Chương 8: Gặp lại nhau
Bản edit đến từ Yonnchwan
----------------------------------------------------
Vốn Quân Thượng Thiên chỉ cần tốn vài ngày để tham dự tiệc mừng thọ của Thiên hậu mà thôi, không nghĩ tới sau khi bữa tiệc kết thúc lại bị kéo đi làm chuyện khác, cứ như vậy mà chậm trễ mất một tháng.
Khi hắn quay trở lại nơi ở tạm thời, nhìn thấy kết giới vỡ tan liền biết chuyện gì xảy ra.
Đối mặt với phòng ở trống rỗng, Quân Thượng Thiên khẽ cười, hắn không bao giờ nghĩ tới việc có thể nhốt Phác Sơ lại, chỉ không nghĩ tới việc y lại có thể rời đi dứt khoát như vậy, không để lại một chút gì.
Sau khi thu dọn và sửa chữa lại kết giới, Quân Thượng Thiên liền bay tới cái địa phương đều là xà trong truyền thuyết kia.
"Ngươi là người phương nào? !"
Nam nhân đứng ở cửa có khí chất lạnh lùng, khắp người tỏa ra cảm giác xa cách, xem ra không phải người bình thường.
Tên nhóc canh cửa không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, nam nhân đã giống như một cơn gió xông vào nội đường.
"Bẩm báo!!!"
Tên nhóc kia thở hồng hộc chạy vào, Phác Sơ đang uống thuốc và quản gia đang hầu hạ bên cạnh cũng bị kinh động
Phác Sơ còn chưa kịp phản ứng, quản gia đã hỏi: "Sao lại ồn ào như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Hỏi xong câu này, ông mới phát hiện bên cạnh tên nhóc kia còn có một người đang đứng.
Nhưng nhìn người mặc bạch y này, dáng dấp cực kỳ anh tuấn cao lớn, khí chất cao quý áp đảo, tiên khí ẩn chứa bao phủ khắp người.
Tên nhóc canh cửa thân cao bảy thước trở nên thật xấu xí khi đứng bên cạnh hắn.
Thân thế của người này không đơn giản chút nào.
"Xin hỏi ngài là...?"
Quản gia cân nhắc hỏi một câu, người này không nói một lời đã xông vào, chẳng lẽ là kẻ thù?
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Không đợi Quân Thượng Thiên đáp lại, Phác Sơ đã hạ lệnh.
Sau khi quản gia rời đi, trong khoảnh khắc, hai người nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Phác Sơ phá vỡ yên lặng, cười lạnh: "Hẳn là ngươi tới bắt ta về?"
Lúc trước khi y trốn về núi Xà đã đoán trước được người này có thể tìm được y.
"Không phải."
"Chỉ là ta muốn đến gặp em."
Nhân tiện bồi dưỡng tình cảm, đương nhiên Quân Thượng Thiên sẽ không nói lời này ra.
"Hiện tại ngươi đã gặp rồi, có phải là có thể rời đi rồi hay không." Phác Sơ mặt không đổi sắc nói.
"Đây chính là cách núi Xà đãi khách sao? Ta chỉ vừa mới tới."
"Núi Xà không chào đón ngươi."
Quân Thượng Thiên tự động xem nhẹ sự ghét bỏ trong mắt Phác Sơ, hướng y mỉm cười nói: "Ta còn muốn ở lại một đêm để ngắm nhìn em thật kĩ càng."
Vô sỉ!
"... Lão Hồ, tiễn khách!"
Nhưng mà nói hết lời Quân Thượng Thiên vẫn cứng rắn ở lại, Phác Sơ đuổi cũng không đi, đánh cũng không đánh lại, đành phải sắp xếp cho hắn một khách phòng cách xa phòng ngủ của y nhất.
Nhưng mà đến ban đêm, Phác Sơ phát hiện như vậy cũng vô dụng. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, y mơ hồ cảm giác được có một người nằm xuống bên cạnh mình, người này còn dùng sức ôm y vào lòng.
"Ưm...Buông ra!"
Phác Sơ cũng không quen việc bị người ta ôm đi ngủ, hơn nữa còn ôm chặt như vậy, cơ thể giẫy giụa trong vô thức.
Đột nhiên, giống như đụng phải thứ gì đó, Phác Sơ bỗng tỉnh táo lại, túm lấy cánh tay đối phương và đẩy ra.
"Làm càn! Nơi này là núi Xà, xin ngươi hãy có chút tôn trọng!"
Y thật sự muốn giết hắn, sao lại có người có thể phát tình mọi lúc mọi nơi vậy chứ?
Quân Thượng Thiên chẳng những không thả lỏng sức lực, mà ngược lại càng ôm chặt y hơn, hai cơ thể dán chặt vào nhau, thậm chí y có thể cảm giác được rõ ràng phản ứng của đối phương.
"Xuỵt... Cứ tiếp tục động đậy thì ta cũng không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì."
Phác Sơ không dám động, y biết rõ nam nhân này là người như thế nào.
Nhưng cái ôm này thật sự quá chặt, Phác Sơ dần dần cảm thấy khó chịu trong bụng, y dùng sức đẩy cánh tay của nam nhân ra rồi chạy xuống giường nôn thốc nôn tháo.
Nghe thấy tiếng nôn mửa, Quân Thượng Thiên cau mày thật chặt.
Chuyện gì đã xảy ra? Hôm nay lúc gặp mặt hình như Phác Sơ cũng đang uống thuốc?
Sau khi Phác Sơ nôn xong hết, y súc miệng bằng nước rồi nằm lại trên giường.
Lúc này Quân Thượng Thiên không dám dùng sức ôm người nữa, bàn tay to dày ấm áp còn nhẹ nhàng xoa cái bụng mềm mại của Phác Sơ.
Trong bóng tối, Phác Sơ mở to mắt, không biết đang suy nghĩ gì, theo sự vỗ về dịu dàng của đối phương dần dần nhắm mắt lại.
Liên tục vài ngày, Quân Thượng Thiên đều thấy Phác Sơ động một chút lại nôn mửa, cơm cũng chưa ăn được mấy miếng, mỗi ngày đều uống thuốc quản gia đưa tới, tuy người vẫn có tinh thần nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng.
Lại qua mấy ngày, Quân Thượng Thiên tìm tới quản gia đang sắc thuốc, hỏi thăm thuốc Phác Sơ đang uống là gì, bệnh tình có nghiêm trọng không?
Quản gia không biết có nên nói sự thật cho Quân Thượng Thiên hay không, dù sao người này rất có thể là phụ thân khác của đứa trẻ, nhưng ông cũng sợ tiết lộ chuyện riêng tư sẽ làm tổn thương đến Phác Sơ, ông liền đuổi người bảo hắn muốn biết thì tự mình đi hỏi đại vương.
Quân Thượng Thiên không moi được chuyện ở bên đây, hỏi bên Phác Sơ cũng không có kết quả, chỉ có thể chuyên tâm chăm sóc y mỗi ngày, nghĩ tất cả biện pháp để Phác Sơ ăn nhiều hơn, ở trên giường cũng không dám động tay động tay, ngay thẳng giống như biến thành người khác, có đôi khi Phác Sơ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày.
Mặc dù tất cả mọi người đều giữ kín như bưng tình trạng cơ thể của Phác Sơ, nhưng Quân Thượng Thiên không phải người ngu, kết hợp với tình trạng cơ thể gần đây của Phác Sơ, thèm ngủ, thích chua, nôn mửa, trở nên béo, nhất là bụng dưới, mập lên một vòng, trong lòng Quân Thượng Thiên có một phỏng đoán mơ hồ.
Để xác minh phỏng đoán trong lòng, Quân Thượng Thiên bí mật giấu một ít nước thuốc còn sót lại sau khi Phác Sơ uống, mang về Thiên đình tìm dược tiên giám định kết quả, sau khi có được kết quả, thật lâu Quân Thượng Thiên vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Trong đầu hắn còn dừng lại ở trên mấy chữ "Thuốc dưỡng thai", mặc dù trong lòng đã sớm có suy đoán, nhưng khi thấy được tin tức xác thực hắn vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi.
Bước chân của Quân Thượng Thiên có chút hỗn loạn, suy nghĩ trong đầu trở nên tán loạn, còn mang theo cảm giác vui sướng mà chính hắn cũng không nhận ra, hướng về phía nam nhân khiến hắn nhớ thương.
Nguyên hình của Phác Sơ là một con hắc xà cực kỳ to lớn, nhưng khi hóa hình lại tuấn mỹ khác thường, dáng người thon dài, vòng eo mảnh mai, làn da trắng nõn, có khác biệt cực kỳ mạnh mẽ so với nguyên hình của y.
Mái tóc xoăn dài gợn sóng ngang eo, tóc có màu nâu sẫm, rất có phong cách dị vực.
Nhưng mà khuôn mặt lại mang dáng vẻ Trung Nguyên, khuôn mặt mỹ lệ, lông mi vừa dài vừa dày, khi mắt y híp lại nhìn người, có một loại cảm giác phong lưu mê người.
Giờ phút này người đang đứng bên hồ, khẽ nheo mắt nhìn về phía người đang đi tới.
Lồng ngực hắn thắt lại, Quân Thượng Thiên có ảo giác rằng đối phương đã đợi rất lâu.
"Em..."
Quân Thượng Thiên không biết nên mở miệng như thế nào, rõ ràng lúc đến còn có một ngàn lời muốn hỏi.
"Hôm nay đã uống thuốc dưỡng thai chưa?"
Con ngươi của đối phương bỗng nhiên mở lớn, phản ứng nhỏ bé này không qua được mắt Quân Thượng Thiên, trong lòng hắn hiểu rõ.
Im lặng một lúc, môi mỏng của Phác Sơ hé mở.
"Phát hiện lúc nào?"
"Vừa mới đây, phải nói là cách đây không lâu."
Quân Thượng Thiên nói bổ sung: "Chỉ là vừa mới xác định."
"Thật sao?" Phác Sơ cười nhạo
"Vì sao muốn giấu ta?" Quân Thượng Thiên nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.
"Vì sao? Ngươi nói là vì sao?" Phác Sơ cười lạnh, đột nhiên níu lấy vạt áo của hắn tức giận lớn tiếng nói.
"Một tên ngay cả tên thật của mình cũng không nói cho ta biết, thậm chí còn che giấu thân phận thật của mình, ngươi nói vì sao ta phải nói cho ngươi! Ngươi xứng sao!?"
"Một tên giam giữ ta cưỡng hiếp ta, ngươi xứng sao!?"
"Một tên khiến ta mang thai, hủy hoại tôn nghiêm của ta, hủy hoại tiền đồ của ta, ngươi xứng sao!?"
Liên tiếp ba câu "Ngươi xứng sao" đánh tới khiến Quân Thượng Thiên không kịp chuẩn bị.
Hắn xứng sao? Hắn xứng hay không hắn không biết, nhưng mà hắn không hối hận, nếu được làm lại hắn vẫn sẽ làm như vậy, hắn là thiên chi kiêu tử, Thiên quân của tiên giới, cho tới bây giờ vật mà hắn muốn đều được người khác chắp tay đưa tới, chỉ có y là hắn hết lòng hết dạ theo đuổi.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt tức giận đến đỏ hoe của Phác Sơ, tại sao hắn vẫn cảm thấy không thoải mái? Hắn không hối hận, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn từ trong cơn tức giận, sự uất ức và không cam lòng của Phác Sơ.
"Rất xin lỗi..."
Quân Thượng Thiên nắm lấy tay của y, trong mắt hắn ẩn chứa bi thương mà chính hắn cũng không nhận ra, "Ta xin lỗi vì tất cả mọi chuyện mà ta đã làm."
Hắn không cầu sự tha thứ, chỉ hy vọng đối phương đừng tức giận nữa, tổn hại đến sức khỏe.
Nếu như lúc trước hắn lấy phương thức mềm mỏng để làm quen, có phải sẽ không khiến y khó chịu đến vậy?
Sự thật là không có nếu như, sau khi Phác Sơ trút hết ra thì trở lại hình tượng Yêu vương tuyệt thế cao cao tại thượng, dường như những cảm xúc trút ra vừa nãy chỉ là ảo giác.
Hai người một trước một sau quay lại đại điện, quản gia cảm nhận được bầu không khí bất thường giữa hai người họ, mặc dù trước kia hai người cũng không trò chuyện nhiều, nhưng cũng không lạnh nhạt như hôm nay.
Cãi nhau rồi sao?
Lão không dám nói cũng không dám hỏi.
Quản gia yên lặng dâng thuốc đã sắc xong, Quân Thượng Thiên cầm lấy bát thuốc, khuấy vài lần, múc một thìa thổi thổi, sau đó đưa thìa tới miệng Phác Sơ.
Phác Sơ không há miệng, tự mình cầm bát thuốc lên uống.
"..."
Quản gia đang muốn lui ra, Quân Thượng Thiên gọi ông lại.
"Lão Hồ?"
"Chính là lão nô."
Thấy Quân Thượng Thiên không trả lời, quản gia đắn đo hỏi: "Xin hỏi... Tiên quân có gì muốn căn dặn?"
"Về sau để ta sắc thuốc cho Phác Sơ đi."
Nghe thấy vậy, Phác Sơ ngẩng đầu nhìn Quân Thượng Thiên.
"Cái này..." Quản gia nhìn Phác Sơ, không biết nên làm thế nào cho phải, Quân Thượng Thiên là khách, loại công việc nặng nề này không nên giao cho hắn làm.
"Cứ giao cho hắn đi."
Phác Sơ để bát xuống bàn, trả lời.
"Được, lão nô đã biết." Quản gia thu lại bát rồi lui ra.
Trong điện chỉ còn hai người, nhất thời không ai nói chuyện.
Phác Sơ đợi một lúc cũng không thấy gì, đang định đứng dậy quay về phòng ngủ.
"Phác Sơ!"
Quân Thượng Thiên gọi y lại.
Cơ thể Phác Sơ dừng lại.
"Quân Thượng Thiên."
"Cái gì?"
"Tên của ta, Quân Thượng Thiên."
Phác Sơ phản ứng kịp, đây là câu trả lời cho lời chỉ trích khi y mất khống chế vừa nãy.
Quân Thượng Thiên à, tên rất hay.
"Đã biết."
Phác Sơ im lặng một lúc rồi đáp lại, sau đó bước chân rời đi.
Còn lại một người lặng nhìn bóng lưng y rời đi không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro