
Chương 6: Bóng tối đang bủa vây
Khải cảm thấy lòng mình rối bời khi không nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong căn phòng tối om của Lâm. Cậu đưa tay lên gõ cửa lần nữa, giọng nói mang theo chút lo lắng:
"Lâm, tớ biết cậu ở trong đó. Mở cửa cho tớ đi."
Vẫn không có hồi đáp. Khải cắn môi, cảm giác lo lắng ngày càng lớn dần. Không thể chờ đợi thêm nữa, cậu vặn nắm cửa – thật may, cửa không khóa. Khải đẩy cửa bước vào, căn phòng chìm trong bóng tối lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn đường hắt qua ô cửa sổ mờ nhạt.
Lâm ngồi thu mình trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Cậu ấy không hề phản ứng khi Khải bước vào, cũng không có ý định xua đuổi cậu ra ngoài.
"Lâm... cậu ổn không?" Khải bước đến gần hơn, ngồi xuống bên cạnh.
Một lúc sau, Lâm khẽ nhắm mắt, giọng cậu vang lên khàn khàn: "Tớ mệt quá, Khải à... Tớ không biết mình có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa."
Khải siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cậu biết Lâm đang chịu đựng rất nhiều, nhưng cậu chưa bao giờ thấy Lâm tuyệt vọng đến mức này.
"Cậu không cần chịu đựng một mình đâu, Lâm. Tớ ở đây. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ vẫn sẽ ở bên cậu."
Lâm khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa quá nhiều đau thương. "Nhưng... nếu tớ đã không còn muốn tiếp tục nữa thì sao? Nếu như... tớ muốn kết thúc mọi thứ?"
Khải cảm thấy tim mình như thắt lại. Cậu vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm, siết chặt, như muốn kéo cậu ấy ra khỏi bóng tối đang nhấn chìm cậu.
"Đừng nói vậy. Cậu có biết không, nếu cậu biến mất, tớ sẽ đau khổ đến mức nào không?"
Lâm nhìn cậu, ánh mắt trống rỗng. "Nhưng cậu vẫn có thể tiếp tục sống. Còn tớ... tớ không thể."
Khải lắc đầu, giọng cậu run lên: "Không. Tớ không muốn một thế giới không có cậu. Lâm, xin cậu, đừng rời bỏ tớ."
Lâm im lặng hồi lâu, rồi cậu cúi đầu, không nói thêm lời nào. Khải ôm lấy cậu, cảm nhận hơi thở yếu ớt và sự run rẩy trong cơ thể người bạn mình.
---------------
Từ hôm đó, Khải không rời xa Lâm dù chỉ một giây. Cậu theo sát cậu ấy trong mọi hoạt động, thậm chí còn thức khuya mỗi tối chỉ để nhắn tin hoặc gọi điện kiểm tra tình trạng của Lâm. Cậu sợ rằng chỉ cần mình lơ là một chút, Lâm sẽ biến mất mãi mãi.
Nhưng Khải càng cố gắng, Lâm lại càng thu mình. Cậu ấy vẫn đến trường, vẫn cười nói với mọi người, nhưng Khải biết đó chỉ là một lớp mặt nạ. Khi ở bên nhau, Lâm không còn cố gắng che giấu nữa, cậu ấy hoàn toàn chìm trong sự u ám của chính mình.
Một ngày nọ, Khải quyết định đưa Lâm đi dạo biển. Cậu hi vọng rằng gió biển và không gian rộng lớn sẽ giúp cậu ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng ngay khi họ đứng trên bãi cát, Lâm nhìn ra biển xa xăm và nói:
"Cậu có nghĩ... nước biển có thể cuốn trôi mọi nỗi đau không?"
Khải lập tức nắm lấy cổ tay cậu ấy, ánh mắt cậu đầy hoảng loạn. "Lâm, đừng nói những điều như vậy nữa. Tớ xin cậu."
Lâm nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt mình, khẽ thở dài. "Xin lỗi... tớ không cố ý làm cậu lo lắng. Chỉ là, đôi khi tớ nghĩ, sẽ thật nhẹ nhàng biết bao nếu có thể tan biến vào đâu đó..."
Khải kéo Lâm vào lòng, ôm chặt lấy cậu ấy như thể sợ rằng nếu buông tay, Lâm sẽ biến mất.
"Cậu không cần phải biến mất, Lâm. Tớ sẽ ở bên cậu. Mãi mãi."
Lâm không nói gì nữa. Cậu chỉ đứng yên, lặng lẽ để mặc cho Khải ôm mình.
Dưới ánh chiều tà, hai chàng trai đứng bên nhau, một người tuyệt vọng, một người cố gắng níu giữ. Nhưng liệu sự níu kéo ấy có đủ để kéo Lâm ra khỏi vực sâu hay không?
Bóng tối vẫn đang bủa vây lấy cậu, từng chút một...
---------------
Màn đêm dần buông xuống, sóng biển vỗ rì rào như những tiếng thì thầm vang vọng vào lòng người. Khải và Lâm vẫn đứng đó, không ai nói thêm lời nào. Chỉ có những cơn gió lạnh lùa qua mái tóc, mang theo sự tĩnh lặng và những xúc cảm khó gọi thành tên.
Khải siết chặt tay Lâm hơn, cảm nhận hơi ấm từ cậu ấy. "Cậu có biết không, Lâm? Dù cho thế giới này có ra sao, tớ vẫn muốn được ở bên cậu. Tớ không thể để cậu đi mất."
Lâm khẽ nhắm mắt, hít một hơi sâu. "Nhưng nếu một ngày nào đó... tớ không thể tiếp tục nữa, cậu có trách tớ không?"
Khải cứng đờ người, trái tim như bị bóp nghẹt. "Tớ sẽ không trách cậu, nhưng tớ sẽ mãi mãi đau lòng. Và tớ sẽ không bao giờ từ bỏ việc giữ lấy cậu. Vì vậy, hãy để tớ ở bên cậu, được không?"
Lâm không trả lời ngay, nhưng một lúc sau, cậu khẽ gật đầu. Dù câu trả lời đó mong manh như làn gió biển, nhưng đối với Khải, đó là một tia hy vọng mà cậu sẽ không bao giờ buông bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro