Chương 16 - Anh sẽ tìm về cho em
Còn hai ngày nữa là bắt đầu bước vào học kỳ II. Triết Hạn hôm qua về đến nhà với khá nhiều thương tích trên mình. Hôm nay, Trường Hy sang làng bên thăm người bạn nên giờ chỉ có mình cậu ở nhà.
Vốn dĩ đã quen với việc đánh nhau nên trên mình có chút thương tích này cũng không cậu quá khó chịu, nghỉ ngơi 1 đêm thì cũng đã coi như là bình thường. Cậu đang nghĩ sẽ sang nhà Cung Tuấn ăn chực bữa cơm vì khi mở mắt ra, anh có nhắn tin cho cậu bảo là đang vào trung tâm thị trấn mua thức ăn, trưa nay sẽ chiêu đãi cậu vài món ngon ngon.
Vừa dọn dẹp vừa cười tủm tỉm vui vẻ khi nhớ đến Cung Tuấn, Triết Hạn nhận được tin nhắn của Phạm Chí:
[ Mày ra bờ sông mà nhặt xác thằng Cung Tuấn nhé.]
Cậu rụng rời chân tay, chợt nhớ đến việc chiếc cốc bị vỡ hôm trước. Trên tay đang cầm chiếc chổi quét nhà, cậu ném thẳng xuống đất rồi chạy vội ra bờ sông.
Ra bờ sông, từ xa cậu chỉ nhìn thấy Phạm Ca và Cung Tuấn đang đánh nhau trên cầu. Dường như hai người đã trải qua thời gian đánh nhau khá lâu, ai cũng có vẻ mệt mỏi. Sau đó, cậu nghe Phạm Ca lên tiếng chửi:
- Thằng ranh con, tao nghe nói mày bảo thằng con tao hèn nên mới lôi đàn em của tao đi chặn đánh chúng mày. Xưa giờ tao không thèm can thiệp vào chuyện đánh nhau của lũ thanh niên hoi chúng mày nhưng hôm qua con tao nó phải đi nằm viện. Tao đếch cần phải kiện tụng chúng mày, để một mình tao cho mày một bài học.
Cung Tuấn không hé răng nói một lời tiếp tục xông vào giáng cho Phạm Ca một cú, hắn ăn đòn đau nên càng hăng máu. Hai người vật lộn trên lan can cầu. Bất ngờ bàn tay Phạm Ca quơ trúng chiếc dây truyền của anh, khiến nó bị tuột khóa và rơi thẳng xuống sông. Cung Tuấn thẫn thờ nhìn chiếc vòng từ từ mất tích dưới dòng nước chảy siết. Phạm Ca lợi dụng lúc này nên ra sức đấm vào bụng anh, sau đó co chân đạp một cú vào lưng khiến anh bị oằn người một cái rồi ngã sõng xoài ra mặt cầu.
Triết Hạn chứng kiến từ đầu nên vội xông vào đạp cho Phạm Ca một cú. Hắn ta vốn là giang hồ nòi, thân hình cao to như gấu, so với hắn, Triết Hạn trở nên nhỏ bé đến đáng thương. Hắn mặc kệ Cung Tuấn còn đang ôm bụng đau đớn, quay sang đánh nhau với Triết Hạn.
Triết Hạn dù thường xuyên đánh nhau nhưng thường cũng chỉ là những cuộc đánh lộn giữa các học sinh với nhau, vài lần đánh với tay chân Phạm Ca nhưng có nhiều đồng minh nên chưa từng thua và cuộc xung đột cũng không quá nhiều đau đớn. Hiện tại, đối diện với gã đàn ông cao hơn mình cả 1 cái đầu lại là dân giang hồ chuyên nghiệp thì chẳng mấy chốc cậu đã trở nên lép vế. Hắn đẩy cậu ngã ra đất rồi cúi xuống đưa tay bóp chặt cổ cậu.
May mắn là Cung Tuấn đã nhìn thấy sự xuất hiện của cậu. Anh nén đau đứng dậy, chạy về phía hai người. Lấy hết sức bình sinh đạp mạnh vào đầu hắn. Sau đó, lợi dụng lúc hắn còn choáng váng thì ôm lấy gã, không biết lấy đâu ra sức mạnh mà bê gã đàn ông nặng cả gần trăm ký đi về phía lan can cầu rồi ném thẳng hắn xuống sông.
Nhìn Phạm Ca rơi xuống sông, Cung Tuấn cũng giơ cao chân định trèo lên lan can thì nghe tiếng hét của Triết Hạn:
- Cung Tuấn, anh định làm gì thế?
Cung Tuấn quay sang nhìn Triết Hạn đang chạy về phía mình, anh chỉ nói một câu rồi nhanh chóng leo lên lan can và nhảy xuống dòng sông đang chảy siết phía dưới.
" Ba anh, anh phải tìm về"
Triết Hạn không biết bơi, sông rất sâu nên cậu chỉ biết đứng nhìn anh nhảy xuống, tâm tình hoảng loạn chỉ biết hét to cầu cứu nhưng xung quanh không có một bóng người.
Cậu đứng trên cầu nhìn xuống, vừa khóc vừa gọi to tên anh:
- Cung Tuấn, Cung Tuấn à, anh đừng làm em sợ.
- Anh ơi ...
Triết Hạn kêu khóc một hồi, mặt sông vẫn cuồn cuộn không một tiếng trả lời. Phải sau đó khá lâu, cậu mới thấy bóng dáng Cung Tuấn xuất hiện ở dưới bờ sông cách chân cầu không xa. Cậu vội vã chạy xuống, đúng lúc anh lảo đảo người đi lên bờ. Khuôn mặt mang đậm vẻ mệt mỏi, thất vọng và đau khổ. Cậu đỡ lấy anh rồi dìu anh đi đến chỗ khô ráo, anh rũ rượi nằm lăn ra đất thở gấp, lồng ngực phập phồng như con cá mắc cạn.
Triết Hạn nước mắt lưng tròng đưa tay lau nước trên mặt anh, miệng mếu máo:
- Anh làm em sợ quá. Nước sâu vậy mà sao dám nhảy từ trên cầu xuống hả?
- Anh phải tìm được ba anh - Mắt anh nhắm chặt, hơi thở đứt quãng, nói thật khó nhọc.
- Nước sâu vậy làm sao mà tìm hả? - Triết Hạn đặt tay lên ngực anh lay mạnh một cái, có chút lo quá hóa giận.
Cung Tuấn xoay sang nhìn gương mặt tèm nhem của Triết Hạn, rồi nhìn xuống cái cổ trắng nhỏ bị hằn mấy vệt đỏ do bị Phạm Ca siết khi nãy, anh đau lòng muốn chết. Ngày thường cậu mạnh mẽ lắm, cũng có chút hiếu chiến nữa mà vào lúc này cậu như chú mèo con khóc lóc vì sợ hãi, vừa khóc vừa mắng anh.
Anh đưa tay kéo cậu nằm lên ngực mình, vỗ nhẹ vào lưng an ủi:
- Đừng khóc, anh biết bơi mà, anh sẽ không làm sao đâu.
- Anh có biết hôm trước em làm vỡ 1 cái cốc. Nó giống như ngày xưa. Lúc ba mẹ bỏ hai anh em em ra đi, trước đó em cũng làm vỡ cốc. Ông bà nội bảo đó là điềm xấu, sau đó 2 ngày ba mẹ em bị tai nạn mất. Hôm nay nhìn thấy anh như này, anh có biết em sợ lắm không? Sao anh ác thế hả?
Triết Hạn vừa khóc vừa nức nở nói, tay còn đập mạnh xuống vai anh. Cung Tuấn đau lòng, vòng tay thêm siết chặt, vội vàng an ủi:
- Anh không sao, anh không sao, em đừng khóc nữa, anh khóc theo bây giờ.
Phải rất lâu sau đó, hai người mới dìu nhau trở về nhà.
Lúc đi qua chân cầu, họ thấy Phạm Ca đang nằm cách đó không xa, lồng ngực vẫn còn phập phồng thì biết gã còn sống.
Cung Tuấn tiến lại gần hắn:
- Phạm Ca, chúng tôi không vô duyên gây sự với Phạm Chí, là nó suốt ngày tự tìm đến chúng tôi. Con trai ông quấy rối con gái nhà lành, Triết Hạn vì bảo vệ bạn gái đó nên mới đánh nó. Thay vì tìm những đứa trẻ như chúng tôi để bắt nạt thì ông nên về dạy lại con mình đi. Chúng tôi chỉ làm việc nghĩa thôi, ông dù gì cũng là người lớn thì chút đạo lý đó mong ông hiểu.
Phạm Ca ngước lên nhìn anh, chỉ hừ khẽ:
- Mấy thằng ranh con. Tao biết rồi.
Tối đó Trường Hy về nhà, nhìn thấy vết thương trên cổ Triết Hạn, anh cau mày:
- Hôm nay lại đánh nhau nữa à?
- Không có, Cung Tuấn bị chặn đánh, em ra cứu anh ấy.
- Anh không hiểu nổi, mấy thằng nhóc tụi em sao thích nói chuyện bằng nắm đấm quá vậy hả? Ngày mốt anh lên trường rồi, hai ngày liền em cứ mang thương tích về nhà thế này thì làm sao anh yên tâm được hả?
- Em xin lỗi anh hai, từ bây giờ sẽ không như vậy nữa đâu ạ.
Khuya đó, mãi không thấy Triết Hạn vào giường ngủ, Trường Hy đi tìm, thấy cậu ngồi thơ thẩn trên chiếc ghế dài ngoài sân sau nhà, đầu hơi cúi ra chiều đang suy nghĩ gì đó rất lung. Anh bước khẽ đến, vỗ nhẹ vào vai em mình, quan tâm:
- Đang suy nghĩ gì thế nhóc? Lại nhớ người yêu à?
Triết Hạn không trả lời mà lưỡng lự một lúc rồi kể cho Trường Hy nghe câu chuyện về chiếc vòng cổ của Cung Tuấn và sự việc diễn ra ngày hôm nay. Cậu nói:
- Lúc nhìn anh ấy nói phải tìm lại ba mình rồi nhảy xuống sông tìm kiếm, em đau lòng quá. Chiếc vòng đó nó là bảo vật hộ mệnh của anh ấy, tiếc là em không biết bơi nên không thể giúp gì cho anh ấy được.
- Mai theo anh ra sông.
- Anh định làm gì? - Cậu quay sang nhìn anh mắt lóe sáng có chút hy vọng.
- Anh sẽ giúp em tìm.
- Nước chỗ đó rất sâu, nguy hiểm lắm.
- Ngốc, em quên anh là quán quân bơi lội toàn huyện à? Yên tâm đi, anh sẽ tìm lại nó về cho em, với bất kỳ giá nào.
Dù hiện tại đang là mùa đông nhưng thời tiết năm nay không lạnh như mọi năm, hiện tại độ lạnh chỉ như thời tiết mùa thu. Hai anh em Triết Hạn chờ đến giữa trưa, khi ánh mặt trời rạng rỡ tỏa hơi ấm thì mới kéo nhau ra bờ sông.
Trước khi Trường Hy nhảy xuống sông, anh còn xoa đầu em mình:
- Yên tâm chờ anh nhé.
Triết Hạn vẻ ôm lấy anh mình, nghĩ đến lúc Cung Tuấn nhận lại được chiếc vòng, tưởng tượng đến khuôn mặt hạnh phúc của anh thì cậu cười tủm tỉm đầy hy vọng
Nhìn Trường Hy ngụp lặn ở phía xa, Triết Hạn chợt muốn nhắn tin với Cung Tuấn nên tập trung vào điện thoại:
[Anh, anh Trường Hy đang giúp em tìm vòng cho anh]
Rất nhanh Cung Tuấn đã trả lời:
[ Sông sâu lắm, hôm qua anh lặn rồi anh biết, chỗ đó nước rất xoáy, em bảo anh Hy lên luôn đi, để anh tự tìm sau, nguy hiểm lắm]
[ Không sao mà, anh ấy bơi rất giỏi]
[ Bảo anh ấy lên bờ đi, anh sẽ ra ngay]
Triết Hạn cất điện thoại vào túi quần rồi nhìn ra sang. Trước đó còn thấy Trường Hy thi thoảng trồi lên mặt nước lấy hơi. Giờ rất lâu không thấy anh đâu nữa. Cậu bắt đầu có chút linh cảm không tốt.
Cậu đứng lên, chạy ra sát mép nước nhìn khắp mặt sông, mãi không thấy anh trồi lên thì đã thật sự hoảng rồi. Cậu cất tiếng gọi thất thanh, tiếng gọi vang khắp sông mà không có một tiếng đáp lại, cũng không thấy bóng dáng anh mình đâu.
Khi Cung Tuấn đến nơi thì đập vào mắt anh là hình ảnh Triết Hạn nước mắt lưng tròng đứng gọi tên anh mình trong bất lực ở sát bờ sông. Cậu không biết bơi, không dám liều mạng xuống nước.
- Triết Hạn, sao thế em?
- Tuấn ơi, anh Trường Hy, anh ấy ... em không thấy anh ấy đâu cả, lâu lắm rồi không thấy anh ấy trồi lên.
- Bình tĩnh em, giờ em đi gọi người đến giúp tìm, anh sẽ xuống tìm trước. Chạy ngay đi.
Cung Tuấn vừa chạy xuống nước vừa quay lại dặn Triết Hạn, sau đó bóng dáng anh cũng mất tăm dưới làn nước trong xanh nhưng cuồn cuộn không hề tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Triết Hạn cùng với khá nhiều thanh niên tìm đến, họ cũng gọi là đội cứu hộ cùng đến hỗ trợ. Trì Quân và Từ Tấn nghe tin cũng cùng nhau chạy đến, cả hai không chút đắn đo mà lao xuống tham gia tìm kiếm cùng mọi người.
Thời gian trôi càng lâu, sự hoảng loạn càng tăng lên. Cung Tuấn, Trì Quân và Từ Tấn sau một thời gian vật lộn với con nước cũng đã trở nên đuối sức, họ bị bắt buộc phải lên bờ ngồi nghỉ ngơi.
Cung Tuấn ôm Triết Hạn trong lòng, cùng với sự hoảng loạn của Triết Hạn, anh cũng không thể bình tĩnh được. Người yêu anh đang có nguy cơ mất đi người thân cuối cùng, anh đau lòng, thật sự rất đau lòng.
Đến tối muộn, khi màn đêm đã dần bao phủ, mặt sông dần đen lại, ánh đèn pin không còn đủ để soi sáng nữa. Mọi người đã thấm mệt thì nhận được tin của đội cứu hộ, đã tìm thấy Trường Hy cách đó 2km. Anh đã không còn thở, trên tay nắm chặt một chiếc vòng có có mặt ngọc lục bảo, khóe miệng như khẽ mỉm cười.
*************
Lời tác giả:
Lời thật lòng, đây là lần đầu tiên tôi viết một bộ truyện có tình tiết nặng nề như thế này. Thật tâm mà nói thì tôi cảm thấy nội dung như này có chút độc ác nhưng truyện mà ... Nó là truyện, là trí tưởng tượng của con người nhưng nó cũng là đời nữa. Tình tiết này có thật đã từng xảy ra nên tôi muốn đưa vào truyện của mình. Cũng là để cảm nhận một thực tế đau lòng rằng, không phải người tốt nào sống trên đời cũng gặp may mắn và bình an.
Thật lòng xin lỗi nếu nó mang lại cảm giác nặng nề đau đớn cho mọi người.
Cóc Yêu.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Watt.pa.d nên ai đọc được ở Web khác, mời các bạn quay về trang chính chủ để ủng hộ mình nhé.
Tag để tìm: "Cocyeu" hoặc"Cóc Yêu".
Đăng lúc 11h29 ngày 27 tháng 11 năm 2023.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro