Ai vừa thắp nhang cho vong hồn?
Tác giả: Nguyễn Ngọc Sơn
---------------------------------------------------------------
Trong cái đêm cuối cùng mà mùa đông ở lại, lớp sương mù dày đặc đang hối hả giữa không trung bỗng chốc vương lên những bóng hình lơ lửng. Nói cho đúng hơn,dường như nó không cố ý,chỉ là những kẻ lang thang,không biết né tránh đường nào.
Có người vừa cắm hoa trước ngõ,trong cái rằm cuối cùng của năm,chắc là cho đất trời thêm hương sắc. Xuân sẽ đến sớm thôi,đừng cầu kì như vậy. Đúng rồi. Đừng có vứt kẹo ngũ sắc ra,để gọn vào một chỗ,ta với ta cũng từng là con người. Tuy nhiên,đó chỉ là suy nghĩ của những kẻ lắm chuyện,muốn làm sao thì cũng là quyền của người đang đứng trước bàn cúng kia.
Phía bên đường,một hai ba bốn,nhiều lắm,chỉ là đếm để biết rằng họ đang có mặt mà thôi. Tô cháo thánh kia chỉ có vài cái muỗng,chắc là sẽ chia nhau người chờ người húp. Khó mà trật tự được khi ai cũng đang trực chờ liếc mắt.
Người đang lẩm bẩm trong miệng,tay cầm ba nén nhang kia,đang cầu may mắn,cầu bình an,cầu những điều tốt lành. Cho gia đình và bản thân. Không sai. Tình cảm gia đình là điều thiêng liêng nhất miễn là khi nó không còn mệnh đề sau chữ nhưng. Để coi,một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười cây kẹo ngũ sắc,một tô cháo thánh,một dĩa trái cây,một đĩa áo giấy chất chồng và cuối cùng là một bình hoa cúc. Chừng đó có đủ để đổi lấy sức khỏe,sự bình an hay may mắn không. Những kẻ bên kia đường,rõ ràng chưa từng đặt ra quy chuẩn. Người bày biện ra lại mong muốn đổi lại chút lợi lộc. Tại sao cứ muốn đặt vận mệnh của mình lên vai kẻ khác,khi mà chính họ cũng chẳng biết thực hiện những lời đáy lòng đó như thế nào. Cuối cùng tưởng thành tâm nhưng lại trở thành một sự thỉnh cầu không hơn không kém. Không biết đã có ai đứng trước bàn cúng mà cầu cho những kẻ bên đường được bình an không nhỉ. Khó nói thật. Thậm chí có người còn chẳng biết sau màn sương dày đặc đó,có những gì đang tồn tại.
Nhưng làm sao để trách móc,khi thứ duy nhất kéo họ lại với thế giới tâm linh,chính là lợi ích của bản thân và gia đình. Những kẻ xa lạ vẫn hoài xa lạ. Không ai dám chắc là họ vừa vô tình tìm đến nhưng lúc rời đi đừng chấp nhặt chuyện đủ đầy là được. Đó là lúc tâm can phẳng như mặt hồ tĩnh lặng và chút gợn sóng nếu có,giữa hai cõi âm dương,sẽ nhẹ nhàng như làn khói mỏng manh của cây nhang đang cháy dở. Nhang chưa tàn,kẻ muốn đến thì sẽ đến và người vừa cho,không vướng bận thêm chút lộc trần. Tốt hay xấu trời đất kiểu gì cũng an bài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro