Chương 5
............
Cung Tuấn thất hồn lạc phách lái xe về nhà. Anh ngồi lặng im trong phòng khách trống rỗng một hồi lâu sau đó thì phát điên lục lọi hết những tấm ảnh hồi nhỏ của bản thân mình.
Cung Tuấn chạm vào từng tấm ảnh của mình hồi nhỏ, lại nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn kia quả thật rất giống bản thân lúc nhỏ, trong đầu anh giờ chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Đứa trẻ kia bao nhiêu tuổi rồi? 2 tuổi?
Sao lại có đứa trẻ này?
Rõ ràng hai năm trước anh đã thấy ảnh của Trương Triết Hạn thân mật cùng người khác ôm nhau mà.
Lúc anh nhìn đến đứa bé thì đôi mắt ngây thơ kia cũng nhìn lại anh, sau đó thì lại như xấu hổ mà cuộn tròn người lại trong lòng Trương Triết Hạn.
Mắt Cung Tuấn đỏ hồng cầm ảnh của bản thân xem từ tấm này đến tấm khác, đầu đau như sắp nứt ra. Đứa trẻ này rốt cuộc là như thế nào? Nó có phải là! Rốt cuộc có phải là!
Cung Tuấn mệt mỏi nằm liệt xuống chiếc thảm bên cạnh sô pha, anh muốn đi hỏi Trương Triết Hạn nhưng lại phát hiện mình không có cách nào có thể liên hệ với cậu ấy.
Trong đầu xuất hiện từng cảnh những chuyện trong quá khứ, lúc anh với Trương Triết Hạn mới quen biết nhau là ở đại học.
Hôm đó Cung Tuấn với đám hồ bằng cẩu hữu đang ngồi trong nhà ăn ăn cơm, Trương Triết Hạn đang bê khay cơm đi qua bên cạnh anh thì có một nữ sinh vì chạy quá nhanh mà đụng phải cậu, va mạnh đến nỗi đồ ăn trên khay đều rơi xuống hết bàn của Cung Tuấn.
Trương Triết Hạn trắng mặt vội vàng nhặt lại bát dưới đất lên_" Xin lỗi."
Cung Tuấn híp mắt nhìn Trương Triết Hạn, trên người cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng giặt đến sắp phát sờn, đôi giày dưới chân cũng không khác là bao .
" Để tôi giúp cậu lấy phần cơm khác." Nói xong cầm thẻ cơm định đi về hướng chỗ phát cơm.
Cung Tuấn cười kéo lấy cổ tay cậu_" Cái này không vội, cậu nhìn xem quần áo của tôi đi."
Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn, nửa người trên của anh bị dính không ít dầu, cho dù là cậu chưa từng mua qua loại quần áo này nhưng cũng biết giá chiếc sơ mi này có thể tiêu tốn hết mấy tháng tiền sinh hoạt phí của cậu.
" Tôi......tôi giúp cậu giặt." Trương Triết Hạn cúi đầu nhỏ giọng đáp.
Đám bạn của Cung Tuấn cười lên giống như là đang cười vào lời đề nghị này của cậu vậy. Trương Triết Hạn cụp mí mắt, tầm nhìn dán vào đôi giày thể thao màu trắng của mình im lặng hồi lâu.
Cung Tuấn nhìn chiếc gáy trắng thon vì cậu cúi đầu mà lộ ra kia đột nhiên trong lòng có chút ngứa ngáy, anh giả vờ rộng lượng nói_" Được. Vậy tối nay cậu đến tìm tôi."
Sau khi Trương Triết Hạn lưu lại số điện thoại rời đi xong thì đám bạn bên cạnh Cung Tuấn lập tức đến truy hỏi_" Chưa từng thấy cậu hào phóng như vậy bao giờ? Cứ vậy mà thả người đi sao?"
Cung Tuấn nhìn số điện thoại được lưu trên máy thì nhếch miệng nở một nụ cười _" Các người không nhớ cậu ta là ai?"
"..? "
" Lần trước chúng ta đánh bạc ở phòng thể dục người ghi tên chúng ta chính là cậu ta." Cung Tuấn nhẹ nhếch môi, anh nhớ lần đó nhà trường còn thông báo về cho gia đình anh.
" À là cậu ta. Hội học sinh phiền chết đi được." Tên bạn bên cạnh nói còn cố ý kéo dài âm điệu _" Nhưng lớn lên nhìn cũng không tồi."
Cung Tuấn trầm ngâm nhìn chằm chằm vào hướng Trương Triết Hạn rời đi, một người đến từ một địa phương nhỏ, năm nào cũng nhận sinh viên ba tốt. Người như này nếu như yêu đương với con trai mà tin lại bị truyền ra ngoài thì chắc là tin tức rất hot đây.
" Các người nói xem người như cậu ta thì sẽ tìm loại đối tượng như thế nào ?"
" Hoa khôi của khoa đang theo đuổi cậu ta, khả năng là kiểu mấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi."
" Cược một ván đi." Cung Tuấn tựa lên ghế để lộ ra vẻ mặt không quan tâm_" Cược tôi trong vòng ba tháng cua được người về tay sau đó là lên giường."
" Đổi khẩu vị rồi hả? Cậu không phải thích mấy vị học muội sao ?" Tên béo cười xùy một tiếng.
Cung Tuấn gõ ngón tay lên bàn_" Thú vị." Anh nhớ đến vừa rồi khoảng khắc mà Trương Triết Hạn cúi đầu xuống kia, đôi mắt xinh đẹp mềm mại cùng đôi môi hồng hào của cậu ta lại có thể dễ dàng như vậy mà khơi dậy lên ham muốn trong anh.
" Sau khi theo đuổi được rồi thì sao ?"
" Chơi thôi. Chán rồi thì đổi."
" Mau mau mau. Ghi âm." Tên béo cũng vội vàng hùa theo.
" Được thôi. Tôi Cung Tuấn ba tháng sẽ theo đuổi được Trương Triết Hạn. Sau đó thì......mọi người tự hiểu rồi đấy. Nếu không làm được tôi sẽ đưa các vị đến club chơi thoả thích."
Buổi tối Cung Tuấn tự mình đi tìm Trương Triết Hạn, đối phương sau khi nhận áo thì cúi đầu trịnh trọng nói_" Tôi đảm bảo sẽ giúp cậu giặt thật sạch sẽ."
Gió đêm thổi qua mái tóc mềm mại của cậu, tóc tán ra toả ra mùi hương dễ chịu, Cung Tuấn cười_" Không cần gấp. Chỉ là một cái áo thôi giặt hỏng cũng không sao."
Trương Triết Hạn cố chấp lắc đầu_" Nếu như giặt hỏng thì tôi sẽ bồi thường cho cậu, đến lúc đó hy vọng cậu có thể chấp nhận trả góp."
Trả góp? Người này cũng thật thú vị.
Cung Tuấn nhìn theo bóng dáng Trương Triết Hạn đi xa rồi bỗng nhiên cảm thấy cậu có hơi gầy. Lần trước ăn cơm ở nhà ăn thấy phần cơm cậu lấy phần lớn toàn là đồ chay, canh cũng là canh miễn phí của nhà ăn.
Thậm chí anh còn thấy Trương Triết Hạn chỉ ăn có hai cái bánh với cháo, cháo ở nhà ăn buổi tối là được cấp miễn phí.
Nên ăn nhiều chút, thêm một chút thịt. Cung Tuấn ngẫm nghĩ.
Từ ngày hôm đó Cung Tuấn ngày ngày đến ngồi ở nhà ăn canh Trương Triết Hạn để ăn cơm cùng cậu.
Mỗi lần đều lấy nhiều thêm một chút rau rồi nói với Trương Triết Hạn là mình ăn không hết nếu như cậu không ăn thì vứt đi sẽ rất lãng phí.
Ban đầu Trương Triết Hạn không nhận chỉ khi thấy Cung Tuấn thật sự định đem đổ thức ăn đổ đi thì cậu mới nhận lấy.
Những lần tới thì cậu cũng hiểu rõ ý đồ của Cung Tuấn nên cũng chỉ im lặng mà nhận lấy ý tốt. Chỉ là sao tên phú nhị đại có tiền này lại muốn làm bạn với mình chứ?
Cậu không tiện hỏi, đến một hôm Cung Tuấn hẹn cậu ra ngoài ăn cơm. Sau khi ăn cơm Trương Triết Hạn lấy hết dũng khí hỏi ra câu này.
Cậu nhìn thấy Cung Tuấn cười mí mắt cong cong_" Chẳng vì gì cả. Vì tôi thích cậu thôi."
Thích?
Câu trả lời này làm cho đầu óc Trương Triết Hạn một mảnh trống rỗng. Cậu ta thích mình nhưng rõ ràng mình là nam_" Tôi là nam...."
" Tôi biết chứ! Tôi có mắt." Cung Tuấn nắm lấy tay Trương Triết Hạn _" Tôi đương nhiên biết cậu là nam,giống như tôi nhưng tôi vẫn thích cậu."
Lần này Trương Triết Hạn im lặng một hồi lâu, sau đó tách tay của Cung Tuấn ra_" Xin lỗi..."
Cậu vốn dĩ là không có hảo cảm gì với nhóm con cháu phú nhị đại này, lần trước còn bắt được bọn họ đánh bạc trong trường. Nhưng Cung Tuấn với bọn họ thật sự không giống, cậu ta chu đáo, ấm áp, nhiệt tình ưu điểm nhiều đến nỗi cậu đếm không xuể.
Người như vậy nói thích mình?
Trong lòng Trương Triết Hạn lo sợ không yên, từ nhỏ anh đã không nhận được nhiều yêu thương, loại thể hiện thẳng thắn lại nhiệt tình như này làm cho cậu cảm thấy hoảng hốt.
" Đừng nói xin lỗi." Cung Tuấn lại kéo lấy cổ tay Trương Triết Hạn, hai người đã đi đến đường lớn. Trên đường hai người con trai tay cầm tay cũng không gặp nhiều, hai tai của Trương Triết Hạn hơi đỏ lên, nghĩ muốn thoát ra khỏi tay Cung Tuấn nhưng tay lại bị cậu nắm đến chặt cứng.
“Vậy để tôi hỏi cậu, cậu thích tôi ở điểm nào?”
Cung Tuấn nhìn vành tai đỏ bừng và xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra sau lớp áo sơ mi, trong lòng càng thêm kích động, mang theo một tia vui sướng mà chính cậu cũng không biết, bởi vì Trương Triết Hạn Không hoàn toàn từ chối.
" Không biết. Thích làm sao có nhiều lý do như vậy." Cung Tuấn lắc lắc đầu sau đó ở nơi ít người nói nhỏ một câu_" Vậy bắt đầu từ ngày mai tôi muốn chính thức theo đuổi cậu."
Trương Triết Hạn không để ý đến cậu, vội vội vàng vàng tiến về phía trước.
Mấy ngày sau đó, quà cáp hoa tươi của Cung Tuấn liên tục gửi tới không ít. Giống như hệt như một người đàn ông nhị thập tứ hiếu,ngay cả đám bạn của cậu cũng phải kinh ngạc.
Lần này dụng tâm như vậy sao?
" Tuấn tử. Cậu không được thật sự động tâm đâu đấy." Bàn ca thành khẩn khuyên nhủ, loại gia đình như họ sẽ không thể nào chấp nhận con của mình với một người con trai ở bên nhau.
" Không có chuyện đó đâu." Cung Tuấn đang xem video để đan khăn cho Trương Triết Hạn, mấy hôm trước Trương Triết Hạn từ chối khăn cậu tặng nói là vì quá đắt.
" Các người ai biết đan khăn quàng cổ ?"
Bàn ca nhìn cảnh Cung Tuấn giống như tẩu hoả nhập ma chỉ biết thở dài.
Buổi tối Cung Tuấn lại hẹn Trương Triết Hạn ra ngoài, lần này Trương Triết Hạn giống như đã hạ xuống quyết định, sau khi ăn cơm xong cậu nghiêm túc nói với Cung Tuấn hai người chỉ có thể làm bạn.
Nụ cười trên mặt Cung Tuấn cứng lại, trên tay cậu có xách theo một cái túi, trong đó là chiếc khăn mà cậu đã đan trong cả tuần lễ.
Trương Triết Hạn cúi thấp đầu không dám nhìn cậu_" Xin lỗi. Chúng ta không phù hợp ."
" Có cái gì mà không hợp. Tôi cảm thấy chúng ta đâu đâu cũng hợp hết !"
Trương Triết Hạn cố chấp lắc đầu.
Bên ngoài mưa rất to, hai người bị vây bên ngoài, giống hệt mấy cảnh trong phim thần tượng, phòng khách sạn cũng chỉ còn một.
Cung Tuấn lúc này giống như người hành động mà không hề biết suy nghĩ, nghe tiếng Trương Triết Hạn tắm trong nhà tắm mà cả người đều bồn chồn đến nỗi như đối mặt với kỳ thi cao khảo.
Cung Tuấn cảm thấy mình thật sự xong rồi, lần này lún quá sâu, thủ túc vô thố, binh hoang mã loạn.
Trong phòng tắm truyền ra một tiếng ùm, Cung Tuấn vội vàng đẩy cửa xông vào_" Cậu không sao chứ."
Cậu nhìn thấy một màn khác mà bản thân mình cũng không dám tin.
Trương Triết Hạn tái mặt, thấp giọng gầm lên_" Cậu ra ngoài !"
Trương Triết Hạn giãy giụa bò dậy từ dưới đất, vơ lấy quần áo lộn xộn che lên cơ thể, cậu không dám nhìn phản ứng của Cung Tuấn, cậu ấy có xem mình trở thành quái thai không?
Cậu lấy khăn lau đi mái tóc ướt rồi chậm rãi bước ra đi đến bên giường ngồi xuống không nói lời nào.
Cổ họng Cung Tuấn như bị chặn lại, toàn thân cứng đờ, mờ mịt đi tắm sau đó lại mờ mịt chèo lên giường nằm cùng Trương Triết Hạn.
" Cậu đều nhìn thấy rồi chứ, có phải rất buồn nôn không? Cho nên là chúng ta không phù hợp....."
Cung Tuấn đánh gãy lời của cậu_" Tiểu Triết. Chúng ta ngủ đi."
Trương Triết Hạn " ừ " một tiếng.
" Ý của tôi. Ngủ là động từ."
Mọi thứ thuận theo tự nhiên mà đến, hai con người vốn đã có tình ý đã trải qua không biết bao lần dây dưa trong đêm mưa bão này.
Cung Tuấn nghĩ đến đây đầu đau như muốn nổ tung. Không phải đâu, sẽ không đâu.
Lần này anh không lấy thuốc ngủ trên bàn đầu giường nữa mà cứ mở mắt như vậy đợi đến lúc bình minh.
Sáng sớm ngày hôm sau Cung Tuấn chạy như bay đến tiểu khu của Trương Triết Hạn.
Lúc Trương Triết Hạn mở cửa thì thấy Cung Tuấn đầu tóc loạn xạ, mắt hằn đầy tia máu, ngón tay phát trắng kéo lấy cánh cửa không cho anh đóng lại.
" Đứa trẻ này rốt cuộc là của ai !"
Cung Tuấn nhìn qua người cậu thấy Bảo Bảo đang ngồi trên giường xem phim, cái ti vi nhỏ đang phát siêu bảo bối Jojo, Bảo Bảo đang ngâm nga hát cùng.
Cung Tuấn không nhịn được rơi nước mắt, anh bắt lấy vai Trương Triết Hạn_" Coi như tôi cầu xin em, nói cho tôi biết nó có phải, có phải là ?".
...............................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro