Chương 14
.................
Trương Triết Hạn nghe thấy lời này thì sững sờ trong giây lát, anh vô thức đưa tay sờ lên vết sẹo trên bụng mình nhưng lại ngoài ý muốn đụng chúng tay Cung Tuấn. Tay Cung Tuấn ngay lập tức đan chặt lấy tay anh sau đó đem hai bàn tay cùng nhau vuốt ve vết sẹo kia.
Vết sẹo dài khoảng 10 centimet, sờ lên sẽ có cảm giác lồi lõm không bằng phẳng.
Trương Triết Hạn chuyển rời chủ đề_" Bảo Bảo đâu?"
" Nó đi nhà trẻ rồi. Rất nhanh sẽ trở về."
"Ừ." Trương Triết Hạn phát hiện mình đã thay áo ngủ, khả năng là do Cung Tuấn giúp. Anh tưởng lần lên giường trước kia, khi ấy Cung Tuấn nhìn thấy vết sẹo nhưng sau đó cũng không hề nhắc đến, chắc là do quên rồi.
Cung Tuấn cũng không hỏi lại, cứ như vậy dùng ngón tay từng chút từng chút sờ qua vết sẹo_" Dài như vậy, nhất định là rất đau."
Những chỗ bị Cung Tuấn chạm qua vừa tê lại vừa ngứa, Trương Triết Hạn không nhịn được vặn người né tránh. Anh đoán là Cung Tuấn đều đã biết, anh ta thông minh như vậy mà. Trương Triết Hạn trực tiếp quay lưng lại trốn vào trong chăn giả làm đà điểu.
" Tiểu Triết..." Cung Tuấn nhấc chân lên giường, xốc chăn lên đem anh ôm vào lòng, cằm gác lên đỉnh đầu anh, nhẹ giọng nói_" Tiểu Triết, tên của Bảo Bảo là gì vậy?"
Ở trong phòng yên tĩnh hơn bên ngoài, giọng Cung Tuấn có quy luật phát ra từ trên đỉnh đầu anh. Trái tim Trương Triết Hạn đập mãnh liệt, cách một lớp chăn nhưng dường như vẫn có thể nghe thấy.
Trương Triết Hạn trốn trong ổ_" Nó theo họ tôi, họ Trương. Nhũ danh là Bảo Bảo."
Thật ra Cung Tuấn đã sớm biết Bảo Bảo tên là gì, anh từ chỗ thầy Simon biết tất cả tin tức của Trương Triết Hạn nhưng anh muốn chính tai nghe chuyện của đứa bé từ miệng của Trương Triết Hạn.
" Cung Tuấn. Anh thông minh như vậy, còn hỏi tôi làm cái gì. Anh tự mình đi xét nghiệm ADN cơ mà!" Ngữ khí Trương Triết Hạn trầm thấp.
" Anh sẽ không làm vậy, anh đã từng nói với em, bất kể nó là con của ai chỉ cần là con của em thì cũng chính là con của anh. Nếu như anh làm rồi sau này Bảo Bảo biết được thì sẽ nghĩ như thế nào đây?" Cung Tuấn thở dài_" Nó sẽ nghĩ, bố sao lại muốn đưa con đi xét nghiệm quan hệ cha con? Nó sẽ cảm thấy không vui."
" Anh nghĩ cái gì vậy? Tôi có từng nói cho Bảo Bảo nhận anh làm bố sao!" Trương Triết Hạn vén chăn ra chỉ để lộ cái đầu.
" Được được được. Chú, chú , được chưa." Cung Tuấn nhẹ giọng.
Lúc này cửa bị mở ra, Bảo Bảo đội theo chiếc mũ nhỏ xanh dương bình bịch chạy vào, dép lê vẫn chưa kịp thay. Giày trên chân phát ra từng tiếng bọt khí cút kít.
Bé con hướng hai người lớn kia gọi một tiếng baba.
Trương Triết Hạn thở gấp vội đẩy Cung Tuấn ra ngồi dậy_" Bảo Bảo, con gọi linh tinh cái gì đó hả?"
Bảo Bảo có hơi mơ hồ, khuôn mặt mũm mĩm chứa đầy sự nghi hoặc. Bé con nhìn Cung Tuấn rồi lại quay sang nhìn Trương Triết Hạn một cái, ngập ngừng hỏi_" Baba, vừa rồi sao chú lại ôm ba?"
Trương Triết Hạn nhẹ nhõm thở ra một hơi, Bảo Bảo là đang gọi anh. Vừa rồi anh suýt tưởng là gọi Cung Tuấn, doạ chết anh rồi.
Bảo Bảo vừa nói Trương Triết Hạn liền ngại ngùng giả lả cười giải thích_" Đây là ba với chú có quan hệ tốt."
" Ừm." Bảo Bảo như bừng tỉnh vỗ tay bốp một cái_" Con biết rồi!"
Bé con chạy đến nhào vào lòng Cung Tuấn_" Vậy con cũng muốn ôm chú, quan hệ của con với chú cũng tốt."
Cung Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn với mình khi còn nhỏ không khắc biệt bao nhiêu kia, trái tim đều mềm nhũn, nhịn không được liền hôn một cái lên mặt bé con.
Khuôn mặt mập mạp của bé đặc biệt tốt, Cung Tuấn hôn xong lại quay qua bên má kia hôn một cái.
Cung Tuấn giờ mới phát hiện, mắt của Bảo Bảo giống Trương Triết Hạn, vừa to lại vừa sáng, lúc cười lên sẽ cong thành một đường. Lông mi dài rậm, Cung Tuấn nghĩ bé con thật sự rất đáng yêu, kết hợp hoàn mỹ ưu điểm của anh và Trương Triết Hạn.
Hôm nay cô giáo dạy là không được cho người khác hôn mặt, Bảo Bảo sờ lên mặt chỗ bị Cung Tuấn hôn_" Cô giáo đã nói mặt của Bảo Bảo chỉ được cho baba hôn. Chú không được hôn!"
Cung Tuấn cố tỏ vẻ ra đáng thương thê thảm mà nặn nặn cánh tay đầy thịt của Bảo Bảo_" Nhưng chú thật sự rất thích Bảo Bảo a. Phải làm sao đây?"
Bảo Bảo bưng mặt trầm tư một hồi, nhìn Trương Triết Hạn rồi lại nhìn Cung Tuấn, lúc này mới nhỏ giọng nói_" Chúng ta quan hệ tốt. Chú chỉ được hôn một cái nhiều thêm nữa là không được."
" Vậy chú mua bánh ngọt cho con thì có thể hôn nhiều thêm một cái không?" Bé con do dự, từ trong lòng Cung Tuấn nhảy xuống lượn mấy vòng trong phòng.
Trương Triết Hạn cười _" Lúc nó suy nghĩ chuyện gì thì sẽ như vậy, rất thích chạy."
Qua một hồi Bảo Bảo dừng lại, bò lên trên người Cung Tuấn, chủ động ôm lấy mặt anh hôn hai cái_ " Hai chiếc bánh!"
Đôi mắt rập rờn lấp lánh chứa đầy nước cứ thế mà nhìn anh. Cung Tuấn bị bé con nhìn đến trái tim đều muốn tan chảy, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy Bảo Bảo_" Con muốn bao nhiêu đều được."
" Ngoéo tay. Không được nuốt lời."
"Không nuốt lời." Cung Tuấn cũng dơ tay ra móc ngoéo với ngón tay nhỏ xíu kia của Bảo Bảo.
Bảo Bảo trong lòng vui vẻ mãn nguyện, nhìn Trương Triết Hạn đang ở bên cạnh_" Baba. Ba cũng thơm chú một cái đi, như vậy là con sẽ được ba chiếc bánh ngọt đó."
Mặt Trương Triết Hạn lập tức đỏ lên, không kiềm được mà nắn mặt bé con_" Cung Tuấn, anh dạy con thế nào hả."
" Anh cảm thấy Bảo Bảo nói không sai..." Cung Tuấn một bên nhẹ giọng phối hợp.
" Hai người các người đi ra ngoài. Đừng có mà phiền tôi." Trương Triết Hạn đứng dậy muốn đẩy hai người ra ngoài. Đi ra ngoài rồi Bảo Bảo được bảo mẫu dẫn đi ăn hoa quả.
Cung Tuấn đứng trước cửa nhìn Trương Triết Hạn _" Tiểu Triết có rất nhiều chuyện anh không biết, chỉ có thể đoán. Nhưng anh vẫn hy vọng có một ngày em sẽ nói hết cho anh biết, anh không muốn làm người chỉ có thể đứng nhìn em. Anh đã đánh mất em ba năm rồi, sau này anh không muốn lại bỏ lỡ thêm nữa."
Ngón tay của Trương Triết Hạn run rẩy, anh đã dùng rất nhiều khí lực để kiềm chế không để bản thân mình phải bật khóc. Trương Triết Hạn chầm chậm ngẩng đầu, bĩnh tĩnh đáp_" Cung Tuấn. Tôi chỉ muốn hỏi anh một vấn đề."
" Em hỏi đi. Tiểu Triết, từ đầu đến cuối anh chỉ lừa em đúng một lần."
Trương Triết Hạn gật đầu_" Ba năm trước tôi gọi điện thoại cho anh. Hỏi anh đang làm gì, lần mà anh nói mình chơi với bạn bè kia. Tôi thấy anh bên cạnh một cô gái."
Cung Tuấn nhớ lại, kì nghỉ đông năm đó, Trương Triết Hạn về nhà cũ, mẹ anh sắp xếp cho anh đi xem mắt. Anh vừa mới come out với gia đình sống chết không muốn đi.
Mẹ anh thật sự không động đến anh mãi đến một ngày mẹ anh bỗng nhiên mở lời nói, chỉ cần hôm nay anh đi xem mắt, không quan tâm có thành hay không thì sau này cũng sẽ không quản chuyện của anh với Trương Triết Hạn nữa.
Anh đã đi, cô gái lần này có chút kỳ lạ, đặc biệt nhiệt tình. Một đường cứ cuốn lấy anh, anh cự tuyệt nhưng cô ta vẫn không để ý, thậm chí có mấy lần còn muốn sà vào lòng anh mà ôm ấp.
Giữa lúc như thế nhận được điện thoại của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn làm sao dám nói ra chỉ có thể nói là đi chơi với đám bạn. Cô gái kia thấy anh không chú ý liền hôn một cái lên mặt anh.Cung Tuấn lập tức tắt máy, quay đầu muốn trở về nhà.
" Đúng, tôi đều nhìn thấy rồi. Anh nói anh đi chơi với đám bạn mà tôi lại nhìn thấy một người con gái đang hôn anh." Trương Triết Hạn nhớ đến khoảng thời gian đó, mẹ của Cung Tuấn đến ngôi làng nhỏ anh ở. Ở trước mặt bao nhiêu người nói anh câu dẫn con trai bà ta, sau đó lại nhét cho anh một chiếc điện thoại, trên mà hình còn đang phát đoạn video Cung Tuấn nói vui đùa kia. Người phụ nữ kia cười lạnh_" Cung Tuấn với cậu chẳng qua cũng chỉ là vui đùa. Cậu không tin vậy thì ngày kia ra xem Cung Tuấn rốt cuộc làm cái gì, có phải là bên cạnh cô gái khác?"
Trong nhà Trương Triết Hạn không thể ở nữa, trong đầu cậu nhớ đến câu nói trong đoạn video kia.
"Chơi chán rồi thì đổi thôi."
Ngày đêm khó ngủ, cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm muốn đi xem thử, thế là thấy được một màn như này.
Trương Triết Hạn hồi tưởng lại tất cả, trong lòng vẫn trước sau một mảnh chua sót, anh cười khổ_" Cung Tuấn, xin anh nói cho tôi biết sự thật. Không cần phải ở đây giả bộ thâm tình."
" Anh đối với tôi rốt cuộc là thứ tình cảm gì?"
" Anh biết, tôi không cần áy náy, không cần bồi thường cũng không cần sự đồng cảm...." Trương Triết Hạn càng nói càng nhanh, đôi mắt kia không hề có tiêu cự cứ thế mà nhìn về phía trước.
" Tiểu Triết! " Cung Tuấn đánh gãy lời của anh, tiến vài bước về phía trước bắt lấy cổ tay Trương Triết Hạn, đem anh đẩy ép sát lên tường, hay tay ôm lấy eo anh. Cung Tuấn ở bên cạnh tai anh thở dài.
" Em thật sự là muốn mạng của anh mà." Cung Tuấn giống như nhận mệnh, đem tay của Trương Triết Hạn đặt lên vị trí trái tim của mình_" Em nghe, cả đời này nó chỉ vì em mà đập."
.........................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro