Tựa hồ Kaguya - かぐやもかくや
Một cái cảm giác tê dại ngọt ngào đọng lại trong bụng nó.
Cái nhiệt độ âm ỉ râm ran một chút đau đớn, đó là dấu hiệu ám chỉ rằng đêm qua nó đã bị "ăn sạch".
Nó không kìm được một tiếng thở dài nóng ẩm, nó nhướng mày vì cảm thật nó thật giống một ả đàn bà khi nó vừa buông ra một hơi thở mang đầy mị hoặc như vừa rồi, cái hơi thở mà nó chẳng thể nuốt trôi xuống.
Nó xoa bụng cảm nhận hình dạng ở bên trong đã hoàn toàn thay đổi.
── Jinichi, người mà đã quan sát hết toàn bộ hành động của nó, đặt đũa xuống và cất tiếng.
"Naoya, ăn trong phòng mày đi."
"Ừ... Hả?"
"Tao bảo mày là đừng ăn ở Đại Sảnh nữa, mày làm ảnh hưởng tới mọi người."
"... Lão đang nói đến cái gì chứ?"
"Điều tệ nhất là mày không biết mày cũng không hiểu ảnh hưởng đó là gì."
Cái gì... Nó nheo mắt rồi đứng lên bằng đôi chân mềm nhũn rồi đột nhiên khuỵ xuống, có lẽ bởi hông của nó đã vận động quá nhiều và giờ đây nó không thể đi đứng bình thường được.
Dáng vẻ lúc này của nó trông thật thảm hại.
Không chú ý đến những cái nhìn đầy thích thú của mấy tên đàn ông đang ở phía xa, Naoya hơi loạng choạng bước ra khỏi đại sảnh.
Nó đoán ngay từ đầu là nó cũng không có tâm trạng ăn uống, nó chỉ ăn vài miếng của mấy món phụ, còn lại nó gần như không động đũa.
"Đem cho nó cháo."
Jinichi, người vừa ra lệnh cho một người hầu xong, đưa mắt nhìn gia chủ với sắc mặt miễn cưỡng.
Cha của Naoya, gia chủ đương nhiệm, dốc ngược vò rượu trong sự khó chịu.
── Một bóng ma tìm đến phòng Naoya vào mỗi đêm.
Thứ đó hơi quá giống người để được gọi là quái vật, nhưng lại có cơ thể để có thể gọi là ma, và quá nan giải khi nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện ở bên Naoya cho tới sáng.
Trong nỗ lực để bắt con ma này, bọn họ đã thử bối trí đội Kukuru tuần tra thường xuyên, bao vây thứ đó bằng cả đội. Thậm trí còn để Naoya ngủ trong phòng của Naobito, nhưng trước khi họ kịp nhận ra, Naoya sẽ biến mất và sáng hôm sau, họ sẽ tìm thấy nó cuộn tròn trên đệm với dáng vẻ ngái ngủ.
Thứ đó là một kẻ vô hình.
Dù thứ đó có là ai thì việc các chú thuật sư nhận định rằng thứ đó là một kẻ vô hình không phải là một nhầm lẫn.
Bóng ma mang cái tên Zenin Toji.
Trong tâm trí của các thành viên gia tộc Zenin, hắn là một kẻ đáng lẽ đã chết cách đây khoảng nửa năm
〇
Do đều là đàn ông mà Ranta cũng trạc tuổi Naoya nên cậu là người đã chú ý đến mùi nhục dục tỏa ra từ thiếu niên 17 tuổi này, sau khi gặng hỏi Naoya rất nhiều lần, thì cuối cùng sự thật đã bị phơi bày.
Trong mơ, Naoya bị một người đàn ông ăn trọn.
Thực tế là nó với tên đó có đánh tay đôi một trận và nó đã thua. Nó đã thua một cách sòng phẳng. Theo một cách nào đó thì đã quá rõ ràng rằng chuyện gì đã xảy đến với Naoya và những gì đã làm với Naoya, người mà tâm tình thay đổi hoàn toàn.
Bởi nó không nói ra, những người khác cũng chẳng buồn mà nói điều đó ra trước mặt nó.
Theo những gì Ranta nói, một người nó ngưỡng mộ đã xuất hiện trong giấc mơ của nó vào mỗi đêm và tấn công nó.
Naoya không có xu hướng gian dâm với đàn ông.
Kể cả người đó có là người mà nó ngưỡng mộ hơn bất kì ai ở Zenin, Naoya không phải một kẻ tùy tiện giạng chân rồi mời gọi kẻ đó nhưng một con đĩ điếm.
Ranta biết rõ điều này, vậy nên khi Naoya nói "Ban đầu, tao đã phản kháng bằng tất cả sức lực." tương đương với câu "Tao tấn công hắn với ý định xiên chết hắn." trong đầu của Ranta.
Sau vài giờ chống cự, nó đã giáng một đòn chí mạng lên tên đó nhưng sau đó nó đều bị khống chế một cách bất khả kháng, và đến tối hôm sau, các vết thương của hắn ta đều lành lại hết.
Lúc đó, Naoya nhận ra rằng việc chống cự cũng chẳng có ích gì, và nó nói rằng việc kháng cự trong vô ích này chỉ khiến nó mệt mỏi hơn, vì vậy nó đã để tên đó thích làm gì hắn muốn với nó được một thời gian rồi.
Kể cả khi nó tỉnh dậy, cũng chỉ còn lại vài dấu vết của cuộc tình tối qua, và bản thân giấc ngủ của nó dường như cũng khá tốt nên giờ đây Ranta chỉ biết ngãi đầu trước một Naoya đã buông bỏ phản kháng giữa chừng.
Vậy giờ họ phải làm gì để đối phó với một kẻ vô hình như vậy?
Bọn họ nghi ngờ rằng việc này xảy ra do một lời nguyền hay gì đó, nhưng khi bọn họ kiểm tra Naoya thì lại chẳng tìm thấy bất cứ lời nguyền nào.
Naoya cũng nói rằng nó cũng không nhớ là nó bị nguyền rủa.
Từ ban đầu thì Toji chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy Naoya.
Lần duy nhất mà hai người đừng giáp mặt là khi Naoya tìm tới để xem mặt mũi Toji trông như thế nào.
Ngay tại đám tang đơn sơ của Toji, hai người cũng không tiếp xúc vật lý vì Naoya không muốn nhìn thấy xương của Toji.
Naoya có sự ngưỡng mộ đơn phương dành cho Toji và nó có nói về Toji.
Nhưng đó là cái mức cao nhất của mối quan hệ giữa họ. Và như đã đề cập ở trên, Naoya không có xu hướng kê gian, và nó cũng không có ý thích khổ dâm.
Vì vậy, việc nó bị đè xuống và bị Zenin Toji đụ không phải là giấc mơ sinh ra ở trong đầu nó chỉ đơn giản vì nó có ham muốn nhục dục.
Ngay từ đầu, Naoya đã biến mất đêm này qua đêm khác. Jinichi, người được Ranta kể lại và miễn cưỡng theo dõi chuyện này với cậu, là nhân chứng đầu tiên.
Chỉ trong một cái nháy mắt, Naoya biến mất vào màn đêm. Jinichi lập tức liền gọi Ranta và lật tung dinh thự lên để tìm kiếm Naoya, nhưng vẫn không thể tìm thấy nó.
Naoya, người đột nhiên xuất hiện lại vào buổi sáng, đang ngủ ngon lành với cặp đùi chi chít vết đỏ lộ ra từ bộ đồ ngủ xộc xệch.
Jinichi không thể bị qua mắt. Ở trong chính dinh thự của các chú thuật sư thuộc Ngự Thế Gia, một chú thuật sư trẻ tuổi đang lập danh cho chính bản thân mình với tư cách là gia chủ kế nhiệm nay lại bị cưỡng hiếp ở một nơi nào đó trong đêm tối.
Biến mất một cách bí ẩn vào ban đêm nghe có vẻ không dễ dàng nhưng đó điều đang xảy ra ở căn dinh thự này. Việc biến mất một cách bí ẩn, bản thân nó vốn là một dị thường đáng lẽ ra không thể xảy ra.
Vấn đề này – tình trạng của Naoya đã được báo cáo với gia chủ, và một số giải pháp đã được sử dụng.
Đương nhiên, chẳng có cái nào có tác dụng gì cả.
Mỗi khi họ nghĩ về Naobito, người phải đối mặt với việc con trai lão bị tổn hại về thể xác mỗi sáng, cả Jinichi và Ougi đều cảm thấy thương tiếc cho lão.
Sau khi ăn xong bữa sáng, nó hoàn toàn hồi phục, và khi qua nửa ngày, nó tràn đầy năng lượng đến mức họ tự hỏi liệu rằng liệu nó có thực sự bị xâm hại không.
Ngoại trừ cái mùi nhục dục thì nó vẫn là Naoya trước khi vấn đề này bị phát hiện. Một số người đã bắt đầu từ bỏ, họ nghĩ rằng để vấn đề này yên cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều, nhưng cũng có những vấn đề không thể làm vậy được.
Dần dần, thời gian Naoya bị dày vò ngày càng dài hơn. Naoya tay cầm đũa buông lời than thở: "Dạo gần đây, Toji-kun không để con rời đi nữa."
Kẻ đã chết, con khỉ đã suýt nữa tuyệt diệt nhà Zenin, nay lại muốn cướp đi gia chủ kế nhiệm của gia tộc này.
Nhờ vậy mà Naobito ngày nào cũng trong trạng thái căng thẳng, ngay cả đội Kukuru, những người thường thoải mái hơn một chút, cũng mệt mỏi vì bồn chồn.
"Ngay từ đầu, thật lạ."
Đó là khi Ougi bị chọc tức bởi hắn ta vẫn có thể gây ra phiền toái cho gia tộc Zenin ngay cả khi hắn ta là một kẻ đã chết, và Naobito trách móc Naoya vì không có động lực. Naoya lên tiếng trong lúc nó ném một hay hai múi quýt đã bóc vỏ vào miệng và nhai.
"Tại sao Toji-kun lại gọi chính mình là Zenin? Đúng không?"
Hắn ta ghét cay ghét đắng cái gia tộc đến mức hắn vứt bỏ tất cả, phá hủy cái quá khứ ở gia tộc này và rời đi mãi mãi.
Chẳng ai có thể trả lời câu hỏi của Naoya.
〇
Nó đã hỏi câu hỏi đó trước đây rồi.
"A ──? Đương nhiên là bởi tao là Zenin."
"Hm....? Nhưng Toji-kun, anh đổi họ rồi mà."
"Thật à? Tao không nhớ."
"À....."
"Tao bảo mày đừng chống cự trong vô ích mà, banh ra."
Nói xong, tay Toji nắm lấy đầu ngối Naoya. Cổ tay Naoya bị trói lại ở trên đỉnh đầu nó bằng sợi dây thừng buộc chặt vào giường.
Vì thế nó chỉ có thể cố gắng kéo dài cuộc nói chuyện bằng việc khép cái chân duy nhất còn có thể di chuyển của nó, nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển.
Bởi nếu Toji thực sự dùng lực để banh ra thì chân của Naoya dù có cố gắng đến mức nào cũng không thể khép lại được và khi đó nó sẽ vẫn phải banh rộng chân ra.
"Tại sao anh lại làm việc này?" - đó là những gì mà Naoya đã không biết bao lần hỏi Toji trong lúc nước mắt ngắn, nước mắt dài và hóa rồ vì uất ức, nhưng Toji luôn tỏ ra khinh khỉnh đối với Naoya và lảng tránh việc trả lời bằng việc ăn tươi nuốt sống cơ thể Naoya theo ý thích.
Tiếng rên rỉ đau đớn ban đầu của nó, bây giờ đang loạn nhịp bởi khoái cảm.
Nó rơi vài giọt nước mắt khi phẩm giá với tư cách một người đàn ông của nó bị xé nát và chà đạp bởi một kẻ mạnh, nhưng cuối cùng trong đầu nó cũng chẳng còn lại suy nghĩ gì ngoài cái cảm giác lâng lâng.
Nó ước rằng đây là một giấc mơ, nhưng mỗi khi nó thức dậy vào buổi sáng, cái cảm giác râm ran hành hạ bên trong và cái cảm giác khó chịu khi bị tiến vào từ phía sau lưng khiến nó biết rằng đó không phải một giấc mơ hay ảo giác.
"H-h...."
Naoya nhận rằng có một chất lỏng dinh dính trên các ngón tay của Toji, nhưng nó không biết rõ cái chất đấy thực sự là gì.
Không có chút dấu vết nào của những thứ được dùng trên cơ thể nó, và cũng không có chút dịch cơ thể nào của Toji đọng lại, nó đoán rằng những thứ này đã tan biến.
Những ngón tay to dày của Toji tiến vào bên trong của Naoya, kéo căng vách thịt.
Đã từ rất lâu rồi Naoya không còn cảm thấy khó chịu trước cái cảm giác lạ thường này, nhưng nó vẫn không thể chấp nhận được rằng bên trong của nó đang co rút như thế nó đang động dục chỉ vì được Toji đụng chạm.
Ngón tay của Toji miết qua miết lại cái điểm mẫn cảm nhô lên của nó, Naoya đang bị trói chặt vô thức vặn vẹo hông.
Bình thường thì sau khi bị trêu đùa bởi các ngón tay, Naoya sẽ bị tiến vào rồi nhấp theo nhịp của cơ thể săn chắc và rắn rỏi của Toji. Không biết nó đã trải qua việc này bao lần nhưng nó vẫn không thể quen với cái khoảnh khắc nó bị tiến vào bởi một thứ to hơn mấy ngón tay, rồi Toji cứ thế mà nhấp hông vào một Naoya đang rên rỉ. Kể cả khi Naoya đã lên đỉnh nhiều lần rồi bắt đầu khóc nấc lên thì Toji vẫn không dừng lại, thậm chí hắn còn hăng hơn.
Vậy nên việc Naoya phản kháng là công cốc.
Bóng ma của gia tộc Zenin.
So sánh với một oán linh thì cái côn thịt đang đâm chọc bên trong Naoya đang như là nóng chảy, và cái lưỡi đang cuốn lấy lưỡi của nó trong khoang miệng đang là quá chân thực.
Tại sao không phải ai khác ở cái nhà đấy mà lại phải là Naoya?
Tại sao đêm nào hắn cũng cắn xé cơ thể Naoya như này?
Ý nghĩa của việc này là gì?
Naoya không biết.
Tuy nhiên, Toji đã vui vẻ ăn sạch Naoya vào đêm nay và khi ánh sáng bình minh ló rạng, hắn sẽ biến mất không một dấu vết.
〇
Cái cơ thể đã bị cắn xé hơn một năm nay đã có chút thay đổi theo một cách nào đó, ngực nó hơi nhô ra và đầu ngực hồng hơn và luôn ngưa ngửa, có lẽ là do những cơn khoái cảm từ phía sau suốt khoảng thời gian vừa qua.
Ở ngưỡng cửa cái tuổi 18, cái bóng hình ám muội này không giống như một bông hoa mang đầy sức xuân, thay vào đó nó giống như một con chó điên sẵn sàng cắn nát tay bất cứ kẻ nào dám đưa tay ra trước mặt nó.
Nếu mặt trăng qua núi vào đêm nay thì Naoya sẽ chính thức tròn 18 tuổi vào ngày mai.
Dưới hoàng hôn không một váng mây, mặt trời đang khuất dần ở phía chân trời bên kia dường như đang nhìn về phía Naoya.
Ngày hôm nay, nó phiền não khi nghĩ đến việc nó phải cố gắng không chìm vào giấc ngủ đêm nay. Nó không biết tại sao nhưng nó biết chắc rằng nếu đêm nay nó chợp mắt thì mọi chuyện sẽ chấm hết.
Hơn một năm với những đêm lặp đi lặp lại, Naoya đã quá mệt mỏi nhưng lòng tự tôn của gia chủ kế nhiệm của gia tộc Zenin khi nó có cùng thuật thức với lão cha nó là sợi dây níu giữ nó vào phút cuối.
Nó vô thức hiểu rằng bản thân mình không được phép bị khoái cảm nhục dục nhấn chìm.
Đêm thì vẫn còn dài, ánh trăng đang sáng chiếu bên ngoài. Đội Kukuru đã được bối trí quanh phòng của Naoya, ngoài ra còn có Jinichi và những tên khác đang trực ở phòng Naoya. Có lẽ bởi Naoya không muốn ngủ mà cà phê – thứ mà nó chẳng bao giờ động tới, lại xuất hiện trên bàn của nó. Ranta cất tiếng gọi Naoya, người mà đang lơ đãng nhìn cốc cà phê một cách chật vật trước những cơn buồn ngủ khác thường.
Naoya đáp lại một cách mông lung, dường như nó có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.
".... thật sự ư? Trăng hôm nay thật sự rất đẹp, thật sự... mẹ kiếp..."
Ai cũng có thể thấy rõ sự khó chịu của Naoya khi nó chửi rủa cái mặt trăng có thể nhìn thấy được từ sau cánh cửa shoji khép hờ. Liệu sự khó chịu này đến từ cơn buồn ngủ hay sự oán hận dành cho Toji – hay đến từ cơn sốt râm ram đang dần ăn mòn nó từ phía đáy bụng?
Thậm chí Naoya cũng không thể hiểu, thì không đời nào Jinichi và mấy kẻ khác có thể hiểu được.
"...... tôi không thể hiểu tại sao Toji-kun lại làm vậy." Naoya lẩm bẩm trong lúc lấy tay dụi mắt.
Không quan trọng đã bao nhiêu lần bọn họ thảo luận về việc này, họ cũng chẳng thể hiểu nổi. Mối liên kết duy nhất giữa Toji và Naoya là hai người đã dành một khoảng thời gian ngắn cùng nhau ở cái nhà này. Cùng lắm là hai người có cùng chung huyết thống, nhưng nếu vậy thì phải là Jinichi thay vì Naoya.
"Ừ thì, nếu tôi phải lăn lội trên giường với ai, thì chi ít tôi sẽ chọn một khuôn mặt đẹp, tôi không thể nghĩ đến việc sẽ phải nhìn mặt của Jinichi-kun mỗi đêm."
"Mày..."
"Nếu anh ấy còn sống, việc đi gặp thằng con của anh ấy có phải khó khăn gì đâu...?"
Hiển nhiên là vậy.
Trong khi, Naobito chỉ mới gặp con trai của Toji thông qua Gojo, nhưng lão ấy chẳng gặp ác mộng hay biến mất vào giữa đêm. Dường như đây là một hiện tượng siêu nhiên không rõ nguyên nhân chỉ xảy ra với Naoya.
".... Nè."
Đột nhiên, Naoya lẩm bẩm.
"Không có tiếng gió à?"
〇
Nó được sinh ra từ mặt trăng.
Người ta nói rằng nếu một công cụ được chiếu sáng bởi mặt trăng trong một nghìn năm thì cuối cùng nó sẽ thành một con yêu quái với suy nghĩ riêng. Có nhiều chú thuật sư tiên vào điều đó, nhưng người ta cũng thường nói rằng nếu một người trực tiếp đặt một lời nguyền lên nó thì cũng chẳng phải đợi đến một nghìn năm.
Vì vậy, vốn dĩ ban đầu nó chỉ là một lời nguyền.
Nó chỉ đơn giản là một lời nguyền, nhưng nó là bóng tối sinh ra từ Ngự Tam Gia.
Nó là bóng tối được ánh trăng chiếu rọi.
Cơ thể của Fushiguro Toji đã bị hỏa thiêu thành tro bụi rồi được chôn xuống một ngôi mộ thô sơ. Đấy là tất cả những gì sót lại của một người đã từng là tên Sát Chú Thuật Sư trứ danh. Thêm việc Toji mang huyết mạch của Zenin, nên đã việc đào trộm mộ và rồi dùng những gì còn sót lại vào việc liên quan đến chú thuật là chuyện dễ hiểu, bọn chúng xâu xé nhau từng mảnh thi thể còn sót lại.
Thực tế thì kẻ trộm hũ tro cốt từ ngôi mộ đó đã bán lẻ nó theo từng phần.
Mọi chuyện sẽ thật tốt nếu dừng ở đó.
Nếu đã xảy ra sai sót từ phía tên trộm mộ, thì đó chính là việc lão đã đánh giá quá thấp đống tro cốt của Fushiguro Toji.
── Không quan trọng tên sát thủ này có nổi tiếng đến đâu, hắn cũng chỉ là một con khỉ đã chết và một cái xác mà thôi.
Đống tro cốt được xắp xếp cạnh nhau trên một tấm lụa để có thể bán và phân loại dễ dàng, và được tiếp xúc với ánh trăng nhiều lần. Một hay hai thử nghiệm thành công đã nâng cao danh tiếng uy tín của tên trộm mộ và tăng giá của di hài Toji lên.
Đối diện với việc lão lên như diều gặp gió, đồng nghiệp của lão tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lão chỉ là một tên trộm mộ.
Vì vậy lão đã bị tất cả trù dập ở khắp nơi.
Trong thế giới ngầm của chú thuật, những gì bẩn thỉu và đê hèn nhất đều có.
── Kẻ đó đã dùng xương của Fushiguro Toji để tạo nên một chú linh.
Tất nhiên, ban đầu nó là một cơ thể không có chú lực.
Phải mất rất nhiều công sức để làm quen với nó, nhưng cuối cùng thì chú linh đã hoàn thiện.
Chú linh được tạo ra từ xương của Fushiguro Toji quá đáng gờm, và kẻ đào xương của Toji lên rồi đem bán đã bị sát hại dã man.
Chú linh ăn sạch cái xác vương vãi trên mặt đất của lão trộm mộ rồi bắt đầu biến đổi hình dạng.
Mấy tên đồng nghiệp biết chuyện liền có gắng tiếp cận và cướp lấy chú linh này, tất cả bọn chúng đều có chung kết cục với lão trộm mộ.
Đống xác chết đều bị con chú linh nuốt chửng dưới ánh trăng.
Ăn, hoàn thiện hình dạng và tàn sát bất cứ kẻ nào xuất hiện.
Không gì ngoài dự tính, nó chỉ hoạt động dưới ánh trăng kia.
Không biết tại sao lại như vậy. Có lẽ do nỗi sợ của loài người về việc mặt trăng rơi từ trên trời xuống đã khiến con chú linh này hiện hình.
Tuy nhiên, trước khi ai kịp nhận ra thì con chú linh đã hoàn toàn trở lại hình dạng ban đầu.
Không... nó cũng chẳng phải thứ được gọi là chú linh ngay từ ban đầu.
"A..."
Cơ thể của Fushiguro Toji bị nguyền rủa.
Cái giá phải trả cho việc cố gắng bổ sung vào một cơ thể không có chú lực bằng một thứ được tạo ra từ chú thuật – đây là cái thứ được gọi là 'lỗi' – nó hiện nguyên bản chất khi Fushiguro nuốt chửng cơ thể của con chú linh này.
"Cái gì đang diễn ra vậy?"
── Ở đó, một người đàn ông ở đó đã hoàn toàn mất đi danh tính Fushiguro chỉ vì một mẩu xương.
Bằng một cách nào đó, hắn đã chết. Hắn đã trở thành một thứ có cái cơ thể gần giống như chuyển sinh. Được đem trở lại từ cõi chết, đúng hơn và bị tinh chế.
Kể cả khi hắn có hiểu những gì đã xảy ra, hắn cũng không biết phải làm cái gì.
Giống như ngày xưa, hắn tự hỏi liệu hắn có nên săn lũ chú thuật sư tiếp không, hắn lắc đầu xem liệu hắn có nên chết đi không, nhưng hắn không có lý do gì để tự sát.
Hắn chìm trong suy nghĩ về những gì đang xảy ra mà không nhận ra bình mình đã ló rạng.
Khi ánh mặt trời xuất hiện, hắn ngủ thiếp đi.
Cái năng lượng của cơ thể Toji bây giờ là mặt trăng.
Vào ban ngày, khi không có mặt trăng, Toji không thể di chuyển.
Toji trở thành một sinh vật có ngày và đêm hoàn toàn đảo ngược, trong một thời gian, hắn đã đi từ nơi này sang nơi khác trong màn đêm.
Hắn không ăn, hắn không uống nhưng hắn lại không đói, không khát.
Đó chính là mái tóc vàng đã khiến hắn khựng lại. Ban đầu hắn nghĩ rằng đó là hiện thân của mặt trăng hay gì đó, nhưng hắn đã lầm. Đó là một khuôn mặt u sầu đang nhìn lên về phía mặt trăng, khuôn mặt điển hình của một Zenin. Lý do khiến nó trông khác lạ là do mái tóc màu vàng dường như đã được nhuộm bằng thuốc, trông chẳng ăn nhập với nhà Zenin.
Nó đang lơ đãng nhìn lên mặt trăng thì đột nhiên đứng dậy. Trong mắt của Toji, nó trông có vẻ buồn ngủ, nhưng có lẽ có điều gì đó đang làm phiền nó. Nó đứng ở mép hiên và gọi tên hắn.
"... ... Toji-kun?"
Đấy là lần đầu tiên con quái vật của mặt trăng được gọi bằng cái tên đó.
〇
Chiếc lồng cửa mặt trăng, hay Naoya gọi nói như vậy.
Nơi đó trông giống như một căn phòng của một trong những khách sạn tình yêu đẹp nhất mà Toji nhớ, Toji và Naoya đã tìm cách giết nhau trong đó vài giờ.
Bầu không khí tĩnh lặng biến mất, đứa trẻ vốn không ngừng mở miệng đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ của Toji. Khi hắn nhận ra đây chính ra thằng con út của Zenin Naobito, tâm trạng Toji tràn ngập sự kinh tởm. Hắn đối mặt với Naoya, người đang cố giết Toji một cách nghiêm túc.
Toji không thể không cảm thấy buồn cười khi thấy Naoya bị trói trong chiếc lồng này, người đầy máu, không ngừng la hét rồi bị cưỡng hiếp bởi một người đàn ông có thể chất tốt hơn nó - bởi một con khỉ thậm chí không có chú lực.
Hắn không có hứng thú với chuyện kê gian, nhưng hắn lại thích việc chà đạp lũ con người ở Zenin.
Hắn cắn xé da thịt nó, tiến vào phía bên trong nó, để lại những vết cắn và nuốt chửng cơ thể nó.
Và mỗi lần khi tên của hắn được cất lên, 'Toji-kun', 'Toji-kun'. Hắn dường như được tiếp thêm lửa rồi vấy bẩn phía bên trong của một Naoya đang khóc nấc lên.
Sau đó, Toji tự hỏi tại sao hắn lại hưng phấn đến vậy và hắn lại hài lòng một cách kỳ lạ.
Không rõ nguyên nhân vì sao nhưng dường như Naoya chính là nguồn dinh dưỡng cho Toji.
Hắn biết được điều này vào ngày thứ ba sau khi cưỡng hiếp Naoya, và khi hiểu ra điều đó, hắn chẳng hề do dự.
Cưỡng đoạt Naoya, vấy bẩn nó, bẻ gãy ý chí của nó, hủy hoại nó, phơi bày bản chất của nó, đưa nó vào lò nung, nấu chảy và đúc lại nó. Cẩn thận từng tí một mỗi ngày để hắn đạt được một Naoya với cơ thể dâm đãng như ý của hắn.
Mặc dù Naoya luôn cố gắng hết sức để giết Toji, nhưng bất cứ khi nào nó gọi tên Toji, nó luôn có giọng nói nhẹ nhàng nên hắn luôn tìm mọi cách khiến đầu óc Naoya trống rỗng bởi khoái cảm rồi cất giọng gọi tên hắn
Toji, người đang lấy chất dinh dưỡng từ Naoya, đang dần lấy lại sức mạnh.
Dưới ánh trăng chói lóa, Toji đã giết một hoặc tên chú thuật sư thuộc đội Kukuru và tiến đến phòng của Naoya.
Để nói hắn muốn biến Naoya thành của riêng hắn thì có một chút sai sót.
Đối với Toji, Naoya vốn dĩ là của hắn rồi.
Vì vậy, nếu để giải thích chính xác hành động lạ thường của Toji thì ──
Con quái vật của mặt trăng đến đoạt lại mặt trăng của nó.
Đó là lý do.
〇
Toji, người đã nửa vời dùng sức mạnh của một chú linh, kéo đối thủ vào lãnh địa của hắn, mặc dù hắn không có chút chú lực nào.
Đó là lãnh địa bẩm sinh.
Có thể nói thuật thức này chỉ có thể thực hiện được là do hắn đang ở trong cơ thể của một chú linh.
Cũng có thể nói rằng đó là một lời nguyền dành cho hắn vì hắn đã chết với cái tư cách là Fushiguro Toji.
Toji đã có thể sử dụng nó theo bản năng.
Hắn liên kết với giấc mơ của Naoya và áp đảo Naoya trong lãnh địa bẩm sinh của hắn, nhưng có lẽ vì cơ thể nửa vời của hắn, khi Toji kéo Naoya vào lãnh địa bẩm sinh của hắn, toàn bộ cơ thể nó cũng biến mất theo.
Nếu không có cái 'lỗi' này, mọi chuyện đã có thể là một tội ác hoàn hảo— nhưng trong mọi trường hợp, do những thay đổi của cơ thể Naoya cũng đủ để những người xung quanh nó biết được rằng hắn đã làm gì hàng đêm, và họ sẽ có biện pháp đối phó.
Giống như tối nay.
"À, tao đã từng thấy cảnh tương tự như thế này trước đây rồi."
Ba hoặc bốn người trong bọn chúng hắn có mối liên hệ huyết thống nào đó... à, không rõ liệu nó có trực hệ hay không, nhưng hắn đã giết các thành viên của đội Hei bằng chính đôi tay của hắn.
Hắn đã làm điều đó một lần trước đây và lần thứ hai lại càng dễ dàng.
Khi bọn chũng nhận ra sự hiện diện của Toji, hắn liền lập tức tàn sát không thương tiếc những kẻ tấn công hắn, đồng thời hắn không để tâm đến những kẻ đang run rẩy ngồi bệt xuống đất vì sợ hãi.
"── Yo"
Sau đó, hắn đưa mắt đến phía bên kia của căn phòng, nơi Naoya với một khuôn mặt buồn ngủ quen thuộc đang nhìn Toji như thể nó đang nhìn một con quái vật.
〇
"Toji-kun...?"
"Ừ."
Toji mỉm cười khẽ khi Naoya gọi tên hắn.
Naoya nhìn lên mặt trăng và cảm thấy choáng váng.
Bụng nó đau nhức và đầu nó như đang bốc cháy.
Nó thở dài bối rối và đặt tay xuống tấm chiếu tatami.
Toji bước một bước lại gần Naoya, người đang bối rối và không thể hiểu được những thay đổi đang diễn ra trên cơ thể nó.
"── ha!"
Nắm đấm của Jinichi sượt qua má Toji.
Có một tiếng uỵch và máu phun ra.
Vết thương biến mất như thể chúng đang hấp thụ ánh trăng.
"Ha..."
Hắn trở lại tốt như mới.
Toji xác định vị trí của Jinichi rồi hất mạnh tay.
── Hắn đã hất văng lão.
Cơ thể Jinichi xoay một vòng rồi đặt chân xuống nền và hướng mắt về phía Jinji.
── Tay nắm thành quyền định lao lên.
Đang định làm vậy thì lão dừng lại.
Có một tên nhóc đang nhìn Toji với đôi mắt mở to. Đó là Ranta.
Toji không biết nhiều về tên nhóc này và cũng không có hứng thú với nó nên hắn không quan tâm và tiếp tục.
Có một làn sóng giận dữ.
Phía trước mặt Naoya đang nằm trên sàn thở hồng hộc, con quái vật và chú thuật liên tục giao tranh, hất văng nhau qua lại
Toji cười như thể đó là hiển nhiên và tiến thẳng về phía Naoya.
Đó là một lời nguyền.
Toàn bộ sức mạnh của gia tộc Zenin được tập hợp trong trận chiến giữa đội Hei và kẻ xâm nhập.
Naoya là người duy nhất không thể cử động và ngã gục.
Nó cảm thấy cần phải đứng dậy, nhưng kỳ lạ là nó không còn đủ sức để làm điều đó.
Naoya đang cố gắng để không ngủ thiếp đi thì bỗng có một cánh tay vòng qua người nó.
Khi nó nhìn lên, nó nhìn thấy khuôn mặt của cha nó.
"Mày sẽ rời đi ngay bây giờ."
"Vâng......"
Naoya gật đầu thật, và khi Naobito rời đi, Toji cố gắng đi theo lão mà một chút không do dự.
Sau khi Naoya, người đang làm vướng chân, rời đi. Đội Hei đã có thể tấn công trên diện rộng và ngay lập tức ra tay ngăn chặn hắn.
──Tuy nhiên.
Toji bắt lấy chân Chojuro và hất văng lão lại.
Hắn tàn sát đội Kukuru đang tấn công bằng tay không và cười khi máu phun tung tóe.
"À, tao đoán là tao sẽ lại trở thành một con ma đói đây."
Con quái vật cười lớn.
Jinichi khuỵ xuống và ngước nhìn kẻ trước mặt.
Không có chú lực. Tuy nhiên, cơ thể hắn lại bị nguyền rủa một cách kỳ lạ. Hắn là một con quái vật không thể gọi là con người hay chú linh.
Con thú giật giật cái mũi của nó.
Giống như một con gấu bất chấp tất cả đuổi theo mùi hương mà nó đã ghi nhớ, không bao giờ buông thứ mà nó đã coi là của nó, Toji đi về phía Naoya.
〇
Có lẽ đó 'Toji' chứ không phải Toji.
Đó là một thực thể khác được tạo nên từ khái niệm 'Zenin Toji' và được tạo ra bằng cách sử dụng hài cốt của Toji.
Khả năng chiến đấu, suy nghĩ và mọi thứ khác của 'hắn' đều được tạo ra từ Toji, vì vậy 'hắn' gần giống hệt Zenin Toji.
Nhưng bên trong 'Toji' có một 'khoảng trống'.
Những trải nghiệm hắn có được trong quá trình trở thành Fushiguro Toji và những trải nghiệm khiến hắn trở thành Fushiguro Toji.
Những ngày hắn là một người cha, những điều hắn yêu thương và trân trọng.
'Hắn' thiếu tất cả những thứ đó.
Có một khoảng trống. Đó là sai lầm lớn nhất.
Những thứ mà đang thiếu mất để là động lực khiến chú linh Toji hoạt động.
Người ta có thể gọi nó là yêu, ghét, hay buồn, vui, hay một cái tên rẻ tiền nào khác.
Dù sao đi nữa, có một lỗ hổng trong trái tim của 'Toji' sẽ không bao giờ được lấp đầy.
Ngay từ đầu, cái hố đó sẽ không bao giờ được lấp đầy nữa ── đáng lẽ ra nó nên là vậy.
'Toji', người đã bị biến thành một con quái vật của mặt trăng, không hiểu được điều này.
Đó là lý do tại sao hắn luôn cố gắng lấp đầy cái khoảng trống đó.
Theo một nghĩa nào đó, việc thứ có thể lấp đầy khoảng trống chính là Naoya Zenin là điều không thể tránh khỏi.
Khi được hỏi liệu Toji có động đến Naoya nếu Naoya không nhuộm tóc hay không, Toji có chút băn khoăn.
Chỉ là có chút băn khoăn thôi, hắn vẫn sẽ chiếm đoạt Naoya.
Khuôn mặt Naoya khi gọi tên Toji là khuôn mặt đặc trưng của Zenin, nhưng không hiểu sao nó lại tràn đầy ngây thơ và không hề có chút hận thù, và hơn hết, khuôn mặt nó tắm trong ánh trăng vô cùng xinh đẹp.
Đó là lý do tại sao.
"Này, tôi đến để lấy nó, lão già."
"...Nó là gia chủ tiếp theo của bọn tao, nó có ích gì cho mày?"
"Tôi không biết, nhưng nó là của tôi."
Naobito cau mày trước thái độ quyết đoán của Toji.
Cuộc chiến giữa con quái vật và người đứng đầu gia tộc Zenin bắt đầu dưới bầu trời đêm vô cùng yên tĩnh.
Naobito tăng tốc.
Toji tránh đòn.
Naobito vẫn tiếp tục tăng tốc.
Toji tiếp tục tránh đòn.
Naobito bắt được Toji.
Toji cũng bắt được Naobito.
Nắm đấm của hai người đàn ông va nhau, cả Naobito và Toji tiếp tục di chuyển với tốc độ tối đa.
Thuật thức của Naobito nhanh hơn tốc độ của Toji, nhưng dù nhanh đến đâu, chỉ cần Toji có thể nhìn thấy thì hắn vẫn có thể đối phó được.
Đó gần như là một cuộc chiến ngang tài ngang sức ──Nếu đây cũng không phải là một cuộc chiến về sức bền.
Ngay cả khi cơ thể của Toji bị nghiền nát, lời nguyền của mặt trăng vẫn sẽ giữ hắn sống sót.
Cơ thể của Toji vốn được nuôi dưỡng bằng Naoya nên vô cùng dẻo dai, dù Naobito có ra bao nhiêu đòn thì hắn cũng sẽ hồi phục.
Vì Toji chỉ có thể di chuyển dưới ánh trăng, nên sẽ thật tuyệt vời nếu Naobito có thể chịu đựng cho đến khi mặt trời mọc, nhưng không giống Toji, Naobito không thể hồi phục ngay cả khi bị thương.
Trận chiến diễn ra ngang ngửa nhưng người chiến thắng đã được phân định bởi sự kiệt sức của Naobito.
"Hah──!!"
Toji nắm lấy chân đang đá tới của Naobito.
Toji, người vừa hất văng Naobito vào bức tường bên ngoài, đang có tâm trạng vui vẻ khi kết quả đã được quyết định.
Cuối cùng. Cuối cùng thì ...hắn cũng có thể lấy lại được nó.
Toji kéo Naoya ra khỏi chỗ nấp sau một cái cây lớn và đi tới phòng hắn với tinh thần phấn chấn.
〇
Mặc dù bây giờ nó là một căn phòng đã bị niêm phong nhưng vốn là phòng của Toji.
Hắn ném Naoya vào căn phòng nơi hắn đã chia sẻ niềm vui nỗi buồn.
"Ah..!"
Cơ thể Naoya nảy nhẹ trên tấm tatami.
Nhìn xuống Naoya đang liên tục thở dốc, Toji liếm môi.
"Mở miệng ra."
"Ờ... ừ... hmm."
Hắn nâng cằm Naoya và đẩy lưỡi vào khoang miệng nó trước sự miễn cưỡng của Naoya.
Khi nước bọt của Toji tràn vào khoang miệng nó, sức phản kháng của Naoya trở nên yếu đi.
Lưỡi của Toji liếm từng tấc trong miệng Naoya, và hắn mút lưỡi nó theo cái cách khiến Naoya nhận ra rằng đây là một trong những vùng nhạy cảm của nó.
"Đây, uống cho đàng hoàng vào."
"Nnn, ngg... hmmm."
Khi hắn đặt tay lên miệng và mũi nó cùng một lúc, Naoya hắng giọng với nước mắt chảy dài trên mặt.
Sau khi nuốt xuống nước bọt của cả hai, Naoya mở to miệng, sau nhìn vào cái miệng trống rỗng của nó, Toji xoa nhẹ đầu Naoya.
"Làm tốt lắm, làm tốt lắm."
"H-ah...t-tại sao...?"
Naoya nức nở và má nó đỏ bừng.
Nó liên tục thở nông và nhăn nhó.
Toji mỉm cười trước câu hỏi được lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Em là của anh, đó là điều đương nhiên thôi."
Toji luồn tay vào áo ngủ của Naoya.
Thậm chí chỉ chuyển động đó cũng mang lại cho Naoya cảm giác khoái cảm, nó phát ra âm thanh ngọt ngào và vặn người.
"Cái gì... A-ah.'
Hắn xé quần áo của Naoya và dùng lưỡi lăn tròn núm vú đầy đặn của nó trong khi nó đang khóc, nó cảm thấy xấu hổ về bản thân vì khoái cảm khi ở trong tay một người đàn ông.
Hắn liếm một bên bằng lưỡi và xoa bên còn lại bằng tay, và mặc dù nó đã nghĩ rằng không đời nào nó có thể cảm nhận được khoái cảm ở nơi đó, Naoya vẫn hếch hông lên vì sung sướng đến từ ngực nó.
"Cái gì mà em không thích việc này? Thành thật đi, được không?"
Toji liếm láp da thịt Naoya.
Khu vực bị hắn liếm trở nên nhạy cảm đến mức có cảm giác như sắp ngứa ngáy, Naoya đang chìm trong khoái cảm.
──Không có gì lạ.
Đó là một sự tồn tại không thể tồn tại trong thế giới này.
Naoya không thể nào biết được rằng Toji đã chú ý đến nó từ lúc nào nó không hề hay biết, coi nó như món đồ thuộc về hắn và ''huấn luyện lại cơ thể nó''.
Cơ thể của Naoya được huấn luyện hoàn toàn để làm hài lòng Toji, lý trí nó đang gào thét trong đau khổ bởi đã quá muộn rồi, cơ thể nó không thể quay trở lại như cũ được nữa.
"Ahh h-hmm......, ugh."
"Kêu to hơn đi, chúng ta đang làm tình ở nhà đấy, em biết mà."
'...!?'
Naoya, người có làn da nhuộm đỏ đến tận cổ, nghiến răng.
Có lẽ vì nó đã quen với việc phải chịu đựng những làn sóng khoái cảm trong giấc mơ nên có lẽ nó đã không nhận ra rằng đây không phải là lãnh địa bẩm sinh của Toji.
Hắn móc mỉa Naoya đang cứng đờ vì hoảng sợ, Toji liếm lấy cơ thể Naoya bằng chiếc lưỡi dày của hắn.
Bình thường Naoya luôn chế giễu cách những ả đàn bà liếm cơ thể, nói rằng giống như con nhện đang bò trên người nó, nhưng giờ người kia là Jinni, và cơ thể của Naoya đã bị Toji nguyền rủa. Mỗi lần Jinji liếm lấy nó, cảm giác thật dễ chịu khiến nó phải nghiến răng chịu đựng.
Đôi môi dâm đãng của Toji trượt xuống, cuối cùng chạm vào dương vật Naoya.
"Ahh... không, không... không... ah không...!!"
Hmmmm. Naoya kêu lên khi bị khoang miệng Toji nuốt chửng với một tiếng ực.
Naoya vội vàng đưa tay bịt miệng, nhưng giọng nói ngọt ngào phát ra từ kẽ ngón tay nó lại luôn vang vẳng trong tai Naoya.
Toji ngậm miệng lại và nhấp một ngụm.
Bình thường, đó là một hành động hắn không có thích thú gì.
Hắn sẽ không chẳng bao giờ để cái 'niềm tự hào' của một thằng đàn ông đến gần miệng hắn, nói chi là mút nó. Trừ khi có rất nhiều tiền.
Đó là lý do tại sao hắn chưa thực sự quen với việc này, nhưng cổ họng hắn cử động theo bản năng, có lẽ là để lấy chất lỏng trong cơ thể của Naoya.
Naoya rên rỉ và nấc lên khi hắn mút sâu và trêu chọc lỗ niệu đạo bằng đầu lưỡi.
Không thể kìm chế được nữa, Naoya lắc lắc hông, một chất lỏng trắng đục tràn vào miệng Toji.
Nó không ngon, có mùi cỏ nhưng ngạc nhiên là nó không đắng đến thế.
Không rõ liệu có phải vì chất dinh dưỡng mà hắn nhận được từ Naoya hay không - cái gọi là chú lực là một phần năng lượng để Toji hoạt động, nhưng Toji không ghét bất kỳ chất dịch cơ thể nào của Naoya.
Theo góc nhìn của Naoya, điều đó thật không thể chịu đựng được.
Hắn nuốt xuống khoảng một nửa và nhè phần còn lại vào lòng bàn tay, tinh dịch của Naoya trộn với nước bọt của hắn.
Hắn thọc ngón tay ra sau Naoya đang run lên vì mong chờ, vì lạnh, hoặc cả hai.
"Ưm...'
Cơ thể của Naoya trở nên cứng đờ.
Trái ngược với đôi chân cứng ngắc của nó, bên trong nó mềm mại và nhớp nháp, và khi Toji khuấy nhẹ ngón tay, nó trở nên ướt át hơn.
Khi Naoya thở ra một hơi nóng khi nhiệt độ cơ thể nó càng tăng, ngay lập thử nó nghe thấy một giọng nói gọi Naobito từ xa.
Cơ thể Naoya cứng đờ, môi Toji cong lên thành hình vòm và ngón tay hắn gấp lại.
"Hmmm............ Mmmmmmmm"
Trong lúc Naoya vừa phát ra âm thanh thô tục, hắn vừa vuốt ve điểm mẫn cảm của nó và trêu đùa cái chỗ nhô lên đó.
Đầu ngón trỏ hắn gãi, miết và vuốt ve khối thịt, kích thích và hành hạ vùng nhạy cảm dễ nhận biết của nó.
Naoya nghiến răng đến mức chảy máu và cố gắng kéo cơ thể lên trên, nhưng sự phản kháng của nó là vô ích khi Toji đã hướng người lên theo Naoya.
Phải đến khi có thêm hai ngón tay nữa bắt đầu đâm chọc vào điểm mẫn cảm của nó, Naoya mới cảm thấy bất lực.
"À, này, này, ahhhh...!! Kh-không, không... E-em không khó chịu nếu anh đút vào đâu!! Dừng lại, dừng lại đi...'
Nó muốn cuộc ân ái này kết thúc nhanh chóng.
Tuy nhiên, bất chấp lời cầu xin chân thành của nó, Toji chỉ nhìn chằm chằm vào Naoya.
"Ah, ah, ah, yah...... argh.... hmmm!"
Nhóp nhép ♡ Nhóp nhép ♡ Hai ngón tay hắn đổi lực và véo thật mạnh, sau đó trêu chọc khu vực xung quanh điểm mẫn cảm, và khi Naoya nghĩ rằng nó có thể nghỉ lấy hơi một chút thì hắn miết mạnh điểm đó rồi day qua day lại chỗ đó.
Hai chân Naoya co giật thảm hại và nó xuất tinh liên tục, loãng và thiếu nhớt.
"Ah, ah, ah... kh-không... được nữa đâ – hah?"
"Anh hiểu rồi."
Rút ngón tay ra khỏi Naoya đang sắp ngất, Toji nhẹ nhàng lấy dương vật ra đặt lên rồi ấn vào bụng dưới của Naoya.
Một côn thịt nặng nề nằm trên Naoya nổi bật ở ngay dưới rốn của Naoya.
"Hah......"
Trong giây lát, Toji nhìn Naoya như thể nó đang phân tâm bởi điều đó, nhưng rồi nó vội vàng quay đi. Toji cười khẩy, cổ họng hắn run lên.
"Em muốn nó, Naoya."
"Chết tiệt...tôi không muốn nó, đồ ngốc."
"Lạ vậy? Lúc trước em nói là muốn anh nhét vào mà."
"Tôi đã nói, 'Anh có thể đút vào', đồ ngốc.
Nếu anh không thích thì nhanh chóng kết thúc đi...''
Giống như một con ếch dưới ánh mắt chằm chằm của một con rắn, như một con cừu trước một con sói, như một con mèo con trước một con sư tử, Toji rùng mình vì phấn khích và hài lòng khi nhìn thấy nó run rẩy trong khi vẫn còn mạnh miệng.
Nâng đùi Naoya lên, hắn ép hai đùi nó lại và di chuyển qua lại giữa chúng.
Naoya phần nàn với khi thất vọng khi Toji chỉ định làm vậy.
"Nếu em muốn thì cứ cầu xin đi."
"Hả......"
Naoya trừng mắt nhìn Jinji.
Ở phía xa, một vụ huyên náo đang xảy ra khi Naobito và những người khác đang được đưa đến phòng nó tế trong tình trạng bị thương nặng.
Khả năng có người đến căn phòng này vào lúc này là rất thấp.
Người duy nhất biết Naoya và Toji đã đi đâu là Naobito, lão có lẽ đã bất tỉnh rồi.
Nếu vậy.
"Huh?"
Nó sẽ chịu đựng cho tới khi trời sáng.
Sau tất cả, đó là tất cả những gì Naoya có thể làm khi nó không thể cử động cơ thể như ý muốn.
Toji lắc hông, với vẻ mặt cao hứng như tìm được một món đồ chơi thú vị.
Hơi nóng của côn thịt di chuyển qua lại phía trên rốn khiến bụng Naoya râm ran nhóp nhép ♡ nhóp nhép ♡ và khó chịu, cái lỗ phía sau của nó đang nới rộng ra dưới những ngón tay của Toji, nhưng nó cố gắng phớt lờ mọi thứ.
── Ít nhất, Naoya là người duy nhất biết rằng Toji không thể làm tình với nó cho đến sáng.
Nếu nó có thể chịu đựng được mọi thứ Toji bày ra cho đến sáng. 'Nếu nó có thể chịu đựng được' Naoya thắng.
"Hmm, sướng nhỉ."
Toji cười lớn và dùng hết sức lực nhấp hông.
Bép, bép! Tiếng da thịt va chạm vang lên.
Quy đầu nhô ra từ khoảng trống giữa hai đùi nó, cọ xát dương vật của Naoya cho đến khi nó chạm tới rốn nó, sau đó lại kéo về lặp lại.
Naoya cố gắng ép hai đùi nó lại với nhau, bảo hắn nhanh xuất tinh rồi kết thúc đi, nhưng Toji nhấp hông với vẻ thư giãn, còn Naoya là người duy nhất bị đẩy vào góc.
Tuy nhiên, nếu nó tiếp tục chịu đựng, chắc chắn chuyện này sẽ kết thúc.
"Huh, Naoya."
"Cái gì...?!!?!?!"
Ah! ! ! ! Cơ thể của Naoya cong lại.
Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Naoya thở ra mấy hơi còn sót lại trong phổi.
Một cơn sốt cao như nham thạch âm ỉ gầm lên trong bụng nó, nó không khỏi cảm thấy khó chịu trong khoảng không trống rỗng đằng sau.
"Ah, ừmmmm...!? Nnnnn!!??"
Thứ chảy xuống phía trên rốn như thể trộn lẫn với tinh dịch của Naoya chính là tinh dịch của Toji đã xuất ra trước khi nó kịp nhận ra.
Nó khiến cơ thể Naoya trở nên quá mẫn cảm, gần giống như thuốc kích dục, và nó giống một đống chú lực hơn là tinh dịch.
Ngay từ đầu, Toji là sự kết hợp giữa xương và chú linh, biến thành một thứ gần giống con người nhưng không có chú lực.
Không thể nào những gì được tinh chế từ nó lại có thể giống với con người.
Nước bọt, nước mắt và toàn bộ chất dịch cơ thể của Toji.
Mọi thứ đều là một lời nguyền biến nó thành của hắn.
"Ha, ha, không, ah, ah, ah."
Tim nó đập thình thịch và hắn bắt đầu phá vỡ từng hàng phòng thủ của Naoya.
Ban đầu, nó không có chút lay động nào.
Nhưng giờ khi hàng phòng thủ cuối cùng sụp đổ, tất cả những gì còn lại chỉ là một con điếm nằm đó, được một ngã đàn ông huấn luyện.
Toji nói với Naoya đang liên tục thở sâu, giống như một con chó.
"Em muốn gì?"
Một dương vật cọ xát vào nó.
Một cơ thể kì lạ đã nhiều lần đánh bại Naoya, xâm phạm nó và gieo rắc khoái cảm cho nó đêm này qua đêm khác.
Ngay lập tức, Naoya cảm thấy ngứa ngáy trong bụng, nó nuốt ngược tiếng rên.
Nước dãi hòa với máu đang nhỏ xuống, và nó đang vặn vẹo hông.
Nó không muốn thua nhưng nó muốn bị tiến vào, nó không muốn nhượng bộ nhưng nó muốn bị xâm phạm, nó không thể chịu nổi nữa, nó muốn bị đụ.
Toji chỉ tay xuống dưới rốn nó như muốn giáng một đòn cuối cùng vào bộ não sắp trở thành một mớ hỗn độn của nó.
"A────"
Nó đã bị ép buộc.
Đó là tất cả. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để phá hủy lý trí gần như không thể trụ vững được.
"Ah~~~~~~♡♡♡♡!!!!!"
Đút vào đi! Naoya rên rỉ.
Naoya gục mặt xuống chiếu, nhưng Toji đã kéo nó lại gần hơn.
"Này ♡ Nào, hãy nói đi nào."
Naoya hoảng sợ trước những lời ngọt ngào và lắc đầu từ bên này sang bên kia.
Nó đang nức nở vì không thể chịu đựng được sự khó chịu và ngứa ngáy sâu thẳm trong nó, nó muốn lấp đầy những khoảng trống nhưng không biết phải nói gì thì con quỷ này liền thì thầm vào tai nó.
"Em muốn cặc của ai?"
"Ahh...♡♡! Ahhh, của Toji-kun ♡♡♡"
"Hửm?"
"Ah♡♡ Em muốn nó ♡♡♡♡♡♡ Em muốn con cặc của Toji-kun, ♡♡♡"
Toji cười khẩy với Naoya đang trong tư thế hoàn toàn đầu hàng với hai chân dang rộng.
Bộ não đang suy thoái của nó đã mất hoàn toàn khả năng phán đoán, và khuôn mặt của nó khi cố gắng quyến rũ ngã một cách dâm đãng đến mức khó có thể tin rằng nó vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên.
Toji nắm lấy hông Naoya rồi nhấp hông, 'đúng như nó muôn', hắn đưa quy đầu cương cứng tiến vào nó.
Ngay khi Naoya nghĩ rằng hắn đang trêu đùa nó, ngã đàn ông từ từ tiến vào khiến Naoya run rẩy.
Ngay khi nó tưởng phần lớn nhất đã đi vào thì hắn đã chọc thẳng vào điểm mẫn của nó.
"────♡♡♡♡♡♡!! Hic♡♡??"
Sâu hơn, sâu hơn... Đó là những gì nó nghĩ, nhưng dương vật của Toji chỉ tiến vào một chút và không chạm tới phần sâu nhất.
Thật sương khi quy đầu đâm chọc điểm mẫn cảm, nhưng vẫn chưa đủ.
── Phía sau nó vẫn thật khó chịu.
"T-tại sao♡♡? Tại sao, Toji-kun??"
"Naoya, em hiểu mà."
" ? "
"Một khi anh đã vào hẳn rồi, thì em không có đường quay lại đâu."
Toji nói như thể đang khuyên nó— không, để đảm bảo rằng nó hiểu. Ở một khía cạnh nào đó, điều đó gần giống với một bản án tử hình.
"Trong suốt quãng đời còn lại, em sẽ dạng chân ra cho anh và để anh xuất tinh vào người em như tư cách là một ả đàn bà."
"Hah...H-♡"
"Em sẽ chỉ có thể lên đỉnh bằng phía sau, và em sẽ sống cuộc sống bị anh đụ suốt đời, được chứ?"
"À, ♡ ha......... ugh ♡"
"Tuy nhiên, như vậy vẫn ổn, phải không?"
Đầu cặc của Toji dừng lại ngay tại điểm nhạy cảm của Naoya.
Ngay từ đầu hắn đã không cho Naoya sự lựa chọn nào, đây chỉ là chiêu trò để Naoya tự nguyện 'sa ngã' mà thôi.
Dù Naoya có trả lời thế nào thì cuối cùng Toji cũng sẽ biến Naoya thành của riêng hắn 一 nếu nó hoàn toàn tự nguyện thì sẽ chẳng có lời bào chữa nào cả.
Naoya đảo mắt trong bối rối, bị bế xốc lên và quỳ trên người Toji.
Toji ác ý nói với Naoya trong khi vẫn giữ đầu cặc ở vị trí mẫn cảm của nó.
"Nếu điều đó là ổn với em thì tự mình nhét thẳng nó vào, còn không thì em có thể đứng dậy."
"Hah............"
Đó là lý trí hay sự tuyệt vọng lóe lên trong mắt Naoya?
Khoảnh khắc Toji bỏ tay ra khỏi eo Naoya, hắn đẩy côn thịt vào sâu hơn một chút, kéo căng bên trong nó, khiến cơ thể Naoya run lên khi điểm mẫn cảm bị trêu đùa..
"......E-em không thể... Toji-kun, em không thể..."
"Em có thể, chỉ cần đứng dậy hoặc ngồi xuống, thế thôi."
Kể cả khi Toji nói vậy thì Naoya không có sự lựa chọn.
Mặc dù nó sẵn sàng tự nguyện ngậm lấy con cặc của Toji, nhưng những gì Toji nói trước đó càng ngày càng vang dội hơn trong lòng Naoya.
Trong khi nó lạc trong đống suy nghĩ, chân nó run rẩy và khả năng duy trì tư thế này của nó đã đạt đến giới hạn.
"Sao vậy? Naoya."
"Ah hm.........Toji-kun."
"Em muốn nó phải không?"
Phía sau chợt co rút ~ ♡.
Một khi nó đã tiến vào hết thì sẽ không thể quay lại được nữa.
Naoya cuối cùng sẽ thuộc về Toji.
Chỉ vậy thôi────.
Và có gì là sai với việc đó?
Có gì là sai khi trở thành đồ của Toji, người mạnh hơn tất cả trong gia tộc?
Cái...cái gì?
Không, Naoya sẽ trở thành gia chủ tiếp theo của gia tộc Zenin.
Nó không thể ở đây chìm đắm trong khoái cảm nhục dục như thế này, không thể được.
── Nhưng mà.
Nếu Toji đã có thể bại cha nó, người được cho là người mạnh nhất trong cái nhà này, rồi đi thẳng đến căn phòng này và chìm đắm trong khoái cảm với Naoya như thế này.
── Có lẽ sẽ ổn thôi mà.
Điều đó không thể xảy ra được.
Nhưng Naoya không có đủ thời gian để suy nghĩ kỹ hơn nữa.
"Hmm......... ♡ ah ♡ ah ♡ ah ♡"
Naoya ngồi xuống.
Với chính ý muốn của Naoya, bằng chính hành động của Naoya và bằng chính sức lực của Naoya, Toji thở một hơi dài hài lòng khi ngày càng bị hút vào sâu hơn.
Nhìn thấy khuôn mặt nam tính sáng ngời đó, ngực Naoya đập thình thịch và chân nó hơi khuỵu xuống.
"Hmm ~~ ♡ Ưm...♡♡"
Naoya cau mày và hít một hơi thật sâu.
Nó nâng hông lên một chút, nhưng rồi nó liền lại hạ hết hông xuống.
"Ah, ── ♡♡♡♡'
"Ah, làm tốt lắm, chúng ta bắt đầu thôi."
Khi đôi mắt của Naoya mở to khi nghe thấy âm thanh khi đầu cặc chạm vào phía sâu cùng của nó, Toji xoa nhẹ đầu Naoya.
Kết hợp với cảm giác hưng phấn được lấp đầy sâu bên trong, đầu Naoya trở nên mụ mị do khoái cảm, nó dụi đầu vào tay Toji như một con mèo ngửi thấy cỏ mèo.
"Em thật dễ thương, Naoya."
"Ừm ♡"
Jinji ngồi dậy và ôm Naoya.
Naoya dụi má vào bộ ngực dày dặn của hắn và co thật chặt phía sau như thể nó đang chiều chuộng hắn ♡, Toji cũng nhấp hông như đáp lại.
"Anh sẽ làm cho em xuất tinh nhiều nhiều nhá ♡"
Toji nói vậy, và mặc dù thật quá khó để Naoya nhìn rõ được do ánh trăng đang chiếu thẳng vào mặt nó, nhưng trên khuôn mặt hắn đang nở một nụ cười nham hiểm.
〇
Đội Kukuru đang trong tình trạng gần như bị phá hủy, người đứng đầu đội là Jinichi và người đứng đầu gia tộc là Naobito đã bất tỉnh và rất nhiều người khác cũng ở trong tình trạng tương tự nên hầu hết người trong gia tộc Zenin đang phải tiếp quản nghĩa vụ của họ, chẳng có ai thời gian để đi tìm Naoya.
Không phải Naoya bị coi rẻ mà chỉ là Toji đã tàn phá quá nhiều.
Bây giờ hắn nghĩ về việc này.
Hắn lẽ ra nên bẻ gãy tay chân của Naobito và cưỡng hiếp nó ngay trước mặt lão ta mà không để nó ngất đi.
Toji đang nghĩ về điều này trong lúc nhấp hông.
"Ah ~ ♡♡ Em đang ra ~ ♡♡ Em đang ra ~ ♡♡♡ Hic ♡♡♡ Sướng qu... !!!!♡♡♡♡"
Thật đáng tiếc nếu không khoe ra một con mồi dễ thương như vậy.
Hắn chỉ muốn mang nó đi khắp nơi và cho tất cả mọi người thấy.
Naoya, mặt đỏ bừng và ngây ngất, đáp lại mọi lời mời gọi của Toji, nó không còn để ý đến việc cánh cửa shoji vẫn đang mở.
Ngay cả khi có ai đó nhìn trộm từ đó, Naoya hiện tại sẽ chỉ nhìn thấy Toji.
Một cảm giác thượng đẳng mà hắn sẽ không có được khi còn sống, khi hắn còn là "Zenin Toji" đang tràn ngập trong Toji.
"Nè, anh sắp bắn rồi."
"Mmm... ♡ Ừ ♡♡ Vào ♡♡ phía sau ♡♡"
"Ah"
Bụp ♡♡ Dương vật đâm thẳng vào đại tràng đang co rút kịch liệt, phun ra một lượng chú lực nhuộm màu Naoya từ sâu bên trong nó.
"〜〜────♡♡♡♡"
Naoya chìm đắm vào trong khoái cảm sâu thẳm giống như mọi lần, nhưng lần này, chất lỏng trắng đục tràn ngập bên trong Naoya và lan tỏa khoái cảm như thể đang tan chảy.
Naoya cảm thấy đại trạng nó đang mở ra và nuốt xuống cái thứ chất lỏng màu trắng đục, nó nắm lấy tay của Toji.
"Haa──♡♡ Haa──♡♡"
"Sao thế?"
Mặc dù Toji biết nó muốn nói gì nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng nhấp vào bên trong nó, khiến Naoya phải vặn vẹo hông.
"Ah... Ahh ♡♡ Cho em ♡♡ Thêm nữa ♡♡ Thêm nữa đi ♡♡♡♡ Cho em nữa đi? ♡♡"
"Haha...ở đây ư?"
"Vâng...♡"
Với một âm thanh lớn, quy đầu đâm vào đại tràng thật sâu.
Toji kéo ra khi định nhấp vào nó.
"Đó ♡♡ Đó ♡♡ Toji-kun ♡♡ Lấp đầy em đi ♡♡"
"Ừ, anh sẽ đụ em."
Nhóp nhép ♡ Hắn lôi côn thịt ra và nhấp theo nhịp ngắn ♡♡.
Sau khi lặp lại vài cú thúc sâu, hắn ấn chặt quy đầu của hắn vào lỗ đại tràng vốn đã hoàn toàn đầu hàng và nhấp hông vào đó từng chút một.
Nhép ♡ Nhép ♡ Toji hít một hơi thật sâu khi quy đầu tiến hẳn vào đại tràng của Naoya.
" Hah ... Tch"
Nhép ♡ Toji đâm hẳn vào đại tràng.
Hông Toji run lên khi quy đầu vừa khít với đại tràng của nó và được bao chặt bởi vách thịt đang co rút như.
"Ah!!! Sướng quá..."
"Ah !?♡♡ Hghmm!?♡♡"
Naoya đang tận hưởng khoái cảm cao trào trong im lặng, liên tục xuất tinh với dòng tinh dịch nóng hổi phun ra mà không hề báo trước, chân căng cứng và lưỡi thè ra.
Quy đầu nằm trong đại tràng như thể đây là nhà của nó, ra vào trong khi tạo ra những âm thanh nhóp nhép thô tục, như thể để cho nó biết rằng nó chẳng qua là cái tử cung để làm hài lòng hắn, ngay khi nó nghĩ rằng mình đã phóng hết tinh dịch.
"♡♡ Ah♡♡ Em đang xuất tinh♡♡ Em đang xuất tinh♡♡♡ lại nữa rồi ♡♡ Em đang xuất tinh♡♡"
"Tốt. Có sướng không?"
"Em- ♡♡ Sướng ah♡♡ Sướng lắm♡♡ Yêu anh ♡♡ Toji kun♡♡ Yêu anh nhất ~ ♡♡"
Naoya siết chặt dương vật của hắn khi nó di chuyển ra vào khỏi đại tràng của nó, và Toji hôn lên môi nó như thể đang thưởng cho nó.
Lưỡi của họ cuốn lấy nhau, hai người hôn nhau như thể đang tranh giành oxy, trong lúc đó Toji không bao giờ ngừng nhấp hông.
Naoya đang run rẩy vì khoái cảm không còn ý thức nữa, nó liều mạng đòi hỏi Toji bằng những lời lẽ ngọt ngào, nịnh nọt.
"Cảm giác sướng nhỉ."
"Ừm ♡♡ Ừm......♡♡"
Hôn. Cùng lúc cả hai môi chạm môi lại với nhau, Toji cắm côn thịt của hắn thật đủ để khiến lông cặc dí sát vào Naoya, và Naoya quấn chân quanh eo Toji để giữ chặt lấy hắn.
Jinji đã làm vấy bẩn phần sâu thẳm nhất của Naoya trong khi họ vẫn đang nằm chồng lên nhau.
Chú lực trút vào Naoya, trộn lẫn với một phần của nó và biến nó thành một thứ hoàn toàn khác.
" Ah......♡"
Môi họ tách rời và một sợi chỉ bạc còn sót lại trên môi của hai người. Sợi chỉ trong suốt nhanh chóng đứt gãy và biến mất trong khoang miệng Naoya, Naoya như bị mê hoặc khi uống nước bọt đọng lại trong miệng.
''Ta về nhà thôi.''
Ở đâu? Naoya nghĩ.
Nó tự hỏi liệu nó có thể đi đâu khác ngoài nơi này.
Nhưng đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Toji, Naoya chỉ muốn ngủ nên nó quyết định ngoan ngoãn gật đầu.
Naoya mệt mỏi cụp mắt xuống được Toji quấn bằng một cái chăn lôi từ trong tủ ra, rồi bế nó lên rồi chậm rãi đi dọc hiên nhà.
Chuyện xảy ra vào một đêm trăng tròn rất yên tĩnh.
〇
Từu khi nào một tin đồn bắt đầu lan truyền về việc một tên sát thủ chuyên săn lùng chú thuật sư chỉ làm việc vào ban đêm?
Với một phần gia viên bị phá hủy một phần, nhiều thương vong và không có ai là gia chủ kế nhiệm, gia tộc Zenin đã phải bận rộn trong một thời gian, và khi họ đã cố gắng lấy lại được chỗ đứng, một chú thuật sư đáng chú ý tên là Fushiguro Megumi xuất hiện— thuộc dưới quyền giám hộ của Gojo, — và mọi chuyện tạm thời đã lắng xuống.
Tung tích của Naoya vẫn đang được tìm kiếm, nhưng liệu có thể tìm thấy nó không?
Nếu có thể tìm thấy, liệu nó có quay trở về gia tộc hay không?
Naobito, người bị con quái vật của mặt trăng đánh gục, đêm nay ngước nhìn mặt trăng với một cái gai trong lòng.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro