rồi? À... tôi cũng có biết cậu ta là ai đâu..." Cung Tuấn đang say nên nhìn biểu tình của Trương Triết Hạn nhất thời trở nên không rõ, xua tay qua loa giải thích rồi quay lưng muốn đi.

"Không biết là ai?" Trương Triết Hạn trước đó cũng đã từng nhìn thấy Cung Tuấn phóng khoáng mỗi đêm ôm người khác thế nào, nhưng giờ phút này khi đã chứng kiến thêm một lần nữa thì lại chẳng kìm được lòng mình nảy sinh tức giận. Khí chất bình thường vốn âm trầm của anh giờ phút này đã trở nên sắc bén gai người, chuyển dời hết mọi sự chú ý vào dấu hôn trên cổ đối phương.

"Không biết thật, sao vậy? Ghen tuông hả?" Cung Tuấn đảo mắt khó hiểu nhìn anh, miệng lầm bầm rồi tự bị lời mình nói ra làm cho bật cười.

"Trương Triết Hạn anh vậy mà hôm nay lại biết ghen tuông sao?" Hắn đứng nghiêng ngã, mắt nhắm mắt mở liếc nhìn biểu tình trên gương mặt ngày thường vốn vẫn luôn duy trì trạng thái lạnh tanh của anh.

Mày kiếm của Trương Triết Hạn lúc này lại cau lại, thần sắc lạnh lùng mà cũng chẳng kém phần đen ngòm nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ hồng đầy gợi đòn của Cung Tuấn. Anh rũ mi mắt khẽ quay mặt đi, không biết suy nghĩ gì mà tay đang cầm cán dù lại siết chặt thêm một chút.

"Lên xe, tôi đưa cậu về." Anh liếc đến chiếc xe đang đậu ở phía sau rồi nhìn sang Cung Tuấn chằm chằm, ánh mắt toả ra một loại khí thế khiến người ta vô thức rùng mình.

"Nếu tôi không về thì sao?" Cung Tuấn bật cười khẽ nghiêng đầu lại muốn quay đi, hơi men đã làm cho bản thân hắn trở nên ngả ngớn không ít.

"Cậu thử xem." Trương Triết Hạn cúi nhẹ đầu, dùng chất giọng trầm trầm, lạnh lùng của ngày thường để nói với hắn. Đôi mắt sáng trong bóng tối hệt như có thể phát điện, chiếu thẳng vào bóng lưng đối phương không rời.

Cung Tuấn đút tay vào túi quần vừa bước một bước đã bị ngữ điệu lạnh lùng này giữ lại, cảm giác mọi lỗ chân lông trên người bản thân mình sớm rợn hết cả lên mà vô thức giật một cái. Hắn nghiêng đầu ngó ra ngoài tán dù đang mưa không ngừng nên chút ý định phản nghịch vừa rồi lập tức nhanh chóng vứt ra sau đầu, dù gì lên xe để khỏi bị ướt vẫn có lợi hơn rất nhiều.

"Đùa chút thôi mà...anh căng thẳng như vậy làm gì?" Cung Tuấn xua tay cười giả ngốc, bước theo chân Trương Triết Hạn chui vào xe đang có tài xế chờ sẵn.

Trong suốt quãng đường đi hai người chẳng ai nói với nhau câu nào, Cung Tuấn do say nên mi mắt đôi lúc lim dim muốn ngủ gật gù ngồi trên ghế.  Chẳng để ý đến Trương Triết Hạn nãy giờ hệt như một pho tượng, thần sắc âm u so với bầu trời đêm đang mưa ngoài kia còn có vẻ tịch mịch hơn gấp mấy lần.

Lúc về đến nhà thì Cung Tuấn cũng không có thời gian quan tâm đến người kia như thế nào, mi mắt nặng trĩu lập tức muốn chui vào phòng ngủ ngay lập tức. Trương Triết Hạn cũng theo chân hắn đi vào phòng, một thân thon dài được tây trang bao trọn giúp tôn lên đường nét rắn chắc, cân xứng, ngay lúc đối phương không ngờ tới bất ngờ đưa nó ép người nọ vào cửa.

"Làm cái gì vậy?" Cung Tuấn đang rất buồn ngủ bị Trương Triết Hạn đột nhiên ép vào cửa mà không khỏi giật mình, nhìn gương mặt âm trầm kia ở khoảng cách gần khiến hắn vô thức phải trừng to cả mắt.

Trương Triết Hạn dùng đôi mắt trong veo sáng chói nhìn thẳng vào đồng tử của Cung Tuấn, hệt như một đấng bề trên đang dò xét tín đồ, soi một chút đã thấy được toàn bộ tâm tư người ta. Mi mắt thanh tú của anh khẽ nhắm lại, ngay khi cả người sắp bị đẩy ra thì nhanh chóng ngẩng mặt hôn môi đối phương.

Cung Tuấn vốn đã kinh ngạc nay lại càng cảm thấy hoảng hốt hơn, đầu óc bị rượu bia làm cho đần ra không thể nào tưởng tượng nổi bản thân mình vậy mà cũng có ngày bị người ta cưỡng hôn. Hắn đưa tay muốn đẩy người Trương Triết Hạn ra nhưng thế quái nào thân thế rõ không cao to bằng hắn lại có sức lực kinh người, cánh tay siết chặt một lúc lập tức kìm chặt người vào cửa.

Môi Trương Triết Hạn rất mềm, chạm lên Cung Tuấn làm bản thân hắn cũng vô thức cảm thấy tê dại, ký ức của đêm điên cuồng ngày hôm đó bỗng chốc ùa về. Môi hắn bị anh cắn nhẹ một cái, động tác tuy mềm mại nhưng lại chẳng kém phần điên cuồng, hệt như thú hoang đang đánh dấu con mồi của chính mình, xúc cảm mê man, triền miên khiến người ta thốt không nổi nên lời.

Mặc cho Cung Tuấn vẫn đang kịch liệt giãy giụa thế nào thì Trương Triết Hạn vẫn một mực thô bạo hôn hắn, răng môi ẩm ướt giao hoà làm cho đối phương lần đầu tiên lâm vào tình thế lúng túng không thôi. Anh cố tình cắn môi hắn thêm một cái làm đối phương lập tức nhăn mặt tránh né, thần sắc hoang mang mỗi lúc một nặng nề.

"Anh đang làm cái gì thế hả? Mau tránh ra coi!" Mắt Cung Tuấn đỏ ngầu lập tức nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh, hơi thở nặng nhọc gằn lên chất vấn.

"Không phải là cậu thích chơi trò này lắm sao? Hôm nay để Trương Triết Hạn này giúp cậu thoả mãn." Nói xong anh lại cưỡng ép kéo áo Cung Tuấn lại hôn xuống, bàn tay chạm lên dấu vết đỏ ửng khi nãy vô thức nhấn chặt một chút như đã đụng phải thứ gì rất ghê tởm, động tác xoa nắn cũng mỗi lúc một thô bạo.

"Anh điên rồi! Có biết bản thân mình đang làm cái gì không hả?" Giọng Cung Tuấn lúc này đã trở nên khàn vô cùng, đồng tử đỏ lên trông hết sức doạ người lập tức muốn đẩy Trương Triết Hạn ra.

Anh lại dùng thêm sức ép Cung Tuấn vào cửa làm vang lên cả tiếng, cả hai người ngang tài ngang sức lập tức rơi vào tình thế giằng co nảy lửa. Trương Triết Hạn siết cổ tay hắn một cái ép người không cho cử động, từng nụ hôn gieo xuống đều mang đến một cảm giác nóng bỏng thiêu đốt da thịt, vừa khiêu khích lại mang đến tình ý nồng nàn khó tả bằng lời.

"Tôi đang làm chuyện cậu thích đó chứ còn gì nữa? Đám người xa lạ kia có quyền thì tại sao Trương Triết Hạn này lại không?" Anh gằn giọng phả ra hơi nóng bỏng rát vào sườn mặt của Cung Tuấn, đầu cúi thấp một chút rồi lại cắn xuống yết hầu đối phương một cái.

"Anh hôm nay uống lộn thuốc rồi phải không hả? Nếu không tránh ra thì đừng trách tại sao ông đây nặng tay."  Cung Tuấn nghiến răng nhìn Trương Triết Hạn không hiểu sao bỗng dưng lại càn quấy, đầu óc mê man cảm thấy một sự thôi thúc vô hình quen thuộc khiến người ta đánh mất lý trí như đêm đó nên lập tức hoảng hốt dùng sức muốn đẩy đối phương ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro