14
Chu Tử Thư sớm đã nghĩ đến việc cho Vương Việt đi học lại, chỉ là Vương Việt vẫn có chút để ý thân phận cô nhi của mình, chưa bao giờ được chính thức tới trường, vậy nên cùng mấy người bạn đồng trang lứa sẽ có chút khác biệt, ý nghĩ này cũng chưa thực hiện được. Lúc Chu Tử Thư nói suy nghĩ của mình với Trương Mẫn, Trương Mẫn lập tức nhiệt huyết trào dâng, anh hoàn toàn đủ khả năng thay đổi suy nghĩ của một người.
Trương Mẫn định đưa Vương Việt đến trường học tốt nhất thành phố, nhưng Vương Việt có chút ngại ngùng dè dặt nói cậu muốn tới đại học Nam Phương để học, ý không cần nói cũng hiểu.
Trương Mẫn có chút hận rèn sắt không thành thép, như một trò đùa, cứ như vậy mà yêu rồi?
Trương Mẫn nhìn cặp mắt long lanh tràn đầy mong chờ của em trai mình, hơi hơi muốn tránh đi, cưng như vậy sao nỡ cự tuyệt ? Nói thật, cũng may người làm nũng với anh là Vương Việt, nếu là người khác đã sớm bị đấm một phát rồi.
Vương Việt thấy Trương Mẫn hồi lâu không đáp lại, nghĩ rằng yêu cầu này của mình có hơi quá mức, liền vội vàng giải thích không đi đại học Nam Phương cũng được, cậu đi học ở đâu cũng không sao.
Trương Mẫn xoa xoa mái tóc mềm mại của Vương Việt, cười nói
"Tiểu Việt đã nói ra yêu cầu, anh sao lại không đáp ứng em?"
Vương Việt vô cùng vui vẻ, ôm cánh tay Trương Mẫn đung đưa qua lại, thanh âm làm nũng nói Mẫn ca là tốt nhất. Động tác này làm Trương Mẫn không khỏi nhớ lại Từ Tấn lúc còn học sơ trung, mỗi lần muốn đòi chút quyền lợi từ anh, cũng sẽ ôm cánh tay Trương Mẫn nũng nịu, anh đối với Tiểu Từ Tấn một chút biện pháp từ chối cũng không có.
Đáng tiếc lớn lên rồi lại có chút biệt nữu, cũng không chịu làm nũng.
Trương Mẫn than thở.
Nói đến Từ Tấn bên này đang ở văn phòng xem hồ sơ, liên tiếp nhảy mũi mấy cái, mũi hình như có chút khó chịu, cậu cầm lấy điều khiển bị bỏ rơi trên bàn tăng nhiệt độ điều hòa lên, có lẽ mấy ngày này gió thổi có chút lạnh.
Chẳng bao lâu sau Từ Tấn thấy cả người lạnh cóng, hơi thở phun ra cũng nóng đến dọa người, không nghi ngờ đây là dấu hiệu của phát sốt. Không may thư kí bị Từ Tấn đuổi đi làm khảo sát, chẳng còn cách nào đành tự mình đi xuống cửa hàng thuốc dưới lầu mua một chút thuốc hạ sốt.
Người đang sốt cao rất khó để giữ đầu óc tỉnh táo, Từ Tấn thấy khó chịu, cảm giác cả người chỗ nào cũng thấy không thoải mái, đi được mấy bước liền ngã quỵ. Cậu xoa xoa lên huyệt thái dương, tận lực giảm bớt khó chịu trong người, không để người khác thấy được.
Kết quả vừa ra khỏi công ty được mấy bước, tầm mắt mơ hồ không rõ, phía trước cũng mất phương hướng, liền đổ gục xuống, phản ứng đầu tiên khi sắp ngã xuống của cậu lại là : Chết rồi, mất mặt quá.
Cậu nhắm mắt chờ đợi tình huống lúng túng tới, lại thấy cả người chạm tới vật gì đó ấm áp, cậu chật vật nâng mí mắt lên, trong tầm mắt xuống hiện gương mặt quen thuộc, sau đó mất đi ý thức.
Từ Tấn tỉnh lại lần nữa bắt gặp trần nhà chưa thấy bao giờ, trên trán đắp một cái khăn lông ướt.
Chủ nhà thấy Từ Tấn tỉnh, lập tức đỡ cậu ngồi dậy, bưng ly nước và thuốc hạ sốt thuốc ngồi ở mép giường để cho cậu uống, hơn nữa đơn giản tự giới thiệu mình cùng tình huống thực tế.
Chủ nhà kêu Hoắc Ngôn, là một lính cứu hỏa, hôm nay đi siêu thị mua thức ăn về làm cơm, ở trên đường thấy Từ Tấn trạng thái không đúng, định đi lên thăm hỏi sức khỏe một tiếng, không nghĩ Từ Tấn trực tiếp ngất đi, vì vậy tự mình chủ trương đưa cậu về nhà chăm sóc.
Từ Tấn vừa nghe, một vừa nuốt viên thuốc, cau mày lòng nghĩ thế nào lại là anh ta, lần trước bị kẹt ở trong thang máy cũng là Hoắc Ngôn thấy bộ dạng quẫn bách của mình, lần này lên cơn sốt té xỉu lại bị Hoắc Ngôn đụng phải, đúng là nghiệt duyên.
Uống ngụm nước xong, Từ Tấn mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, đây là một gian phòng theo phong cách tối giản, cả phòng đều là hai màu trắng đên đơn điệu, không có gì chưng bày, chỉ có mấy đồ dùng thiết yếu.
Là một người đơn giản. Từ Tấn cho ra kết luận.
Từ Tấn hướng Hoắc Ngôn nói cám ơn, lập tức xuống giường nói mình phải đi. Hoắc Ngôn kéo Từ Tấn hỏi cậu muốn đi nơi nào, Từ Tấn quay đầu ánh mắt nghi hoặc, nói cậu phải đi về làm việc.
"Cậu còn chưa hết sốt đâu."
"Không sao."
Hoắc Ngôn thấy Từ Tấn nhất định phải đi, lại không khuyên được, không thể làm gì khác là nhường một bước để cho Từ Tấn tìm người tới đón cậu, Hoắc Ngôn mới chịu để cho Từ Tấn rời đi. Từ Tấn nhìn vẻ mặt thành thật của đối phương, không khỏi cười lên.
Từ Tấn nhìn tin nhắn của Trương Mẫn, vốn định gọi, lại nghĩ đến Trương Mẫn hẳn bận bịu công việc không có thời gian tới, do dự một chút sau lựa chọn gọi cho người rảnh rỗi Chu Tử Thư.
Đang lúc đợi người tới, Hoắc Ngôn lấy trong hòm thuốc miếng dán hạ sốt, xé túi ra rồi tiến tới vén tóc mái của Từ Tấn lên, Từ Tấn hơi lui người lại, cau mày nói cậu nhất quyết không dán miếng dán trông ngu ngốc vậy.
"Ngoan, nghe lời, nếu không sẽ không hạ sốt." Hoắc Ngôn dán miếng dán lên trán Từ Tấn, thuận thế xoa xoa đầu cậu, tiếp đó đi làm việc của mình, lưu lại Từ Tấn ở trên ghế sô pha ngồi chờ.
Không bao lâu sau chuông cửa liền vang lên, Từ Tấn mở cửa, đối diện là Chu Tử Thư mặt đầy lo lắng, còn có... Ôn Khách Hành đang nhăn nhở cười. Chu Tử Thư sờ gương mặt nóng bừng bừng của Từ Tấn, hỏi cậu đã đỡ hơn chưa. Từ Tấn nói đã tốt hơn nhiều rồi.
Hoắc Ngôn đi theo đi tới cửa vốn định dặn dò người nhà Từ Tấn chú ý sức khỏe của cậu, kết quả thấy được một gương mặt không nghĩ sẽ gặp. Gương mặt đó Hoắc Ngôn đã lâu không gặp qua, thật là nhớ, mà chủ nhân của nó chính là Ôn Khách Hành.
"Đại ca?"
"A Ngôn? Hôm nay không đi làm hả?"
Ôn Khách Hành cũng có chút bất ngờ, anh em bọn họ đã mấy năm chưa từng gặp lại, từ lúc Hoắc Ngôn làm lính cứu hỏa chuyển ra ngoài sống, lúc nào cũng phải trực ban, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nhưng Hoắc Ngôn lại rất thích công việc này. Không nghĩ tới em trai A Nhứ lại bị em trai nhà mình nhặt được, quả nhiên mình và A Nhứ thật là có duyên.
" Ừ, hôm nay em nghỉ phép." Hoắc Ngôn mời hai người vfao nhà, cho bọn họ rót lynước, dư quang liếc thấy Từ Tấn đang dùng tay bóc miếng dán hạ sốt, liền nhanh chân tới chặn lại, nói đừng nghịch ngợm.
Nhãn lực Chu Tử Thư rất cao, một chút liền thấy bầu không khí giữa hai người có chút ám muội. Hoặc giả Hoắc Ngôn có ý, y cũng muốn làm mối cho Từ Tấn, liền mời Hoắc Ngôn tới nhà ăn cơm: "Cậu là em trai của Lão Ôn thì cũng là em trai của tôi, để cảm ơn cậu đã giúp Tiểu Tấn, có muốn tới nhà tôi ăn bữa cơm gia đình ?"
"Được đó, đã lâu rồi, tôi không cùng đại ca ăn bữa cơm."
Vì vậy bốn người cùng nhau tới nhà Chu Tử Thư, vui vui vẻ vẻ qua một ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro