Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giải Tinh

Tác giả: Trần Đức

Dòng họ tôi vốn trước đây chẳng biết giàu hay nghèo, bần hàn hay phú quý. Nhưng đời ông cố nội của tôi thì đúng là cực. Nếu gán vài từ hỗn hào, có lẽ bây giờ họ sẽ gọi ông là loại vô lại, âm binh hồn thần. Ông chẳng có nghề ngỗng gì, suốt đời chỉ biết làm công cho người ta, ai gọi gì thì làm nấy, miễn sao no cái bụng là được. Cuộc sống ấy không khiến ông khá hơn, nhưng nhờ suốt ngày lao động chân tay, ông có cái sức khỏe hơn người.

Ông cố nội của tôi có tật xấu là bao nhiêu tiền cứ đổ vào rượu, đến nỗi nhà không có một cái bát cho ra hồn, nhưng vò rượu lúc nào cũng phải đầy ắp. Đi làm về mệt, ông vốc tay một ngụm rượu, uống cạn, "khà" một tiếng, thế là lại khỏe. Mà hiềm nỗi vốc tay ông to như cái gàu nước, một vốc rượu thoạt nghe thì nhỏ, nhưng đến gần mà ngửi, chắc hẳn mùi rượu cũng đã khiến ai bước qua cũng say. Và ông cố nội tôi say thật. Mỗi lần say, ông lại chửi bới cả xóm làng. Không vừa mắt ai, chưa có rượu, ông nín thinh cho qua. Rượu vào, ông vác cả cuốc đứng trước cổng nhà họ mà chửi. Chửi mãi không thấy ai, ông lôi cả dòng tộc họ ra mà giày xéo. Tuy bụng căm lắm, nhưng chẳng ai dám bước ra. Ra sao được? Họ đã từng thấy ông tay trần hạ cả con trâu mộng từ ngược chạy về miền xuôi, húc chết mấy mạng mà quan binh không làm gì được, phải nhờ ông ra tay. Giờ có thêm cây cuốc, bước ra chẳng khác nào nai dâng đầu vào miệng cọp.

Nhưng cái kiểu phá sức ấy chẳng giữ được lâu. Ông cố nội tôi cứ làm rồi uống, đến một ngày rượu nhập vào thân, đau bệnh nằm một chỗ, rượu chẳng còn mà sức cũng không nâng nổi một cánh tay. Quan binh tới bắt lính, hào lý trưởng cũng chẳng thèm đả động, vì ông còn mang lợi gì cho họ nữa. Nhưng đến nhà, thấy ông vạ vật như vậy, quan binh cũng nản mà thoái lui. Ông cứ nằm chờ chết như vậy, may mà có người thương tình, lâu lâu lại cho bát cháo cầm hơi. Nhưng ăn chẳng được bao nhiêu, còn lại cứ để trong bát đến khô cứng cả lại. Người ta thấy vậy cũng để mặc ông.

Một ngày, mưa đến gây lụt cả một vùng. Nhà ông vốn ở chỗ cao, nước chẳng vào đến sân, nhưng khốn nạn thay, chỗ ông nằm lại bị dột. Nước mưa cứ rỉ rả thấm qua, dần dần tạo thành lỗ to, nước ào ào trút xuống ngay cạnh chỗ ông nằm. Nước to đến nỗi cuốn văng cả bát cháo khô của ông lăn hẳn xuống ao trước nhà.

Trong cơn mê, ông thấy từ ao có hai đốm sáng, rõ là từ dưới ao. Hai đốm sáng ấy nhìn xa thì nhỏ, nhưng nếu ước cũng to ngang quả dừa. Hai đốm sáng ấy từ từ vươn lên khỏi mặt ao. Ông thất kinh nhận ra đó là đôi mắt của con vật nào đó. Đốm sáng ấy cứ từ từ tiến lại gần, bò đến sân. Thình lình sấm chớp giật qua, hiện rõ hình con giải khổng lồ, đen nhẻm đang tiến tới. Ông rú lên kinh hãi rồi ngất lịm đi, không biết gì nữa.

Đến nửa đêm, bỗng dưng ông cố nội tôi tỉnh dậy. Thầm nghĩ con giải ấy đã đi, ông định hé mở chút cửa để xem, rồi lựa thời mà báo xóm làng. Tuy ghét họ bỏ mặc ông, nhưng tính ông vẫn khí khái như vậy, không nề hà chuyện giúp kẻ khác. Nhưng lúc định mở cừa, ông nhận ra mùi tanh quái dị bao trùm cả nhà. Cái mùi tanh ấy ông đã nhận ra lúc đầu nhưng không để ý đến vì hình ảnh con giải vẫn còn ám ảnh. Chột dạ, ông lại nhớ lúc sấm chớp đánh xuống, nhà thì sáng một góc, nhưng ngoài cửa vẫn tối om.

Bất chợt tiếng lục cục lại phát ra, rõ mồn một như bên tai. Chớp đánh ầm một cái. Lúc này ông bủn rủn, tay chân không cử động nổi. Ngoài cửa, cái đuôi con giải thòng xuống, lắc qua lại như con rắn to, đung đưa phía trước. "Nó ở trên mái!" Ông thầm nhủ rồi ngước đầu lên trên. Người bình thường thấy cảnh ấy chắc kinh hãi đến vỡ tim mà chết, còn ông cố nội tôi không hiểu sao vẫn còn sống. Trên mái, con giải đã đục hẳn một lỗ to, nó chui đầu xuống. Cái đầu gớm ghiếc gắn với cổ dài kinh dị đong đưa, nhả những bãi nhớt xuống gần chỗ ông nằm. Ông nín thở ngồi xuống, lết lại vào gầm bàn thờ.

Cái đầu tiếp tục nhả nhớt xuống. Rồi nhận ra không có ai ở dưới, cổ nó quay xung quanh, đưa cái đầu đi lùng sục khắp nhà. Quang cảnh tựa hồ con rắn đang rúc đầu vào lồng chuột. Nó cứ lùng sục mãi, rồi tiến đến chỗ ông cố nội tôi đang trốn. Ông cố nội tôi vớ được cây cuốc mà ông vứt lăn lốc trên nền nhà, thủ thế. Con giài vẫn từ từ tiến lại. Khi nó đến cách chỗ ông cố nội tôi vài phân, ông hét lớn rồi lao ra, vung cuốc đánh thẳng vào đầu nó. Con giải rú lên vài tiếng rít rít ghê rợn rồi rút đầu lại. Nó lăn xuống phía trước sân rồi bò tới, húc mạnh vào cửa làm nó vỡ toang. Nó xộc vào nhà nhưng ông cố nội tôi đã nhanh chân đạp vào mai nó mà thoát ra.

Khi trời sáng, con nước đã trôi đi, dân làng gọi nhau ra tìm lại đồ đạc bị mất. Họ nghĩ ông cũng đã chết trong cơn đói lạnh nên kéo đến nhà ông hòng chia chác chút đồ còn lại, hoặc chí ít là cắm cọc cướp đất hương hỏa của ông.

Nhưng khi đến gần vùng cao, họ đã kinh hoàng khi thấy trâu bò mỗi thứ chỉ còn một nửa, cứ như chúng bị đá núi nghiến qua. Ba căn nhà sống gần ông với hơn mười chín khẩu còn thê thảm hơn, chẳng ai toàn thây. Họ đều bị cắn đứt phần thân trước, chỉ còn phần thân sau nhầy nhụa trong máu và ruột. Duy chỉ có cô Chi đang mang bầu hơn tám tháng là còn giữ được chút xác, chỉ có phần từ bả vai đến sườn trái bị cắn đứt nham nhở, nằm chết gục tại bẹ chuối cạnh nhà. Trên khuôn mặt cô, ai cũng thấy sự kinh hãi chiếm trọn, cứ như cô thấy gì đó ghê tởm lắm.

Biết vì chọc giận con giải mà xảy ra cớ sự trên, ông cố nội tôi chẳng dám nói gì. Lấy cớ vùng đất đó giờ có vong, ông lẳng lặng dựng một cái chòi ngoài đồng mà ở tạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi