Chương 7.
Buổi tối Trương Triết Hạn nhận được một lời mời kết bạn từ bên phía nhà trẻ kia.
Một người gọi là Simon lão sư thêm anh rồi sau đó thì hỏi chi tiết về tình trạng của Bảo Bảo.
Simon lão sư hỏi rất chi tiết, từ chiều cao đến cân nặng thậm chí cả chu vi vòng đầu của bé cũng hỏi.
Trương Triết Hạn đem tình trạng của bé tỉ mỉ từng chút trả lời hết, đến khi hỏi đến tuổi thì anh lại có chút lưỡng lự. Nếu như dựa theo tuổi thật thì Bảo Bảo đã 27 tháng tuổi, nhưng nếu dựa theo giấy khai sinh thì bé mới chỉ có 23 tháng.
Cuối cùng anh vẫn là trả lời vị lão sư của nhà trẻ kia dựa theo tuổi trên giấy khai sinh.
Lúc Trương Triết Hạn sinh Bảo Bảo bởi vì không có chứng nhận kết hôn, cũng không có hộ khẩu của chồng nên căn bản không có cách nào đến bệnh viện lớn, anh cũng chỉ có thể tìm đến một bệnh viện tư nhân nhỏ .
Bởi vì đặc thù của cơ thể nên anh chỉ có thể sinh mổ, hiện tại trên bụng anh còn lưu lại một vết mổ dài 10 centimet.
Khi Trương Triết Hạn mang thai Bảo Bảo, vẫn luôn làm những công việc lặt vặt, không làm được việc nặng nên anh lại xàng dốc sức làm một số công việc đơn giản. Thành tích của anh tốt, lúc ở trường có nhận dạy gia sư cho vài gia đình, ở trên mạng anh cũng có nhận dạy một một. Anh cứ như vậy mà tiết kiệm được một khoản tiền.
Trương Triết Hạn không biết phải dùng tâm tình gì để đối mặt với đứa trẻ này. Vào thời khắc mà đứa bé được lấy ra, rõ ràng đã được gây tê, cũng không hề đau nhưng nước mắt anh vẫn như cũ rơm rớm chảy ra. Tiếng khóc hữu lực của đứa bé truyền đến, anh kêu y tá_" Có thể cho tôi nhìn một cái được không?"
Y tá đem đứa nhỏ đặt vào lòng anh, là một đứa bé nhỏ xíu. Mặt hơi nhăn nheo, đôi mắt nhỏ nhắm nghiền, từ khi sinh ra đã mũm mĩm,mái tóc dày dị thường, hai hàng lông mày thưa thớt rũ xuống, rõ ràng là một bé trai. Y tá tiện tay mặc cho bé một chiếc áo liền quần màu hồng, lại dùng một tấm vải màu hồng hoa nhí bọc lại.
Nhìn không ra là giống ai, Trương Triết Hạn run run đưa tay đến bên cạnh tay đứa trẻ, bàn tay nhỏ nhắn của bé đem ngón tay của Trương Triết Hạn cuốn lấy, anh cười lên nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.
Y tá biết thể chất của anh_" Aizz. Đừng khóc, đứa trẻ này đẹp mắt như vậy."
Trương Triết Hạn gật gật đầu, nghẹn ngào đáp_" Tôi cũng không muốn khóc nhưng thật sự không nhịn được."
Đi đến phòng bệnh vì sợ người ta phát hiện mình là đàn ông nên Trương Triết Hạn đã có ý chọn phòng bệnh đơn. Không có người nhà chăm sóc nên anh đã thuê một dì giúp việc*
( Nguyên văn * 月嫂 : Người phụ nữ được thuê để chăm sóc đứa bé mới sinh và mẹ của bé trong tháng sau khi sinh.)
Ngày đầu tiên sau khi làm phẫu thuật không thể ăn cơm, Trương Triết Hạn lại không thể bón sữa nên Bảo Bảo chỉ có có thể uống sữa bột. Miệng vết thương của anh đau đến lợi hại, sau 24 giờ phải thông khí nên anh nhất định phải rời giường, cảm giác bị xé toạc làm cho sắc mặt anh trắng bệch. Y tá đem Bảo Bảo đi tắm dì giúp việc cũng đi theo cùng, trong một toà nhà ở đây chỉ có anh là không có ai ở bên cạnh.
Anh nhìn vào khuôn mặt sưng tấy nhợt nhạt ở trong gương kia mà tự cười khổ.
Trương Triết Hạn đây là mày tự tìm lấy, tất cả những điều này mày phải chấp nhận, đừng than trách.
Trương Triết Hạn thanh toán hoá đơn xong ôm Bảo Bảo đi ra khỏi bệnh viện.
Ngày thứ bảy sau khi xuất viện đáng lẽ là anh nên làm giấy khai sinh cho đứa bé nhưng trước sau vẫn là vấn đề đấy, không có giấy chứng minh nhân dân của người cha.
Qua nửa năm, Trương Triết Hạn dựa vào mối quan hệ cuối cùng cũng đã đem tên của Bảo Bảo ghi lên sổ hộ khẩu của mình.
Những khổ cực trước kia giống như là đã qua đi rất lâu rồi, Trương Triết Hạn trả lời Simon lão sư xong quay qua nhìn Bảo Bảo đã ngủ say, mi mắt cong cong. Ngày kia anh phải đi thăm thầy của mình rồi.
Bạn đầu lúc xin chứng nhận bảo lưu, thầy có hỏi anh lý do, anh thế nào cũng không nói ra được là đi phá thai chỉ có thể cố chấp lắc đầu. Thầy từ chối anh nhưng sau lưng cư nhiên lại đem chứng nhận bảo lưu kết quả học tập ba năm đưa cho anh.
Simon lão sư sau khi điền hết tất cả các thông tin thì nói với Trương Triết Hạn là ngày mai ra cổng lấy chuyển phát nhanh, nhà trẻ sẽ gửi một số đồ dùng cần thiết khi bé đến học cho anh.
Trương Triết Hạn trả lời một câu cảm ơn xong không nhịn được mà hôn lấy Bảo Bảo. Con của mình vận khí không phải cũng quá tốt rồi đi.
Sáng hôm sau Trương Triết Hạn ra trước cổng bảo vệ nhận một hộp bưu phẩm lớn, lúc anh mở ra thì không tránh khỏi líu lưỡi. Ở trong có quần áo xuân hạ thu đông, đồ chơi, bình sữa, trái cây xay nhuyễn, bánh gạo, bỉm, bình xịt muỗi cho bé.
Đầy đủ đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc,Trương Triết Hạn cầm bình sữa ra xem một chút, là hàng nhập khẩu, một cái cũng phải vài trăm tệ.
Tất cả những thứ này cộng lại cũng lên tới vài vạn, thu xếp hết mọi thứ mà Bảo Bảo cần trong một năm.
? ? ?
Trương Triết Hạn cảm thấy không đúng, Simon lão sư gửi tin nhắn đến hỏi anh có phải là nhận được gói bưu phẩm kia rồi không.
Trương Triết Hạn do dự hết lần này đến lần khác cuối cùng vẫn là hỏi Simon lão sư tại sao lại có những thứ đồ này.
Simon lão sư trả lời rất nhanh, anh nói hoạt động lần này hoành tráng, Bảo Bảo được chọn sẽ được đơn vị chụp một số tấm ảnh để làm tuyên truyền.
Trương Triết Hạn buông xuống tâm tình, vui vẻ nhận hết mấy thứ đồ được gửi đến. Bảo Bảo lần đầu tiên nhận được nhiều đồ chơi như thế này liền hứng thú đem từng thứ một mở ra, cái miệng nho nhỏ không ngừng bô bô, cuối cùng ôm theo một chiếc ô tô nhỏ lên giường không ngừng cho xe chạy.
Trương Triết Hạn xoa xoa đầu bé, một tay anh toàn mồ hôi, thời tiết càng ngày càng nóng lên, cần phải mua thêm một cái điều hoà nhỏ rồi.
Sáng sớm hôm sau Trương Triết Hạn chọn cho Bảo Bảo một cái áo và một chiếc cà vạt nhỏ màu xanh lam, đội lên cho bé một chiếc mũ.
Đôi mắt to tròn xuyên qua vành mũ chăm chú nhìn Trương Triết Hạn, nhìn đến nỗi cả tim anh cũng thấy mềm nhũn_" Bảo Bảo. Hôm nay con chính là đứa trẻ lớn rồi, cần phải đi học một số thứ, kết thêm một ít bạn bè."
Bảo Bảo không phải quá hiểu ý của baba nói nhưng bé cũng biết hôm nay là một ngày trọng đại. Bé nặng nề gật đầu, nhắm chặt nắm tay nhỏ sau đó thì vỗ vỗ vào mặt Trương Triết Hạn_" Ôm ôm."
Trương Triết Hạn ôm Bảo Bảo lên, hôn bé một cái rồi hai người cùng lên đường.
Đến nhà trẻ, trước cửa có người đón tiếp bọn họ. Mang theo Bảo Bảo đến phòng học, Trương Triết Hạn xem xong lịch trình học còn có thực đơn thì vừa lòng gật đầu. Anh lén lút tới bên cửa sổ quan sát một hồi thấy Bảo Bảo không khóc náo thì mới yên tâm rồi khỏi nhà trẻ.
Tảng đá đè trên người được giải quyết ổn thoả xong bước chân của Trương Triết Hạn cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Vừa mới nghỉ hè anh đã chuẩn bị tìm cho mình một công việc, tiết kiệm chút tiền đến lúc khai giảng thì sẽ trở về trường học .
Thời gian hai tháng, nên làm chút việc gì mới tốt đây?
Trương Triết Hạn ngồi trên băng ghế dài xem qua các loại tin tuyển dụng nhưng lại chẳng có cái nào phù hợp với anh. Anh vỗ vỗ trán, quả nhiên học lực vẫn rất quan trọng. Đột nhiên anh thấy gần nhà mình có dán một tờ đơn tuyển dụng.
Yêu cầu không cao, từ 9 giờ đến 5 giờ tối, còn được nghỉ hai ngày hơn nữa lại không có thời gian thực tập.
Trương Triết Hạn cảm thấy về đến thành phố này vận may của Bảo Bảo giống như chuyển qua hết lên người anh vậy.
Mang theo ý niệm là thử vận may, Trương Triết Hạn gọi điện qua thật không ngờ đối phương ngay hôm đấy lại cho anh phỏng vấn.
Nhận được tin ngày mai đi làm Trương Triết Hạn vẫn còn đang phát ngốc, công việc này đến như vậy cũng quá vội rồi đi. Việc của anh chỉ cần chuẩn bị một ngày ba bữa với quét dọn vệ sinh.
Ngày thứ hai Trương Triết Hạn đến trước cửa một ngôi biệt thự, nhận lấy mật mã mà đối phương gửi cho tiến vào trong. Biệt thự rất rộng cũng rất lớn Trương Triết Hạn gọi mấy tiếng cũng không có ai đáp lại.
Có vẻ là chủ nhân không có ở nhà, Trương Triết Hạn tìm lấy dụng cụ vệ sinh bắt đầu lau sàn.
Cung Tuấn tắm xong mở cửa từ trên lầu đi xuống thì thấy ngay một màn này, Trương Triết Hạn đang nhoài người lau sàn, nửa cái mông được nhếc lên cao.
Ngón tay Cung Tuấn nhẹ nhàng gõ lên lan can, đôi con ngươi tối sầm lại sau đó mới chầm chậm lên lên tiếng_"Lại gặp nhau rồi, thật là trùng hợp."
.........................................
Hiu hiu nay lên chương sớm nè 😝😝😝
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro